Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết
-
Chương 14: Dạy bảo
Xích Viêm dùng lực nắm hàm dưới Bạch Lạc, muốn ép y thừa nhận bản thân sai.
Nhưng mà Bạch Lạc lại chậm chạp không nói lời nào, quả thực giống như bị câm rồi vậy.
Y chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Xích Viêm, ánh mắt ảm đạm...
Hiện tại đừng nói là Xích Viêm.
Ngay cả sắc mặt nhiều người khác cũng rất khó coi.
Dù sao Bạch Lạc cũng chỉ là một tên thị vệ thân phận thấp kém mà thôi. Ở đây căn bản ai ai cũng coi thường y.
Lúc Xích Viêm đem Bạch Lạc tới, còn buộc ở trên cổ y sợi dây xích cho chó.
Đối với những người này mà nói, Bạch Lạc cùng với chó cũng chả có gì khác nhau.
Hiện tại vương gia cao cao tại thượng bất quá bắt y thừa nhận cái sai mà thôi.
Đổi thành bất cứ tên nô tài nào đều sẽ không nói hai lời mà quỳ trên mặt đất, thừa hận sai lầm của bản thân.
Không cần biết là sai lầm gì.
Dù sao chỉ cần chủ tử cảm thấy ngươi sai rồi, thì ngươi chính là đã sai rồi!
Nhưng mà bây giờ tên cẩu nô tài này lại chậm chạp không nói lời nào.
Y cư nhiên dám ngỗ ngược với vương gia như vậy! Y rốt cuộc có biết thân phận của mình hay không?
Chính vào lúc này, một nam nhân đứng bên cạnh Xích Viêm trực tiếp nói với Xích Viêm:
"Vương huynh, xem ra, tên hạ nhân này của huynh không được dạy dỗ tốt, hay là ta tới giúp huynh dạy dỗ hắn?"
Người nói những lời này là đệ đệ Xích Phong của Xích Viêm, hắn không giống Xích Viêm, là một hoa hoa công tử tiêu chuẩn, không chút hứng thú đối với giang sơn xã tắc gì đó, niềm vui lớn nhất trong cuộc đời là đùa giỡn các loại mỹ nhân.
Hồi nãy lúc Bạch lạc tới toàn thân bẩn thỉu, hắn ngay cả nhìn Bạch Lạc một cái cũng không thèm nhìn.
Nhưng mà bây giờ, nhiều nước như vậy tạt lên người Bạch Lạc, khiến y phục trên người y đều ướt đẫm.
Thân thể xinh đẹp kia như ẩn như hiện, lộ ra đường cong xinh đẹp vô cùng.
Càng tuyệt hơn nữa là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Bạch Lạc, khiến Xích Phong nháy mắt hai mắt đều sáng lên.
Trong lòng Xích Phong đột nhiên ngứa ngáy.
Hắn không kiềm chế được mà động tâm, trực tiếp nói với Xích Viêm:
"Thực ra ta có không ít thủ đoạn dạy dỗ người, không bằng vương huynh đưa hắn cho ta để ta dạy dỗ."
"Ồ?"
Hai mắt Xích Viêm gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Lạc, trong mắt đã âm lãnh tới cực điểm.
"Ngươi có thủ đoạn gì?"
Xích Phong không nói hai lời, chạy tới trước mặt Bạch Lạc, một chân giẫm lên người y.
Mỹ nhân xinh đẹp thì tốt, nhưng hắn càng thích nhìn trên mặt bọn họ lộ ra biểu cảm vô cùng khuất nhục.
Xích Phong gọi một kỹ nữ tới, tay hắn cầm một ly rượu, nói với kỹ nữ kia: "Bồi ta uống rượu."
Kỹ nữ tất nhiên biết ý của Xích Phong, vội vàng rót rượu vào miệng mình, sau đó miệng đối miệng đưa vào trong miệng Xích Phong.
Xích Phong thấy mỹ nhân chủ động như vậy, tức khắc như hoa nở trong lòng, hắn nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo kỹ nữ kia, quyến luyến hôn môi nàng ta.
Mà lúc này, đôi mắt Xích Viêm đã mị lên, một suy nghĩ không tốt nảy sinh trong lòng hắn.
Quả nhiên, sau khi Xích Phong cùng kỹ nữ hôn xong, liền túm lấy tóc Bạch Lạc, sau đó nói với y:
"Vừa nãy nàng biểu diễn cho ngươi xem, đã học được chưa? Bây giờ tới lượt ngươi rồi!"
Bạch Lạc không ngờ nam nhân này lại muốn y bồi hắn uống rượu giống như kỹ nữ, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù thân thể y sớm đã không còn sạch sẽ rồi, nhưng mà Bạch lạc từ đầu tới cuối chỉ muốn tiếp xúc thân mật với một mình Xích Viêm thôi.
Hiện tại bỗng nhiên muốn y giống như kỹ nữ, làm ra loại chuyện như vậy, bất kể như nào y cũng không thể làm được.
Bạch Lạc không ngừng lắc đầu, cho dù Xích Phong đem rượu rót vào trong miệng y, y cũng nhất quyết không uống.
Càng đừng nói phải hôn môi với hắn...
Nếu như cứ bắt y làm loại chuyện như vậy, không bằng để y đi chết đi cho xong.
Bạch Lạc giãy giụa không chỉ không làm tan biến đi ý niệm của Xích Phong, ngược lại cong khơi dậy tình thần chiến đấu của Xích Phong.
"Thật đúng là một con chó hư không nghe lời!"
Một bạt tai hung hăng đánh lên mặt Bạch Lạc, Xích Phong hung tàn nắm lấy tóc Bạch lạc, hung ác nói với y:
"Ngươi cho rằng ngươi là thứ cẩu đồ vật gì? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng một con chó. Muốn sống tiếp thật tốt, thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta."
Bạch Lạc gắt gao cắn chặt môi mình, nước mắt không khống chế được rớt xuống, trượt qua gò má y, sau đó rơi xuống dưới đất.
Xích Viêm nhìn hình ảnh như vậy, ngón ta cuối cùng không nhị được nắm lại thành quyền.
Hắn không ngờ Xích Phong lại dạy dỗ Bạch Lạc như vậy.
Xích Viêm liều mạng nói chính mình ở trong lòng.
Chẳng qua chỉ là một hạ nhân ti tiện mà thôi, cũng nên dạy dỗ như vậy một phen.
Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy nước mắt trong mắt Bạch Lạc chảy ra.
Hắn lại bỗng nhiên cảm thấy những giọt nước mắt này không phải là rơi xuống đất, mà giống như rơi vào trái tim hắn.
Những giọt nước mắt nóng hổi ấy.
Nóng đến mức trái tim hắn cũng bắt đầu đau rồi...
Nhưng mà Bạch Lạc lại chậm chạp không nói lời nào, quả thực giống như bị câm rồi vậy.
Y chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Xích Viêm, ánh mắt ảm đạm...
Hiện tại đừng nói là Xích Viêm.
Ngay cả sắc mặt nhiều người khác cũng rất khó coi.
Dù sao Bạch Lạc cũng chỉ là một tên thị vệ thân phận thấp kém mà thôi. Ở đây căn bản ai ai cũng coi thường y.
Lúc Xích Viêm đem Bạch Lạc tới, còn buộc ở trên cổ y sợi dây xích cho chó.
Đối với những người này mà nói, Bạch Lạc cùng với chó cũng chả có gì khác nhau.
Hiện tại vương gia cao cao tại thượng bất quá bắt y thừa nhận cái sai mà thôi.
Đổi thành bất cứ tên nô tài nào đều sẽ không nói hai lời mà quỳ trên mặt đất, thừa hận sai lầm của bản thân.
Không cần biết là sai lầm gì.
Dù sao chỉ cần chủ tử cảm thấy ngươi sai rồi, thì ngươi chính là đã sai rồi!
Nhưng mà bây giờ tên cẩu nô tài này lại chậm chạp không nói lời nào.
Y cư nhiên dám ngỗ ngược với vương gia như vậy! Y rốt cuộc có biết thân phận của mình hay không?
Chính vào lúc này, một nam nhân đứng bên cạnh Xích Viêm trực tiếp nói với Xích Viêm:
"Vương huynh, xem ra, tên hạ nhân này của huynh không được dạy dỗ tốt, hay là ta tới giúp huynh dạy dỗ hắn?"
Người nói những lời này là đệ đệ Xích Phong của Xích Viêm, hắn không giống Xích Viêm, là một hoa hoa công tử tiêu chuẩn, không chút hứng thú đối với giang sơn xã tắc gì đó, niềm vui lớn nhất trong cuộc đời là đùa giỡn các loại mỹ nhân.
Hồi nãy lúc Bạch lạc tới toàn thân bẩn thỉu, hắn ngay cả nhìn Bạch Lạc một cái cũng không thèm nhìn.
Nhưng mà bây giờ, nhiều nước như vậy tạt lên người Bạch Lạc, khiến y phục trên người y đều ướt đẫm.
Thân thể xinh đẹp kia như ẩn như hiện, lộ ra đường cong xinh đẹp vô cùng.
Càng tuyệt hơn nữa là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Bạch Lạc, khiến Xích Phong nháy mắt hai mắt đều sáng lên.
Trong lòng Xích Phong đột nhiên ngứa ngáy.
Hắn không kiềm chế được mà động tâm, trực tiếp nói với Xích Viêm:
"Thực ra ta có không ít thủ đoạn dạy dỗ người, không bằng vương huynh đưa hắn cho ta để ta dạy dỗ."
"Ồ?"
Hai mắt Xích Viêm gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Lạc, trong mắt đã âm lãnh tới cực điểm.
"Ngươi có thủ đoạn gì?"
Xích Phong không nói hai lời, chạy tới trước mặt Bạch Lạc, một chân giẫm lên người y.
Mỹ nhân xinh đẹp thì tốt, nhưng hắn càng thích nhìn trên mặt bọn họ lộ ra biểu cảm vô cùng khuất nhục.
Xích Phong gọi một kỹ nữ tới, tay hắn cầm một ly rượu, nói với kỹ nữ kia: "Bồi ta uống rượu."
Kỹ nữ tất nhiên biết ý của Xích Phong, vội vàng rót rượu vào miệng mình, sau đó miệng đối miệng đưa vào trong miệng Xích Phong.
Xích Phong thấy mỹ nhân chủ động như vậy, tức khắc như hoa nở trong lòng, hắn nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo kỹ nữ kia, quyến luyến hôn môi nàng ta.
Mà lúc này, đôi mắt Xích Viêm đã mị lên, một suy nghĩ không tốt nảy sinh trong lòng hắn.
Quả nhiên, sau khi Xích Phong cùng kỹ nữ hôn xong, liền túm lấy tóc Bạch Lạc, sau đó nói với y:
"Vừa nãy nàng biểu diễn cho ngươi xem, đã học được chưa? Bây giờ tới lượt ngươi rồi!"
Bạch Lạc không ngờ nam nhân này lại muốn y bồi hắn uống rượu giống như kỹ nữ, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù thân thể y sớm đã không còn sạch sẽ rồi, nhưng mà Bạch lạc từ đầu tới cuối chỉ muốn tiếp xúc thân mật với một mình Xích Viêm thôi.
Hiện tại bỗng nhiên muốn y giống như kỹ nữ, làm ra loại chuyện như vậy, bất kể như nào y cũng không thể làm được.
Bạch Lạc không ngừng lắc đầu, cho dù Xích Phong đem rượu rót vào trong miệng y, y cũng nhất quyết không uống.
Càng đừng nói phải hôn môi với hắn...
Nếu như cứ bắt y làm loại chuyện như vậy, không bằng để y đi chết đi cho xong.
Bạch Lạc giãy giụa không chỉ không làm tan biến đi ý niệm của Xích Phong, ngược lại cong khơi dậy tình thần chiến đấu của Xích Phong.
"Thật đúng là một con chó hư không nghe lời!"
Một bạt tai hung hăng đánh lên mặt Bạch Lạc, Xích Phong hung tàn nắm lấy tóc Bạch lạc, hung ác nói với y:
"Ngươi cho rằng ngươi là thứ cẩu đồ vật gì? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng một con chó. Muốn sống tiếp thật tốt, thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta."
Bạch Lạc gắt gao cắn chặt môi mình, nước mắt không khống chế được rớt xuống, trượt qua gò má y, sau đó rơi xuống dưới đất.
Xích Viêm nhìn hình ảnh như vậy, ngón ta cuối cùng không nhị được nắm lại thành quyền.
Hắn không ngờ Xích Phong lại dạy dỗ Bạch Lạc như vậy.
Xích Viêm liều mạng nói chính mình ở trong lòng.
Chẳng qua chỉ là một hạ nhân ti tiện mà thôi, cũng nên dạy dỗ như vậy một phen.
Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy nước mắt trong mắt Bạch Lạc chảy ra.
Hắn lại bỗng nhiên cảm thấy những giọt nước mắt này không phải là rơi xuống đất, mà giống như rơi vào trái tim hắn.
Những giọt nước mắt nóng hổi ấy.
Nóng đến mức trái tim hắn cũng bắt đầu đau rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook