Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 190: Hai quẻ xăm hạ hạ

Lô Diệu nheo mắt lại, đặt ly rượu xuống: "Sau canh tư (*)phải tăng cường cảnh giác, không thể để bọn họ chạy trốn. Đúng rồi, lúc trước ngươi nói đội quân của Ngô Thiệu Nghi và Bùi Tân Dũng đi đâu cơ? "

(*) canh tư : giờ Sửu, từ 1 đến 3 giờ sáng

“Dưới chân núi, sáng mai bọn họ muốn lên núi.”

“Phái người xuống truyền tin hoặc dẫn đường, mời bọn họ tối nay đến! Chỉ cần nói rằng tối nay hồ Tiên Linh bắt được hàng nghìn cân cá, chúng ta sẽ làm một bữa tiệc cá nguyên con, mời bọn họ mau chóng đến ăn thử.”

Lô Diệu cười nói: “Những đứa cháu này chỉ có thể ăn hoa màu dưới chân núi, nghe xong có phải sẽ nuốt nước bọt không?”

Thực sự thì, những người này đã chạy trốn từ Ngọa Lăng Quan đến đây, trên đường đi bọn chúng không dám mạnh tay cướp bóc, đỡ phải thu hút sự chú ý của địa phương, hợp lực để tiến hành truy bắt xuyên bang.

Vì vậy đồ ăn của mọi người chưa bao giờ ngon, cộng thêm tinh thần xuống thấp, ai nấy đều chán nản.

“Khi truyền tin hãy nói to hơn, để nhiều người có thể nghe thấy. Như vậy đám thuộc hạ Ngô, Bùi sẽ bắt đầu gây ồn ào, bọn họ muốn lên núi muộn hơn cũng không được.”

“Nghĩa quân” xưa nay chưa từng gặp phải thất bại, uy danh của thống soái cũng tụt xuống đáy, trong tình thế này, chủ lực yếu nhưng quân mạnh, kỷ luật quân đội bị phá vỡ, khó kiểm soát thuộc hạ. Nếu quân lính tức giận, chịu sự bất công, hoài nghi khả năng lãnh đạo của ngươi không tốt, thì dễ nổi loạn.

Lúc này, các tướng quân phải xem xét nhu cầu và cảm nhận của thuộc hạ, nếu không sẽ hoàn toàn cắt đứt, mọi người sẽ bỏ chạy, cục diện tệ nhất là giết chết thủ lĩnh cướp quyền .

Thân tín đáp lại, đang định đi xử lý, thì Lô Diệu đột nhiên nói: “Đừng nhắc đến quan binh lên núi, nhớ kỹ, nhớ kỹ!”

Trong thời điểm đặc biệt, đội quân bại trận đã có cái bóng tâm lý về quân định tuyến. Nếu biết quan binh có mặt ở đây, Ngô và Bùi hai người họ có lẽ sẽ không lên núi nữa.

Trong phòng có rất nhiều người, Hạ Linh Xuyên liền ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện kiểm tra địa hình xung quanh lại một lần, dễ nắm bắt những dự tính trong lòng.

Đêm nay không yên bình, rất có thể ngôi làng này sẽ trở thành chiến trường tiếp theo.

Sự ồn ào náo động trước đó đã trở nên yên tĩnh, thôn Tiên Linh đắm chìm trong gió chiều, nếu không có vệ binh tuần tra đi đi lại lại, không ai có thể ngờ rằng ngôi làng ở miền núi nhỏ này sắp xảy ra chuyện lớn.

Hắn đi ngang qua đền Thủy Linh, tòa nhà đẹp nhất trong làng khuất bóng trong màn đêm dày đặc. Từ đường không lớn, nhưng vuông vắn, bốn góc đều đặn, ở vị trí đắc địa, sau lưng là núi trước mặt là nước, đối diện hồ lớn mênh mông.

Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng “bang”, như thể có thứ gì đó bị hất đổ, vỡ tan trên mặt đất, còn lăn hai lần.

Hạ Linh Xuyên dừng lại hỏi:

“Ai?”

Đền Thủy Linh yên tĩnh, chỉ có cửa lớn mở rộng, giống như một cái miệng lớn. Lẽ nào bên trong có một tên thích khách đang ẩn náu?

Hạ Linh Xuyên nhìn quanh, xin thị vệ tuần tra một ngọn đuốc, ấn vào chuôi dao rồi bước vào trong.

Sợ cái gì? Đền Thủy Linh nằm ở phía đông của làng, nơi này hiện tại là địa bàn của quan binh.

Từ đường không hề nhỏ, phía trước có điện thờ, phía sau là nơi nghị sự, các phòng thấp bên trái và bên phải là nơi ở của người giữ đền và là nơi cất giữ đồ đạc.

Trước đây bọn cường đạo giấu vũ khí dưới các đền thờ, sau khi vạch rõ ranh giới với quan binh rồi thì đến lấy vũ khí đi.

Hạ Linh Xuyên cầm đuốc đi quanh chùa, nhưng ở đó không có ai, thậm chí cả sinh vật sống cũng không có.

Trên mặt đất có dấu chân, có lẽ là do bọn cướp đã để lại trước đó.

Sau đó, hắn nhìn thấy một thùng gậy rơi xuống đất trước hốc tường, những chiếc gậy bên trong vương vãi khắp nơi.

Âm thanh mà hắn nghe thấy trước đó, có lẽ là thứ này rơi xuống đất, phải chăng là có con mèo đã làm điều đó?

Hạ Linh Xuyên nhớ lại lời Chu thị đã nói, việc rút quẻ ở đền Thủy Linh đã từng rất linh nghiệm. Nếu có quá nhiều người xin, thì đền Thủy Linh quá sức chịu đựng, sẽ không cho phép mọi người hỏi cầu may rủi.

Hắn vô thức muốn nhặt cái thùng lên, nhưng đang cúi người xuống nửa chừng, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn:

Ta đang làm gì cái gì vậy?

Thủy Linh đều đi rồi, sao còn nhặt lên?

Hơn nữa, lão rùa khi còn sống cũng không xem bói cho người ta.

Hạ Linh Xuyên đang định đứng thẳng lên, thì bất ngờ nhìn thấy một quẻ xăm xuyên qua khe hở của bàn thờ chạm khắc hoa, ngay dưới mi mắt hắn, bắn ngay vào mũi hắn.

Nó gần như chĩa vào mặt hắn.

Quẻ xăm có màu đỏ, đến nỗi ngay cả trong điều kiện ánh sáng yếu, hắn cũng khó có thể không chú ý đến nó.

Hắn thản nhiên rút quẻ xăm ra và thấy nó không dính máu mà được phủ một lớp sơn màu đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương