Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
-
Chương 70: Chương 70
Trụ sở trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố A cũng đang nổi sóng.
“Thể thực nghiệm số 7 chạy trốn.” Viện trưởng đương nhiệm của viện nghiên cứu số 1 – Lý Vinh Thành nhíu chặt mày: “Căn cứ theo định vị, nơi cuối cùng 07 xuất hiện là khu vực gần vườn cây thành phố P, khớp cả về thời gian lẫn vị trí nguồn ô nhiễm siêu nguy hiểm mà trung tâm phòng chống ô nhiễm thành phố P đo được lúc rạng sáng.”
Nghiên cứu viên phụ trách đưa 07 về chống ba-toong, bắt đầu báo cáo tình hình với các lãnh đạo chủ chốt: “07 bị vật ô nhiễm cướp đi.
Tôi chắc chắn rằng đó là đồ tể của Lò Sát Sinh ở thành phố X, bởi trên tạp dề nó có logo Lò Sát Sinh.
Ngoài ra nó còn nói rằng ’07 chính là heo thịt lần này’.”
“Kết quả điều tra hiện trường đâu?”
“Không có dấu vết đánh nhau rõ rệt.
Chưa phát hiện hài cốt vật ô nhiễm, giá trị ô nhiễm còn sót lại thấy rõ.”
“Tại sao đồ tể lại cướp 07 đi?”
“Tại sao 07 lại nhiễu sóng thành vật ô nhiễm?”
Lý Vinh Thành nói một cách uyên bác: “Mấy chục năm nay, 07 luôn biết thân biết phận, là thể thực nghiệm ổn định điềm đạm nhất viện nghiên cứu của chúng tôi.
Tôi nghi ngờ trong quá trình điều trị ở thành phố X, 07 đã nhận một số ám thị về mặt tinh thần… Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách nhà nghiên cứu trước của 07 chết cũng hết sức kỳ quặc.
Khi làm việc tại viện nghiên cứu, ông Ngụy chưa bao giờ bộc lộ khuynh hướng tự sát.”
“Hiện giờ kiểm đo thiên phú vẫn chưa được sát sao cẩn thận cho lắm, toàn dựa vào lời Thiên Khải Giả.
Theo tôi thì nên đưa tới viện nghiên cứu để kiểm tra đo lường bắt buộc.”
Bộ trưởng Vương thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt nhíu mày: “Ông cứ chỉ đích danh Đế Thính là được rồi.
Vốn dĩ các ông mời người ta tới điều trị trước, giờ 07 chạy, các ông lại quăng cái nồi lên đầu nhân viên bộ Hành Động Đặc Biệt, nghe thế có thấy sai ở đâu không? Về phần kiểm tra đo lường thiên phú, tôi sẽ không đồng ý áp dụng kỹ thuật hiện nay vẫn chưa nhuần nhuyễn này vào các thành viên trong bộ.”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Tình hình hiện tại nghiêm trọng như vậy phù hợp cho tranh đấu nội bộ sao?”
Tầm mắt chủ nhiệm lướt qua từng người ngồi đây.
Mặc dù bà đã hơn năm mươi, song ánh mắt vẫn kiên định sắc bén: “Các ông đừng quên một người nữa.”
“Ai?”
“Công Duy Bân.” Chủ nhiệm trầm giọng nói: “Lão ta cuỗm 01 đi, chưa chắc đã không cần thêm một 07 nữa.”
Lý Vinh Thành phản bác ngay: “Không thể nào.”
Những người khác không rõ lắm nhưng ông ta lại rất rõ ràng: Trước khi tới vườn cây, thiên phú của 07 đã bị tước đi.
Sao Công Duy Bân có thể cần một kẻ vô dụng được?
Viện phó viện nghiên cứu số 3 – Kỷ Văn bỗng lên tiếng: “Xem ra viện trưởng Lý hết mực tin tưởng rằng Công Duy Bân sẽ không trộm 07 nhỉ? Lại nói, đến giờ viện nghiên cứu số 1 vẫn chưa giao nộp kết quả báo cáo tự điều tra đâu.
Ngoại trừ 01, 07, khi nào các vị mới cho chúng tôi tham quan các thể thực nghiệm từ 03 đến 09?”
Kỷ Văn đẩy gọng kính, ánh sáng phản chiếu che khuất ý tứ sâu xa trong đôi mắt ông: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc ‘Kế hoạch tạo Thần’ được phê chuẩn từ 40 năm trước, tiến hành tới tận bây giờ sẽ triển lãm cho chúng tôi di tích của Thần hay là trò khôi hài đây.”
*
Mãi tới khi xuống máy bay, tình trạng chảy máu mũi của Lục Ngôn vẫn chưa ngừng lại.
Anh biết máu mình hơi đặc biệt nên không dám ra khỏi sân bay, sợ kéo theo vật ô nhiễm nào tới.
Thật ra bản thân Lục Ngôn không hề bối rối, chủ yếu anh chỉ sợ người bình thường xung quanh gặp phải phiền phức hơn.
Anh ngồi tại phòng cho khách vip, chờ máu đông.
Thiên phú Tái Sinh này có thể nối cả đầu bị chặt đứt, song lại không thể kiểm soát di chứng do sử dụng Biết Tuốt quá độ.
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mi lừa ta.”
Hệ thống: [ Hm? ]
“Mi đã nói rằng ta là người duy nhất trên thế giới có thể sử dụng thiên phú bất cứ lúc nào mà không cần lo về di chứng.”
[ A Thống gợi cảm, trò chuyện miễn phí 24 giờ: Nhưng dù gì tôi cũng là thiên phú hạng nhất mà, ỷ lại vào tôi quá sẽ khó tránh khỏi việc phải trả giá đắt.
]
Không thể không công nhận rằng thân là thành phố trung tâm, tình hình an ninh trật tự ở thành phố A rất tốt.
Thành phố K từng trải qua đợt phong tỏa thành phố do tính lây lan của bệnh ô nhiễm, bây giờ nồng độ ô nhiễm bình quân trong không khí là 3, thế nhưng ở thành phố A mới đến 1,3.
Phòng cho khách vip mở âm nhạc thư giãn, giai điệu rất linh hoạt kỳ ảo, đây là giọng của một bé gái.
Lục Ngôn tập trung nghe một lát, cảm giác như nghe tiếng Latin.
Ngày xưa bác sĩ trong bệnh viện thường sử dụng tiếng Latin đơn giản để viết tay ca bệnh.
Do vậy, xuất phát từ sự hứng thú, Lục Ngôn từng học một chút tiếng Latin, chẳng qua chỉ giới hạn tại viết và đọc, nghe thì kém xa.
Những từ xuất hiện với tần suất nhiều nhất trong bài hát này chính là “An bình” và “Vĩnh hằng”.
[ Ký chủ.
]
Hệ thống thay đổi rất nhiều xưng hô với anh, ví dụ như gì mà “Bé ngoan”, “Nhóc con ngoan ngoãn”, “Ngôn Ngôn bé bỏng”,…
Lục Ngôn đã học được cách thành thạo ngó lơ nó.
Tuy nhiên rất hiếm khi anh nghe thấy cách xưng hô “Ký chủ” nghiêm túc này từ miệng hệ thống.
[ Nhắc mới nhớ, cậu thích ăn não hoa nướng không? ]
“Gì cơ?” Lục Ngôn sửng sốt, dò hỏi theo thói quen.
Chẳng qua hệ thống không trả lời.
3 giờ sáng, sân bay yên ắng tĩnh mịch, xung quanh chỉ có lác đác vài người đi đường.
Lục Ngôn mở điện thoại, nhìn liên hệ cuối cùng trong phần mềm chat.
Trước khi xuất phát, Lục Ngôn đã nhắn tin cho Đường Tầm An, nói rằng mình lên máy bay lúc 11 giờ, chắc khoảng 3 giờ sẽ tới nơi.
Đường Tầm An nói sẽ đến sân bay đón anh.
Vậy mà Lục Ngôn tìm một lượt trong đám người vẫn không thấy bóng dáng của Đường Tầm An.
Hiện giờ đang là cuối tháng 8.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng nghỉ quá thấp, Lục Ngôn lại mặc đồ mùa hè nên khó tránh khỏi hơi lạnh.
Anh quay đầu nói với lễ tân: “Phiền cô tăng nhiệt độ lên chút.”
Trên mặt cô nhân viên tiếp tân là nụ cười gãi đúng chỗ ngứa: “Vâng thưa ngài.”
Nụ cười này đã đạt tới tiêu chuẩn in được trên quy tắc phục vụ.
Nhiệt độ nhanh chóng được tăng tới mức phù hợp với cơ thể con người.
Chờ cầm máu xong, Lục Ngôn hiếm khi thấy hơi mệt nhọc.
Anh rất buồn ngủ.
Ngay khi phát hiện ra điều này, Lục Ngôn lập tức tỉnh táo lại.
Không đúng.
Kể cả khi cơn buồn ngủ do phản ứng thải trừ lúc ăn cá vua trên Đảo Người Cá lần trước bủa vây, anh vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ “Buồn ngủ”.
Anh đứng lên, nhìn lễ tân.
Trên mặt cô nàng vẫn là nụ cười được giữ ở mức hoàn hảo.
Thấy Lục Ngôn nhìn về phía mình, lễ tân hơi cúi người, nói: “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài không?”
Tuy nhiên, Lục Ngôn đã bắt đầu cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc.
Phòng khách vip không còn ai khác ngoài anh.
Có thể do mất máu hoặc thiếu ngủ nên Lục Ngôn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.
Anh kéo va li đi ra, nhiệt độ bên ngoài lập tức tăng cao, xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào không ngớt.
“Em đã nói là không cần tới đón em rồi mà…”
“Mẹ ơi, đến chuyến bay của con rồi.”
“Thức trắng cả đêm cũng phải sửa xong phương án đấu thầu kia cho tôi!”
Vào khoảnh khắc đó, thậm chí Lục Ngôn còn có cảm giác mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn, trở về với xã hội loài người.
Thế nhưng sự mừng rỡ này không kéo dài lâu lắm, bởi anh phát hiện trên mặt tất cả những người qua đường đều là nụ cười giống nhau như đúc.
Trái tim anh bắt đầu không khống chế được, đập nhanh hơn.
Lục Ngôn khẽ gọi: “Hệ thống.”
Không lời hồi đáp.
Lục Ngôn nắm lấy dao găm bên eo.
Khi xưa anh không rõ tại sao Đường Tầm An đi đâu cũng cầm Đường đao kia theo, nhưng giờ đây con dao này quả thực đã giúp anh tìm về chút cảm giác an toàn.
Một trong số các nguyên nhân lần này Lục Ngôn tới thành phố A gồm có ý định đổi sang một con dao khác tốt hơn.
Thành phố K thậm chí còn không phải tỉnh lỵ nữa nên vũ khí dự trữ của trung tâm phòng chống cũng không nhiều nhặn gì.
Lục Ngôn siết lấy con dao, đầu đau như sắp nứt ra.
Trước mắt anh tối sầm, song Lục Ngôn nhanh chóng phát hiện ra đây không phải do mình mù, mà là sân bay bị mất điện.
Ngay lập tức, toàn bộ mọi âm thanh xung quanh đều biến mất không dấu vết, bao gồm cả tiếng người nói chuyện hay tiếng bước chân.
Khoảng không gian yên ắng, hệt như trên thế giới này chỉ còn lại mình anh.
Lục Ngôn có khả năng nhìn trong đêm, dù trời tối mịt mù vẫn hết sức điêu luyện, năng lực này đã giúp anh tìm được đường sống trong chỗ chết rất nhiều lần.
Thế nhưng hiện giờ khi quan sát bốn phía xung quanh, anh phát hiện toàn bộ du khách tại đây như bốc hơi giữa không trung, mất tăm mất tích.
Lục Ngôn nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Nhịp tim quá tải khiến nhiệt độ cơ thể anh tăng vọt một cách mất kiểm soát, vảy cá xông ra từ dưới da thịt, bao phủ tới tận đầu ngón tay.
Đèn dây tóc ở sảnh lớn lập lòe hai phát, trong tích tắc giao thoa sáng tối đó, đồng tử Lục Ngôn không khỏi bỗng co rụt lại.
Vào vài giây khôi phục ánh sáng ngắn ngủi, tất cả những người đang mỉm cười ở sân bay không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía anh.
Ngay cả lễ tân ở phòng khách vip cũng xoay ngược đầu ra sau lưng, trên môi là nụ cười tươi dịu dàng.
Những người này trăm miệng một lời đặt câu hỏi: “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài không?”
Bọn họ chậm rãi tới sát gần Lục Ngôn, dưới ánh đèn nhấp nháy liên hồi, động tác của những người này cứng đờ như thước phim hoạt hình bị bấm nút tạm dừng.
Đám người đang mỉm cười tụ lại với nhau, tạo thành một bức tường người, vây kín Lục Ngôn ở giữa.
Cuối cùng Lục Ngôn cũng nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp nụ cười này ở đâu.
Cá vua trong cơ thể xao động lạ thường, thậm chí Lục Ngôn còn nghe thấy tiếng nó gào thét nôn nóng âu lo, âm thanh tựa tiếng rồng ngâm.
Mãi đến hôm nay, Lục Ngôn mới biết thì ra cá vua cũng kêu được.
Lục Ngôn hít sâu một hơi, nhấc va li lên, đẩy bả vai những người này ra, bước khỏi đó.
Những người qua đường không ngăn cản, nụ cười trên mặt vẫn tươi rói như hoa hướng dương, từng khuôn mặt theo sát Lục Ngôn, ánh mắt lại dần trở nên lạnh lẽo âm u, xen lẫn chút ướt át.
Do Đường Tầm An nói muốn tới đón anh nên Lục Ngôn lịch sự từ chối đề nghị điều xe chuyên dụng tới đón của trung tâm phòng chống thành phố A.
Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy hành động của mình đúng là hơi thiếu chuyên nghiệp.
Trời vẫn còn khuya, Lục Ngôn ra khỏi sảnh lớn sân bay, đừng nói là taxi, ngay cả xe đạp công cộng cũng chẳng có.
Anh mở điện thoại, gọi vào đường dây nóng của tổng bộ xin giúp đỡ.
Gọi đi được mười mấy giây, điện thoại kết nối, nhưng mới nghe xong một câu Lục Ngôn đã dập máy, sắc mặt xanh mét.
Người ở đầu dây bên kia sử dụng làn điệu không hề thay đổi, hỏi han: “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài không?”
Thậm chí không cần nhìn mặt Lục Ngôn cũng tưởng tượng ra được nụ cười mỉm nơi khóe miệng của người trực điện thoại lúc này.
Lục Ngôn cúp máy, bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại.
Vài giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống màn hình.
Anh nhấc tay lau đi theo thói quen, phát hiện mình lại bắt đầu chảy máu mũi.
Lục Ngôn rất hiếm khi cảm thấy cô độc, thế nhưng vào giây phút này, anh bỗng cảm giác như bản thân đã bị thế giới này vứt bỏ.
Huyệt Thái Dương của Lục Ngôn nảy thịch thịch, đèn đường trên đầu lại tiếp tục lập lòe.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa ra sảnh lớn sân bay.
Rất nhiều người cao thấp khác nhau đang đi ra một cách chậm rãi, trên mặt họ là nụ cười như được khắc từ cùng khuôn mẫu.
Đám người này bao vây anh tựa thủy triều.
Bọn họ chỉ cười chứ không nói gì.
Theo mỗi lần tắt – sáng của đèn đường, khoảng cách giữa họ và Lục Ngôn gần hơn từng chút.
Rất giống phim kinh dị kiểu Nhật nào đó.
Thậm chí Lục Ngôn còn trông thấy nụ cười trên mặt đám người đằng trước càng ngày càng suồng sã hơn.
Cảnh vật xung quanh trở nên méo mó, sao trời trên đầu hệt như bức tranh sơn dầu của Van Gogh.
Lục Ngôn phát hiện mình không thể nhìn quá kỹ, nếu không sẽ thấy buồn nôn.
Hay nói rằng nếu sức bền tâm lý của anh không vượt xa người khác thì chỉ sợ lúc này đã nôn ra.
Anh lấy thuốc an thần từ túi áo, ngậm trong miệng.
Vị bạc hà lạnh lẽo kích thích não bộ vừa căng vừa đau của anh, gắng gượng vớt vát chút năng lực suy ngẫm.
Lục Ngôn nhìn sang người gần mình nhất, hỏi: “Thánh Thần?”
Đối phương lại chỉ mỉm cười nhìn anh, nụ cười chứa đựng sự lạnh lẽo đến sởn tóc gáy.
Ngay tại giây phút đó, thậm chí Lục Ngôn còn cảm thấy thứ đứng trước mặt anh không phải là người sống.
Đầu lưỡi anh liếm quanh kẹo bạc hà: “Đây là giấc mơ sao? Hay đây là thứ gì đó mà tao không biết? Mày muốn giết tao trong giấc mơ ư?”
Người xung quanh dần dần áp sát, Lục Ngôn cảm nhận được chút hơi lạnh thoang thoảng.
Trong lòng anh xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ điên rồ, đó chính là hủy diệt tất cả mọi người xung quanh.
Hủy diệt rồi sẽ không nhìn thấy nữa.
“Mày mạnh hơn tao rất nhiều, thế mà lại phải giết tao bằng phương pháp này.
Vậy chứng tỏ mày đang bị hạn chế gì đó.
Mày không ra tay được, lại muốn ép tao ra tay sao? Tao ra tay rồi thì sẽ thế nào? Giết những người khác ở hiện thực ư?”
Tay Lục Ngôn từ từ dời khỏi con dao.
Dựa theo số liệu trên đồng hồ kiểm đo, những người xung quanh không có linh lực dao động, cũng không có giá trị ô nhiễm.
Nếu là người thường thì không cần phải sợ hãi.
Lục Ngôn nhắm mắt lại, mặc cho những người mỉm cười này bao phủ lấy mình.
Vì vậy, trên mặt anh dần dần cũng xuất hiện nụ cười tươi mãn nguyện đầy quái gở.
……
……
“Lục Ngôn, Lục Ngôn –?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Lục Ngôn bỗng mở mắt ra, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đường Tầm An đang ngồi thụp trước người anh, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Lục Ngôn.” Đường Tầm An cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người anh một cách tự nhiên: “Sao lại ngủ ở đây rồi?”
Khi hắn cúi xuống, khoảng cách giữa hai người trở nên thân mật quá đà, đến nỗi Lục Ngôn ngửi được cả vị bạc hà ấm áp trên người đối phương.
Lục Ngôn quan sát khung cảnh xung quanh, nơi đây vẫn là phòng nghỉ cho khách vip ở sân bay.
Thời gian trên đồng hồ là 3 rưỡi sáng.
Nhân viên tiếp tân buồn ngủ quá nên đã dựa vào bàn ngủ.
Ánh mắt Lục Ngôn lại lần nữa trở về phía Đường Tầm An, sự quan tâm trên mặt đối phương không giống như đang giả vờ.
Anh không trả lời vội mà dò hỏi trong đầu: “Hệ thống?”
Không ai đáp lại.
Khoảnh khắc đó, Lục Ngôn đã hiểu trọn vẹn ý nghĩa của câu hệ thống nói với anh vào mấy chục phút trước —
“Đôi mắt sẽ lừa cậu, ký ức cũng sẽ lừa cậu.
Nhưng tôi thì mãi mãi không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook