Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 192: Quẻ xăm của Thủy Linh đại nhân

Mao Đào cực kỳ ghen tị: “Chủ mẫu, người vừa là đóa hoa tươi đẹp vừa là mây tím tốt lành,tất cả đều là những điều tốt đẹp!”

Ai mà không thích những điều tốt lành? Ứng phu nhân vui sướng cười toe toét: “Cái này, ai da, quẻ xăm này không chính xác.”

Hạ Linh Xuyên lặng lẽ cầm lấy thùng, lại lắc nó thêm vài lần nữa.

Kết quả có thể tưởng tượng được, quẻ xăm màu đỏ đã theo hắn giống như không gặp không về.

Hạ Việt thấy sắc mặt ca ca ngày càng khó coi, không nhịn được ho khan:

“Trong đền này chắc phải có người lý giải quẻ xăm không?”

Đền Thủy Linh từng có khách đến đông đúc, hương khói nồng nàn, không thể không có người lý giải quẻ xăm ở đó.

“Ông cụ Lưu canh đền có trách nhiệm lý giải quẻ xăm.” Chu thị nói: “Nhưng hiện tại ông ta ở phía tây làng. Bọn cường đạo không giết ông ta, có lẽ bởi vì ông ta nấu ăn giỏi.”

“Vậy hãy mang người này tới đây.” Hạ Linh Xuyên thu hồi quẻ xăm, xoay người đi về phía tây của ngôi làng.

“Xuyên nhi, con muốn đối phó với những hung thần ác sát đó à?” Ứng phu nhân có chút lo lắng: “Trong lúc này, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Hạ Linh Xuyên trầm mặc, bước chân càng vững chắc hơn.

Người khác nói hắn phản ứng thái quá, nhưng chỉ hắn mới biết rằng, bốn chữ “tu hú chiếm tổ”, như cây đinh đâm vào đầu tim hắn, đâm vào bí mật sâu kín nhất trong lòng hắn.

Chuyện này, hắn không thể không làm rõ ràng!

Làng Tiên Linh chỉ là một nơi không lớn lắm, hắn bước đi nhanh chóng, rất nhanh đã đến ranh giới mà các quan lại và bọn cướp đã thương lượng.

Có hai binh sĩ đứng ở đầu bên đây, hai tên cường đạo đứng ở đầu bên kia.

Hạ Linh Xuyên nói với hai người bên kia: “Ta muốn mua một người: Ông cụ Lưu người canh đền Thủy Linh.”

Tên cường đạo bối rối: “Ngươi muốn hắn làm gì?”

“Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tìm lão để lý giải quẻ xăm cho ta.” Hạ Linh Xuyên lấy ra một thỏi bạc lớn đưa cho hai người: “Giữ một lão già cũng vô ích, không bằng lấy hắn đổi lấy bạc.”

Trong đó có mười hai lượng bạc, hàm lượng thuần chất.

Lão già thật sự vô dụng, cũng chỉ nấu nướng không tệ. Hai tên cường đạo cùng nhau bàn bạc vài câu, sau đó quay người nói: “Trả thêm tiền.”

Hạ Linh Xuyên cười chế nhạo, quay người bỏ đi.Bọn chúng sao dám bày ra thủ đoạn thấp hèn như vậy trước mặt hắn?

Hai con cá tạp này theo tên đầu sỏ đi vào nhà cướp của, số tiền chúng kiếm được mỗi lần có đủ để uống rượu không?Thật sự nghi ngờ sâu sắc.

Quả nhiên, hai người này nhìn thấy hắn rời đi liền lo lắng: “Quay lại quay lại, được được!”

Đúng như dự đoán bọn chúng không tìm được ai để thảo luận về vấn đề này. Nếu tìm được nhiều hơn một người sẽ phải chia thêm một phần tiền.

Một lúc sau, hai tên cường đạo dẫn theo một ông già có bộ râu và tóc đã bạc trắng đến, đẩy ông ta qua ranh giới: “Đây, đưa tiền.”

Hạ Linh Xuyên dứt khoát ném thỏi bạc qua.

Không ngờ hành động này bị dân làng xung quanh nhìn thấy, một số dân làng và thôn phụ trong làng chạy tới và hét lên: “Mua cả chúng tôi nữa! Quan gia quan phu nhân xin hãy giúp đỡ, hãy mua chúng tôi nữa!"

Ai mà không biết phía đông làng thì an toàn,còn phía tây thôn thì bị áp bức? Nhìn thấy ông cụ Lưu thành công lên bờ, những người dân làng khác đều vội vàng lo lắng.

Mao Đào tóm lấy ông cụ Lưu, đi theo Hạ Linh Xuyên.

Ứng phu nhân cũng nói: “ Mọi người hãy kiên nhẫn…” Nhưng Hạ Việt đã nắm lấy cánh tay bà ấy và lùi lại mà không nói một lời.

Vẫn chưa đến lúc cứu người.

Ngay sau đó, đầu sỏ của tên cướp bị kinh động, đuổi theo hỏi bọn chúng. Hai thuộc hạ ấp a ấp úng và đã bị tát hai cái trước khi đem sự tình kể ra.

“Hắn muốn mua cái gì, các ngươi liền cho cái nấy?” Tên đầu sỏ tát bọn họ hai cái: “Nếu hắn muốn mua mạng các ngươi, thì các ngươi cũng cho hắn sao?” Đây là hai tên ngu xuẩn sao?

Hai người họ khổ mà không dám nhăn mặt.

Tên đầu sỏ tức giận đưa tay ra: “Tiền đâu?”

Ngày hôm đó ông cụ Lưu tiến vào ranh giới phía đông của làng, đa tạ mọi người rất nhiều, đến nỗi chỉ quỳ lạy.

Những tên cường đạo đó hung ác đến mức ông ta cũng như những dân làng khác, đều nghĩ rằng rằng bản thân sẽ không sống được đến bình minh.

Chính các vị thần tiên này đã cứu giúp ông ta khỏi bể khổ.

“Sao ngươi không thể hiện lòng biết ơn bằng những hành động thiết thực.” Hạ Linh Xuyên lấy ra hai quẻ xăm trong tay: “Có thể giúp ta lý giải quẻ xăm được không?”

“Hả?” Ông cụ Lưu cầm quẻ xăm màu đỏ sửng sốt: “Cái này là ai rút?”

“Ta.”

Ông cụ Lưu nhìn hắn, lại nhìn quẻ xăm: “Còn cái này ở đâu?”

Hạ Linh Xuyên càng ngày càng khó chịu: “Vẫn là ta rút.”

“Sao có thể?” Miệng ông cụ gần như tạo thành hình chữ O: “Ngài sao có thể lấy được hai quẻ liên tiếp?”

“Ta đã rút liên tiếp hơn mười lần,đây là hai quẻ xăm.” Hạ Linh Xuyên chỉ vào những người khác: “Họ vừa lấy được quẻ trung thượng, quẻ thượng thượng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương