Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước
-
19: Bây Giờ Ta Mới Là Nhi Tử Lý Gia
Chẳng lẽ Phượng Chương làm Hoàng đế, Đại công chúa thân là bào muội của Hoàng đế, còn có uỷ khuất gì hay sao?
La phi nghĩ mãi không rõ vì cái gì Đại công chúa sẽ ghét bỏ Phượng Chương như vậy.
Chướng mắt Phượng Chương không nói, còn lấy thân phận muội muội chính miệng nói ra lời như vậy.
Nếu bị lan truyền ra ngoài, Phượng Chương chẳng phải là sẽ bị người chế giễu, thậm chí hoài nghi Phượng Chương hoàn toàn không có năng lực?
Ngay cả thân muội muội cũng chướng mắt hắn, có thể thấy được đích thật là người vô dụng.
"Vốn là như thế.
Mà hắn không chỉ không thể phân biệt gian tà, còn nhu nhược cả tin.
Ta nghe nói Trường Bình Hầu phu nhân trước mặt của hắn nói hai câu lấy lòng, đầu hắn đã lên mây.
Một người nhu nhược, đầu óc không dùng được, ta vẫn nên nói phụ hoàng nhốt trong phủ Hoàng tử nuôi cho tốt, miễn đưa đến trong triều lại mất mặt.
Còn nữa, mẫu phi không cần luôn nói hắn trúng tú tài, ưu tú như thế nào.
Văn võ bá quan trong kinh, phàm là văn thần có thể đứng trong triều, tên ai chẳng phải cũng được đề bảng vàng, Văn Khúc tinh hàng thật giá thật sao? Một cái tú tài liền thổi lên trời, cũng không sợ khiến người ta cười rụng răng, chê mẫu phi không có kiến thức."
*văn khúc tinh: chỉ những người có học vấn, một khi mang tâm cầu công danh lợi lộc, ắt kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Đường Uyển lại thổi cho Đại công chúa một ly trà.
Đây mới là bản tính của Đại công chúa.
Tính tình Đại công chúa vốn chính là trong mắt không chứa nổi hạt cát, lại dám nói dám làm.
Cũng như ở kiếp trước, nàng nói muốn hoà ly, mặc dù La phi ở trong cung doạ treo cổ hay uống thuốc độc giày vò hơn mười năm, quá trình có chút quanh co, nhưng đến cùng Đại công chúa vẫn thành công hoà ly...!Có lẽ phải nói thành công hưu phò mã.
Về phần Đại công chúa làm người cường thế, không quen nhìn cái gì tất nhiên sẽ nói thẳng, cái này cũng vốn là tính tình của Đại công chúa.
Bởi vậy nhớ ngày đó Đường Huyên gả cho Phượng Chương, về sau đối mặt với cô em chồng mạnh mẽ là Đại công chúa, thời gian trôi qua không thể nào khoái hoạt nổi.
Ngay từ đầu nàng cùng Phượng Chương tân hôn yến nhĩ*, chính là thời điểm vợ chồng ân ái, Phượng Chương còn có thể yêu thương nàng, cố gắng che chở nàng trước mặt Đại công chúa.
*tân hôn yến nhĩ: nàng dâu mới, vợ mới cưới.
Thế nhưng chờ qua mấy năm, Phượng Chương đã sớm...
Đường Uyển hoài niệm nghĩ đến ở thời điểm kiếp trước, Đại công chúa đã một lần nữa cầm đi bát trà trong tay nàng, uống hơn phân nửa liền thả tay vuốt ve tiếp tục nói: "Về sau mẫu phi cũng đừng thường xuyên gọi hắn tới gặp ta.
Ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy muốn buồn nôn."
Nàng không chỉ chán ghét Phượng Chương bạc tình bạc nghĩa, mà Phượng Chương mềm yếu, dáng vẻ hơi một tí là yếu đuối không có chủ ý cũng khiến nàng ngứa mắt.
Như nàng cùng Lý Mục là đứa bé lớn lên từ trong lãnh cung, nếu mềm yếu nửa phần liền bị người ta bắt nạt đến chết.
Bởi vậy, dù kịch liệt phản kháng có thể sẽ nhận càng nhiều tổn thương giận chó đánh mèo, thế nhưng nàng cùng Lý Mục vẫn được nuôi dưỡng thành tính tình quật cường, quyết không thỏa hiệp, cũng sẽ tuyệt đối không nhượng bộ với người khi nhục mình.
Nữ tử yếu đuối kiều nhuyễn, là nữ tử đáng yêu.
Thế nhưng nếu như một đại nam nhân mỗi ngày còn bởi vì chút nhi nữ tình trường khóc nhè, Đại công chúa liền xem thường hắn.
Nàng cũng không coi trọng dã tâm của La phi.
Phượng Chương loại người đứng núi này trông núi nọ sao có thể làm Hoàng đế?
Thay vì trông cậy Phượng Chương làm Thái tử, làm Hoàng đế, còn không bằng trông cậy vào Thái tử điều dưỡng tốt thân thể, sinh nhiều mấy tiểu Hoàng tôn*.
*hoàng tôn: cháu của vua
Đều nói Thái tử bất lợi chuyện con cái, nhưng không nói khẳng định Thái tử không sinh được.
Mẫu phi nàng là nằm mơ giữa ban ngày!
Luôn luôn nói Phượng Chương chịu đau khổ.
Thế nhưng ngược lại vì cái gì người gãy chân lại là Lý Mục?
"Ngươi, ngươi tên nghiệp chướng này!" Thấy dáng vẻ Đại công chúa luôn nhìn Phượng Chương không vừa mắt, La phi tức giận đến mức chịu đựng không được.
Thái hậu bên cạnh đã mỉm cười nghe một hồi lâu, nhìn trò cười của La phi một lát lại không thể để nàng răn dạy Đại công chúa, sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng nói: "Im miệng! Đại công chúa nói cũng không có gì sai, ngươi đỏ mặt tía tai như vậy cho ai nhìn! Hoàng hậu còn bệnh, trong cung thiếu người quản dạy ngươi, ngươi đã muốn càn rỡ hay sao?" Thái hậu nhìn sắc trời một chút, ôn hòa nói với Đường Uyển: "Hoàng hậu mấy ngày nay lại bệnh, tinh thần không tốt, bằng không thì ngươi còn có thể đi dập đầu với nàng."
"Thân thể nương nương quan trọng, ta không dám quấy nhiễu.
Đợi ngày sau nương nương bình phục, ta liền đi thỉnh an nương nương." Đường Uyển vội vàng nói.
Thân thể Hoàng hậu luôn không tốt lắm.
Lúc trước tiên đế tại vị, Quý phi chỉ hận toàn gia tân quân không thể chết hết, đương nhiên những chuyện cay nghiệt đều đã làm qua, bởi vậy lúc trước ở lãnh cung bất kể là tân quân hay hoàng hậu vì chậm chữa trị mới để lại mầm bệnh, trong một năm luôn luôn bệnh mấy tháng.
Đường Uyển biết lời này của Thái hậu không phải muốn qua loa nàng, ngược lại là vì có chút lo lắng cho bệnh tình của hoàng hậu.
Mặc dù hoàng hậu ốm yếu nhưng phúc phận còn kéo dài, so với Đường Uyển còn sống dài lâu hơn, bất quá người sinh bệnh luôn không thoải mái, nàng liền nhỏ giọng nói: "Ta sẽ cầu phúc cho nương nương."
Nàng chân thành mười phần, Thái hậu liền cười vuốt mặt của nàng ôn nhu nói: "Vậy đương nhiên là tốt.
Chẳng qua ngươi cũng nên lưu tâm thân thể của mình." Nàng không hỏi không còn để ý La phi, ngược lại giữ Đường Uyển trong cung dùng bữa trưa cùng bữa tối, chờ đến mặt trời nóng bỏng trong ngày hè hạ xuống, thời điểm hoàng hôn nhanh buông xuống, mới gọi Thanh Vụ mang theo Đường Uyển cùng những vàng bạc châu báu Thanh Bình Quận vương phủ hiếu kính rời đi.
Còn chưa ra khỏi cung Thái hậu, thời điểm đi được một nửa, Đường Uyển nghe thấy phía sau mình truyền đến một tiếng trầm thấp.
Nàng vừa quay đầu, lại gặp Quảng Lăng hầu Lý Mục phía sau mình vội vàng đi tới.
Trông thấy Lý Mục lúc di chuyển có chút hơi cà thọt, Đường Uyển liền dừng bước chờ Lý Mục đi tới.
Nàng cảm thấy La phi cùng những người bên ngoài lúc trước ghét bỏ đồng thời chế giễu chuyện Lý Mục là người thọt có chút quá phận, thật khiến người khác chán ghét.
Mặc dù Lý Mục lúc di chuyển xác thực không kịp tiện lợi như người bình thường, thế nhưng kỳ thật chân thọt của hắn nếu như không tinh tế nhìn chằm chằm thì không nhìn ra được.
Mặc dù chân hắn cà thọt, thế nhưng dáng vẻ không hèn mọn, ngược lại xa xa nhìn cũng là một người thiếu niên tuấn tú.
Chỉ là người trên thế gian này, bắt lấy một chút khuyết điểm bên ngoài của người khác liền thích phóng đại chế giễu, dù biết rõ chân Lý Mục chẳng qua không khó coi, nhưng vẫn ghét bỏ hắn như cũ, đồng thời vụng trộm ở sau lưng gọi hắn người thọt.
Nghĩ đến chân Lý Mục là vì bảo vệ hoàng hậu cùng La phi mới bị người trong lãnh cung đánh gãy, phải trị liệu thời gian dài, suy nghĩ lại một chút hôm nay La phi bài xích chán ghét Lý Mục, Đường Uyển không khỏi mím khóe môi.
"Hầu gia có việc gì sao?" Gặp Lý Mục chậm rãi đi đến trước mặt mình, Đường Uyển liền tò mò hỏi.
Sắc mặt có chút u ám, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú của Thanh y thiếu niên rủ xuống, giương mắt chuyên chú nhìn Đường Uyển một lát, lại nhìn Thanh Vụ một chút.
Đến cùng Thanh Vụ là người hầu hạ Thái hậu, đương nhiên rõ ràng ánh mắt của Lý Mục tựa hồ có chuyện muốn nói cùng Đường Uyển, liền cười cười, nhìn về phía Đường Uyển trưng cầu ý kiến.
Nàng cũng không trực tiếp đem Đường Uyển đơn độc ở lại với Lý Mục, ngược lại coi Đường Uyển như chủ tử của mình hỏi thăm ý kiến của nàng, Đường Uyển không khỏi ấm áp trong lòng, liền nói với nàng: "Làm phiền cô cô giúp ta gọi xe ngựa về nhà đi." Nàng gặp qua Quảng Lăng hầu ở kiếp trước, đương nhiên biết nhân phẩm Lý Mục cực tốt.
Vả lại dù nàng cùng Lý Mục xem như đơn độc ở chung, nhưng đây là trong cung Thái hậu, cũng không vắng vẻ, lui tới cũng đều quang minh chính đại.
Thấy nàng đáp ứng, Thanh Vụ lúc này mới cười đi gọi xe cho Đường Uyển.
Đường Uyển quay đầu nhìn sắc mặt Lý Mục có chút phức tạp nhìn mình.
"Hầu gia?"
"Không có gì.
Chỉ là muốn hỏi một chút, mấy ngày này chuyện trong nhà ngươi đã ổn chưa?" Lý Mục dừng một chút, lắc đầu nhìn xem Đường Uyển nói: " Lời này thật nhảm nhí.
Nếu ngươi trôi qua tốt, cũng sẽ không bệnh nặng một trận, bởi vậy đả thương tâm mạch.
Xin lỗi." Đến cùng hắn vẫn còn trẻ, giờ phút này gặp Đường Uyển kiên nhẫn mà nhìn mình, cũng không oán hận với hắn, liền lộ ra mấy phần rung động thấp giọng nói: "Lúc Phượng Chương từ hôn, mẫu thân lâm bệnh.
Mẫu thân gặp tâm bệnh, duyên cớ chắc ngươi cũng rõ ràng."
Lý phu nhân là một người nghiêm túc tính tình cũng không nhu hòa, gồng gánh một mình nuôi lớn thứ tử, thủ tiết nhiều năm như vậy, thế nhưng chớp mắt biết mình nhi tử mình chịu khổ giáo dưỡng trở thành Hoàng tử trong cung, mà Phượng Chương rời khỏi Lý gia liền không quay đầu, đả kích này quá lớn đối với Lý phu nhân.
Không những vậy về sau truyền ra chuyện Phượng Chương cùng Đường Uyển từ hôn, lại thông đồng với Đường Huyên, Lý phu nhân xấu hổ không biết trốn đi đâu, lúc sau liền bệnh nặng.
"Ta vẫn luôn chiếu cố mẫu thân không kịp phân thân, nếu không phải hôm nay phụ hoàng...!Bệ hạ ban cho ta tước vị, ta cũng không có thời gian tiến cung tạ ơn." Lý Mục nói với Đường Uyển: "Bởi vậy không kịp lo lắng cho ngươi.
Làm ngươi chịu khi nhục còn khó xử như vậy, là ta không phải."
Hắn xin lỗi Đường Uyển, Đường Uyển vẫn đang suy nghĩ chuyện Lý phu nhân bệnh nặng.
Ở kiếp trước thời điểm tuổi nhỏ nàng biết Lý phu nhân từng bệnh nặng, nàng cũng chỉ cho là bà ấy thương tâm mình nuôi Phượng Chương thành sói mắt trắng, tâm huyết thành không bởi vậy chịu không được.
Thế nhưng về sau, thời điểm đến cùng nàng mới biết được Lý phu nhân vì cái gì bệnh đến chết, Đường Uyển cảm giác không đáng thay bà.
Bất quá cũng may Lý Mục vẫn rất hiếu thuận.
Lý phu nhân hưởng phúc con trai, cũng miễn cưỡng có thể đền bù nửa đời trước của nàng một chút sự việc đáng buồn, bị lừa bịp một đời kia.
"Ngươi sao lại có lỗi với ta chứ? Kỳ thật ngươi không cần xin lỗi cũng không cần áy náy, bởi vì Hầu gia chưa hề thua thiệt ta cái gì."
Thật buồn cười nha.
Có lỗi với nàng chính là Phượng Chương.
Có thể là trừ Phượng Chương, mỗi người bên ngoài đều cảm thấy mình có lỗi với Đường Uyển.
Trừ chính Phượng Chương.
Đường Uyển thấy Lý Mục trầm mặc đứng trước mặt mình, nắng chiều rơi xuống, một điểm sáng cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú lại trầm mặc của hắn, không khỏi lộ ra mấy phần nhu hòa đến nghiêm túc nói: "Vả lại Lý phu nhân cũng không hề có lỗi gì với ta.
Kỳ thật...!Ta có thể được Lý gia phu nhân quan tâm nhiều năm, đã cảm thấy rất hạnh phúc."
Mặc dù chỉ nhìn như lãnh đạm hỏi thăm nàng đơn giản sức khỏe, thế nhưng Đường Uyển lại có thể cảm nhận được ngoài quan tâm còn có một chút yêu thương, trong lòng Đường Uyển rất cảm kích Lý phu nhân mang cho nàng ấm áp những năm ấy.
Thấy sắc mặt Lý Mục phức tạp, Đường Uyển liền nói với hắn: "Nếu như chỉ vì chuyện này, Hầu gia không cần bận lòng.
Cái này vốn cũng không phải là sai lầm của ngươi cùng Lý phu nhân."
"Ngươi thật sự nguyện ý gả cho Thanh Bình Quận vương sao?" Lý Mục đột nhiên nhìn nàng hỏi.
Đường Uyển lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật nha.
Vì sao Hầu gia hỏi như vậy?"
"Ta...! Ta nói nếu như có thể..." Lý Mục tuấn tú lộ ra mấy phần do dự, về sau dường như đã hạ quyết tâm bình tĩnh nói với Đường Uyển "Lúc trước cùng ngươi quang minh chính đại bàn chuyện hôn nhân chính là nhi tử Lý gia, không phải Nhị hoàng tử.
Phượng Chương đã làm Nhị hoàng tử, hắn cùng hôn sự của ngươi cũng đã đoạn tuyệt xong.
Thế nhưng ta..." Hắn nhìn Đường Uyển hơi sững sờ, về sau lộ ra mấy phần kinh ngạc nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ta mới là nhi tử Lý gia.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook