Trải qua chuyện này, ta nguyên khí đại thương, nói với bên ngoài là bệnh ho, lại đóng cửa ở trong cung không ra ngoài.
Ban đầu, ta cả đêm không ngủ được, không biết Tống Kiêu sinh hoạt ra sao, dù sao khi ta tìm hắn, hắn luôn đáp lại ngay lập tức, hắn không bao giờ để ta không tìm thấy hắn.
"Mẫu thân ta, chính là Lệ Tần ngày xưa, có mâu thuẫn sâu sắc với Thái hậu đương triều.

Có một ngày, không biết lão yêu bà phát điên cái gì, muốn gả ta đi hòa thân với một bộ lạc vừa xa vừa nghèo."
"Công chúa..."
Tống Kiêu nhạy bén nhận ra ta muốn nói gì đó, muốn ngăn cản, nhưng lại bị cản trở bởi thân phận.
Ta ra hiệu cho hắn đừng lo lắng.
Ta muốn nói.
Ta muốn kể cho ngươi nghe đấy, tiểu ám vệ.
"Lão yêu bà nói bóng nói gió, một Công chúa làm ô uế huyết thống hoàng tộc như ta, còn có thể vì nước chia phân ưu, thật sự là phúc phận."
"Bà ta nói quá có lý, vậy nên đêm đó, ta đã lên kế hoạch leo lên long sàng của nhi tử quý hóa của bà ta, thật sự làm ô uế huyết thống hoàng tộc một phen.


Không phải bọn họ nói ta bẩn thỉu sao? Vậy thì ta sẽ cho bọn họ thấy ta bẩn thỉu như thế nào."
"Lão yêu bà chắc chắn không thể hiểu nổi, tại sao cuối cùng lại là Tiêu Cảnh Thừa đè chuyện ta đi hòa thân xuống."
Ta không biết Tống Kiêu có hiểu cuối cùng ta muốn nói gì không.
Ta muốn nói - Ta không phải lá ngọc cành vàng, ta tai tiếng vang dội, không sạch sẽ.
Ta muốn nói - Tiểu ám vệ, tại sao ta lại biết ngươi muộn như vậy? Bây giờ ta thế này, ngay cả can đảm để xin ngươi đưa ta ra khỏi cung cũng không có.
Ta muốn nói - Tiểu ám vệ, như người rơi xuống nước bám vào khúc gỗ, nếu ta phụ thuộc vào ngươi, đối với ngươi không phải chuyện tốt.

Ngươi đó, tốt nhất nên tránh xa ta một chút.
Đột nhiên từ một góc bất ngờ bay ra một mũi phi tiêu hoa mai, cắt đứt ngọn nến giữa không trung, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tim đèn được gác ngay ngắn trên mũi kiếm.
Ta không biết tại sao Tống Kiêu lại đột nhiên thể hiện võ công xuất sắc như vậy?
Chắc chắn không phải để múa kiếm giúp ta vui.

Hắn lời ít ý nhiều: "Tặng Công chúa."
Trường kiếm đưa ngang trước ngực, ánh nến nhảy múa, ta trợn tròn mắt nhìn hơi ấm đang tiến lại gần, không chớp mắt.
Ngọn lửa này cháy dữ dội, tất cả ánh sáng trên thế giới đều ở đây, còn hơn cả mặt trời trên chín tầng trời.

Nó sáng quá mức, thế nên khi tim đèn cháy hết, ta nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy được một màu đỏ rực của lửa.
Tống Kiêu à Tống Kiêu.
Ta đã thấy ánh sáng, ngươi bảo ta sau này làm sao đối mặt với bóng tối đây.
Mỗi ngày ta chỉ ngủ được nhiều nhất ba bốn canh giờ, Tống Kiêu chắc chắn ngủ còn ít hơn ta.

Ta không muốn bắt hắn chịu tội cùng ta, vì vậy cứ mỗi khi trăng lên ngọn liễu là ta bắt đầu lên giường giả vờ nằm nghỉ.

Làm vậy nhiều lần, dường như ta cũng dần dần ngủ được.
Tống Kiêu không cho ta trực tiếp chạm vào chén bên ngoài đưa vào nữa, tất cả mọi thứ hắn đều phải nếm thử trước rồi mới cho ta ăn.

Ta chống cằm cười: "Đây là thuốc bổ khí huyết cho phụ nữ, ngươi uống làm gì?" Hắn mặt không đổi sắc, nhưng vành tai vẫn nhuốm đỏ, vì vậy ta đuổi theo hắn cười: "Tiểu ám vệ, ngươi phải tắm nắng cho đen một chút đi, đen rồi bổn cung mới không thấy ngươi đỏ mặt." Hắn cau mày, chỉ nhảy vài cái đã biến mất trước mặt ta, lạ là không lên xà nhà mà lại thẳng hướng mái nhà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương