Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
-
Chapter 197: Điên cuồng
Cuốn hoàng lịch là giả à, có phải là sản phẩm của xưởng Hắc Tâm nào đó hay không?
Dù là sĩ quan, binh lính hay băng đảng trộm cắp, quân bại trận thường được trang bị vũ khí, vô kỷ luật, dọc đường đốt phá, giết chóc, cướp bóc, còn đáng sợ hơn cả bọn cường đạo.
Trong vài ngày tới, làng Tiên Linh sẽ tràn ngập quân phản loạn.
Vốn dĩ nghe nói dân làng ở đây đều là sơn tặc giả mạo, nên phụ tử nhà họ Hạ vẫn luôn coi thường họ. Suy cho cùng từ thời cổ đại đạo tặc đều hạn chế va chạm với quan lại, huống chi phe mình đông người hơn, quân mạnh hơn.
Hạ Linh Xuyên bởi vì trải qua mấy lần sinh tử nguy hiểm lại càng nghênh ngang đắc ý, bản thân tự cho là sóng to gió lớn đều ập đến đều đã trải qua , vậy phiền toái nhỏ này có là gì?
Nhưng bây giờ hắn mới biết, đối phương là một nhóm đại quân phản loạn,đứng đầu là một tên tướng quân ăn thịt người khét tiếng!
Phía bên kia có một ngàn bốn trăm thuộc hạ,hơn nữa ngày mai số quân phản loạn sẽ đến gấp ba lần.
Giống như một ngư dân đang bắt một con lươn dưới sông, bản thân cũng nhảy xuống nước điên cuồng kéo nó, cũng dùng xiên đâm nó vài nhát, mới nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là một con lươn, mà là mảnh đuôi của một con trăn lớn.
Bây giờ rút lui quay lại có còn kịp không?
Hạ Linh Xuyên cũng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của các phụ tá bên cạnh cha mình.
Nếu như chạy trốn suốt đêm, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?
Hạ Linh Xuyên tin rằng tinh thần chiến đấu của cha mình cũng đã suy giảm, đã đến lúc bắt đầu nghĩ cách trốn thoát.
Trợ tá lập tức nói: “Nếu bây giờ xuống núi, có lẽ chúng ta có thể đuổi kịp trước khi quân phản loạn từ trấn Đắc Thắng đến.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Tên béo thú nhận, bọn cướp từ trấn Đắc Thắng đã đến, khoảng bảy trăm người, bọn chúng hiện đang nghỉ ngơi tại Tiếu Tử Nham, chỉ cách đây năm dặm!”
Mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Hai trăm tên cướp cộng với bảy trăm quân phản loạn đã đông gấp đôi sĩ quan và binh lính mà bọn họ có.
Đoàn cận vệ có hơn bốn trăm người, nhưng số lượng binh sĩ thực sự có thể chiến đấu chỉ hơn ba trăm, còn lại là phụ nữ, trẻ em và hậu cần, về cơ bản không có khả năng chiến đấu nào cả. Nếu chiến tranh thực sự nổ ra với quân phản loạn, thì quan binh sẽ phải tập trung bảo vệ họ, có thể nói đó là tình huống hoàn toàn bất lợi với họ.
Ứng phu nhân và Chu thị cũng biết có chuyện gì sắp xảy ra, sắc mặt họ trắng bệch như tờ giấy.
Nếu các quan binh và binh lính bị đánh bại, số phận của những nữ quyến này sẽ tồi tệ hơn cả việc tự sát.
Nghe những con số này, Hạ Thuần Hoa bình tĩnh lại: “Nếu Lô Diệu có mọi lợi thế, tại sao hắn ta không phát động chiến tranh? Hắn ta bị phó tướng tấn công ở ven hồ nhưng không hề tức giận, thay vào đó lại xin ta cầu hòa.”
Ông ta vừa nói lời này, Hạ Việt lập tức nói: “Hắn ta cũng muốn bảo tồn lực lượng của mình!”
“Nếu như ngày mai gặp nhau, cho dù những thủ lĩnh của quân phản loạn này muốn ngồi uống trà luận đạo vui vẻ hòa thuận, đoán địa vị sẽ được quyết định dựa trên thực lực. Trong tình huống này, Lô Diệu chắc chắn sẽ chịu tổn thất khi chiến đấu với quân đội của chúng ta, điều này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch ngày mai, vì vậy không thể không thỏa hiệp.”
Nói cách khác,hiện tại tâm lý các quan binh của Hạ Thuần Hoa và quân phản loạn của Lô Diệu đều rất tinh tế.
Cả hai bên đều muốn tránh tổn thất.
Hạ Linh Xuyên liếc nhìn đệ đệ mình. Lão nhị này, tâm tư vẫn rất khôn khéo.
“Vậy thì ở trong này vẫn còn chỗ để chuyển mình, không phải cục diện bế tắc.” Trợ tá Mạc Chiết Kính Hiên nói: “Nhưng cái gọi là chung sống hòa bình của Lô Diệu có thể chỉ còn lại vài giờ nữa.”
“Đàm phán hòa bình với hắn ta, giống như dữ hổ mưu bì (*).” Hạ Thuần Hoa trầm tư nói: “Đêm nay hắn ta không muốn ra tay vì không muốn thực lực của mình bị tổn hại; nhưng ngày mai khi ba đội quân tụ họp lại, ta sợ chúng sẽ hợp lại truy sát chúng ta!”
(*)dữ hổ mưu bì : bảo hổ lột da
Có việc gì có thể tạo sự phấn khích hơn cho phản quân bằng việc tiêu diệt được một đội quân chính quy ?
Những phản quân đó thậm chí còn nghĩ rằng chúng cần một chiến thắng lớn để đặt nền móng cho các cuộc chiến sau này.
Trong lòng Hạ Linh Xuyên nặng trĩu, hắn cảm giác như mình vừa trở lại chiến trường trong giấc mơ. Nơi có kẻ thù đang bao vây, nỗi tuyệt vọng không có tương lai tươi sáng, liệu lần này nó có xảy ra ở thực tế không?
Trong khe núi nhỏ không có sự giúp đỡ hay che chở nào, ba trăm chiến binh phải chiến đấu với bốn đến năm nghìn phản quân mà vẫn phải giành chiến thắng, không có cuốn tiểu thuyết nào dám viết như thế này.
Khi đó, Hạ Thuần Hoa và ba trăm người sẽ trở thành vật hy sinh của quân phản loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook