Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 187: Đưa tù nhân trở về

"Thiên Đằng...Trấn."

"Có bao nhiêu?" Hạ Linh Xuyên bất mãn: "Ngươi không biết tự giác gì cả, đừng như con rối gỗ ta hỏi ngươi đáp, hiểu không?"

Tên mập mạp giãy giụa nói: "Thị trấn này là do mấy hôm trước đánh tới, nên còn có hai trăm người. "

Đám thổ phỉ này có khoảng bốn đến năm trăm người?"Thổ phỉ thông thường không hề có được quy mô như thế này, ngươi từ đâu tới?"

"Hồng Xuyên!" Tên mập mạp trả lời: "Ở quê cũ của tôi xảy ra lũ lụt nên không kiếm được tiền, do đó chúng tôi chỉ có thể  di chuyển sang nơi khác."

"Đổi ở đây?" Hạ Linh Xuyên hỏi Chu thị: "Nơi này rất giàu có hả? Nhân khẩu là bao nhiêu?"

Chu thị lắc đầu: "Đất không đủ nên người cũng ít."

Tên mập vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, Lô lão đại vẫn đang muốn đi về phía nam!"

Bọn cướp đi ngang qua giết người vô cùng tàn nhẫn, bởi vì đối với chúng đó chỉ là đang thực hiện một giao dịch.

Khi đang nói chuyện thì bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng ồn ào.

Hạ Linh Xuyên nói với một gã thân vệ: "Đi ra ngoài xem có chuyện gì."

Gã thân vệ đi vòng ra bên ngoài và nhanh chóng quay lại: "Trong hồ đột ngột dâng lên một đợt thủy triều và cá bị trôi dạt vào bờ, bây giờ trên mặt đất tràn đầy cá sống đang nhảy."

"Cá?" Hạ Linh Xuyên không ngờ tới đáp án này. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã với tiếng lạo xạo của đế giày giẫm lên đá và nước bùn.

Nghe động tĩnh, có ít nhất mười người.

Quân tiếp viện của tên mập mạp đến? Thần kinh bốn người bọn họ lập tức căng thẳng, Hạ Linh Xuyên ấn tay lên cán dao, chỉ vào Vương mập mạp nói: "Kéo gã vào phòng trong."

May mắn thay, tiếng bước chân từ xa đến gần, đi thẳng qua trước cửa và không dừng lại.

Toàn bộ phần phía đông của ngôi làng dường như được lấp đầy bởi những bước chân như vậy.

Hạ Linh Xuyên không khỏi mở cửa đi ra ngoài, thấy một số lượng lớn binh lính đang chạy rất nhanh, vì thế hắn vẫy tay gọi người gần nhất đi tới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Dân làng đang đánh nhau với chúng ta, quận trưởng đại nhân cũng đang ở bên Tây Hồ!"

Sao lại đánh nhau? Hạ Linh Xuyên sửng sốt: "Cha ta có bị gì không?"

"Không rõ lắm. Phi trạm canh giác vang lên ba lần, yêu cầu chúng ta nhanh chóng mang viện binh đến."

Phi trạm canh gác được thành lập nhờ quân lệnh ở Thành Hắc Thủy, dựa vào độ dài ngắn khác nhau để tuyên bố các mệnh lệnh khác nhau.

Hạ Linh Xuyên đóng cửa xong rồi quay lại, thân vệ lập tức hỏi: "Chúng ta có cần tới đó giúp đỡ không?"

"Khoan, chờ chút đã !" Đầu óc Hạ Linh Xuyên thay đổi nhanh chóng, hắn không ở bên hồ nên không biết nguyên nhân trận chiến, nhưng chắc chắn lúc này đã bắt đầu khai chiến chắc chắn là quá sớm, trừ phi phụ thân hắn tạm thời nắm được cơ hội...Hoặc là Lô lão đại bắt được cơ hội.

Nói một cách phũ phàng thì Hạ Linh Xuyên không phải là thủ lĩnh của đoàn thân vệ này, cho dù bây giờ hắn có vội vã chạy tới trấn áp thì cũng không thể xoay chuyển tình thế.

Cho nên, hắn đi qua đó thì làm gì?

Hơn chục suy nghĩ xuất hiện trong đầu đều bị hắn gạch bỏ từng cái một. Cuối cùng, Hạ Linh Xuyên phái một thân vệ khác đi về phía tây của thôn.

Nửa giờ sau, người này vội vã quay lại, vội vàng nói: "Quận trưởng đại nhân đã nghị hòa với đối phương rồi."

“Cha có bị thương không?"

"Không có."

"Gian ngoài có thổ phỉ không?" Hạ Linh Xuyên đã có một số ý tưởng.

"Không có ai, bọn họ đều vội vã chạy đến bên hồ."

Hạ Linh Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, ngươi đi vào trong phòng giúp đỡ ta đi."

Ba người bọn họ đi vào trong phòng và tới chỗ tên Vương mập mạp đang bị Chu thị canh gác. Vết thương trên ngực gã ta đã được chữa trị một cách đơn giản và không còn chảy máu nữa.

Tên mập mạp vẫn bị bịt miệng, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng ngoài điều đó ra thì không có vấn đề gì lớn.

"Đưa gã đến phòng của phụ thân đi."

Ba người bọn họ nhấc tên mập mạp lên, trước khi đi ra ngoài còn nhìn trái nhìn phải, quả nhiên là không hề có bóng người.

Lúc này cho dù là thổ phỉ hay binh lính đều đang tập trung ở bên hồ.

Vì vậy, bọn họ nhanh chóng áp giải Vương mập mạp đến chỗ Hạ Thuần Hoa.

Một khắc đồng hồ trước, chỗ này còn là cơ sở ngầm của thổ phỉ, nên bọn họ làm sao giám quang minh chính đại áp giải tù binh được? Cũng may sau khi trận chiến cùng nhau diễn ra, lực chú ý của hai bên đều bị chuyển hướng, Hạ Linh Xuyên đã có thể nhân cơ hội hộ tống Vương mập mạp về.

Chuyện tốt không nên va chạm.

Còn bốn mươi, năm mươi bước nữa là đến nơi thì ngôi nhà tranh ở bên cạnh đột nhiên mở ra, có một người phụ nữ thò đầu ra.

Có lẽ nàng ta đang muốn kiểm tra tình hình xung quanh, nhưng trong nháy mắt, nàng ta lại nhìn thấy Hạ Linh Xuyên và ba người bọn họ đang áp giải Vương mập mạp, đồng thời cũng nhìn thấy Chu thị đi cùng bọn họ, nàng ta không khỏi mở to đôi mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương