Sau Khi Trầm Oan Giải Tội
-
Chương 80: Phụ Tử Tình Thâm
Tương Trọng Kính không biết phải ở chung với Tri Tuyết Trọng như thế nào, hắn cứ im lặng quỳ tại chỗ, để cho nàng tùy thích dịu dàng xoa đầu mình.
Trong lúc hắn cho rằng đây là hành vi thân mật nhất, ai ngờ Tri Tuyết Trọng đột nhiên giang tay ra ôm hắn vào lòng.
Mùi hương hoa thoang thoảng bao bọc toàn thân Tương Trọng Kính, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ mờ mịt ngẩng đầu nhìn sợi trang sức trên trâm cài đầu của nàng rũ xuống đung đưa trước mặt.
Hắn thầm nghĩ: “Thật ấm áp.”
Ấm áp chưa từng có trước đây.
Tri Tuyết Trọng ôm hắn giống như dỗ con nít, tay dịu dàng vuốt ve gáy của Tương Trọng Kính rồi từ từ vuốt xuống mái tóc đen dài, lông mi của nàng ướt lệ nhưng trên môi lại nở nụ cười.
“Cuối cùng Ngọc Chu của mẫu thân cũng trở về.” Tri Tuyết Trọng lẩm bẩm bên tai Tương Trọng Kính: “Từ nay về sau đừng rời khỏi nhà nữa, được không?”
Tương Trọng Kính khẽ chần chừ rồi nhẹ giọng nói: “Dạ.”
Hắn không thể cự tuyệt tình cảm dịu dàng lại nóng bỏng như lửa ấy, thật giống như nếu hắn có chút tâm tư từ chối là sẽ vấy bẩn nỗi nhớ nhung mong mỏi nhiều năm này.
Tri Tuyết Trọng nghe hắn nói vậy càng vui mừng, nàng buông Tương Trọng Kính ra, cười nhẹ lau lệ trên mặt, muốn tươi cười nói chuyện với hắn.
Chỉ là nàng lau mãi mà nước mắt vẫn không ngừng rơi, bỗng chốc làm ướt cả khuôn mặt xanh xao.
Tương Trọng Kính mê mang nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc thử giơ tay chạm lên mặt nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Vẻ mặt của Tri Trọng Tuyết càng thêm dịu dàng, nàng cầm tay Tương Trọng Kính nghẹn ngào nói: “Ngọc Chu, gọi mẫu thân đi.”
Tương Trọng Kính nhìn thấy niềm khát vọng và cầu xin vốn không nên xuất hiện trong đôi mắt đẹp của nàng, trong nhất thời cổ họng như bị ai bóp nghẹn, không nói được câu nào.
Tri Tuyết Trọng vẫn đang mong đợi nhìn hắn.
Không biết qua bao lâu, Tương Trọng Kính rũ mắt, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
“Mẫu thân.”
Tri Tuyết Trọng nhưng lại không cảm thấy vui mừng, con ngươi khẽ co lại, đôi mắt to tròn màu xám của nàng nhìn thấy trong ánh sáng ấm áp bao phủ trên người Tương Trọng Kính có xen lẫn cả sợ hãi và rụt rè, nàng không kiềm chế được mà bật khóc.
Đứa con thất lạc mấy chục năm qua của nàng rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao chỉ gọi một tiếng mẫu thân thôi mà lại tỏ ra sợ hãi như vậy?
Hắn sợ điều gì, vì sao lại lo được lo mất như vậy?
Trong mắt Tri Tuyết Trọng, ánh sáng ấm áp trên người Tương Trọng Kính phảng phất như bị một tầng kết giới u lam giam cầm, chỉ có thể khó khăn và sợ hãi duỗi ra thứ trông giống cây mây hoặc dây leo để mò mẫm xung quanh, hắn muốn xin lấy được nhiều ánh sáng ấm áp hơn, nhưng vì nội tâm tự ti nên không dám đường hoàng giành lấy, chỉ dám gom góp nhặt lụm từng chút ánh sáng.
Tri Tuyết Trọng vừa nhìn ánh sáng trên người hắn toàn thương tổn là biết ngay hắn sống ở Cửu Châu không được tốt, nếu không thì tại sao lại tỏ ra sợ sệt không dám tiếp nhận tình cảm chân thành vốn dĩ thuộc về mình?
Tương Trọng Kính sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lo lắng nhìn nàng, hắn chưa bao giờ dỗ một người đang khóc, tay chân luống cuống muốn an ủi nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể máy móc hỏi: “Người… Người không thoải mái sao?”
Tri Tuyết Trọng càng nghĩ càng thấy đau lòng, khóc lóc lắc đầu: “Ngọc Chu của mẫu thân… Có phải đã chịu nhiều khổ sở?”
Tương Trọng Kính lóng ngóng lau nước mắt cho nàng, nghe vậy mỉm cười trấn an: “Không có, con sống ở Cửu Châu rất tốt, không khổ sở gì cả.”
Tri Tuyết Trọng cố nén cơn nấc nghẹn, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nức nở nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng với nàng.
Tri Tuyết Trọng không muốn suy nghĩ nhiều thêm, đỡ phải làm mình buồn bã khóc lóc để Tương Trọng Kính lo lắng, nàng xoa khóe mắt ửng đỏ, cố gắng nở nụ cười, nói: “Con gặp Phụ tôn chưa?”
Tương Trọng Kính gật đầu: “Vâng, đã gặp.”
“Đừng sợ hắn.” Tri Tuyết Trọng có lẽ biết tính tình thối của Vân tôn chủ chọc người xa cách, nhưng nàng vẫn cứu vớt hình tượng cho hắn: “Hắn rất tốt.”
Tương Trọng Kính hơi nghẹn họng, ậm ờ đáp lại, không biết nàng có nghe được không.
Vân Nghiễn Lý thấy Tri Tuyết Trọng dần dần an tĩnh lại, lặng lẽ thở phào một hơi, hắn nhỏ nhẹ nói: “Mẫu thân, có phải mẫu thân muốn nghỉ ngơi không?”
Tri Tuyết Trọng lắc đầu: “Mẫu thân muốn trò chuyện với Ngọc Chu.”
Vân Nghiễn Lý dỗ nàng: “Nếu Ngọc Chu đã trở về thì sẽ không rời khỏi Vân Trung Châu nữa đâu, sức khỏe của mẫu thân không tốt, bây giờ đi nghỉ ngơi một lát, có được không? Con sẽ dẫn Ngọc Chu đến xem chỗ ở của hắn.”
Tri Tuyết Trọng vẫn nhìn Tương Trọng Kính không dời mắt, nàng nói: “Nghiễn Lý, con phải kêu hắn là ca ca.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý chưa bao giờ giở tính thiếu gia kiêu căng như ngày thường trước mặt Tri Tuyết Trọng, hắn không cãi lại mà nghe lời nói: “Dạ.”
Tương Trọng Kính thấy sắc mặt của nàng quả thật không ổn, chỉ mới khóc một hồi mà cả người đã hiện lên vẻ mệt mỏi quá độ, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, hắn duỗi tay cầm lấy tay của Tri Tuyết Trọng, trúc trắn an ủi: “Mẫu thân đi nghỉ trước đi, con ở đây không đi đâu cả.”
Tri Tuyết Trọng cầm ngược lại tay hắn, lo lắng nói: “Có thật không?”
Tương Trọng Kính cười nói: “Thật, con sẽ không lừa mẫu thân đâu.”
Tri Tuyết Trọng cũng biết cơ thể của mình đã đuối sức, nhưng lại vẫn cầm chặt tay Tương Trọng Kính bắt hắn cam kết nhiều lần mới yên tâm.
Trước khi sắp buông tay, nàng dường như nhớ ra gì đó, cong ngón tay nhẹ nhàng búng một cái vào chuông vàng rỉ sét đã mất lưỡi chuông trên cổ tay Tương Trọng Kính, chuông vàng chợt lóe sáng rồi khôi phục lại vẻ mới tinh như ban đầu.
Tương Trọng Kính khẽ cử động cổ tay, chuông vàng lay động theo phát ra tiếng leng keng lảnh lót.
Lúc này Tri Tuyết Trọng mới rút tay về, mỉm cười nói: “Đi chơi đi.”
Tương Trọng Kính không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu với nàng rồi quay người đi theo Vân Nghiễn Lý chậm rãi rời khỏi Tuyết Trọng Uyển.
Khi sắp đến ngưỡng cửa, Tương Trọng Kính do dự quay đầu nhìn, Tri Tuyết Trọng còn đang dõi theo hắn, khi tầm mắt hai người chạm nhau thì nàng dịu dàng cười khẽ.
Cùng lúc đó, biển hoa xung quanh dường như tỏa ra từng luồng linh lực cực kỳ tinh khiết chậm rãi bay đến chỗ Tri Tuyết Trọng và bao quanh người nàng, ân cần tỉ mỉ chăm sóc cơ thể gầy yếu của nàng, ngay cả mái tóc đen dài như thác đổ sau lưng của nàng cũng mọc lên những đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
Đây là ‘nghỉ ngơi’ trong miệng Vân Nghiễn Lý.
Tương Trọng Kính chậm rãi rời khỏi Tuyết Trọng Uyển, Vân Nghiễn Lý rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu sợ hãi nhìn Tương Trọng Kính, vì hắn sợ Tương Trọng Kính sẽ đối xử lạnh nhạt hờ hững với Tri Tuyết Trọng giống như đối xử với Vân tôn chủ.
Cũng may Tương Trọng Kính không phải là người máu lạnh vô tình, chưa bao giờ phụ lòng người đối xử chân thành với hắn.
Vân Nghiễn Lý đi tới khoác tay lên cổ Tương Trọng Kính, cười hì hì nói: “Làm không tệ, đi thôi, ta dẫn ngươi đến xem chỗ ở của mình, ở ngay bên cạnh.”
Tương Trọng Kính liếc hắn nói: “Ngươi cũng ở Tuyết Trọng Uyển?”
“Ừ.” Vân Nghiễn Lý nói: “Chỉ có Tuyết Trọng Uyển mới không bị Phụ tôn giáng sét xuống, ờm, có thấy hai cái sân đằng kia không? Đoán xem cái nào của ngươi?”
Tương Trọng Kính nhìn sang, cạn lời: “Ngươi nghĩ ta mù sao, chỉ có ngươi mới vẽ phượng hoàng xấu như vậy lên cửa sân.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý tức giận trừng hắn, nói: “Xấu chỗ nào?! Rõ ràng rất đẹp!”
Hai cái sân liền kề nhau, chỉ cách chỗ ở của Tuyết Trọng Uyển có mấy chục bước chân, trên cửa sân bên trái là hình vẽ phượng hoàng dữ tợn giương nanh múa vuốt, vừa nhìn biết ngay đó là tác phẩm của Vân Nghiễn Lý— Không biết tiểu phượng hoàng có cảm tưởng gì khi nhìn thấy hình vẽ này.
Trong sân bên phải bố trí cực kỳ trang nhã và tĩnh lặng, xung quanh đều là linh khí cao cấp dù ở Cửu Châu có ngàn vàng cũng khó mà mua được, Tương Trọng Kính đứng trước cửa nhìn sơ qua là biết người bố trí sân viện này tốn rất nhiều tâm tư.
Trái tim của hắn càng mềm ra thêm, lần đầu có cảm giác ‘Thì ra đi đến Vân Trung Châu cũng không phải là chuyện xấu’.
Ít ra hắn biết những năm qua luôn có người ngóng trông hắn, cho hắn tình cảm ấm áp mà trước đây hắn chưa từng được cảm nhận.
Vân Nghiễn Lý dẫn hắn vào sân bên phải, thuần phục giới thiệu: “Hoa trong sân là tự tay mẫu thân trồng, có những giống hoa mới chưa có tên, mẫu thân không suy nghĩ liền đặt cho nó cái tên ‘Ngọc Chu’.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, đưa mắt nhìn vườn hoa rực rỡ trong sân, có những giống hoa hắn chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể thấy những bảng tên nhỏ bằng ngọc được cắm trước những giống hoa này, trên đó là chữ viết nắn nót của Tri Tuyết Trọng.
“Ngọc Chu.”
Một sân vườn tràn ngập ‘Ngọc Chu’.
Tương Trọng Kính cúi người nhặt lên một bảng tên ngọc, vươn tay lau sạch vết bùn dính trên hai chữ kia, Vân Nghiễn Lý tiếp tục luyên thuyên gì đó nhưng Tương Trọng Kính không nghe vào tai.
Từ nhỏ đến lớn Tương Trọng Kính đã quen chịu khổ, ngủ trong phòng chứa củi tối om lạnh lẽo là chuyện thường, không yêu cầu chỗ ở phải xa hoa hoàn mỹ, vì thế khi Vân Nghiễn Lý nói Vân tôn chủ bố trí phòng ở cho hắn tốn bao nhiêu ngọc thạch hay trong nhà có bao nhiêu linh khí trân bảo, hắn đều không có hứng thú, chỉ nhìn chăm chú bảng tên ngọc trong tay.
Tiếng sấm bên ngoài Tuyết Trọng Uyển càng dữ dội hơn.
(=))))
Vân Nghiễn Lý nói đến khô miệng lưỡi nhưng Tương Trọng Kính đều không quan tâm, hắn hời hợt ừ ừ cho có, thậm chí còn không thèm nhìn linh khí quý hiếm đắt đỏ trong tay Vẫn Nghiễn Lý, hoàn toàn không để trong lòng.
Hai người ngồi ngoài phòng khách được trang trí đầy linh khí quý giá, Vân Nghiễn Lý thuần phục rót trà, rốt cuộc cũng nhìn ra tâm tư của Tương Trọng Kính, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi không thích Phụ tôn?”
Tương Trọng Kính say sưa ngắm hoa không dời mắt, nghe vậy thuận miệng nói: “Ừ.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận, kinh ngạc nói: “Phụ tôn… Hình như đâu làm chuyện gì chọc ngươi ghét, tại sao?”
Nhớ lại Phụ tôn nhà mình luôn mong mỏi chờ đợi Tương Trọng Kính về nhà, lại nhìn dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm Vân tôn chủ của Tương Trọng Kính, ngay cả Vân Nghiễn Lý cũng phải đau lòng dùm cho ông cha ác quỷ của mình.
Tương Trọng Kính cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Mới đầu hắn thấy Vân tôn chủ vì hắn đến Vân Trung Châu mà hiếm thấy giận dữ đến mức giăng kín mây đen đổ mưa như trút nước khắp nơi, hắn nghĩ là người cha hờ này không hoan nghênh hắn hoặc có mưu đồ với hắn, nhưng sau khi gặp Tri Tuyết Trọng thì hắn mới biết những gì mình nghĩ trước đó chỉ là hiểu lầm.
Đường đường là Vân tôn chủ của Vân Trung Châu vốn không cần phải hao tâm tổn trí, nhưng lại vì mở ra con đường Lạc Xuyên cho Vân Nghiễn Lý xuống Cửu Châu tìm hắn mà không tiếc làm trái ý Thiên đạo, hơn nữa, tu vi của hắn ở Vân Trung Châu không đáng là gì, có chỗ nào đáng giá để Vân tôn chủ của Vân Trung Châu lợi dụng?
Sau khi Tương Trọng Kính nghĩ thông suốt xong, nhưng vì ấn tượng đầu tiên quá khắc sâu nên hắn không thể nào dốc lòng đối đãi với Vân tôn chủ giống như đối đãi với Tri Tuyết Trọng được.
“Hắn vô duyên vô cớ giáng sét đánh ngươi.” Tương Trọng Kính suy nghĩ đến vấn đề khiến hắn không thoải mái, nói với Vân Nghiễn Lý: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm được ta, sao hắn lại không biết phân rõ đúng sai mà trách phạt ngươi trước mặt nhiều người như vậy?”
“Ngươi… Ngươi là vì ta?” Vân Nghiễn Lý khẽ sửng sốt, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng loáng thoáng nghe tiếng sấm cách đó không xa tựa hồ còn dữ dằn hơn, hắn lật đật nói đỡ cho cha mình: “Không đúng không đúng, hắn thường xuyên như vậy.
Hơn nữa ta cũng có cấm chế hộ thân nên không bị đau hay bị thương gì, chỉ là tóc tai bị đánh nổ thành tổ quạ thôi, ta cũng quen rồi.”
Tương Trọng Kính còn bất mãn.
Trước khi Vân Nghiễn Lý tìm được Tương Trọng Kính, hắn luôn lo lắng sau khi Tương Trọng Kính trở về Vân Trung Châu sẽ tranh đoạt ngôi vị Tôn chủ với hắn, vì thế trong lòng luôn có cảm giác mâu thuẫn vô hình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có một ca ca coi bộ cũng không tệ lắm.
Vân Nghiễn Lý rất vui vẻ, đang định tán gẫu thêm vài câu với Tương Trọng Kính thì đột nhiên bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của Vân tôn chủ: “Đến đây.”
Vân Nghiễn Lý vừa nghe thấy giọng nói của ông cha ác quỷ lập tức sởn hết gai óc, hắn run rẩy khó nhọc nói: “Con đang trò chuyện với ca ca.”
Vân tôn chủ lạnh lùng: “Để hắn ở một mình chốc lát đi, ngươi mau tới đây nói ta nghe hắn lớn lên ở Cửu Châu như thế nào, có bị khổ gì không.”
Nói tới chuyện này, Vân Nghiễn Lý hồi còn ở Cửu Châu đã nghe hết tiểu sử bi thảm của Tương Trọng Kính, hắn lập tức trỗi dậy hứng thú, nếu cha kêu hắn tới nói chuyện này thì hắn không cần phải sợ.
“Dạ được được, con lập tức đến ngay!”
Vân Nghiễn Lý hưng phấn đứng dậy, nói: “Ta đến chỗ Phụ tôn đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Tương Trọng Kính nhíu mày: “Ông ấy sẽ không giáng sét đánh ngươi nữa chứ?”
Vân Nghiễn Lý vui vẻ nói: “Không đâu không đâu.”
Có giáng sét thì cũng giáng sét đánh mấy tên ác ôn hãm hại Tương Trọng Kính ở Cửu Châu mới đúng.
Vân Nghiễn Lý vui vẻ chạy đi.
Tương Trọng Kính lại quay đầu ngắm biển hoa ngoài sân, Cố Tòng Nhứ hóa thành người ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi vui không?”
Tương Trọng Kính mím môi, dường như hơi khó mở miệng nhưng vẫn nói thật: “Vui.”
Cố Tòng Nhứ hiếm khi thấy hắn như vậy, cũng vui lây: “Vậy thì tốt.”
Trên đời này, vẫn có người thật lòng chờ đợi hắn.
Cố Tòng Nhứ có chút hâm mộ: “Bây giờ chắc chắn cốc đèn có hoa văn mây đang cực kỳ tỏa sáng.”
Cố Tòng Nhứ nói đến đây thì mới nhận ra y và Tương Trọng Kính đã kí khế ước sinh tử, nói cách khác bây giờ y có thể tự do ra vào Thức hải của hắn.
Cố Tòng Nhứ cảm thấy phấn khích, đang định vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính nhìn thử, đột nhiên nghe thấy trong tay áo Tương Trọng Kính truyền ra tiếng rắc giòn giã.
Tương Trọng Kính lấy thứ cất trong tay áo ra, phát hiện là trứng khổng tước.
Linh lực ở Vân Trung Châu cực kỳ dồi dào tinh khiết, cộng thêm linh khí xung quanh đây cũng tản ra vô số sợi linh lực dày đặc, tất cả đều chui vào hai vết nứt trên vỏ trứng.
Mới qua nửa ngày, trứng khổng tước lại có dấu hiệu sắp nở.
Khổng tước giáng thế, vậy thì nhiếp hồn trong cơ thể hắn sẽ hoàn toàn phá giải, trí nhớ ngàn năm trước sẽ nhanh chóng trở về.
Tương Trọng Kính lật đật bưng trứng khổng tước tới trước mặt, Cố Tòng Nhứ tạm thời không vào Thức hải, định ở lại xem trứng nở.
Trứng khổng tước liên tục hút linh lực, tiếng động mổ trứng từ bên trong cũng lớn dần, vài giây sau, vỏ trứng tựa ngọc lưu ly chợt bị mổ vỡ thành một cái lỗ, tiếp theo là một cái đầu nhỏ chui ra, sau đó phần trứng còn lại cũng bị chân của nó đạp vỡ.
Khổng tước mang theo nước dịch ướt nhẹp bò ra ngoài.
Tương Trọng Kính còn chưa kịp vui mừng thì thấy khổng tước ngẩng đầu mở to hai mắt như hạt đậu nhìn thẳng vào hắn.
Ánh sáng màu tím chợt lóe lên, con ngươi của khổng tước bỗng chốc nở rộ như đóa hoa, nhìn chằm chằm vào mắt Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính từng ăn thiệt thòi lớn dưới thuật nhiếp hồn của khổng tước, đột nhiên kinh hoàng nhận ra cảm giác bị khống chế quen thuộc năm nào, hắn lập tức nhắm mắt lại muốn tránh nhiếp hồn.
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Cố Tòng Nhứ kinh sợ giơ tay tát khổng tước mới nở văng qua một bên, làm nó lộn mèo ngã sấp mặt vào gối bồ đoàn bên cạnh, y nắm chặt hai vai Tương Trọng Kính, lo lắng nói: “Không sao chứ? Ngươi sao rồi?!”
Tương Trọng Kính dụi mắt, hàm hồ nói: “Không biết, nhưng chắc lại trúng nhiếp hồn nữa rồi.”
Hắn vốn không ngờ khổng tước mới nở có thể sử dụng nhiếp hồn, nên đã hoàn toàn không đề phòng.
Tương Trọng Kính âm thầm ão não, ở chỗ Tri Tuyết Trọng nhận quá nhiều tình cảm chân thành ấm áp nên khiến hắn nhất thời mất cảnh giác với người ngoài.
Đúng là tình cảm có thể giết chết con người ta.
Hắn chần chừ mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt hoảng hốt lo lắng của Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, con ngươi hơi đờ đẫn, mờ mịt nhìn Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn như vậy liền biết ngay hắn đã bị khổng tước nhiếp hồn, giận đến mức muốn xào lăn con khổng tước đang kêu chíp chíp kia.
Khổng tước ở trên gối bồ đoàn vùng vẫy vỗ hai cái cánh chưa mọc đủ lông, đôi mắt đã trở về nguyên trạng, nó vỗ cánh bộp bộp như thể mong đợi kêu Tương Trọng Kính bế mình lên.
Chỉ là Tương Trọng Kính không thèm nhìn nó, ánh mắt của hắn như bị dính keo trên người Cố Tòng Nhứ, trong con ngươi dần dần hiện ra niềm yêu thích vô bờ.
Cố Tòng Nhứ nhìn mà ngẩn ngơ.
Sau đó, Tương Trọng Kính đột nhiên giang rộng tay ôm chầm Cố Tòng Nhứ vào lòng rồi xoa đầu y như cha mẹ xoa đầu con cái vậy, đôi mắt cong cong, cảm xúc trong con ngươi giống như toàn bộ đều là…
Hòa ái điềm đạm… Của tình cha?
Cố Tòng Nhứ dường như đã nhận ra gì đó, y kinh hoàng nhìn Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính dịu dàng nhìn y giống như đang nhìn con trai mình, ôn hòa nói: “Canh Ba đừng sợ, cha yêu con nhất.”
Cố Tòng Nhứ: ? ? ?
Cố Tòng Nhứ: ! ! !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook