Trans: Hạ Lam
Khiếp sợ, Tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị bị sát hại, hung thủ chỉ bắt được một người!
Sau đó mấy ngày trên báo chí lại xuất hiện một đầu đề.
Văn vẻ hoa mỹ tỉ mỉ giới thiệu địa vị Mặc Dạ và tình cảm vợ chồng hai người, còn có toàn bộ sự việc bất ngờ lần này: Vì để cứu vợ mà không ngại một mình đến chỗ bọn bắt cóc, bọn bắt cóc sau khi phát hiện có cảnh sát liền phát điên, không ngừng xả súng.

Cuối cùng Mặc Dạ bị trúng đạn mà chết, mà bọn bắt cóc chỉ bắt được một người, hai người còn lại đã lái xe chạy trốn.

Sau đó lại một bài giải thích bọn bắt cóc là nhà kinh doanh có nguy cơ phá sản nên mới nhắm đến Mặc thị, vì tiền mà làm liều.
Nhân vật chính của sự kiện khiến truyền thông ồn ào mấy ngày nay đang nằm trong phòng bệnh, hô hấp mỏng manh.

Bạch Tiểu Tiểu sau khi nghe tin bệnh tình nguy kịch, an an tĩnh tĩnh ngồi một mình giữa đám người thân thích đang gào khóc.

Mặc Dạ trúng đạn quá nhiều, mặc dù cố gắng cấp cứu nhưng không bao lâu bệnh tình liền chuyển biến xấu, bác sĩ nói chỉ sợ không được mấy ngày nữa, yêu cầu người nhà nhanh chóng chuẩn bị.
Chuẩn bị cái gì?
Đương nhiên là chuẩn bị hậu sự.
Phòng bệnh cuối cùng cũng an tĩnh lại, chỉ còn lại mấy người thân nhất của Mặc Dạ.

Mặc Dạ đột nhiên tỉnh lại, suy yếu nhìn bọn họ.
Vài vị trưởng bố đi vào phòng bệnh cùng anh nói mấy câu rồi rời đi, người cuối cùng đi vào là Bạch Tiểu Tiểu.
Cô giống như một đóa hoa cô đơn đứng giữa mưa gió bão bùng, nằm ở mép giường khóc thút thít.
Tinh thần Mặc Dạ đã bắt đầu không tỉnh táo, gương mặt lẽ ra nên khỏe mạnh giờ đây một màu xám trắng, giống như bất cứ kẻ kề cận cái chết nào.
Bạch Tiểu Tiểu dường như rất hay khóc, dường như việc yêu thích gần đây của cô là khóc, một thời gian trước khi cô bị bắt cóc, cô cũng luôn trộm khóc một mình, lúc ấy anh cũng không rảnh quan tâm xem vì sao cô lại khóc, bởi vì ở trước mặt anh, cô trước nay luôn là một bộ dạng tươi cười.
Hiện tại cô cũng cười với anh.
Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng cười, tròng mắt Mặc Dạ xoay chuyển, nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu cười.
“A Dạ,” cô dịu dàng mà kêu gọi tên anh, vuốt ve bàn tay anh, “Anh sắp chết, em rất vui.”
“Tiết Tiếu Ngưng sẽ không tới đâu, bởi vì cô ta bị điên rồi.”
“Nhìn thấy cả người anh đều là máu, cô ta sợ hãi đến phát điên luôn rồi.”
Mặc Dạ không rõ nàng cô nói mấy lời này là có gì.
Bạch Tiểu Tiểu cầm tay anh dán lên mặt mình, híp mắt thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Anh biết không, trước khi Tiết Tiếu Ngưng về nước, em đều chưa từng nghi ngờ anh, em quá yêu anh, cũng rất tin tưởng anh.”
“Nhưng mà cũng vì em quá sợ hãi.”
“Anh không biết, lúc Tưởng Ngọc đưa đồ cho em xem, em đã đau khổ như thế nào.

Chồng của em, theo đuổi em chỉ vì đùa vui, cưới em vì hình tượng Mặc thị, nhưng lại vẫn luôn nhung nhớ mối tình đầu, để em sinh con cũng vì không đành lòng để cô ta chịu khổ—-em có phải quá ngu ngốc hay không?”

Mặc Dạ ngạc nhiên mở to mắt.
Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “A Dạ, vì cái gì chứ?”
“Anh vì cái gì, ngay cả mạng sống của em cũng không chịu buông tha? Muốn em chết đi bởi vì chỉ khi em không còn tồn tại mới không có ai nghi ngờ anh sao.”
Người con gái cả mặt đầy nước mắt, nhìn mà xót thương.
“Cô ta không sinh được con, cho nên để em sinh; cô ta không ở trong nước, cho nên anh cũng đi nước ngoài công tác; cô ta quay về, cho nên em phải thoái vị —— dựa vào cái gì đây? Dựa vào cái gì mà muốn em tác thành cho hai người, trở thành một lời chú giải cho tình yêu ghê tởm của hai người? Em cũng…… Là người mà.”
Thanh âm cô như quỷ mị, chậm rãi mà Mặc Dạ hô hấp càng ngày càng dồn dập.
“Em cũng muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long, A Dạ, là anh không cho em có cơ hội này.

Nhưng mà anh yên tâm, mấy đứa nhỏ vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này, cảm ơn anh và Tiết Tiếu Ngưng đã đem vở kịch này giấu đi.”
“Diễn kịch có phải hay không rất mệt? A Dạ, về sau anh sẽ không còn cần phải ở trước mặt em diễn kịch nữa rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu cúi người xuống, ở bên tai anh chậm rãi cười nói: “Anh có thể đi chết rồi.”
Mẹ Mặc ở ngoài cửa nghe thấy một tiếng khóc tê tâm phế liệt.
Lê tang Mặc Dạ được tổ chức không quá long trọng, Mặc gia hiện giờ gặp khó khăn, tất cả đều phải dựa vào ông nội Mặc mới có thể ngăn chặn đối thủ cạnh tranh nuốt trọn sản nghiệp, tuy gia nghiệp vẫn lớn, nhưng cũng không thể so sánh được với trước kia.
Lúc Chu Tử Đình tới, Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu an ủi Mặc Thừa trong ngực, cô mặc một bộ váy dài màu đen, cả người gầy gò yếu ớt, ở giữa làn mưa bụi lại mang một vẻ đẹp lạ thường.
Hiện tại trong tay Chu Tử Đình đang nắm giữ cổ phần Mặc thì mới mua cách đây không lâu, anh tới nơi này đặt một cành hóa, lúc xoay người rời đi, Bạch Tiểu Tiểu đang từ đối diện đi đến.

Xung quanh không ai, Chu Tử Đình tươi cười xấu xa: “Tiểu Tiểu.”
Bạch Tiểu Tiểu nhíu nhíu mày, không để ý đến anh ta.
“Tốt xấu gì cũng là bạn bè, hợp tác xong rồi liền coi như vứt đi thế sao?” Anh hỏi.
Bạch Tiểu Tiểu chỉ liếc cảnh cáo anh ta một cái: “Lúc trước anh vì cái gì mà theo đuổi tôi, trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng.”
“Chỉ là có chút nhận không ra thôi….Nếu đã không muốn diễn nữa, vậy bỏ đi.” Anh ta vẫn tươi cười trước sau như một, “Tạm biệt.”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn bóng dáng rời đi của anh ta, chậm rãi đi tới linh đường.
Mẹ Mặc, bây giờ đang mặc áo tang chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh ôm di ảnh con trai khóc, lúc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, trong lòng bà lần đầu tiên xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Mẹ, người yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt con của con và A Dạ.” Cô nhẹ giọng nói.
Bọn họ mãi mãi sẽ chỉ là con của cô.
HOÀN.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương