Bạch Lạc nhắm mắt lại, cảm thụ được Xích Viêm dùng lực xé rách y phục y.

Thân thể y quá mức suy yếu, cho dù hôm nay không bị đám người kia dùng nước lạnh tạt ướt toàn thân, y cũng không thể phản kháng được Xích Viêm.

Càng đừng nói y bây giờ bởi vì cả người lạnh băng, mà ngay cả động một chút toàn thân đều đau đớn...

Xích Viêm có chút thô bạo xé rách toàn bộ y phục trên người y.

Sắc mặt hắn âm lãnh nhìn người trước mặt, trong lòng là nộ khí vô cùng vô tận.

Tiện nhân đáng chết này, trước đây đã nảy sinh tâm tư rời khỏi mình.

Bây giờ lại ngay dưới mí mắt mình câu dẫn người khác!

Xích Viêm chỉ cần nghĩ đến những hành động ấy của Bạch Lạc, đều đã hận tới cực điểm.

Quả nhiên tiện nhân này, trong xương cốt đều tiện!

Cũng không nhìn xem thân phận thấp hèn kia của y.

Cái thân thể này đều bị chính mình chơi nát rồi.

Với cái bộ dạng tàn hoa bại liễu này, y cũng xứng?

Nhưng mà mặc dù trong lòng Xích Viêm nghĩ như vậy, động tác trên tay lại không có ngừng lại chút nào.

Rõ ràng nên bởi vì chán ghét người này, mà không bao giờ chạm vào y nữa.

Nhưng mà Xích Viêm lại gấp không chờ nổi mà giao hợp với y...

Giống như chỉ có làm chuyện như vậy, mới có thể giảm bớt sự bất an trong lòng.

Đôi mắt Bạch Lạc đã đỏ hồng, y không nói lời nào, chỉ yên lặng nhắm mắt lại, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng...

Xích Viêm và Bạch Lạc ở bên nhau lâu như vậy rồi, lại chưa từng thấy qua Bạch Lạc lộ ra biểu tình không tình nguyện như vậy.

Tên hỗn đản này rõ ràng hẳn là đổi biện pháp câu dẫn mình.

Y rõ ràng nên giống như trước đây, nằm bò trước mặt mình cầu xin mình thượng y.

Nhưng mà bây giờ lại cố tình làm ra bộ dạng không tình nguyện như vậy, cũng không biết đang cho ai xem?

Xích Viêm và Bạch Lạc không biết đã làm qua bao nhiêu lần...

Tất cả những nơi mẫn cảm trên cơ thể người trước mắt này, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bất quá là tùy tiện trêu chọc vài cái.

Thân thể Bạch Lạc liền không khống chế được mà có phản ứng.

Xích Viêm có chút khinh thường nhìn y.

Còn tưởng rằng tên hỗ đản này trinh khiết tới đâu?

Cuối cùng, còn không phải là một kỹ tử ở trên giường phóng đãng muốn chết sao?

"Ngươi xem, ngươi đều đã bị ta nói tới như vậy rồi, nơi này cư nhiên vẫn dựng lên.

Ngươi đây không phải là rất thích sao?

Cũng không biết muốn trưng ra cái mặt như đưa đám như vậy cho ai xem?



Ai không biết còn tưởng ngươi sắp chết rồi đấy!

Một đại nam nhân như vậy, cũng không biết học được ở đâu, giống y hệt nữ nhân, trưng ra cái bộ dạng yếu đuối, thật sự là quá ghê tởm!"

Xích Viêm càng thêm dùng sức đẩy mạnh thân thể mình, không có lấy một chút thương tiếc.

Quả thực hận không thể làm cho Bạch Lạc không xuống được giường.

Bạch Lạc cảm thấy thân thể mình sắp tan rã rồi...

Thực ra Xích Viêm nói không sai.

Y xác thực sắp chết rồi...

Có lẽ cũng không được bao lâu nữa...

Hắn chán ghét mình như vậy.

Đến lúc đó, nhất định sẽ rất vui vẻ đi.

Trái tim đau đớn giống như nghẹt thở...

Bạch Lạc có chút thất thần nghĩ tới lúc nhỏ, y cùng với Xích Viêm hai người trốn ở trong sơn cốc...

Lúc ấy Xích Viêm còn cười nói, sau này muốn cưới y làm thê.

Bạch Lạc bởi vì gia đình nghèo khó, mặc y phục của tỷ tỷ nhà bên, y lúc ấy bị Xích Viêm coi là một tiểu cô nương.

Bạch Lạc có thể nói với Xích Viêm, y là nam tử, không thể thành thân với Xích Viêm được.

Nhưng mà không biết tại sao?

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của tiểu ca ca này, y lại bắt đầu vọng tưởng...

Nếu như lớn lên thật sự có thể far cho tiểu ca ca này thì thật tốt...

Rõ ràng biết rằng thân phận hai người chênh lệch như vậy.

Nhưng mà y lại mang theo vọng tưởng này mà trưởng thành.

Đáng tiếc giấc mộng này tại thời khắc Bạch Lạc một lần nữa gặp lại Xích Viêm đã tan biến rồi.

Y vĩnh viễn đều sẽ không quên được ngày hôm đó, Xích Viêm dùng ánh mắt chán ghét cùng cực nhìn y, sau đó hung ác nói với y rằng: "Các ngươi vậy mà lại tìm cho bổn vương một nam nhân!

Các ngươi cư nhiên muốn bổn vương ở bên một nam nhân!"

Hôm ấy Xích Viêm phát hỏa một trận lớn, đồ vật trong phòng đều bị hắn đập vỡ hết.

Bạch Lạc mới biết.

Hóa ra, Xích Viêm không thích nam nhân...

Y đem trái tim tràn ngập yêu thích nuốt trở về bụng, không bao giờ nhắc lại sự việc lúc nhỏ nữa.

Chỉ là phàn yêu thích trong lòng kia lại không có ngăn lại được.

Đã thích Xích Viêm nhiều năm như vậy, việc thích người này đều đã trở thành một thói quen của Bạch Lạc.

Y yêu sâu đậm người này như vậy...

Thích đến mức, thà rằng khiến bản thân thương tích đầy mình, chết bởi cổ độc... cũng muốn để Xích Viêm hạnh phúc sống hết đời này.



Nhưng mà, hắn lại chán ghét mình như vậy... coi chính mình như cỏ rác mà giẫm đạp, một chút cũng không quan tâm.

Bạch Lạc có chút thống khổ mở mắt ra, thân thể y thực sự quá mức đau đớn.

Hôm nay đầu tiên là bị gió tuyết hủy hoại, sau đó lại bị đám người kia coi như chó rơi xuống nước mà chơi đùa.

Bạch Lạc đột nhiên lại cảm thấy một trận tanh ngọt trong cổ họng.

Y siết chặt các ngón tay, đem huyết khí sắp trào ra kia nuốt trở về bụng.

Mắt thấy lúc này Xích Viêm muốn hôn mình, Bạch Lạc vô thức trực tiếp đẩy hắn ra.

Xích Viêm thực không dám tin nhìn Bạch Lạc.

Trong mắt bừng cháy lửa giận.

"Sao vậy? Cư nhiên còn học được phản kháng rồi?"

Xích Viêm chỉ tưởng rằng Bạch Lạc vẫn đang mơ mộng đẹp cùng Nhiếp Hoài Vũ ở bên nhau.

Vì vậy không nguyện ý mình tiếp tục chạm vào y.

Sự phẫn nộ trong lòng lại dày thêm một tầng.

Xích viêm dùng sức nghiến răng, hung ác nói:

"Bạch Lạc, ta nói cho ngươi biết, thân phận giống như ngươi, sao dám nảy sinh vọng tưởng như vậy?

Ngươi làm sao có thể xứng với người bên cạnh ta?

Đừng nói Nhiếp Hoài Vũ, cho dù là Dương Khiêm kia, hắn cũng không thể nào nhìn trúng một tàn hoa bại liễu bị ta chơi nát như ngươi!

Đừng có nằm mơ nữa.

Ngươi cảm thấy trên thế gian này, sẽ có ai có thể thật lòng thích thứ đê tiện giống như ngươi?"

Bỗng nhiên không còn hứng thú chạm vào Bạch Lạc.

Xích Viêm sau khi qua loa kết thúc, trực tiếp đem Bạch Lạc trở về vương phủ.

Bạch Lạc tưởng rằng ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng mà thật không ngờ Xích Viêm lại không thả y đi, mà đem y tới một căn phòng.

Chẳng qua bao lâu, chỉ nhìn thấy một nam tử tướng mạo xinh đẹp tiến vào.

So với Bạch Lạc không hiểu phong tình, người kia ngay cả tư thái đi lại đều vô cùng quyến rũ.

Bạch Lạc ngây người nhìn Xích Viêm, vẫn không biết ý của hắn.

Liền nghe thấy hắn nói:

"Bạch Lạc, trước đây ta đã từng nói với ngươi, dược cổ này cũng không chỉ có một mình ngươi.

Chỉ cần ta muốn, sẽ luôn có vô số người nguyện ý làm,"

Xích Viêm cười lạnh một tiếng, có chút ý trả thù nhìn Bạch Lạc, sau đó nói với nam nhân kia:

"Qua đây hầu hạ ta, cũng để hắn nhìn xem một nam sủng tận trách nên như thế nào?

Nếu như ngươi làm tốt, sau này ta sẽ để ngươi làm dược cổ của ta, sau đó thay thế hắn. Có được không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương