Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
-
Chương 4: Cục Dân Chính
"Hắn muốn quay lại với Bạch Khởi."13
-
【 Thiếu niên trong ảnh tui chưa từng thấy qua, nhìn khá là trẻ, như vậy không phải bạn bè, người nhà. Có khả năng là em trai của bạn bè này nọ... Nhưng chưa một ai có thể khiến Tịch ảnh đế làm như vậy đúng hông? Tui lại càng nghiêng về phía người này cùng Tịch ảnh đế có mối quan hệ không bình thường 】
【 +1, trọng điểm là ở chỗ, không một ai có thể khiến Tịch Thừa Quân phải tham gia sự kiện như vậy, nhìn gương mặt của người này, thân phận nhất định không tầm thường đâu các mẹ 】
【 Tịch Thừa Quân trước đây không có bạn gái, cũng không ít nữ nghệ sĩ mập mờ có ý với anh, nhưng anh không hề động lòng. Lý do là vì...... anh ấy thích đàn ông hẻ? 】
Bài đăng nhanh chóng bùng nổ.
Nhưng Tịch Thừa Quân xứng đáng là ngôi sao điện ảnh đình đám đang trên đỉnh cao sự nghiệp, anh có lực lượng fans hùng hậu, so với những đỉnh lưu* khác chỉ có hơn chứ không kém.
Fans của anh luôn được tổ chức tốt, đã từng có kinh nghiệm chinh chiến với các tài khoản marketing nói bậy nói bạ viết xàm viết nhảm trên các diễn đàn.
Lần này cũng giống như vậy.
Ngay sau khi bài đăng đó vì một comment mà gây náo động, các fans của anh lập tức xông vào vững chắc đè xuống, ai mà nhây là bắn liền ba phát đạn:
Anh Tịch của tôi không phải, anh Tịch của tôi không có, đừng có nói bậy!4
Bạch Khởi xem hết bài đăng này đến bài đăng khác, ăn dưa vui đến quên cả trời đất.
Ăn dưa xong, Tưởng Phương Thành cũng đến.
Hắn đẩy cửa phòng ngủ, trước tiên hướng đến Mục Đông bọn họ nở nụ cười, miễn lại giống với tình huống ngày hôm qua, làm cho không khí vô cùng khó coi. Đến lúc đó đám Mục Đông không trả lời tin nhắn hắn nữa thì càng phiền to.
"Khởi Khởi." Tưởng Phương Thành gọi một tiếng.
Bạch Khởi quay đầu nhìn, sau đó lại xoay trở về.
Cậu có hơi buồn bực.
Tưởng Phương Thành đã mạnh dạn gửi thiệp mời đến phòng của cậu mà? Đưa xong rồi, còn muốn cậu gặp hắn hả...
Thấy Bạch Khởi không phản ứng, Tưởng Phương Thành có hơi xấu hổ và lo lắng, nhưng mặt khác lại có chút ghen tị.
Hắn sải bước đến bên cạnh Bạch Khởi: "Anh đặc biệt đến tìm em."
Bạch Khởi: "Đợi chút."
Tưởng Phương Thành: "Khởi......"
Bạch Khởi: "Đợi chút đi."
Tưởng Phương Thành chỉ có thể tạm thời ngậm miệng, đứng yên chờ đợi.
Bạch Khởi đăng status đầu tiên trên Weibo về "Nhật ký yêu đương hàng ngày", sau đó rời khỏi, lúc này mới nhìn đến Tưởng Phương Thành.
"Nói đi, anh muốn nói cái gì?" Bạch Khởi lên tiếng.
Có lẽ trên gương mặt cậu lúc nào cũng nở nụ cười xán lạn, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào, thế nên Tưởng Phương Thành chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của nó.
Cho đến giờ khắc này ——
Trên khuôn mặt Bạch Khởi không còn xuất hiện nét tươi cười, chỉ có điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức Tưởng Phương Thành cảm thấy bị đào đi một mảnh trong ngực, khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
"Em còn giận anh sao?" Tưởng Phương Thành thấp giọng hỏi.
Bạch Khởi nhận tiền của Tịch Thừa Quân, vui vẻ phủi mông bỏ đi, vốn dĩ cũng không cảm thấy tức giận đến vậy. Nhưng bây giờ, lời nói của Tưởng Phương Thành khiến cậu không vui.
Này gọi là gì đây?
Tra nam của cả thế giới đều có bộ dáng giống nhau hả?
Hắn lừa dối, ngoại tình, làm chuyện không nên làm, câu đầu tiên mở miệng không phải nhận sai mà là hỏi người khác có tức giận hay không.
Mẹ nó, nếu tôi không tức giận thì anh đẻ trứng được à?
Có vẻ như chỉ cần đối phương nói rằng đang tức giận, thì hắn ngay lập tức có thể giả vờ bán thảm để cầu xin sự tha thứ.
Trên mặt Bạch Khởi thoáng hiện lên ý cười, cậu nghiêng đầu nhìn Tưởng Phương Thành, hỏi ngược lại: "Anh đoán xem."
Tưởng Phương Thành nghẹn họng.
Em ấy đang cảm thấy như thế nào?
Đương nhiên hắn cảm thấy Bạch Khởi đang tức giận. Không chỉ đang tức giận thôi, mà còn muốn làm cho hắn không thể phản bác hay cầu xin sự tha thứ.
Những người khác trong phòng ngủ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục Đông nhăn mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: "Này này, Tưởng Phương Thành, đàn anh Tưởng, tôi nói chứ, Khởi Khởi tức giận cái gì? Mà tại sao Khởi Khởi lại phải tức giận với anh? Tôi hình như hơi hiểu rồi, có phải anh yêu thầm Khởi Khởi nhà chúng tôi đúng không? Nhưng anh đính hôn rồi mà còn mẹ nó nhây như vậy hả?"1
Nghe được lời này, sắc mặt Tưởng Phương Thành càng khó coi.
Hắn muốn lớn tiếng nói, cái gì không quan hệ, tôi là bạn trai của em ấy!
Nhưng lời này hắn không thể nói.
Nói ra cũng chính là gắn cho mình cái mác tra nam.
Một người bạn cùng phòng khác cũng không nhịn được xen lời: "Đúng vậy, anh yêu thầm đó là chuyện anh. Bây giờ anh đã đính hôn rồi mà còn lại đây dây dưa với Khởi Khởi? Vị hôn thê kia của anh biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào? Còn không phải là tìm đến Khởi Khởi để hỏi cho ra lẽ à?"
"Quan trọng là, Khởi Khởi cũng có bạn trai rồi."
Lời này như đang châm ngòi cho ngọn lửa.
Có bạn trai?
Còn không phải là hắn sao?
Mà khoan, người đàn ông ngày hôm qua...
Trong đầu Tưởng Phương Thành như có vô số thiên thạch va vào nhau rồi "bùm" một cái nổ tung.
Hắn nắm chặt cổ tay của Bạch Khởi kéo người ra ngoài: "Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện riêng. Anh cũng có chuyện muốn hỏi em, ngày hôm qua em đi gặp ai? Người đàn ông đó là ai?"
Bạch Khởi hơi thất vọng.
Tưởng Phương Thành đưa thiệp mời, là ngu ngốc. Bây giờ lại đến đây, là cặn bã. Nhưng có thể nói ra được những lời này, là có bệnh.
Bạch Khởi giãy giụa, nhưng không lấy tay ra được, ngược lại càng khiến cho Tưởng Phương Thành muốn nổi giận.
Mấy người Mục Đông cũng muốn bùng cháy rồi.
"Mẹ kiếp, Tưởng Phương Thành anh làm gì vậy hả? Buông Bạch Khởi ra!"
"Anh có bệnh à? Có chuyện gì mà không thể ở đây nói?"
Tưởng Phương Thành xem như cũng tìm lại được một chút não, nhưng trong lòng vẫn còn hừng hực sự ghen tị.
Bạch Khởi thật sự đã có người đàn ông khác.
Không chỉ có, mà còn giới thiệu người cho Mục Đông bọn họ biết?
Tưởng Phương Thành gắt gao ôm Bạch Khởi vào trong ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi dán ở bên tai cậu, dùng âm lượng mà người khác không nghe thấy nói: "Anh không tin, anh muốn chính miệng em nói, Bạch Khởi, anh không tin em có bạn trai mới... Em căn bản không thích con trai, là anh bẻ cong em, em chỉ có thể thích anh, em chỉ có thể..."2
Hắn chưa kịp nói xong.
Mục Đông vốn là người Sơn Đông cao lớn, bây giờ đang nắm cổ áo hắn, dùng sức ném sang một bên, theo sau đó là một quyền nện xuống.
Mấy người bạn cùng phòng khác thấy vậy cũng xông lên.
"Đệt con mịe, Tưởng Phương Thành!"
Ba người cùng phòng của Bạch Khởi đều là người phương Bắc, người này so với người kia đều cao to hơn, Mục Đông là người mạnh nhất.2
Theo như bọn họ kể, hồi còn nhỏ, cả đám thích chạy lung tung, ngày nào cũng lăn ra đánh nhau ở ngoài sân. Cứ như vậy luyện ra một thân võ nghệ siêu quần!
Tưởng Phương Thành vốn không đề phòng, cũng chưa từng đánh nhau với người khác, lúc này bị đè trên mặt đất, hắn nhất thời mất đi khả năng phản kháng.
"Bạch Khởi..." Hắn rít lên.
Bạch Khởi không thể nào cứ để hắn bị đánh như vậy đi?6
Trong đầu Tưởng Phương Thành vừa hiện lên suy nghĩ này, đã nghe thấy Bạch Khởi nói: "Có ngốc hay không hả? Cửa phòng ngủ còn chưa đóng lại kìa. Đừng để bị giám thị bắt."
Tưởng Phương Thành: "......"3
Bạch Khởi xoay người, còn dùng một chân giẫm lên ngực hắn.
Sau đó giẫm cả hai chân lên.2
Bạch Khởi: "Sau này đừng tới tìm tôi nữa, không cần đâu."
Tưởng Phương Thành đính hôn, cậu cam chịu để hai người chia tay. Cậu thật sự không nghĩ đến sẽ khiến con gái nhà người ta khó xử.
Bên nhau hai năm, cậu cùng Tưởng Phương Thanh cũng không có hành vi thân mật nào. Điều này cũng giúp cậu đỡ muốn ói.1
Nhưng Tưởng Phương Thành mà còn đến nưã, cậu thật sự sẽ ói đó.
Mục Đông cũng tức giận, hắn nghĩ Tưởng Phương Thành yêu thầm không được hồi đáp, một bên thì đính hôn với bạn gái, còn một bên lại điên điên khùng khùng chạy đến cưỡng đoạt con trai nhà lành Bạch Khởi.
Lúc này cơn giận đã bốc thẳng lên đầu: "Anh mà còn đến thì ông đây sẽ đập đến cha mẹ cũng không nhận ra!"
Không khí vô cùng căng thẳng.
Miệng mũi Tưởng Phương Thành đều đang chảy máu, hắn không thèm để ý, cười nói: "Cậu cứ thử xem? Nhà cậu có rất nhiều tiền để bồi thường à?"
Lúc này di động của Bạch Khởi vang lên.
Bạch Khởi trước hết đạp Tưởng Phương Thành cho sướng chân đã, đạp đến nỗi tim gan phèo phổi Tưởng Phương Thành đều nhào lộn.
Sau đó cậu mới lấy di động, bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia là giọng nói của Tịch Thừa Quân: "Hiện tại em có rảnh không?"
"Vâng?" Bạch Khởi nhìn Tưởng Phương Thành, nói: "Em rảnh, có chuyện gì sao?"
Tưởng Phương Thành cảm thấy giọng điệu của cậu khi nói chuyện điện thoại không đúng.
Nói như thế nào đây, không phải cố tình biểu hiện, mà là... ngọt ngào rất tự nhiên.
Máu nóng của Tưởng Phương Thành lập tức bốc cháy.
"Bạch Khởi! Bạch Khởi, em mẹ nó đang cùng ai nói chuyện điện thoại hả?"
Mục Đông bịt miệng hắn lại: "Còn có thể là ai, bạn trai đó? Cái đồ cặn bã này, anh cứ như vậy mà nghe đi, con mẹ nó cho anh tức chết."7
Tưởng Phương Thành phẫn nộ đến mức mặt mày vặn vẹo, gân xanh trên trán trên cổ đều nổi lên, nhưng cũng không thể đẩy ba người này ra.
"Tưởng Phương Thành tới tìm em?" Giọng nói Tịch Thừa Quân vang lên.
"Vâng."
Tịch Thừa Quân cười khẽ, nói: "Ngu xuẩn."
Bạch Khởi chớp mắt.
Tịch Thừa Quân thấy cậu không phản bác, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Đúng như anh nghĩ, đứa nhỏ này rất thông minh.
Sẽ không dễ dàng bị trói buộc bởi Tưởng Phương Thành, sẽ không đắm chìm trong cảm giác thất bại đến không thoát được.
Ở bên kia Tịch Thừa Quân đang tham gia một sự kiện, anh mặc bộ vest cắt may sang trọng ngồi ở đó, cử chỉ đều toát lên sự ưu nhã hiếm có.
Lúc này stylist đến, còn dắt theo cả một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
Thông thường tại địa điểm tổ chức sự kiện đều phải chụp một ít hình ảnh, những hình ảnh này đều xuất phát từ đội nhiếp ảnh có chuyên môn cao.
Thượng Quảng lên tiếng: "Anh Tịch, cái này..."
Tịch Thừa Quân quay đầu nói: "Chờ một lát."
Toàn bộ thành viên trong đội nhiếp ảnh đều tò mò, thầy Tịch đang cùng ai nói chuyện điện thoại?
Tịch Thừa Quân rũ mắt, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, sau đó anh đột nhiên lên tiếng nói: "Ba giờ chiều, em có thể ra ngoài trường được không? Tôi sẽ để Thượng Quảng đón em."
Ra ngoài trường?
Áu.
Người ở đâu dây bên kia vẫn còn đang đi học.
Các nhân viên công tác sững người, chợt có ánh sáng loé qua.
Trường học?
ĐM! Không phải là ngày hôm qua mới tuồn ra một tấm ảnh chụp chung với thiếu niên hả? Mà ngày hôm qua thầy Tịch chính là đi tham gia hoạt động ở trường học đó!
Bạch Khởi nhanh chóng đồng ý: "Không thành vấn đề." Cậu dừng một chút, lại hỏi: "Là muốn đi làm cái gì sao ạ?"
Ba giờ, ăn cơm trưa thì muộn, ăn cơm chiều thì quá sớm.
"Đi Cục Dân Chính."
Nhân viên công tác:!!!
Thượng Quảng:???
Không phải là hai tháng nữa hả?8
Bạch Khởi chỉ dừng một chút, rất nhanh đáp ứng: "Dạ được, nhưng mà em không có kinh nghiệm, cái này có cần chú ý gì không? Có cần phải thay quần áo không? Tóc tai thì thế nào?"
DBạch Khởi nghe thấy Tịch Thừa Quân ở đầu dây bên kia hình như khẽ cười, anh nói: "Ừm, tôi cũng là lần đầu tiên, cũng không có kinh nghiệm."
Sau đó, Tịch Thừa Quân hạ giọng, chậm rãi nói: "Tôi sẽ để Thượng Quảng gửi cho em một tin nhắn những điều cần chú ý."
Thật ra, những thứ này có thể tuỳ tiện tìm thấy trên internet.
Bạch Khởi: "Dạ vâng." Cậu nói tiếp: "Em cúp máy nhé?"
Tịch Thưà Quân có thể rất bận rộn, không có thời gian tán dóc với cậu.
Tịch Thừa Quân khẽ nhướng mày: "... Ừm."
Mỗi khi tiếp xúc với Bạch Khởi, thiếu niên này luôn có những bước đi ngoài dự đoán của anh.
Tịch Thừa Quân cất di động, nhìn về phía Thượng Quảng: "Nghe thấy được rồi?"
Thượng Quảng ngơ ngác gật đầu.
"Vậy nhắn tin cho cậu ấy đi."
"A."
Thượng Quảng cứ ngu ngốc mà đứng như trời trồng.
Nhân viên công tác ở bên cạnh cũng không hề thua kém, một đám vẫn còn bị dư chấn bởi tin tức kinh thiên động điạ ban nãy.
Thầy Tịch muốn đi Cục Dân Chính!
Muốn kết hôn!
Trời má! Cũng đâu có ai biết anh đang yêu đương đâu!!!
Không phải nghệ sĩ gặp phải tình huống này đều che giấu hả? Sao thầy Tịch lại chơi nổi như vậy?
... Nhưng suy đi nghĩ lại, thầy Tịch ôm trong tay vô số giải thưởng lớn, có thực lực mạnh mẽ, so với những người chủ yếu chỉ được cái mặt nhờ vào fans bạn gái để bình chọn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Tịch Thưà Quân đứng lên, gật đầu với nhân viên công tác, lịch sự nói: "Mọi người vất vả rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu đi."
Mà bên này trong phòng ngủ của Bạch Khởi cũng càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Mục Đông nhịn không được hỏi: "Khởi Khởi, cậu lát nữa muốn đi đâu á?"
Bạch Khởi: "Cục Dân Chính."
"Tớ đi trước đây, các cậu cũng đem hắn thả ra đi. Nếu bị thương phải nhập viện, cứ tính hết cho tớ. Có người hỏi, cứ nói là tớ đánh." Bạch Khởi nói xong, lấy chìa khoá ra ngoài, bỏ lại một đám đang ngu người, còn có một Tưởng Phương Thành đang phẫn nộ đến tròng mắt cũng lồi ra.
Không thể nào! Không có khả năng!!!
Đi đăng ký kết hôn còn phải mang theo sổ hộ khẩu, Bạch Khởi phải quay về nhà để lấy.
Hắn phải ra khỏi trường, hắn phải lái xe đuổi theo.
Tưởng Phương Thành cũng rất nhanh bị ném ra khỏi phòng ngủ, nhưng giờ phút này hắn không rảnh quan tâm đến đám người Mục Đông, đầu của hắn kêu ong ong, hai tay cũng đang run lên.
Hắn chạy như điên ra khỏi trường học.
Hắn muốn quay lại với Bạch Khởi.
Khi Bạch Khởi về nhà, trong nhà không có ai cả.
Cha mẹ cậu đi làm chưa về.
Nhưng trong nhà đừng nói sổ hộ khẩu, ngay cả sổ tiết kiệm, chứng từ nhà đất cậu đều biết chúng nó đặt ở đâu.
Vì vậy, cậu quen cửa quen nẻo lấy chìa khoá, đi đến mở cửa tủ quần áo, vặn khoá, lôi ngăn kéo ra, lấy sổ hộ khẩu.
Cậu đứng đó do dự một lát, cuối cùng cũng mang sổ tiết kiệm đi theo. Đợi ngày lành tháng tốt thì lấy tiền của Tịch Thừa Quân đưa cậu mà chuyển một phần vào sổ tiết kiệm cuả mẹ.1
Bạch Khởi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, thay một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi xuống lầu, còn quất một tô hủ tíu gõ ngay đầu hẻm.3
Ba giờ chiều, Thượng Quảng đúng giờ đến đón cậu.
"Tối nay anh Tịch còn phải tham gia tiệc ăn mừng..." Thượng Quảng thở dài, thầm nói, lịch trình hôm này đều kín hết, kết quả bây giờ lại phải thêm vô việc đăng ký kết hôn.
Bạch Khởi thản nhiên đáp lời, sau đó kéo Tưởng Phương Thành vào blacklist.
Gần như cùng lúc đó, topic mà fans của Tịch Thưà Quân đã đè xuống, lại bùng nổ vì một bài đăng khác.
【 Dưa lớn gây sốc năm nay! Một diễn viên vô cùng tài năng, đang trong thời kỳ đỉnh cao, nổi tiếng với fans đông đảo, hôm nay cùng người nằm ngoài giới giải trí đăng ký kết hôn! 】
Fans của Tịch Thừa Quân xem xong, thoải mái cười.
Ôi chao, dưa lớn này tung ra, tự nhiên sẽ không còn ai nói về việc anh Tịch đi gặp người nào ở trường nữa rồi.14
____________
-
【 Thiếu niên trong ảnh tui chưa từng thấy qua, nhìn khá là trẻ, như vậy không phải bạn bè, người nhà. Có khả năng là em trai của bạn bè này nọ... Nhưng chưa một ai có thể khiến Tịch ảnh đế làm như vậy đúng hông? Tui lại càng nghiêng về phía người này cùng Tịch ảnh đế có mối quan hệ không bình thường 】
【 +1, trọng điểm là ở chỗ, không một ai có thể khiến Tịch Thừa Quân phải tham gia sự kiện như vậy, nhìn gương mặt của người này, thân phận nhất định không tầm thường đâu các mẹ 】
【 Tịch Thừa Quân trước đây không có bạn gái, cũng không ít nữ nghệ sĩ mập mờ có ý với anh, nhưng anh không hề động lòng. Lý do là vì...... anh ấy thích đàn ông hẻ? 】
Bài đăng nhanh chóng bùng nổ.
Nhưng Tịch Thừa Quân xứng đáng là ngôi sao điện ảnh đình đám đang trên đỉnh cao sự nghiệp, anh có lực lượng fans hùng hậu, so với những đỉnh lưu* khác chỉ có hơn chứ không kém.
Fans của anh luôn được tổ chức tốt, đã từng có kinh nghiệm chinh chiến với các tài khoản marketing nói bậy nói bạ viết xàm viết nhảm trên các diễn đàn.
Lần này cũng giống như vậy.
Ngay sau khi bài đăng đó vì một comment mà gây náo động, các fans của anh lập tức xông vào vững chắc đè xuống, ai mà nhây là bắn liền ba phát đạn:
Anh Tịch của tôi không phải, anh Tịch của tôi không có, đừng có nói bậy!4
Bạch Khởi xem hết bài đăng này đến bài đăng khác, ăn dưa vui đến quên cả trời đất.
Ăn dưa xong, Tưởng Phương Thành cũng đến.
Hắn đẩy cửa phòng ngủ, trước tiên hướng đến Mục Đông bọn họ nở nụ cười, miễn lại giống với tình huống ngày hôm qua, làm cho không khí vô cùng khó coi. Đến lúc đó đám Mục Đông không trả lời tin nhắn hắn nữa thì càng phiền to.
"Khởi Khởi." Tưởng Phương Thành gọi một tiếng.
Bạch Khởi quay đầu nhìn, sau đó lại xoay trở về.
Cậu có hơi buồn bực.
Tưởng Phương Thành đã mạnh dạn gửi thiệp mời đến phòng của cậu mà? Đưa xong rồi, còn muốn cậu gặp hắn hả...
Thấy Bạch Khởi không phản ứng, Tưởng Phương Thành có hơi xấu hổ và lo lắng, nhưng mặt khác lại có chút ghen tị.
Hắn sải bước đến bên cạnh Bạch Khởi: "Anh đặc biệt đến tìm em."
Bạch Khởi: "Đợi chút."
Tưởng Phương Thành: "Khởi......"
Bạch Khởi: "Đợi chút đi."
Tưởng Phương Thành chỉ có thể tạm thời ngậm miệng, đứng yên chờ đợi.
Bạch Khởi đăng status đầu tiên trên Weibo về "Nhật ký yêu đương hàng ngày", sau đó rời khỏi, lúc này mới nhìn đến Tưởng Phương Thành.
"Nói đi, anh muốn nói cái gì?" Bạch Khởi lên tiếng.
Có lẽ trên gương mặt cậu lúc nào cũng nở nụ cười xán lạn, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào, thế nên Tưởng Phương Thành chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của nó.
Cho đến giờ khắc này ——
Trên khuôn mặt Bạch Khởi không còn xuất hiện nét tươi cười, chỉ có điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức Tưởng Phương Thành cảm thấy bị đào đi một mảnh trong ngực, khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
"Em còn giận anh sao?" Tưởng Phương Thành thấp giọng hỏi.
Bạch Khởi nhận tiền của Tịch Thừa Quân, vui vẻ phủi mông bỏ đi, vốn dĩ cũng không cảm thấy tức giận đến vậy. Nhưng bây giờ, lời nói của Tưởng Phương Thành khiến cậu không vui.
Này gọi là gì đây?
Tra nam của cả thế giới đều có bộ dáng giống nhau hả?
Hắn lừa dối, ngoại tình, làm chuyện không nên làm, câu đầu tiên mở miệng không phải nhận sai mà là hỏi người khác có tức giận hay không.
Mẹ nó, nếu tôi không tức giận thì anh đẻ trứng được à?
Có vẻ như chỉ cần đối phương nói rằng đang tức giận, thì hắn ngay lập tức có thể giả vờ bán thảm để cầu xin sự tha thứ.
Trên mặt Bạch Khởi thoáng hiện lên ý cười, cậu nghiêng đầu nhìn Tưởng Phương Thành, hỏi ngược lại: "Anh đoán xem."
Tưởng Phương Thành nghẹn họng.
Em ấy đang cảm thấy như thế nào?
Đương nhiên hắn cảm thấy Bạch Khởi đang tức giận. Không chỉ đang tức giận thôi, mà còn muốn làm cho hắn không thể phản bác hay cầu xin sự tha thứ.
Những người khác trong phòng ngủ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục Đông nhăn mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: "Này này, Tưởng Phương Thành, đàn anh Tưởng, tôi nói chứ, Khởi Khởi tức giận cái gì? Mà tại sao Khởi Khởi lại phải tức giận với anh? Tôi hình như hơi hiểu rồi, có phải anh yêu thầm Khởi Khởi nhà chúng tôi đúng không? Nhưng anh đính hôn rồi mà còn mẹ nó nhây như vậy hả?"1
Nghe được lời này, sắc mặt Tưởng Phương Thành càng khó coi.
Hắn muốn lớn tiếng nói, cái gì không quan hệ, tôi là bạn trai của em ấy!
Nhưng lời này hắn không thể nói.
Nói ra cũng chính là gắn cho mình cái mác tra nam.
Một người bạn cùng phòng khác cũng không nhịn được xen lời: "Đúng vậy, anh yêu thầm đó là chuyện anh. Bây giờ anh đã đính hôn rồi mà còn lại đây dây dưa với Khởi Khởi? Vị hôn thê kia của anh biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào? Còn không phải là tìm đến Khởi Khởi để hỏi cho ra lẽ à?"
"Quan trọng là, Khởi Khởi cũng có bạn trai rồi."
Lời này như đang châm ngòi cho ngọn lửa.
Có bạn trai?
Còn không phải là hắn sao?
Mà khoan, người đàn ông ngày hôm qua...
Trong đầu Tưởng Phương Thành như có vô số thiên thạch va vào nhau rồi "bùm" một cái nổ tung.
Hắn nắm chặt cổ tay của Bạch Khởi kéo người ra ngoài: "Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện riêng. Anh cũng có chuyện muốn hỏi em, ngày hôm qua em đi gặp ai? Người đàn ông đó là ai?"
Bạch Khởi hơi thất vọng.
Tưởng Phương Thành đưa thiệp mời, là ngu ngốc. Bây giờ lại đến đây, là cặn bã. Nhưng có thể nói ra được những lời này, là có bệnh.
Bạch Khởi giãy giụa, nhưng không lấy tay ra được, ngược lại càng khiến cho Tưởng Phương Thành muốn nổi giận.
Mấy người Mục Đông cũng muốn bùng cháy rồi.
"Mẹ kiếp, Tưởng Phương Thành anh làm gì vậy hả? Buông Bạch Khởi ra!"
"Anh có bệnh à? Có chuyện gì mà không thể ở đây nói?"
Tưởng Phương Thành xem như cũng tìm lại được một chút não, nhưng trong lòng vẫn còn hừng hực sự ghen tị.
Bạch Khởi thật sự đã có người đàn ông khác.
Không chỉ có, mà còn giới thiệu người cho Mục Đông bọn họ biết?
Tưởng Phương Thành gắt gao ôm Bạch Khởi vào trong ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi dán ở bên tai cậu, dùng âm lượng mà người khác không nghe thấy nói: "Anh không tin, anh muốn chính miệng em nói, Bạch Khởi, anh không tin em có bạn trai mới... Em căn bản không thích con trai, là anh bẻ cong em, em chỉ có thể thích anh, em chỉ có thể..."2
Hắn chưa kịp nói xong.
Mục Đông vốn là người Sơn Đông cao lớn, bây giờ đang nắm cổ áo hắn, dùng sức ném sang một bên, theo sau đó là một quyền nện xuống.
Mấy người bạn cùng phòng khác thấy vậy cũng xông lên.
"Đệt con mịe, Tưởng Phương Thành!"
Ba người cùng phòng của Bạch Khởi đều là người phương Bắc, người này so với người kia đều cao to hơn, Mục Đông là người mạnh nhất.2
Theo như bọn họ kể, hồi còn nhỏ, cả đám thích chạy lung tung, ngày nào cũng lăn ra đánh nhau ở ngoài sân. Cứ như vậy luyện ra một thân võ nghệ siêu quần!
Tưởng Phương Thành vốn không đề phòng, cũng chưa từng đánh nhau với người khác, lúc này bị đè trên mặt đất, hắn nhất thời mất đi khả năng phản kháng.
"Bạch Khởi..." Hắn rít lên.
Bạch Khởi không thể nào cứ để hắn bị đánh như vậy đi?6
Trong đầu Tưởng Phương Thành vừa hiện lên suy nghĩ này, đã nghe thấy Bạch Khởi nói: "Có ngốc hay không hả? Cửa phòng ngủ còn chưa đóng lại kìa. Đừng để bị giám thị bắt."
Tưởng Phương Thành: "......"3
Bạch Khởi xoay người, còn dùng một chân giẫm lên ngực hắn.
Sau đó giẫm cả hai chân lên.2
Bạch Khởi: "Sau này đừng tới tìm tôi nữa, không cần đâu."
Tưởng Phương Thành đính hôn, cậu cam chịu để hai người chia tay. Cậu thật sự không nghĩ đến sẽ khiến con gái nhà người ta khó xử.
Bên nhau hai năm, cậu cùng Tưởng Phương Thanh cũng không có hành vi thân mật nào. Điều này cũng giúp cậu đỡ muốn ói.1
Nhưng Tưởng Phương Thành mà còn đến nưã, cậu thật sự sẽ ói đó.
Mục Đông cũng tức giận, hắn nghĩ Tưởng Phương Thành yêu thầm không được hồi đáp, một bên thì đính hôn với bạn gái, còn một bên lại điên điên khùng khùng chạy đến cưỡng đoạt con trai nhà lành Bạch Khởi.
Lúc này cơn giận đã bốc thẳng lên đầu: "Anh mà còn đến thì ông đây sẽ đập đến cha mẹ cũng không nhận ra!"
Không khí vô cùng căng thẳng.
Miệng mũi Tưởng Phương Thành đều đang chảy máu, hắn không thèm để ý, cười nói: "Cậu cứ thử xem? Nhà cậu có rất nhiều tiền để bồi thường à?"
Lúc này di động của Bạch Khởi vang lên.
Bạch Khởi trước hết đạp Tưởng Phương Thành cho sướng chân đã, đạp đến nỗi tim gan phèo phổi Tưởng Phương Thành đều nhào lộn.
Sau đó cậu mới lấy di động, bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia là giọng nói của Tịch Thừa Quân: "Hiện tại em có rảnh không?"
"Vâng?" Bạch Khởi nhìn Tưởng Phương Thành, nói: "Em rảnh, có chuyện gì sao?"
Tưởng Phương Thành cảm thấy giọng điệu của cậu khi nói chuyện điện thoại không đúng.
Nói như thế nào đây, không phải cố tình biểu hiện, mà là... ngọt ngào rất tự nhiên.
Máu nóng của Tưởng Phương Thành lập tức bốc cháy.
"Bạch Khởi! Bạch Khởi, em mẹ nó đang cùng ai nói chuyện điện thoại hả?"
Mục Đông bịt miệng hắn lại: "Còn có thể là ai, bạn trai đó? Cái đồ cặn bã này, anh cứ như vậy mà nghe đi, con mẹ nó cho anh tức chết."7
Tưởng Phương Thành phẫn nộ đến mức mặt mày vặn vẹo, gân xanh trên trán trên cổ đều nổi lên, nhưng cũng không thể đẩy ba người này ra.
"Tưởng Phương Thành tới tìm em?" Giọng nói Tịch Thừa Quân vang lên.
"Vâng."
Tịch Thừa Quân cười khẽ, nói: "Ngu xuẩn."
Bạch Khởi chớp mắt.
Tịch Thừa Quân thấy cậu không phản bác, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Đúng như anh nghĩ, đứa nhỏ này rất thông minh.
Sẽ không dễ dàng bị trói buộc bởi Tưởng Phương Thành, sẽ không đắm chìm trong cảm giác thất bại đến không thoát được.
Ở bên kia Tịch Thừa Quân đang tham gia một sự kiện, anh mặc bộ vest cắt may sang trọng ngồi ở đó, cử chỉ đều toát lên sự ưu nhã hiếm có.
Lúc này stylist đến, còn dắt theo cả một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
Thông thường tại địa điểm tổ chức sự kiện đều phải chụp một ít hình ảnh, những hình ảnh này đều xuất phát từ đội nhiếp ảnh có chuyên môn cao.
Thượng Quảng lên tiếng: "Anh Tịch, cái này..."
Tịch Thừa Quân quay đầu nói: "Chờ một lát."
Toàn bộ thành viên trong đội nhiếp ảnh đều tò mò, thầy Tịch đang cùng ai nói chuyện điện thoại?
Tịch Thừa Quân rũ mắt, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, sau đó anh đột nhiên lên tiếng nói: "Ba giờ chiều, em có thể ra ngoài trường được không? Tôi sẽ để Thượng Quảng đón em."
Ra ngoài trường?
Áu.
Người ở đâu dây bên kia vẫn còn đang đi học.
Các nhân viên công tác sững người, chợt có ánh sáng loé qua.
Trường học?
ĐM! Không phải là ngày hôm qua mới tuồn ra một tấm ảnh chụp chung với thiếu niên hả? Mà ngày hôm qua thầy Tịch chính là đi tham gia hoạt động ở trường học đó!
Bạch Khởi nhanh chóng đồng ý: "Không thành vấn đề." Cậu dừng một chút, lại hỏi: "Là muốn đi làm cái gì sao ạ?"
Ba giờ, ăn cơm trưa thì muộn, ăn cơm chiều thì quá sớm.
"Đi Cục Dân Chính."
Nhân viên công tác:!!!
Thượng Quảng:???
Không phải là hai tháng nữa hả?8
Bạch Khởi chỉ dừng một chút, rất nhanh đáp ứng: "Dạ được, nhưng mà em không có kinh nghiệm, cái này có cần chú ý gì không? Có cần phải thay quần áo không? Tóc tai thì thế nào?"
DBạch Khởi nghe thấy Tịch Thừa Quân ở đầu dây bên kia hình như khẽ cười, anh nói: "Ừm, tôi cũng là lần đầu tiên, cũng không có kinh nghiệm."
Sau đó, Tịch Thừa Quân hạ giọng, chậm rãi nói: "Tôi sẽ để Thượng Quảng gửi cho em một tin nhắn những điều cần chú ý."
Thật ra, những thứ này có thể tuỳ tiện tìm thấy trên internet.
Bạch Khởi: "Dạ vâng." Cậu nói tiếp: "Em cúp máy nhé?"
Tịch Thưà Quân có thể rất bận rộn, không có thời gian tán dóc với cậu.
Tịch Thừa Quân khẽ nhướng mày: "... Ừm."
Mỗi khi tiếp xúc với Bạch Khởi, thiếu niên này luôn có những bước đi ngoài dự đoán của anh.
Tịch Thừa Quân cất di động, nhìn về phía Thượng Quảng: "Nghe thấy được rồi?"
Thượng Quảng ngơ ngác gật đầu.
"Vậy nhắn tin cho cậu ấy đi."
"A."
Thượng Quảng cứ ngu ngốc mà đứng như trời trồng.
Nhân viên công tác ở bên cạnh cũng không hề thua kém, một đám vẫn còn bị dư chấn bởi tin tức kinh thiên động điạ ban nãy.
Thầy Tịch muốn đi Cục Dân Chính!
Muốn kết hôn!
Trời má! Cũng đâu có ai biết anh đang yêu đương đâu!!!
Không phải nghệ sĩ gặp phải tình huống này đều che giấu hả? Sao thầy Tịch lại chơi nổi như vậy?
... Nhưng suy đi nghĩ lại, thầy Tịch ôm trong tay vô số giải thưởng lớn, có thực lực mạnh mẽ, so với những người chủ yếu chỉ được cái mặt nhờ vào fans bạn gái để bình chọn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Tịch Thưà Quân đứng lên, gật đầu với nhân viên công tác, lịch sự nói: "Mọi người vất vả rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu đi."
Mà bên này trong phòng ngủ của Bạch Khởi cũng càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Mục Đông nhịn không được hỏi: "Khởi Khởi, cậu lát nữa muốn đi đâu á?"
Bạch Khởi: "Cục Dân Chính."
"Tớ đi trước đây, các cậu cũng đem hắn thả ra đi. Nếu bị thương phải nhập viện, cứ tính hết cho tớ. Có người hỏi, cứ nói là tớ đánh." Bạch Khởi nói xong, lấy chìa khoá ra ngoài, bỏ lại một đám đang ngu người, còn có một Tưởng Phương Thành đang phẫn nộ đến tròng mắt cũng lồi ra.
Không thể nào! Không có khả năng!!!
Đi đăng ký kết hôn còn phải mang theo sổ hộ khẩu, Bạch Khởi phải quay về nhà để lấy.
Hắn phải ra khỏi trường, hắn phải lái xe đuổi theo.
Tưởng Phương Thành cũng rất nhanh bị ném ra khỏi phòng ngủ, nhưng giờ phút này hắn không rảnh quan tâm đến đám người Mục Đông, đầu của hắn kêu ong ong, hai tay cũng đang run lên.
Hắn chạy như điên ra khỏi trường học.
Hắn muốn quay lại với Bạch Khởi.
Khi Bạch Khởi về nhà, trong nhà không có ai cả.
Cha mẹ cậu đi làm chưa về.
Nhưng trong nhà đừng nói sổ hộ khẩu, ngay cả sổ tiết kiệm, chứng từ nhà đất cậu đều biết chúng nó đặt ở đâu.
Vì vậy, cậu quen cửa quen nẻo lấy chìa khoá, đi đến mở cửa tủ quần áo, vặn khoá, lôi ngăn kéo ra, lấy sổ hộ khẩu.
Cậu đứng đó do dự một lát, cuối cùng cũng mang sổ tiết kiệm đi theo. Đợi ngày lành tháng tốt thì lấy tiền của Tịch Thừa Quân đưa cậu mà chuyển một phần vào sổ tiết kiệm cuả mẹ.1
Bạch Khởi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, thay một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi xuống lầu, còn quất một tô hủ tíu gõ ngay đầu hẻm.3
Ba giờ chiều, Thượng Quảng đúng giờ đến đón cậu.
"Tối nay anh Tịch còn phải tham gia tiệc ăn mừng..." Thượng Quảng thở dài, thầm nói, lịch trình hôm này đều kín hết, kết quả bây giờ lại phải thêm vô việc đăng ký kết hôn.
Bạch Khởi thản nhiên đáp lời, sau đó kéo Tưởng Phương Thành vào blacklist.
Gần như cùng lúc đó, topic mà fans của Tịch Thưà Quân đã đè xuống, lại bùng nổ vì một bài đăng khác.
【 Dưa lớn gây sốc năm nay! Một diễn viên vô cùng tài năng, đang trong thời kỳ đỉnh cao, nổi tiếng với fans đông đảo, hôm nay cùng người nằm ngoài giới giải trí đăng ký kết hôn! 】
Fans của Tịch Thừa Quân xem xong, thoải mái cười.
Ôi chao, dưa lớn này tung ra, tự nhiên sẽ không còn ai nói về việc anh Tịch đi gặp người nào ở trường nữa rồi.14
____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook