Sau một giờ trưa, nhà hàng kết thúc phục vụ bữa trưa, cuối cùng Ôn Cố cũng rảnh. Cô quay về nhà tắm nước nóng thay bộ váy liền màu trắng do Phu Gia mới may, vải của váy rất đặc biệt, mặc lên người nhẹ nhàng gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lại vô cùng ấm áp, rất thích hợp với mùa thu mát mẻ.

Từ trong viện đi ra, Ôn Cố chuẩn bị khảo sát một vòng trong thôn, kết quả chưa đi được vài bước đã chạm mặt nhóm người Tiết Bảo Bảo. Cô nhìn Chu Lị Lị và Nhiễm Phi đi sau cùng, có hơi bất ngờ: "Các cậu tới khi nào, sao không thông báo trước?"

"Ây ya, cậu bận việc mà, chúng tớ tự dạo cũng vậy thôi." La Hi cười hi hi nói, vừa quan sát Ôn Cố: "Mới một tháng không gặp, sao cảm thấy cậu thay đổi rồi, hình như ngày càng đẹp."

Tiết Bảo Bảo cũng gật đầu nói: "Quả thực đã thay đổi, nhưng không nói rõ chỗ nào khác..."

Từ nhỏ tới lớn, vẻ ngoài của Ôn Cố đều thuộc mức độ người qua đường, ngũ quan bình thường, dáng người không cao, chất tóc khô vàng, không hẳn là xấu nhưng cũng không xinh. May mà da của cô bóng loáng dáng người lại mảnh khảnh, nếu có điều kiện trau chuốt một phen, miễn cưỡng có thể coi là thanh tú. Trước kia ở trường, cô một lòng tiết kiệm ăn uống tiêu dùng góp tiền, căn bản không có tâm tư mua quần áo đẹp và đồ trang điểm làm đẹp bản thân. Bây giờ trong thôn có may mặc miễn phí, dăm ba hôm lại đo kích thước may quần áo mới cho cô, cộng thêm đã làm bà chủ làng du lịch, tinh thần phấn chấn, dĩ nhiên khí chất cũng tự nhiên tăng lên.

Người quen ngó mắt nhìn, quả thực sẽ cảm thấy thay đổi rất lớn.

Bản thân Ôn Cố không cảm thấy gì, mỗi ngày cô bận tới bận lui nuôi sống một thôn, đâu có tâm tư nghĩ những chuyện này: "Nếu hôm nay mọi người đã tới chơi, tớ dẫn các cậu đi dạo khắp nơi, phải rồi, buổi chiều trong thôn còn có biểu diễn ca múa, du khách đánh giá rất cao, các cậu cũng có thể xem..."



Bạn cùng phòng tới làng du lịch của mình chơi, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt. Thời gian còn sớm, biểu diễn ca múa của Đế Giang vẫn chưa bắt đầu. Ôn Cố bèn dẫn bọn họ đến quán trà. Trà của Phu Gia cũng là một trong các nhãn hiệu của làng du lịch, ban đầu rất nhiều người là bị vẻ ngoài của anh ấy hấp dẫn, sau khi uống trà của anh ấy, cơ bản đều thành fans trà.

Phu Gia là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, chứng ám ảnh cưỡng chế còn nghiêm trọng hơn cung xử nữ, anh ấy có yêu cầu vô cùng hà khắc đối với lá trà và nước. Mỗi một lá trà trong quán trà đều do anh ấy đích thân trồng, hái, phơi, điều chế, hơn nữa để đảm bảo nước trà giữ được độ thuần khiết và nguyên vị lớn nhất, nước mà anh ấy dùng đều là sương mai được thu thập kỹ lưỡng trên núi Ngô Đồng. Theo anh ấy nói sương mai của núi Ngô Đồng hàm chứa linh khí vô cùng thuần túy, dùng nước này pha trà uống, không chỉ có thể dưỡng nhan làm đẹp, còn có thể khỏe khoắn kéo dài tuổi thọ.

Ôn Cố không tin tưởng điều này lắm, cô uống hàng ngày, ngoài mùi vị quả thực rất ngon, những điểm khác đều không có cảm giác gì.

Một nhóm người đi vào quán trà, hương trà xộc vào mũi, bầu không khí trong quán trà yên tĩnh an lành, các vị khách đều an tĩnh ngồi uống trà. Hầu hết khách ở đây đều là con gái, còn có một phần các chú các bác lớn tuổi. Họ thường quay đầu nhìn về hướng nào đó. Ôn Cố nhìn theo tầm mắt của họ, suýt chút tắt thở.

Chỉ thấy Phu Gia mặc một bộ váy trắng, ưu nhã cầm cái muôi dài múc nước sôi xối vào lá trà trong ly pha. Tóc dài màu tuyết trượt trước ngực, tư thái cực kỳ ôn nhu thuần khiết. Đương nhiều điều khiến Ôn Cố kinh ngạc không phải là anh ấy mặc nữ trang, mà là hai cái sừng lộc đáng yêu xinh xắn trắng tinh ôn nhuận trên đầu anh ấy.

Sau khi biết các thôn dân đều không phải con người, cô đặc biệt tra tài liệu, biết nguyên hình của Phu Gia là một con bạch lộc mọc bốn cái sừng, trong lòng còn thầm tò mò, không ngờ lúc này bất thình lình nhìn thấy, hơn nữa còn ở ngay đám đông!

Cô hơi hoảng, đang muốn tìm lý do gạt các bạn cùng phòng đi, La Hi đã che miệng thấp giọng "wow" một tiếng: "Xinh đẹp quá, chị ấy đang cos tiểu lộc sao? Không có cảm giác không khớp nào..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương