Vậy là nam chính khôi phục trí nhớ rồi?
Khôi phục trí nhớ ngay trong tình cảnh này, có lẽ vẫn còn cơ hội để quay lại với nữ chính, đây chẳng lẽ chính là "mọi con đường đều dẫn về một điểm" mà hệ thống nói?
Hứa Thừa Hạo suy tư trong lòng, ánh mắt lại nhìn chăm chú Nguyễn Thần Hiên, không muốn bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt y.

Lúc này, Nguyễn Thần Hiên vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt vừa hốt hoảng vừa mờ mịt, giống như y cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra tên một cái khách sạn.

Vừa nãy ngay trong đầu y, có hình ảnh nào đó chợt vụt qua, nhưng khi y muốn bắt lại thì chỉ còn ấn tượng mơ hồ.

Ví dụ như khách sạn Hằng Vận......!Y hình như đã thấy qua cái tên này ở đâu đó, rất quen thuộc, quen thuộc đến mức y không xác định được mình đã thấy nó trong tư liệu ông nội đưa hay là tự y nhớ ra......!
Nguyễn Thần Hiên trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Y và An Nhu Vũ đã trở thành thế này, khôi phục trí nhớ còn có tác dụng gì nữa?
Đấy là tiếng nói của lý trí, nhưng con tim thì cứ một mực hướng đến trí nhớ cũ, thúc giục y đi tìm kiếm chân tướng, ngay cả lòng kiên định lúc trước cũng bắt đầu nhộn nhạo.

Tâm tình của Nguyễn Thần Hiên xuống dốc không phanh, y hoàn toàn không ngờ An Nhu Vũ lại ảnh hưởng lớn tới y như vậy.

Y trầm mặc, lấy di động ra liên hệ người.

Trước cứ đưa An Nhu Vũ tới một viện điều dưỡng khép kíp để tĩnh dưỡng, sau đó lại thông báo đã tìm được đứa bé, y bận rộn một hồi mới nhớ ra mình vẫn đang đứng ở nhà người khác, Nguyễn Thần Hiên quay đầu lại, nói: "Không ngờ lại làm phiền hai người lâu như vậy, thật xin lỗi, tôi đã gọi người, chờ họ tới là tôi sẽ đi ngay."
Hứa Thừa Hạo gật đầu coi như đáp lại, mắt vẫn còn đang tìm tòi nhìn vẻ mặt của y, đoán xem y có phải đã khôi phục trí nhớ không.

Nguyễn Thần Hiên cũng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Hứa Thừa Hạo lập tức gạt bỏ: "Tôi chỉ thông báo cho anh chứ cũng không làm gì cả, nên không nhận nổi câu cám ơn này đâu."
Nguyễn Thần Hiên nói: "Tôi tin rằng nếu không nhờ hai người, đứa bé chắc chắn đã bị thương tổn, thân là ba của đứa bé, tôi dĩ nhiên là phải cám ơn."

Hứa Thừa Hạo có chút ngạc nhiên: "Xem ra anh thật sự yêu thằng bé."
Nguyễn Thần Hiên cứng đờ, "Đối với tôi mà nói, chỉ là trách nhiệm tự nhiên xuất hiện thôi."
Giống như đã lâu rồi nên mọi thứ không còn như cũ, phần truyện đứa con được nuông chiều lên tận trời trong tiểu thuyết gốc đã quẹo sang một hướng phát triển kỳ lạ sau khi nam chính mất trí nhớ.

Trong mắt Nguyễn Thần Hiên, y không có phần ký ức về đứa bé, cho nên cũng không xuất hiện tình phụ tử vốn nên có.

Thậm chí, khi đứa bé bị đem về đây, y còn cảm thấy bỡ ngỡ và vô lý, mặc dù y sẽ tiếp nhận đứa bé nhưng sẽ không yêu thương nó, chỉ biết đứa bé đó là một phần trách nhiệm y phải gánh vác.

Cũng khó trách Nguyễn Thần Hiên sẽ đánh cược một lần, đưa đứa bé cho An Nhu Vũ -- y hy vọng đứa bé sẽ được lớn lên trong tình yêu thương, không đi vào vết xe đổ của y ngày xưa.

Đáng tiếc, An Nhu Vũ làm y thất vọng.

Hứa Thừa Hạo thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Từ ngày xưa, quan thanh liêm cũng gặp khó trong việc nhà, huống chi là loại việc tách ra rồi lại hợp vào của nam nữ chính, chỉ sợ tóm gọn cả câu chuyện lại, e là chính hai người trong cuộc cũng còn muốn váng đầu, chứ đừng nói là người ngoài.

Cho nên thiện lương cuối cùng của Hứa Thừa Hạo là để cứu đứa bé, những vấn đề còn lại sẽ trả hết cho nam nữ chính, để bọn họ tự mình giải quyết.

Cũng may Nguyễn Thần Hiên không ở lại lâu, chờ người của Nguyễn gia tới, bọn họ nhanh chóng đưa An Nhu Vũ và đứa bé đi.

Nháy mắt, trong nhà lại yên tĩnh, Hứa Thừa Hạo nhìn dì giúp việc dọn dẹp các thứ như bình sữa và sữa bột, anh mới bất giác nhận ra: "Sao dì vẫn còn làm?"
Anh mới nãy chỉ tập trung nhìn đứa bé và nam nữ chính, giờ bình tĩnh lại mới nhớ ra dì giúp việc ngày nào cũng tan ca lúc sáu giờ chiều, bây giờ đã gần rạng sáng rồi, thế nào còn ở lại đây?
Cảnh Nhất Thành giải thích: "Là anh bảo dì ở lại.


Vốn lo là em sẽ uống nhiều rượu ở tiệc, nên anh dặn dì nấu một ít canh giã rượu, ai ngờ đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lăn qua lộn lại xong men say cũng bay hết."
Hứa Thừa Hạo bật cười: "Thật cám ơn sự chu đáo của anh......!Muộn quá rồi, đi ngủ thôi."
Cảnh Nhất Thành cũng đứng dậy: "Lên lầu đi."
Hứa Thừa Hạo cũng có hứng thú với trang trí nội thất style vịt vàng, nên lại hưng trí bừng bừng gật đầu đồng ý.

Hai người tạm biệt dì giúp việc, trợ lý cũng tinh mắt nên không theo sau.

Quả nhiên vừa bước vào căn nhà trên lầu, Cảnh Nhất Thành đã tóm người tính sổ: "Anh đếm rồi, em nhìn chăm chú Nguyễn Thần Hiên dài nhất những 37 giây!"
Hứa Thừa Hạo: "Có à?"
Cảnh Nhất Thành chắc nịch: "Có!"
Hứa Thừa Hạo: "Ừm."
Cảnh Nhất Thành: "???"
"Em bây giờ không định giải thích phải không? Ngay cả bịa một lý do cho có lệ cũng không muốn phải không?" Giọng Cảnh Nhất Thành y hệt như oán phụ, bộ dạng lại cực kỳ cường thế, hắn ấn cổ tay Hứa Thừa Hạo lên tường, thân thì ép sát rạt, khí thế kinh người.

Hứa Thừa Hạo giơ cao kim bài miễn tử: "Anh đã nói đêm nay sẽ không làm."
Cảnh Nhất Thành: "Không vào trong thì sẽ không tính là làm."
Hứa Thừa Hạo: "??? Từ từ......!Em có thể giải thích, em lúc đấy còn tưởng Nguyễn Thần Hiên khôi phục trí nhớ, cho nên mới nhìn anh ta nhiều một chút, em chỉ quan sát anh ta mà thôi."
Cảnh Nhất Thành không nghe theo cũng không buông tha: "Thế sao em lại quan tâm chuyện thằng đó khôi phục trí nhớ như vậy?"
Hứa Thừa Hạo: "Dù sao cũng là kẻ thù, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Cảnh Nhất Thành được hai chữ kẻ thù lấy lòng, hắn cắn môi anh, nói: "Lần sau đừng nhìn lâu như vậy."
Hứa Thừa Hạo ậm ừ hai tiếng, rốt cuộc cũng đóng được nắp bình dấm chua.

Nhưng mà ngày hôm sau, anh lại tự tìm đường chết, Hứa Thừa Hạo lén điều tra chuyện Nguyễn Thần Hiên sau lưng Cảnh Nhất Thành, nhưng mới chỉ biết được Nguyễn lão gia vẫn chưa khỏe, còn phải tĩnh dưỡng; đứa bé được đưa cho Nguyễn Thần Hiên tự tay chăm sóc thì đã bị bắt quả tang, suýt nữa chết ở trên giường.


Hứa Thừa Hạo tức đến đấm giường: "Anh càng lúc càng quá đáng!"
Cảnh Nhất Thành không nói gì, chỉ xoa bóp eo cho anh.

Hứa Thừa Hạo: "Em chỉ muốn xem bọn họ kế tiếp sẽ thế nào, cũng không định nhúng tay, anh chẳng nói gì đã phạt em, anh không thương em gì cả......!Xích qua bên phải một tí!"
Cảnh Nhất Thành biết nghe lời, ấn sang bên phải.

Hứa Thừa Hạo tiếp tục mắng: "Anh bây giờ cũng không thèm giải thích phải không? Ngay cả bịa một lý do cho có lệ cũng không muốn nữa phải không?"
Đây vẫn là lời ghen tuông Cảnh Nhất Thành nói lúc tối qua, mỗi từ đều bị Hứa Thừa Hạo ném trở về, Cảnh Nhất Thành chỉ im lặng nghe mắng.

Hứa Thừa Hạo mắng một trận cho thỏa lòng, tâm trạng lại thỏa mãn, vùi đầu vào gối muốn ngủ trưa.

Cảnh Nhất Thành thấy thế cũng nằm xuống, kéo Hứa Thừa Hạo vào lòng, giúp anh điều chỉnh tư thế: "Đừng ngủ úp mặt vào gối, sẽ không thở được đấy."
Hứa Thừa Hạo nhấc chân đá bụng hắn: "Thế thì đừng ôm em ngủ, cũng không thở được đâu."
Cảnh Nhất Thành bật cười, cúi đầu hôn đầu gối anh một cái: "Lâu lắm rồi chưa đi bệnh viện kiểm tra, nhân dịp hôm nay còn thời gian, buổi chiều đi kiểm tra đi."
Hứa Thừa Hạo lơ đãng: "Ừ."
Cảnh Nhất Thành cẩn thận buông chân anh xuống: "Mệt à? Trước ngủ một giấc đi."
Hứa Thừa Hạo không nhanh không chậm nói: "Em cảm thấy anh đã quên một chuyện."
Cảnh Nhất Thành nghi ngờ: "Anh? Anh có thể quên chuyện gì?"
Hứa Thừa Hạo liếc hắn một cái, có chút không vui: "Hóa ra anh quên thật rồi."
Cảnh Nhất Thành có dự cảm xấu: "Anh...!quên cái gì?"
Hứa Thừa Hạo: "Anh nói xem? Mấy ngày nay, anh đang chuẩn bị cái gì đó!"
Chuẩn bị cái gì? Đương nhiên là chuẩn bị quà tặng để đi......!Ra! Mắt! Ba! Mẹ!
Sắc mặt Cảnh Nhất Thành đổi cái xoạch, hắn bật dậy: "Xin lỗi Hạo Hạo, anh quên mất......!Để anh thay quần áo trước, bây giờ đi vẫn còn kịp......!Quà có ở nhà rồi, lát nữa cầm theo là được, chờ anh một chút."
Nói xong, hắn vén chăn xuống giường, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, sửa sang bản thân chỉnh tề xong, thấy Hứa Thừa Hạo vẫn còn nằm quấn chăn trên giường nhìn hắn tất tả, Cảnh Nhất Thành lại ra dỗ anh dậy: "Hạo Hạo trước dậy đã, chiều nay về rồi ngủ tiếp được không? Anh cam đoan buổi tối sẽ không quấy rầy em."
Hứa Thừa Hạo từ chối: "Em không muốn."
Cảnh Nhất Thành ôm cả người lẫn chăn lên: "Ngoan nào Hạo Hạo, mau dậy thôi, giờ chỉ còn chờ mỗi em."
Hứa Thừa Hạo rúc trong lòng hắn, bình thản nói: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Rồi."
"Còn chờ em dậy thôi chứ gì?"
"Đúng."
Hứa Thừa Hạo à một tiếng, anh đẩy Cảnh Nhất Thành ra, lại chui lên giường rồi mới đủng đỉnh nói: "Tối hôm qua Nguyễn Thần Hiên đến quá muộn, em đã nhắn cho ba mẹ bảo hôm nay không về, ngủ tiếp đi."
Cảnh Nhất Thành: "???"
Cho nên là nãy giờ hắn bị lừa à?
Cảnh Nhất Thành dở khóc dở cười nhìn Hứa Thừa Hạo đang nằm đắc ý trong chăn, hắn không thấy giận mà còn thấy Hạo Hạo đáng yêu quá thể, hận không thể ôm người hôn mấy cái: "Hạo Hạo, sao em lại đáng yêu như vậy."
"Lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng đâu." Hứa Thừa Hạo đẩy hắn ra, cụt hứng nói: "Mệt em cứ chờ anh hỏi, ai dè anh quên thật, anh rốt cuộc có yêu em không thế, ngay cả đi gặp ba mẹ cũng quên."
Cảnh Nhất Thành tự nhận sai, ngoan ngoãn giải thích: "Thật xin lỗi Hạo Hạo, anh sai rồi, đừng giận nữa."
Hứa Thừa Hạo: "Không giận......!Không giận mới là lạ! Anh tránh ra!"
Cảnh Nhất Thành chịu đánh chịu mắng: "Hạo Hạo đừng giận, nếu không thì cắn anh hai miếng để sau này anh nhớ kỹ."
Hứa Thừa Hạo cười lạnh: "Không có lần sau, khỏi đi nữa."
Cảnh Nhất Thành: "Đừng mà, anh thật sự sai rồi, Hạo Hạo......"
Hứa Thừa Hạo làm bộ không thèm nhìn hắn, xoay người sang bên khác.

Cảnh Nhất Thành lại cởi giày, trèo lên giuờng, hai tay chống hai bên gối của anh, hít đất một cái lại hôn anh một cái, tự phạt bằng cách hành xác mình.

Hứa Thừa Hạo quay đầu sang trái, Cảnh Nhất Thành bèn nghiêng sang trái hôn một cái, Hứa Thừa Hạo quay đầu sang phải, Cảnh Nhất Thành cũng nghiêng người sang phải để hôn tiếp.

Quay bên nào cũng không tránh được, Hứa Thừa Hạo kéo chăn trùm kín đầu, kết quả là Cảnh Nhất Thành cũng chui vào chăn, rồi hôn loạn xạ bên trong ổ chăn tối thui, hôn đến lúc Hứa Thừa Hạo thật sự không nhịn được cười ra tiếng, hắn mới nhẹ nhàng thở phào, thề thốt: "Sau này sẽ không bao giờ có chuyện như thế nữa."
Hứa Thừa Hạo vốn chỉ muốn hù hắn, thấy Cảnh Nhất Thành có giác ngộ cao như vậy nên dĩ nhiên là vô cùng hài lòng, anh thoải mái bảo anh đã tha thứ hắn, sau đó đẩy người ra khỏi chăn, chuẩn bị ngủ tiếp.

Cảnh Nhất Thành biết anh ghét bỏ hắn mặc quần áo khó chịu, chờ đến lúc thay đồ ở nhà xong, khi quay lại phòng ngủ, người nằm trên giường đã ngủ say, mắt nhắm chặt, do mệt mỏi nên tiếng thở hơi nặng hơn so với bình thường.

Cảnh Nhất Thành nhẹ nhàng trèo lên giường, đối phương lập tức tự giác nhích vào trong lòng hắn, đầu cọ tới cọ lui, cọ đến xuống ngực mới an ổn ngủ tiếp.

Cảnh Nhất Thành vỗ lưng cho anh, chờ cho người trong lòng ngủ say, hắn vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng cắn vành tai anh, thì thầm: "Thật là hư đốn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương