13.
Tôi thấy anh cả đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Ba tôi vẫn đang oán trách anh ấy, nói rằng sau vụ ta.i nạn xe, tính tình đã bị thay đổi.

Những người khác cũng thấy lời ba tôi nói có lý, nên đều đứng về phía ông ta.
Cho đến khi anh cả tôi ra lệnh: "Thím Ngô, đi lấy video của camera giám sát ở sảnh tới đây."

Khi Lâm Kiều Kiều nghe thấy camera giám sát, cả người cô ta bắt đầu hoảng sợ.
Cô ta lo lắng nhìn về phía ba tôi.

Ba tôi cũng có chút hoảng loạn, ông ta vội nói: "Con lấy video camera giám sát ra làm gì?"

Anh cả không trả lời ông ta.

Ba tôi gầm lên với thím Ngô: "Không cần lấy camera giám sát ra…"

"Trong nhà này tôi là người quyết định!" Mẹ tôi lên tiếng, khí thế rất mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi rùng mình: "Thím Ngô, đi lấy video camera giám sát đi."


"Vâng."

Lâm Kiều Kiều thấy mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, liền vội vàng đứng dậy từ sàn nhà: "Vì sao anh cả không chào đón em? Nếu cả nhà đều không chào đón em, vậy thì em đi.

Em đi ngay…"

"Trước khi chứng minh được sự trong sạch cho em gái tôi, không ai được phép rời khỏi đây!" Anh cả tôi quát lớn.

Mặc dù bây giờ đôi chân đã tàn tật nhưng dù sao anh ấy cũng là người thừa kế do chính mẹ tôi đào tạo.

Khí thế cũng không thua kém gì bà.
Chỉ là ta.i nạn kia đã khiến anh ấy trở nên suy sụp suốt một thời gian dài.

Lâm Kiều Kiều không dám nói gì nữa.
Ba tôi định mở miệng nói vài lần nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Video camera giám sát được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng chính Lâm Kiều Kiều cố ý giẫm hỏng váy của mình, sau đó còn vu oan cho tôi.

Dư luận lập tức đảo chiều.

Lúc này, Lâm Kiều Kiều không bị chế.t chìm trong nước bọt còn là may.
Dù da mặt có dày đến đâu thì cũng phải xấu hổ đến chế.t.

"Đuổi cô ta đi!" Mẹ tôi cũng tỉnh táo hơn: "Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!"

"Không, tôi không đi…" Khi nghe nói sẽ đuổi mình đi, cả người Lâm Kiều Kiều không bình tĩnh nổi.
Cô ta mới chuyển đến ngôi nhà đẹp đẽ này.

Mới có được thân phận là tiểu thư nhà họ Tống.

Cô ta không muốn rời đi.

Nói cũng phải, mấy năm gần đây, ba tôi vì sợ để lộ sơ hở nên không dám cho Lâm Kiều Kiều và mẹ cô ta quá nhiều thứ.
Những gì Lâm Kiều Kiều hưởng thụ trong nhà tôi hiện tại hoàn toàn khác xa so với những gì cô ta hưởng thụ khi sống với mẹ r.uột mình.


"Con sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Con sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Mẹ, mẹ cho con thêm cơ hội nữa được không?" Lâm Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết.

Nếu không phải mọi người đều nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, thì có lẽ cô ta đã lừ.a được tất cả rồi.

Mẹ tôi thậm chí còn không thèm nhìn cô ta: "Đuổi đi, đừng làm bẩn nhà này."

"Ba, ba ơi…" Lâm Kiều Kiều lại cầu xin ba tôi.

Ba tôi đương nhiên không ngu.
Ông ta biết Lâm Kiều Kiều đã vô dụng rồi, nên đã dứt khoát cắ.t đứ.t quan hệ với cô ta: "Ba không ngờ con lại là loại người như vậy.

Là ba đã nhìn nhầm con rồi, bây giờ ba sẽ đưa con đi ngay."

Nói rồi, ông ta lại an ủi mẹ tôi: "Anh không ngờ cô ta lại giả tạo đến vậy.

Anh sẽ đưa cô ta đi, em đừng giận."

Mẹ tôi cười khẩy.
Bây giờ nhìn ba tôi chẳng khác gì nhìn một tên hề đang nhảy nhót.


Ba tôi tưởng mẹ tôi còn đang tức giận nên cũng không nghĩ nhiều.

Ông ta kéo Lâm Kiều Kiều bỏ đi.

Mặc dù ba tôi rất yêu mối tình đầu của mình, cũng rất yêu đứa con ruộ.t này.

Song, ông ta lại coi trọng tiề.n bạ.c hơn.
Nếu không, ông ta đã không vì tiề.n mà bỏ vợ bỏ con.

Vì vậy, lần này Lâm Kiều Kiều bị đuổi ra khỏi nhà thì sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì.

Chắc chắn ba tôi sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta.

Tất nhiên, đối với cả gia đình tôi mà nói, điều đó không quan trọng.

Quan trọng là làm sao để ba tôi trắng tay, để ông ta phải đền tội thứ mà ông ta đáng phải chịu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương