Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
-
11: Đi Tìm Quặng Kim Tinh
Hắn đá vào chân tên thủ hạ, giận dữ quát: “Không để cho hắn chết thì làm sao ta nguôi hận trong lòng? Mau đi đi!”
“Vâng vâng, chúng tiểu nhân sẽ ngay lập tức mang hắn đến Hắc Long Loan.” Đám thủ hạ đồng thanh đáp, rồi nâng Tiêu Miên lên, rồi vác người chạy ra ngoại thành.
Thời đại này, người có chút linh lực dù chưa thành Linh Sư, sức lực cũng hơn hẳn kẻ không có, nên vài người khiêng Tiêu Miên đi mà không cảm thấy quá mệt mỏi, một canh giờ trôi qua cũng không thấy mệt mỏi.
Ra khỏi thành, đi thêm vài dặm, bọn họ tiến vào một cánh rừng rậm.
Mùa đông lạnh lẽo, trong rừng trụi lủi, gió lạnh gào thét, tuyết phủ dày, cảnh vật tối tăm khiến bọn họ cảm thấy hoang mang.
“Chỉ cần ném hắn ở đây, sáng mai nếu chết thì cũng tốt, nếu đến Hắc Long Loan thật thì có lẽ chúng ta cũng chẳng về được đâu.”
“Lão đại quả thật là...., đầu óc nóng lên thì quên mất cách suy nghĩ, cách gì cũng nghĩ ra được, rét lạnh thế này, nếu gặp phải sói, chúng ta vẫn nên mau trở về cho an toàn.”
Sau một hồi bàn bạc, bọn chúng quyết định ném Tiêu Miên dưới một gốc cây lớn.
“Ai, tiểu tử, nếu ngươi chết, thành quỷ cũng đừng đến tìm chúng ta, ai bảo ngươi không biết điều mà đối nghịch với hắn!”
“Đúng vậy, chúng ta đi trước đây.” Vài người nói xong, thấy Tiêu Miên nằm trên mặt đất không phản ứng, liền quay đầu bỏ đi.
Đợi cho bọn họ đi xa, Tiêu Miên mới từ từ mở mắt, đau đớn mà cau mày, khó khăn trở mình nằm xuống, há miệng thở dốc.
Giang Diên thấy hắn tỉnh nhanh như vậy, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thanh âm của Tiêu Miên khàn khàn đáp lại: “Tiền bối yên tâm, ta không có việc gì.”
Hắn lại nói tiếp: “Ta từ nhỏ đã có sức đề kháng tốt, mỗi lần bị thương đều hồi phục nhanh, nên vừa rồi mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy, khụ khụ…”
Hắn phun ra một ngụm máu bầm, “Nếu không để cho bọn họ đánh, thì thật sự khó mà thoát thân.”
Giang Diên không biết nên nói gì, nhớ đến đứa nhỏ này mới 18 tuổi, đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, chỉ có thể thở dài: “Nhưng cũng không thể để họ đánh như vậy, nhỡ đâu bọn chúng thực sự đánh chết ngươi thì sao?”
Tiêu Miên cười khổ, chống thân ngồi dậy dựa vào cây: “Đã chết thì đã chết, cũng không có ai để tâm.”
Hắn quan sát xung quanh một lượt, nói: “Tiền bối, ngươi không phải nói ngươi có thể nhìn xa hơn người thường sao? Vừa lúc, chúng ta đi tìm Quặng Kim Tinh Tinh Nguyên đi.”
“Ngươi xác định bây giờ còn đi được không?” Giang Diên hỏi, nàng thật sự lần đầu thấy một người hồi phục mạnh mẽ như vậy.
Tiêu Miên sờ sờ ngực, “Đi thì không thành vấn đề, chỉ là buổi tối dễ gặp linh thú, vẫn là tìm chỗ qua đêm thì hơn.”
Giang Diên nhìn quanh bốn phía, mọi thứ xung quanh đều tối đen, người thường trong tình huống này chỉ có thể thấy vài mét, nhưng nàng có thể nhìn thấy rất xa, trong bóng đêm cũng vẫn rõ ràng.
“Ngươi đi tới chỗ gồ đất cao ở kia đi, ta sẽ xem xét lại.”
Tiêu Miên làm theo, chậm rãi đi tới, trên đường đi vừa ho, phun ra vài ngụm máu bầm nhưng làm vậy khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, sau khi đến gồ đất đó, Giang Diên cẩn thận nhìn nhìn, “Bên kia có một sơn động, nhưng phải xuống từ đây, ngươi có thể không?”
Khoảng cách đó không gần, tính ra bò đi cũng phải mất hơn nửa canh giờ.
“Ta nghỉ ngơi một chút, chúng ta có thể đi ngay.” Tiêu Miên đáp, ngửa đầu nhìn lên, lại thấy tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết rơi trên mặt hòa tan, hắn duỗi tay lau mặt, làm sạch máu loãng trên quần áo.
Thời gian đã qua lâu như vậy, hiện tại chắc chắn đã gần đêm khuya.
Tuyết rơi không lớn, nhưng gió lại rất mạnh, Tiêu Miên không nhịn được vừa đi vừa lau nước mũi, quấn chặt quần áo có ở trên người.
“Ai bảo ngươi thích cậy mạnh, một hai cứ muốn đày đọa bản thân thành ra như vậy, nếu chịu thua thì sau này có thể trả thù, đâu có gì phải ngại?” Giang Diên nói, nàng luôn là người đề cao kết quả hơn là quá trình, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt, ý thức được điều này cuộc sống đỡ vất vả hơn.”
Tiêu Miên lưng quay về phía gió lạnh, nói: “Nếu thật sự như vậy, sống cũng không khác gì chết.”
Nghe vậy, Giang Diên không nhịn được giáo huấn: “Khí tiết quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
Ngươi không nghĩ đến cha nương mình, chả nhẽ ngươi không muốn ở bên cô nương mình thích sao?”
Tiêu Miên hiển nhiên không có cách nghĩ giống nàng, hắn trả lời: “Ta không có người mình thích.”
Hắn không biết mình có thích Tiêu Mính hay không, bởi từ nhỏ hắn đã coi nàng như muội muội.
Dù họ không phải họ hàng gần, nhưng chung quy vẫn trong một gia tộc.
Tiêu Mính từ nhỏ đã chiếu cố hắn nhiều lần, hắn cảm thấy đó là cảm kích hơn là tình yêu.
Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với nàng, vì vậy chưa bao giờ dám nghĩ đến việc khác, cho dù có, hắn cũng sẽ tự mình dập tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook