Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 200: Đội quân thứ ba 

Mạc Chiết Kính Hiên ho nhẹ: “Quân phản loạn đang lên kế hoạch giết chúng ta ở đây, làm sao quận trưởng địa phương có thể chịu đựng được? Chúng ta cần phải tận dụng vị thế không ổn định đó, khẩn trương loại bỏ cái u ác tính.”

Hạ Thuần Hoa múa bút thành văn, hành văn liền mạch lưu loát. Trước khi đóng thư, Hạ Linh Xuyên lén lút nhìn qua, phát hiện bên trong ghi “hơn ngàn quân bị đánh bại”, không khỏi bật cười.

Nếu số lượng phản quân quá nhiều,quân tiếp viện có thể không đến. Hơn một ngàn người này rất quan trọng, bản thân Hạ Thuần Hoa có ba trăm binh sĩ tinh nhuệ, nếu như phủ Chiết Trùng và các quan quân địa phương chỉ muốn chi viện cho bọn họ, thì chỉ cần hai đến ba trăm người nữa; nhưng nếu thật sự muốn tiêu diệt tận gốc, thì cần ít nhất hai ngàn người xông lên.

Tuy nhiên số lượng mà Hạ Thuần Hoa báo cáo không thể tính toán sai, thực tế số lượng quân phản loạn tiến vào làng Tiên Linh để hợp lực tấn công, có khả năng là hơn một ngàn.

Ngay sau đó, ông ấy đã ghi lại mọi thứ, bàn giao cho người tương ứng xử lý.

Hạ Linh Xuyên nhìn sang bên cạnh, trong lòng cũng lộ vẻ khâm phục.

Hạ Thuần Hoa là một quan chức ở vùng biên giới, nhưng ông ấy biết tất cả những gì xảy ra ở Diên quốc. Từ tính khí của thủ lĩnh quân phản loạn, đến tính khí của quận trưởng địa phương, những người lính của phủ Chiết Trùng, tất cả điều đó ông ấy đều biết rõ ràng.

Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?

Phải biết rằng, lãnh thổ của Diên quốc rất rộng lớn, nếu không có việc gấp thì cưỡi ngựa từ phía đông sang phía tây phải mất hơn một tháng. Ha Thuần Hoa canh giữ khu vực biên giới với ít tình báo nhất, nhưng ông ấy vẫn hiểu rõ tình hình quốc gia, đây thực sự là vấn đề về tinh lực, tiền bạc, mối quan hệ, mọi thứ đều không thể thiếu.

Nếu không, tối nay ông ấy sẽ không thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó.

Người cha này, thực sự không cam tâm từ bỏ.

Diên quốc thời loạn, ở vùng sâu vùng xa có rất nhiều quan lại nhỏ mọn căn bản không có tham vọng gì, ngày ngày ăn rồi chờ chết, như người ta vẫn nói ẩn náu trong những tòa nhà nhỏ, bất kể xuân hạ thu đông.

Đây cũng là tâm nguyện trước kia của hắn, Hạ Linh Xuyên âm thầm thở dài, hắn vì cái gì càng đi càng xa?

Hạ Thuần Hoa đặt bút xuống, có người nhanh chóng bước tới, lấy đi những thứ ông ấy vừa viết. Việc tiếp theo, cần được thực hiện bởi các lính trinh sát thuần thục nhanh nhẹn.

Hạ Thuần Hoa nhịn không được lại vỗ vỗ vai trưởng tử, khen ngợi: “Xuyên nhi, hôm nay chính con đã dùng lời nói của mình để đánh thức kẻ trong mộng là ta, tốt lắm tốt lắm!”

Hạ Linh Xuyên cười mấy tiếng, lại nói thêm mấy câu, nói có thể giúp được cha con rất mãn nguyện.

Chao ôi, đây chẳng phải là tình thế cấp bách, đại nạn sắp ập tới, không có cách nào che giấu sự kém cỏi của chúng ta sao?

“Nhìn xem, cho dù có dấu hiệu từ Thủy Linh, dự đoán cũng phải xảy ra vào thời điểm này.” Hạ Thuần Hoa nói thêm: “Cùng nhau làm việc với mục đích chung để vượt qua nó, mọi chuyện sẽ tốt hơn, cái gọi là tình huống tai họa của con sẽ kết thúc!”

Hạ Linh Xuyên mỉm cười đáp lại: “Con cũng nghĩ vậy.”

Thật sự đơn giản như vậy sao? Người làm ra câu “tú hú chiếm tổ”, có phải là bọn cường đạo chiếm làng núi, giả làm dân làng?

Hạ Thuần Hoa quay lại đi bàn bạc với thuộc hạ, hiện tại thời gian rất quý giá, ông ấy phải chạy đua với thời gian.

Hạ Việt cũng đi tới, nói với huynh trưởng của mình: “Huynh làm tốt lắm.”

Hạ Linh Xuyên hỏi cậu ấy: “Đúng rồi, trước đó chuyện náo động bên hồ là như thế nào?”

“Không có gì hết.” Hạ Việt thở dài một hơi rồi nói: “Cuộc hỗn chiến ở hồ tối nay là do ta gây ra, kết quả là chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt, phải quay lại để cứu vãn.”

“Thì ra là tiểu tử ngươi!” Hạ Linh Xuyên kinh ngạc, cha hắn luôn bình tĩnh, luôn đưa ra quyết định trước khi hành động, sao có thể tùy tiện tấn công Lô Diệu?

“Con quá vội vàng rồi!” Hạ Việt cảm thấy áy náy.

“Trông hắn giống như một đứa trẻ con.” Hạ Việt cư xử như ông cụ non, đến mức Hạ Linh Xuyên quên mất rằng cậu ấy chỉ mới mười bốn tuổi.

Ở tuổi mười bốn, cậu ấy đơn giản chỉ bằng tuổi đồng một học sinh cấp hai hấp tấp nói năng tùy tiện, dù cậu ấy chỉ thỉnh thoảng làm điều này, nhưng cũng đã rất ưu tú rồi.

Phía tây núi Tiên Linh.

Ngô Thiệu Nghi sắc mặt nghiêm túc đi theo người dẫn đường, thỉnh thoảng quay lại, phía sau là một hàng người dài đang cầm bó đuốc.

Vốn dĩ bọn họ đang dựng trại đóng quân dưới chân núi, chuẩn bị dưỡng thương ngày mai lên núi, ai ngờ người của Lô Diệu lại phái người dẫn đường đến ngay trong đêm, nói sẽ chiêu đãi bọn họ một bữa tiệc toàn là cá, ban đầu là “chỉ cần là cá sống thì ăn sẽ ngon, có thể làm chiên, nướng, hầm, nếu để đến sáng mai thì sẽ không còn tươi nữa”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương