Màn che trên sân khấu chậm rãi kéo ra, dưới ánh đèn hội tụ có một chàng trai mang dáng người cao ráo thẳng tắp đang đứng. Anh ta mặc một bộ cổ trang sặc sỡ, trên mặt đang đeo mặt nạ, tóc phủ sau đầu hơi rối, thoáng nhìn giống như một khiêu đại thần*. Vương Mộng nắm tay của Lý Tuyết, nén giọng kích động nói: "Hình như là anh trai đội trùm đầu phát truyền đơn đó!"
*Khiêu đại thần (tiếng Mãn: samdambi): một hoạt động nghi thức dân gian lưu truyền lại.
Lý Tuyết cũng rất kích động, gật đầu lia lịa: "Chính là anh ấy chính là anh ấy! Tớ nhìn thấy hai sợi tóc đỏ đó rồi!"
"Sao anh ấy luôn che mặt vậy, lần trước đội trùm đầu, lần này đeo mặt nạ, thần bí quá đi, nhưng giọng hát thật sự rất hay, thanh xướng đều hay như vậy à..."
"Suỵt, nghiêm túc nghe."
Trong khán đài vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng hát đẹp đẽ của Đế Giang, cảm nhận nỗi bi thương và cô độc của anh ta, không ít người nghe mãi rồi khóc, cảnh tượng vô cùng tuyệt hảo.
Ôn Cố đứng bên sân khấu, nhìn từ góc độ này, cảnh tượng ở khán đài hiện rõ mồn một, cô rất buồn bực, quả thực Đế Giang hát rất hay, nhưng cũng không khoa trương như thế chứ. Nếu không phải chắc chắn Đế Giang không có xu nào dính túi, cô cũng nghi anh ta bỏ tiền mời người cố ý làm nóng rạp.
Sau khi hát liền một mạch tám bài, Đế Giang bắt đầu biểu diện ca múa then chốt, tương đồng với giọng ca của anh, trình độ vũ đạo của anh cũng tuyệt đỉnh. Không chỉ có thể ung dung thể hiện các kỹ xảo có độ khó cao, còn ẩn chứa cảm xúc phong phú ở bên trong, luôn luôn kéo theo cảm xúc của khán giả.
Đế Giang đã rất lâu không ca hát nhảy múa vui vẻ như vậy, hơn nữa còn là trong tình huống rất nhiều khán giả cổ vũ cho anh ta, vô cùng vui vẻ. Nhảy tới chỗ đặc biệt kịch liệt ở cuối cùng, anh ta nhất thời vui quá đà vươn đôi cánh sau lưng ra, bay lên không trung, kết thúc màn biểu diễn này trên không trung.
Không khí ở hiện trường ngưng trệ ba giây, sau đó trong khán đài bỗng bùng nổ tiếng vỗ tay hô hào dữ dội. Lý Tuyết và Vương Mộng kích động vỗ tay, khi rèm hạ xuống đèn sáng lên, bọn họ vẫn đang nhiệt tình thảo luận.
"Tớ muốn thu hồi lời vừa nãy, làng du lịch Thần Thú không nghèo, vừa nãy kỹ xảo sân khấu đó làm quá tốt, không có nhìn ra chút dấu vết nào!"
"Hơn nữa động tác vào lúc Đế Giang bay lên rất đẹp, tớ muốn chuyển thành fans!"
"Đúng vậy, hát cũng hay, trình độ vũ đạo lại cao, phải chuyển thành fans..."
Biểu diễn kết thúc, khán giả nhanh chóng rời khỏi rạp, khán đài lập tức trống trải, chỉ còn Ôn Cố và Đế Giang ở hậu đài.
Ôn Cố tỏ vẻ mơ màng nhìn Đế Giang: "Vừa nãy anh bay lên kiểu gì vậy? Đôi sau lưng đó là sao?"
Lúc này, tâm trạng của Đế Giang siêu tốt, đắc ý nói: "Ha ha, có phải rất bất ngờ không? Tôi đột nhiên có được linh cảm, bay lên làm động tác cuối cùng có lẽ sẽ chấn động hơn ban đầu, bèn nổi hứng cải biên một chút."
Bất ngờ cái gì, rõ ràng là dọa sợ được không? Ôn Cố truy hỏi: "Anh còn chưa nói đôi sau lưng anh rốt cuộc là gì?"
"Thì cánh đó, có gì không hiểu à?" Đế Giang khó hiểu: "Tôi vốn đã có cánh, cô chưa từng đọc thần thoại cổ đại sao?"
Ôn Cố: "..."
Đương nhiên cô từng đọc, nhưng ai có thể ngờ Đế Giang trong thôn này chính là Đế Giang trong truyền thuyết đó chứ!
"Anh không phải là cao nhân ẩn thế sao?" Cô rất trầm cảm, xoay tới lui tại chỗ: "Sao bỗng nhiên biến thành yêu quái rồi?"
Đế Giang vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc: "Là thần thú thượng cổ, không phải yêu quái, yêu tinh sơn dã cỏn con sao có thể quy chung với tôi? Lạ thật, cô kinh ngạc như thế làm gì, không phải đã biết từ lâu rồi sao, cô còn chiêu cáo thiên hạ thôn chúng ta tên làng du lịch Thần Thú, chúng tôi vốn dĩ đều cảm thấy cái tên này quá cao điệu rồi..."
Ôn Cố thầm nghĩ, đó là do tôi thấy tên của mấy người vừa hay giống tên thần thú nên mới đặt, ai biết lại thật sự là thần thú! Cô trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới tên của mấy thôn dân khác, run giọng hỏi: "Vậy...Kỳ Lân Tất Phương Bạch Trạch Phu Gia bọn họ..cũng vậy? Phải rồi, còn có Xuân Thập..."
*Khiêu đại thần (tiếng Mãn: samdambi): một hoạt động nghi thức dân gian lưu truyền lại.
Lý Tuyết cũng rất kích động, gật đầu lia lịa: "Chính là anh ấy chính là anh ấy! Tớ nhìn thấy hai sợi tóc đỏ đó rồi!"
"Sao anh ấy luôn che mặt vậy, lần trước đội trùm đầu, lần này đeo mặt nạ, thần bí quá đi, nhưng giọng hát thật sự rất hay, thanh xướng đều hay như vậy à..."
"Suỵt, nghiêm túc nghe."
Trong khán đài vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng hát đẹp đẽ của Đế Giang, cảm nhận nỗi bi thương và cô độc của anh ta, không ít người nghe mãi rồi khóc, cảnh tượng vô cùng tuyệt hảo.
Ôn Cố đứng bên sân khấu, nhìn từ góc độ này, cảnh tượng ở khán đài hiện rõ mồn một, cô rất buồn bực, quả thực Đế Giang hát rất hay, nhưng cũng không khoa trương như thế chứ. Nếu không phải chắc chắn Đế Giang không có xu nào dính túi, cô cũng nghi anh ta bỏ tiền mời người cố ý làm nóng rạp.
Sau khi hát liền một mạch tám bài, Đế Giang bắt đầu biểu diện ca múa then chốt, tương đồng với giọng ca của anh, trình độ vũ đạo của anh cũng tuyệt đỉnh. Không chỉ có thể ung dung thể hiện các kỹ xảo có độ khó cao, còn ẩn chứa cảm xúc phong phú ở bên trong, luôn luôn kéo theo cảm xúc của khán giả.
Đế Giang đã rất lâu không ca hát nhảy múa vui vẻ như vậy, hơn nữa còn là trong tình huống rất nhiều khán giả cổ vũ cho anh ta, vô cùng vui vẻ. Nhảy tới chỗ đặc biệt kịch liệt ở cuối cùng, anh ta nhất thời vui quá đà vươn đôi cánh sau lưng ra, bay lên không trung, kết thúc màn biểu diễn này trên không trung.
Không khí ở hiện trường ngưng trệ ba giây, sau đó trong khán đài bỗng bùng nổ tiếng vỗ tay hô hào dữ dội. Lý Tuyết và Vương Mộng kích động vỗ tay, khi rèm hạ xuống đèn sáng lên, bọn họ vẫn đang nhiệt tình thảo luận.
"Tớ muốn thu hồi lời vừa nãy, làng du lịch Thần Thú không nghèo, vừa nãy kỹ xảo sân khấu đó làm quá tốt, không có nhìn ra chút dấu vết nào!"
"Hơn nữa động tác vào lúc Đế Giang bay lên rất đẹp, tớ muốn chuyển thành fans!"
"Đúng vậy, hát cũng hay, trình độ vũ đạo lại cao, phải chuyển thành fans..."
Biểu diễn kết thúc, khán giả nhanh chóng rời khỏi rạp, khán đài lập tức trống trải, chỉ còn Ôn Cố và Đế Giang ở hậu đài.
Ôn Cố tỏ vẻ mơ màng nhìn Đế Giang: "Vừa nãy anh bay lên kiểu gì vậy? Đôi sau lưng đó là sao?"
Lúc này, tâm trạng của Đế Giang siêu tốt, đắc ý nói: "Ha ha, có phải rất bất ngờ không? Tôi đột nhiên có được linh cảm, bay lên làm động tác cuối cùng có lẽ sẽ chấn động hơn ban đầu, bèn nổi hứng cải biên một chút."
Bất ngờ cái gì, rõ ràng là dọa sợ được không? Ôn Cố truy hỏi: "Anh còn chưa nói đôi sau lưng anh rốt cuộc là gì?"
"Thì cánh đó, có gì không hiểu à?" Đế Giang khó hiểu: "Tôi vốn đã có cánh, cô chưa từng đọc thần thoại cổ đại sao?"
Ôn Cố: "..."
Đương nhiên cô từng đọc, nhưng ai có thể ngờ Đế Giang trong thôn này chính là Đế Giang trong truyền thuyết đó chứ!
"Anh không phải là cao nhân ẩn thế sao?" Cô rất trầm cảm, xoay tới lui tại chỗ: "Sao bỗng nhiên biến thành yêu quái rồi?"
Đế Giang vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc: "Là thần thú thượng cổ, không phải yêu quái, yêu tinh sơn dã cỏn con sao có thể quy chung với tôi? Lạ thật, cô kinh ngạc như thế làm gì, không phải đã biết từ lâu rồi sao, cô còn chiêu cáo thiên hạ thôn chúng ta tên làng du lịch Thần Thú, chúng tôi vốn dĩ đều cảm thấy cái tên này quá cao điệu rồi..."
Ôn Cố thầm nghĩ, đó là do tôi thấy tên của mấy người vừa hay giống tên thần thú nên mới đặt, ai biết lại thật sự là thần thú! Cô trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới tên của mấy thôn dân khác, run giọng hỏi: "Vậy...Kỳ Lân Tất Phương Bạch Trạch Phu Gia bọn họ..cũng vậy? Phải rồi, còn có Xuân Thập..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook