Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
-
Chương 89: Ngủ dậy rồi nói sau
Nàng cũng cảm thấy loại tâm trạng này không tốt, rất không lý trí, ngoài việc khiến lòng người thêm phiền muộn thì chẳng có tác dụng gì khác, nhưng dòng máu đỏ tươi giữa kẽ ngón tay nàng lại chói mắt vô cùng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến nàng phát hoảng, thậm chí chẳng mấy chốc máu đã thấm ướt vạt áo y phục dạ hành của Lục Vô Ưu.
Máu tươi cứ tuôn ra liên tục như dòng nước mắt nóng hổi bên gò má nàng, chẳng thể khống chế được.
Đến mức nàng chẳng thể nào thở nổi.
Ngược lại, Lục Vô Ưu mặt mày tái nhợt lại như chẳng hề hấn gì, hắn điềm nhiên tự điểm vào hai huyệt đạo, định đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại ngây người ra đó. Không phải vì nàng khóc lên trông rất xinh đẹp — mặc dù điểm này cũng đủ làm người ta sững sờ — mà là bởi cảm xúc mãnh liệt từ hai gò má đã ướt đẫm nước mắt, đôi vai run rẩy và hành động hoảng loạn toát ra từ bên trong nàng, dường như nàng đã không còn là đóa hoa trên cao khó đưa tay chạm tới, không còn dè dặt và giữ kẽ lúc nào cũng buộc mình phải đè nén mọi cảm xúc vào trong như khi xưa.
Bây giờ nàng đã có một sự sinh động và chân thực đến nao lòng.
Mà vỏn vẹn chỉ là vì — nàng đau lòng cho hắn.
Lục Vô Ưu cảm thấy ngoài vết thương ra, trái tim hắn dường như cũng nhói lên một cơn đau kỳ lạ, đau đớn xen lẫn với niềm vui sướng, khóe môi hắn từ từ cong lên, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng lung tung.”
Hạ Lan Từ thấy máu nơi vết thương của hắn cuối cùng cũng dần ngừng lại mới hơi yên lòng một chút, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc lại tiếp tục giúp hắn băng bó, vừa thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt, quay đầu lại đã thấy nụ cười nơi khóe môi của Lục Vô Ưu.
Hắn dường như không quá để tâm đến vết thương của mình.
Hạ Lan Từ không kìm được nói: “Lục Vô Ưu, chàng không có trái tim hay sao? Sao lại cậy mạnh đến vậy?”
“…?”
Câu nói này còn có thể đáp trả nguyên văn thế ư?
Lục Vô Ưu khó khăn chống thân mình gượng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Yên tâm, nàng không nỡ để ta chết thì cho dù ta có xuống Địa phủ đến Quỷ môn quan cũng sẽ bò về với nàng.”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới thấp giọng hỏi: “… Chàng còn đi được không?”
Nơi này rừng núi hoang vu, cũng không thể nói là an toàn, chỉ có thể tạm thời tránh né.
Lục Vô Ưu gật đầu: “Trước khi trời sáng, chúng ta cần phải về đến nơi. Bọn chúng đột nhiên mất đi chủ tướng, có thể sẽ có một đợt phản công cuối cùng, nếu phát hiện ta không có mặt, e rằng mọi người trong thành càng bất an.”
Biết là đạo lý này, nhưng Hạ Lan Từ vẫn lo lắng không thôi: “Chàng thật sự có thể đi được sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng để ta dựa lên lưng nàng giống như khi nãy là được.” Hắn chợt nhận ra điều gì đó: “Mà thôi… Ta đổi người khác vậy, có lẽ bây giờ nàng không đỡ nổi ta.”
Vừa rồi Hạ Lan Từ đã sắp ngã gục, dù sao hắn cũng nặng hơn nàng nhiều.
“Ta có thể, ta không mệt.”
Lục Vô Ưu hơi nghiêng đầu, nhìn nàng cười nói: “Thế mà còn nói ta cậy mạnh?”
Trên đường trở về, ý thức của Lục Vô Ưu lúc tỉnh táo lúc mơ màng, Hạ Lan Từ đành phải liên tục nói chuyện với hắn, rất sợ hắn nhắm mắt ngủ sẽ không tỉnh lại nữa, không biết hắn đã chảy bao nhiêu máu, cũng không biết hắn đã bị thương nặng đến mức nào, nơi hoang dã trời tối đen cũng không có cách nào xử lý vết thương kỹ càng, thậm chí Hạ Lan Từ còn hối hận vì sao bấy lâu nay mình lại không học thêm một chút y thuật.
Cậu thiếu niên đi theo Tử Trúc thì lại rất yên tĩnh, trong tay ôm đầu của Sát Can như ôm một món bảo vật quý giá, hoàn toàn không thấy sợ hãi.
Bọn họ kịp trở về thành Nguyên Hương trước khi trời sáng, một đợt công thành mới lại sắp bắt đầu.
Trong doanh trại của Bắc Địch toàn là tiếng chửi rủa đầy giận dữ.
“… Lục đại nhân đây là?”
Hạ Lan Từ mệt mỏi không chịu nổi, chỉ giải thích ngắn gọn: “Ra khỏi thành tập kích quân địch, ta đã xử lý sơ qua, nhưng mà…”
Đại phu còn chưa kịp ra tay, Hoa Vị Linh đã giành nói trước: “Để muội đi!”
Nàng ấy bắt mạch cho Lục Vô Ưu, sau đó quan sát vết thương của hắn, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu nhăn mày hé mắt nói: “Thuốc này sao vẫn đắng thế…”
“Ca, huynh chịu khó chút đi, nếu không phải lúc cứu mạng, muội còn không nỡ dùng đâu!”
Sau đó Hoa Vị Linh nâng tay vận khí, chưởng vào trên lưng Lục Vô Ưu một lát rồi vận lực ấn về phía trước, Lục Vô Ưu phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, sắc mặt lại có vẻ tốt hơn trước đó rất nhiều.
Nếu không phải không đúng lúc, Hạ Lan Từ còn muốn hỏi, cái này nàng có thể học không?
Hoa Vị Linh nói: “Huynh cứ nằm đó nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.”
Lục Vô Ưu dùng khăn tay chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói: “Không được, lát nữa ta buộc phải xuất hiện trên thành lầu, việc này liên quan đến sĩ khí. À, tiện thể khám cho tẩu tẩu của muội xem.”
Hoa Vị Linh thở dài, lẩm bẩm: “Huynh xem mà làm, nhớ cẩn thận một chút, lỡ như có chuyện bất trắc gì muội cũng không biết ăn nói sao với cha mẹ. Tẩu tẩu, lại đây đưa tay ra đi!”
Hạ Lan Từ chỉ thấy mệt mỏi chứ không có bị thương gì, thậm chí vì tác dụng của viên đan dược đặc sản của Lục Vô Ưu, tinh thần nàng còn có chút hưng phấn.
Lúc ở ngoài núi rừng tối đen không nhìn rõ, khi rửa sạch vết thương, bôi thuốc và băng bó lại mới cảm nhận được miệng vết thương của Lục Vô Ưu dữ tợn thế nào, may mà vết thương không sâu, nếu mạnh hơn chút có lẽ người hắn cũng bị chém làm đôi, trên dấu chưởng còn in hằn còn một mảng bầm tím đen, đậm đến mức như muốn phá lớp da tràn ra ngoài.
Thuốc là do Hoa Vị Linh đưa lại cho nàng, nghe nói hiệu quả cực tốt, Hạ Lan Từ cẩn thận cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
Vì sợ nàng lo lắng, Lục Vô Ưu thậm chí không phát ra tiếng rên đau, chỉ khẽ nhíu mày, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nàng thích nam nhân trên người có vết sẹo không?”
Hạ Lan Từ: “…? Hỏi cái này làm gì?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng thích thì ta giữ lại, không thích thì sau này có thuốc có thể xóa sạch sẹo, không cần phải cau mày.”
Nghe vậy, Hạ Lan Từ còn cau mày chặt hơn, chỉ lẳng lặng nói: “Ta biết rồi.”
***
Lục đại nhân dẫn binh tập kích Bắc Địch trong đêm, lại còn lấy được thủ cấp của Tam Vương tử Bắc Địch, tin này chớp mắt đã lan truyền nhanh chóng, trong lúc nhất thời dân chúng trong thành và binh sĩ đều khí thế sôi sục.
Mặc dù cũng có người nghi ngờ, chuyện này thật quá hoang đường rồi!
Nhưng đầu của Sát Can lại được treo chình ình ngay trên tường thành như thế, không cho người ta có cơ hội để phản bác, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tâm can!
Huống hồ, đây còn là Lục đại nhân, những gì hắn làm trong mấy tháng qua mọi người đều nhìn thấy cả, khi một người trở nên quá lợi hại, dường như hắn làm ra chuyện kỳ tích gì cũng không có gì kỳ lạ.
— Về kỳ tích này, dường như đám người bang Thương Sơn là những người hiểu rõ nhất.
Tuy nhiên chưa kịp đợi đến trời sáng, đợt công thành thứ hai lại sắp bắt đầu.
Hoa Vị Linh vì lo lắng cho Lục Vô Ưu, chưa ngủ được bao lâu đã thức dậy vung hai cánh tay vận động gân cốt, sau đó xách kiếm lên thành lầu. Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh gọi mình: “Hoa cô nương.”
Nàng ấy quay đầu lại: “Hửm?”
Mộ Lăng mỉm cười nhẹ nhàng: “Sau này ký ức của ta quả thật đã phục hồi một phần, xin lỗi đã không nói cho cô biết.”
Hoa Vị Linh nói: “À, chuyện này hả? Không sao đâu! Mỗi người đều có những bí mật riêng không muốn nói ra, huynh không muốn nói với ta nhất định có lý do của huynh, không cần để tâm… Nếu không có chuyện gì khác, ta lên trên đây!”
Mộ Lăng lại gọi Hoa Vị Linh lại: “Có phải cô nương cảm thấy ta là một người rất yếu đuối, rất kém cỏi không?”
Hoa Vị Linh ngạc nhiên: “Sao huynh lại nghĩ vậy? Yếu thì có hơi yếu thật, nhưng mà có thể là do ta thấy ai cũng yếu, đây không phải là vấn đề của huynh! Về phần kém cỏi, hoàn toàn không có nha, huynh đâu có làm chuyện gì tổn hại đến ai, biết bao nhiêu kẻ xấu bên ngoài còn chưa cảm thấy hổ thẹn kia kìa! Chẳng phải huynh còn giúp dân chúng giữ thành đó sao! Rõ ràng huynh là người tốt mà, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa… Ta thật sự phải đi rồi!”
Đôi mắt nàng ấy lanh lợi và trong trẻo, thậm chí còn trong hơn cả ánh mắt của Lục Vô Ưu, có một sự trong sáng tinh khiết toát ra từ tận xương cốt.
Ngược lại làm cho những ô uế trên người kẻ khác không còn chỗ trốn.
Mộ Lăng rủ mắt nói: “… Là người tốt sao.”
Tuy tính tình của Hoa Vị Linh có hơi vô tư, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, nàng ấy rõ ràng nhìn ra được tâm trạng của Mộ Lăng lúc này có điều bất thường, nhưng thời gian có hạn, nàng ấy cũng không thể tiếp tục nán lại đây thêm nữa, chỉ đành nói: “Này, sao huynh cứ nghĩ nhiều thế! Đợi giữ được thành rồi ta sẽ từ từ nói chuyện với huynh! Ta phải lên đánh trận đây!”
Đúng như Lục Vô Ưu dự liệu, nếu như đám binh lính Bắc Địch này được phái đi tấn công Đại Ung, một khi chủ tướng chết trận, có lẽ lúc này chúng đã nghĩ đến rút lui, nhưng giờ chúng mà rút lui chỉ có thể bị kẻ địch bao vây tấn công từ hai mặt trước sau, vốn không thể trở về lại Bắc Địch.
Một đám binh lính liều mạng như ruồi mất đầu, tấn công loạn xạ lên tường thành của thành Nguyên Hương.
Quân Bắc Địch chết và bị thương còn thảm trọng hơn hôm trước, cũng liều mạng hơn hôm trước, còn có kẻ kêu gào muốn báo thù cho Vương tử, so với hành động có tổ chức lúc trước, thế cục này hiển nhiên không thể chống đỡ được lâu.
Nếu hôm nay có thể cầm cự được, mấy ngày sau sẽ dễ trấn thủ hơn nhiều, nhưng đồng nghĩa rằng, binh lính Đại Ung cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Thậm chí quân Bắc Địch còn có mấy lần xông lên đến tầng hai, tầng ba của thành Nguyên Hương, rồi lại bị cung thủ trên lầu bắn thành nhím.
Máu tươi chảy dài theo tường lũy xuống thành hào.
Lục Vô Ưu nghỉ ngơi chốc lát, đợi thân thể bình phục đôi chút lại ngồi dậy xách kiếm lên lần nữa, cho dù hắn bị thương cũng mạnh hơn người thường nhiều. Hạ Lan Từ thấy hắn khăng khăng muốn đi, nàng không khuyên can mà chỉ bình thản nói với hắn: “Chàng mà khiến mình mất mạng, thành trì lại bị công phá, ta sẽ không sống nổi nữa.”
— Cũng không biết là muốn tuẫn tình hay là đang uy hiếp.
Nhưng Lục Vô Ưu vẫn mỉm cười đón nhận.
Ngày hôm ấy vẫn là một trận huyết chiến gian nan vô cùng, có người còn đang trông ngóng viện quân không biết khi nào sẽ tới, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là những tiếng giết chóc kinh thiên động địa. Chính ngay lúc ấy, đột nhiên có người hét to lên.
“Viện quân tới rồi!”
“Ta nhìn thấy rồi! Có người đến rồi!”
“Là cờ hiệu của Đại Ung ta! Có người đến cứu chúng ta rồi!”
Theo những tiếng hô hào, sĩ khí trên thành lầu tăng vọt lên.
Lục Vô Ưu còn tưởng là ảo giác, nhưng lại thật sự thấy cờ hiệu quân Đại Ung phấp phới trong gió, đỏ rực và mạnh mẽ như lửa cháy, chầm chậm xuất hiện từ phía đường chân trời, tay hắn đang cầm kiếm có hơi tê dại, chợt nghe thấy có người nói với hắn: “Lục đại nhân, chúng ta được cứu rồi!”
Cùng lúc đó, Hạ Lan Từ cũng nghe thấy tiếng hô, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng muốn vui mừng nhưng trong lòng cứ nơm nớp lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra, đầu óc nàng bỗng chốc quay cuồng.
“Ơ, tiểu thư…” Sương Chi chạy vội tới nhanh tay đỡ lấy nàng.
Người đi hàng đầu là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, bên cạnh còn có một nữ tử hắc y, phía sau là quân lính Đại Ung được huấn luyện kỹ càng, xếp thành hàng như chim nhạn quay về phương Nam, theo sau còn có vạn ngựa phi nhanh tới hò hét xông lên chém giết.
Hoa Vị Linh thở phào một hơi, cũng không màng tay dính đầy máu mà đưa tay lên lau mồ hôi.
Vừa quay đầu lại chợt phát hiện Mộ Lăng không biết từ khi nào đã lên đây, y đã đổi sang một bộ áo bào đỏ tay hẹp cổ tròn; ở vị trí ngực, lưng và hai vai đều có thêu hoa văn hình rồng uốn lượn, phía trước và sau đều có tà áo, tóc cũng được búi gọn bằng phát quan cài trâm vàng, trên đầu còn rủ vài chuỗi ngọc lưu châu.
Nàng ấy vừa định nói bộ y phục này của Mộ Lăng không hợp để lên đây thủ thành, chưa kịp nói thì đã thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu đội ngũ phía dưới dẫn theo một đoàn binh tinh nhuệ với khí thế đột phá trận hình tiến thẳng về phía dưới thành lầu.
“… Tiểu Điện hạ!”
Một tiếng gọi thánh thót vang lên ẩn chứa sự nghẹn ngào khó tả.
Tiếng chém giết kịch liệt dưới thành lầu không ngớt, áp lực trên thành lầu lại được giảm bớt đi rất nhiều, thế trận lên xuống, tình hình lập tức đảo ngược.
Cuối cùng binh lính Bắc Địch cũng dần nhận ra, đại quân Đại Ung đã đến, ý định muốn chôn chung cùng tòa thành trì cuối cùng cũng tan thành mây khói, đầu óc nóng nảy cũng dần bình tĩnh lại, chúng bắt đầu nghĩ đến chuyện rút quân…
“Giết đi! Giết chết lũ súc sinh Bắc Địch đó đi!”
“Đừng để chúng chạy thoát!”
Lần này trên thành lầu mới thật sự vang lên tiếng hoan hô chân chính.
“Mau giết đi! Có thể giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
“Chúng chết chắc rồi!”
***
Đợi đến khi Hạ Lan Từ tỉnh lại sau gần hai ngày hai đêm không ngủ, bên ngoài đã bụi lắng gió yên, Sương Chi mang theo chậu rửa mặt và bát thuốc đã sắc xong đưa tới, lo lắng nói: “Phu nhân… mà thôi, tiểu thư, người tỉnh rồi! Đây là thuốc bổ, người uống trước đi.”
Hạ Lan Từ cầm bát thuốc nói: “Cô gia đâu?” Ngay sau đó nàng nhận ra trọng điểm mình hỏi không đúng cho lắm, bèn sửa lời: “Binh lính Bắc Địch rút lui chưa? Thành đã giữ được chưa? Viện quân là ai? Bây giờ tình hình thế nào rồi? Những người khác vẫn ổn chứ?”
Sương Chi bất lực nói: “Tiểu thư, người hỏi một hơi nhiều như vậy, nô tỳ trả lời thế nào được, người đợi nô tỳ nghĩ lại đã.”
Hạ Lan Từ chăm chú nhìn nàng ấy, nói: “Em cứ từ từ trả lời từng câu một.”
“Cô gia không sao, ngài ấy nghỉ ngơi một lúc lại đi nghị sự rồi, cô gia còn đến thăm tiểu thư, nhưng lúc ấy người vẫn đang ngủ!” Sương Chi lắc đầu nói tiếp: “Quân Bắc Địch đã bị đánh bại! Thành đã giữ được! Nhưng cũng nguy hiểm lắm, nghe nói quân Bắc Địch suýt nữa đánh vào tận tầng trong cùng của ải thành, à… còn viện quân, viện quân hình như là một Tướng quân hay Tổng binh nào đó ở bên Hoảng Châu, phải rồi, nô tỳ còn gặp Sở tiểu thư nữa! Suýt quên mất điều quan trọng nhất! Tiểu thư, vị Mộ công tử đó hóa ra là người con trai còn lại trên đời của Hoài Cẩn Thái tử! Hình như chính hắn đã đưa tin cầu viện gọi người đến, nghe nói hắn còn rất giống Hoài Cẩn Thái tử, vị tướng quân kia nhìn thấy hắn còn khóc đấy! Hoa tiểu thư cũng không sao, hiện đang ngủ ở phòng bên cạnh!”
Hạ Lan Từ sực hiểu ra, Hoài Cẩn Thái tử chết sớm như vậy, ngoại trừ những người lớn tuổi có thân phận ra, phần lớn những người còn lại chắc hẳn chỉ thấy ngài ấy qua bức họa, chẳng hạn như nàng và Lục Vô Ưu.
Nhưng giữa bức họa và người thật, từ trước đến nay luôn có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ là không ngờ rằng, trước kia y nhất quyết kháng cự lại hai lựa chọn Lục Vô Ưu đưa ra đến thế, mà lần này lại dứt khoát quyết định — chấp nhận trở về với thân phận thật sự của mình.
Những âm mưu mai phục sắp tới e rằng sẽ không ít, dù sao thân phận của y quả thật rất khó xử, đặt y ở biên cương, có lẽ Thuận Đế cũng không yên tâm. Hoài Cẩn Thái tử năm đó thật sự có thanh thế quá lớn, khả năng cao sẽ bị đưa về Kinh thành, giả sử Mộ Lăng có thể sống mà quay về được…
Hạ Lan Từ rửa mặt, uống ừng ực hết bát thuốc, cơ thể vẫn còn thấy mệt mỏi, cuộc đời này của nàng chưa từng trải qua những giây phút chấn động thế này, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng đáng giá, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống đáng giá đến vậy.
Uống thuốc xong, cơ thể đã có sức sống hơn, nàng chống tay muốn xuống giường.
“Ta đi xem thế nào.”
Trên người Lục Vô Ưu vẫn còn tác dụng của thuốc, vì thế vẫn có thể giữ được tinh thần nhất định.
Ai cũng biết lần này hắn ra sức nhiều nhất, ngủ ít nhất, cũng là người mệt nhất, thế nên ai gặp đều khuyên hắn đi nghỉ ngơi trước, đằng sau chỉ còn mấy chuyện vặt vãnh, nhưng Lục Vô Ưu trước nay làm việc đều có trước có sau, trong lòng không yên nên nằm nghỉ chưa được bao lâu lại ngồi dậy.
Tuy rằng giờ đây trông hắn thật sự giống một vị quan văn yếu ớt mặt mày tái nhợt, nhưng bất kể tướng lĩnh hay là dân chúng đi ngang qua nhìn thấy vị thanh niên tuấn dật bước đi khoan thai, dáng người thẳng tắp ấy đều thấy kính nể, ai nấy đều dạt ra nhường đường, cung kính gọi hắn một tiếng “Lục đại nhân,” Lục Vô Ưu cũng nhã nhặn chào hỏi lại.
Thủ cấp của Sát Can giờ vẫn còn treo trên thành lầu, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hả giận.
Vào lúc không còn ai tin rằng tòa thành này có thể trụ vững, chính vị đại nhân này đã chống đỡ làm trụ cột cho tất cả.
Thực ra, chính Lục Vô Ưu cũng có hơi bất ngờ khi Mộ Lăng lực chọn khôi phục thân phận vào lúc này, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong những tình thế không còn lựa chọn nào khác của y.
Công việc còn lại đại khái chỉ là thống kê thương vong và tổn thất, báo cáo mọi thứ đúng sự thật, an ủi và khen thưởng binh sĩ cùng với việc Lục Vô Ưu từng hứa sẽ dựng bia kỷ niệm cho nghìn người, khắc tên tất cả những người đã bảo vệ thành trì và nhiều việc lặt vặt khác nữa.
Trong phủ nha, mọi người đang bàn bạc.
Lục Vô Ưu như cảm nhận được gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cô nương mảnh mai xinh đẹp nhà mình đang đứng bên ngoài hành lang.
Hắn ngừng nói vừa định đứng dậy, Hạ Lan Từ đã ngăn lại động tác của hắn. Lúc này sắc mặt nàng cũng tái nhợt như Lục Vô Ưu, trông nàng mong manh yếu ớt đến lạ, nhưng dung nhan lại càng thêm phần rực rỡ đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt, dường như sự tiều tụy không thể làm lu mờ nét đẹp của nàng.
Hạ Lan Từ nói: “Việc thống kê tổn thất và thương vong, ta cũng có thể giúp được. Còn một số người dân mà ta đã kêu gọi đến sau đó không có tên trong danh sách, ta đều đã ghi lại rồi. Nếu có thương vong, hy vọng họ cũng có thể nhận được an ủi.”
Liễu Thông phán không chịu được nữa ôm trán nói: “Phu thê hai người như thế là đủ rồi đấy! Mau đi nghỉ ngơi đi! Nghỉ khỏe rồi chúng ta lại bàn tiếp! Ta cũng phải đi ngủ một chút đã, mệt chết đi được…”
Vu tham tướng liếc trộm sang, thầm nghĩ, phu nhân đã đẹp thế này, Lục Vô Ưu còn nỡ bỏ lại để liều mạng, quả nhiên đại nhân không phải người bình thường.
***
Hạ Lan Từ cũng không ngờ mình vừa đến đã bị khuyên đi.
Lục Vô Ưu vốn muốn tiếp tục bàn bạc nhưng khi liếc mắt nhìn sang Hạ Lan Từ, hắn liền đứng dậy kéo nàng đi.
Trên đường phố, có người đang dỡ bỏ lều trại đã dựng tạm thời, có người đang giúp đỡ đưa thương binh, các quán ăn tửu lầu cũng đã mở cửa trở lại, chủ yếu là mọi người đều đói, lúc hai người họ đi ngang qua nhìn thấy có quầy bán khoai lang nướng bên đường, ông chủ vừa nướng khoai thơm phức trong cái lò ống vừa lẩm bẩm trong miệng: “Làm quan không vì dân chẳng bằng nướng khoai lang còn hơn. Ấy, khách quan, ngài có muốn ăn thử khoai lang nướng không?”
Hạ Lan Từ khẽ ghé mắt nhìn sang, hít vào một hơi.
Lục Vô Ưu bước tới, còn chưa kịp mở miệng, người bán khoai đã lập tức nhét cho hắn hai củ khoai vừa nướng xong: “Lục đại nhân, cái này cho ngài… Đợi đã, đợi đã, không cần trả tiền đâu! Ngài mà trả tiền, sau này tiểu nhân chẳng biết giấu mặt vào đâu, ngay đêm nay phải xấu hổ mà cuốn gói rời khỏi thành mất!”
Một lát sau.
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu mỗi người cầm một củ khoai nướng, cố gắng ăn một cách thanh nhã hết sức có thể.
Hai người vốn tao nhã trước đây chưa từng thử ăn món này, bây giờ thật sự thấy đói bụng, hơn nữa… khoai lang nướng quá thơm.
Khoai lang nướng vừa ra lò nóng hổi thơm phức, cho vào miệng đã mềm nhũn, vừa thơm vừa ngọt.
Lục Vô Ưu ăn rất nhanh, nhìn sang thấy Hạ Lan Từ vẫn còn nhấm nháp từ từ, bèn nói: “Nếu nàng thích, ta mua thêm hai củ nữa.”
Hạ Lan Từ nuốt miếng khoai xuống mới gật đầu: “Được”
— Thực sự là đói quá rồi.
Lục Vô Ưu phì cười, sai người đi mua thêm hai củ nữa.
Khi quay trở về phủ, Hạ Lan Từ đã ăn no, nàng vừa lau sạch ngón tay dính bẩn đã thấy Lục Vô Ưu cởi áo ngoài vừa thay, trên người chỉ mặc trung y, hắn đẩy nàng xuống giường, nói: “Ngủ đi.”
Hạ Lan Từ vốn đã nằm xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn nghiêng người sang hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi, để ta xem xem!”
Lục Vô Ưu nói: “Đã thay thuốc rồi, không sao.”
Hạ Lan Từ nói: “Vậy cũng phải để ta xem thử!”
Lục Vô Ưu nhướn mày nói: “Nàng muốn cởi đồ ta đến vậy sao?”
Hạ Lan Từ chỉ thẹn thùng trong giây lát, chẳng mấy chốc đã nghiêm mặt đáp lại: “Đừng dùng mấy lời này để qua loa với ta!”
Lục Vô Ưu nghiêng người sang, vòng tay qua dưới gáy nàng giữ lấy bả vai ôm nàng vào lòng nói: “Ngủ dậy rồi xem.”
Hạ Lan Từ còn muốn cố gắng thêm chút nữa, dù sao nàng cũng vừa mới ngủ dậy, nhưng lại thấy Lục Vô Ưu nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ xuống che đi quầng thâm nhạt dưới mí mắt, cứ giữ tư thế này bắt đầu thở đều ngủ thiếp đi.
“Đợi đã…”
Hạ Lan Từ cựa quậy, phát hiện hắn ngủ rồi mà vẫn ôm nàng rất chặt.
Nàng thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nhích người trong lòng hắn để tìm được một vị trí thoải mái hơn rồi cũng nhắm mắt lại.
Được rồi, bây giờ cho dù trời có sập xuống, cũng phải đợi đến khi họ tỉnh lại rồi hẵng nói.
Máu tươi cứ tuôn ra liên tục như dòng nước mắt nóng hổi bên gò má nàng, chẳng thể khống chế được.
Đến mức nàng chẳng thể nào thở nổi.
Ngược lại, Lục Vô Ưu mặt mày tái nhợt lại như chẳng hề hấn gì, hắn điềm nhiên tự điểm vào hai huyệt đạo, định đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại ngây người ra đó. Không phải vì nàng khóc lên trông rất xinh đẹp — mặc dù điểm này cũng đủ làm người ta sững sờ — mà là bởi cảm xúc mãnh liệt từ hai gò má đã ướt đẫm nước mắt, đôi vai run rẩy và hành động hoảng loạn toát ra từ bên trong nàng, dường như nàng đã không còn là đóa hoa trên cao khó đưa tay chạm tới, không còn dè dặt và giữ kẽ lúc nào cũng buộc mình phải đè nén mọi cảm xúc vào trong như khi xưa.
Bây giờ nàng đã có một sự sinh động và chân thực đến nao lòng.
Mà vỏn vẹn chỉ là vì — nàng đau lòng cho hắn.
Lục Vô Ưu cảm thấy ngoài vết thương ra, trái tim hắn dường như cũng nhói lên một cơn đau kỳ lạ, đau đớn xen lẫn với niềm vui sướng, khóe môi hắn từ từ cong lên, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng lung tung.”
Hạ Lan Từ thấy máu nơi vết thương của hắn cuối cùng cũng dần ngừng lại mới hơi yên lòng một chút, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc lại tiếp tục giúp hắn băng bó, vừa thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt, quay đầu lại đã thấy nụ cười nơi khóe môi của Lục Vô Ưu.
Hắn dường như không quá để tâm đến vết thương của mình.
Hạ Lan Từ không kìm được nói: “Lục Vô Ưu, chàng không có trái tim hay sao? Sao lại cậy mạnh đến vậy?”
“…?”
Câu nói này còn có thể đáp trả nguyên văn thế ư?
Lục Vô Ưu khó khăn chống thân mình gượng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Yên tâm, nàng không nỡ để ta chết thì cho dù ta có xuống Địa phủ đến Quỷ môn quan cũng sẽ bò về với nàng.”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới thấp giọng hỏi: “… Chàng còn đi được không?”
Nơi này rừng núi hoang vu, cũng không thể nói là an toàn, chỉ có thể tạm thời tránh né.
Lục Vô Ưu gật đầu: “Trước khi trời sáng, chúng ta cần phải về đến nơi. Bọn chúng đột nhiên mất đi chủ tướng, có thể sẽ có một đợt phản công cuối cùng, nếu phát hiện ta không có mặt, e rằng mọi người trong thành càng bất an.”
Biết là đạo lý này, nhưng Hạ Lan Từ vẫn lo lắng không thôi: “Chàng thật sự có thể đi được sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng để ta dựa lên lưng nàng giống như khi nãy là được.” Hắn chợt nhận ra điều gì đó: “Mà thôi… Ta đổi người khác vậy, có lẽ bây giờ nàng không đỡ nổi ta.”
Vừa rồi Hạ Lan Từ đã sắp ngã gục, dù sao hắn cũng nặng hơn nàng nhiều.
“Ta có thể, ta không mệt.”
Lục Vô Ưu hơi nghiêng đầu, nhìn nàng cười nói: “Thế mà còn nói ta cậy mạnh?”
Trên đường trở về, ý thức của Lục Vô Ưu lúc tỉnh táo lúc mơ màng, Hạ Lan Từ đành phải liên tục nói chuyện với hắn, rất sợ hắn nhắm mắt ngủ sẽ không tỉnh lại nữa, không biết hắn đã chảy bao nhiêu máu, cũng không biết hắn đã bị thương nặng đến mức nào, nơi hoang dã trời tối đen cũng không có cách nào xử lý vết thương kỹ càng, thậm chí Hạ Lan Từ còn hối hận vì sao bấy lâu nay mình lại không học thêm một chút y thuật.
Cậu thiếu niên đi theo Tử Trúc thì lại rất yên tĩnh, trong tay ôm đầu của Sát Can như ôm một món bảo vật quý giá, hoàn toàn không thấy sợ hãi.
Bọn họ kịp trở về thành Nguyên Hương trước khi trời sáng, một đợt công thành mới lại sắp bắt đầu.
Trong doanh trại của Bắc Địch toàn là tiếng chửi rủa đầy giận dữ.
“… Lục đại nhân đây là?”
Hạ Lan Từ mệt mỏi không chịu nổi, chỉ giải thích ngắn gọn: “Ra khỏi thành tập kích quân địch, ta đã xử lý sơ qua, nhưng mà…”
Đại phu còn chưa kịp ra tay, Hoa Vị Linh đã giành nói trước: “Để muội đi!”
Nàng ấy bắt mạch cho Lục Vô Ưu, sau đó quan sát vết thương của hắn, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu nhăn mày hé mắt nói: “Thuốc này sao vẫn đắng thế…”
“Ca, huynh chịu khó chút đi, nếu không phải lúc cứu mạng, muội còn không nỡ dùng đâu!”
Sau đó Hoa Vị Linh nâng tay vận khí, chưởng vào trên lưng Lục Vô Ưu một lát rồi vận lực ấn về phía trước, Lục Vô Ưu phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, sắc mặt lại có vẻ tốt hơn trước đó rất nhiều.
Nếu không phải không đúng lúc, Hạ Lan Từ còn muốn hỏi, cái này nàng có thể học không?
Hoa Vị Linh nói: “Huynh cứ nằm đó nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.”
Lục Vô Ưu dùng khăn tay chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng, nói: “Không được, lát nữa ta buộc phải xuất hiện trên thành lầu, việc này liên quan đến sĩ khí. À, tiện thể khám cho tẩu tẩu của muội xem.”
Hoa Vị Linh thở dài, lẩm bẩm: “Huynh xem mà làm, nhớ cẩn thận một chút, lỡ như có chuyện bất trắc gì muội cũng không biết ăn nói sao với cha mẹ. Tẩu tẩu, lại đây đưa tay ra đi!”
Hạ Lan Từ chỉ thấy mệt mỏi chứ không có bị thương gì, thậm chí vì tác dụng của viên đan dược đặc sản của Lục Vô Ưu, tinh thần nàng còn có chút hưng phấn.
Lúc ở ngoài núi rừng tối đen không nhìn rõ, khi rửa sạch vết thương, bôi thuốc và băng bó lại mới cảm nhận được miệng vết thương của Lục Vô Ưu dữ tợn thế nào, may mà vết thương không sâu, nếu mạnh hơn chút có lẽ người hắn cũng bị chém làm đôi, trên dấu chưởng còn in hằn còn một mảng bầm tím đen, đậm đến mức như muốn phá lớp da tràn ra ngoài.
Thuốc là do Hoa Vị Linh đưa lại cho nàng, nghe nói hiệu quả cực tốt, Hạ Lan Từ cẩn thận cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
Vì sợ nàng lo lắng, Lục Vô Ưu thậm chí không phát ra tiếng rên đau, chỉ khẽ nhíu mày, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nàng thích nam nhân trên người có vết sẹo không?”
Hạ Lan Từ: “…? Hỏi cái này làm gì?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng thích thì ta giữ lại, không thích thì sau này có thuốc có thể xóa sạch sẹo, không cần phải cau mày.”
Nghe vậy, Hạ Lan Từ còn cau mày chặt hơn, chỉ lẳng lặng nói: “Ta biết rồi.”
***
Lục đại nhân dẫn binh tập kích Bắc Địch trong đêm, lại còn lấy được thủ cấp của Tam Vương tử Bắc Địch, tin này chớp mắt đã lan truyền nhanh chóng, trong lúc nhất thời dân chúng trong thành và binh sĩ đều khí thế sôi sục.
Mặc dù cũng có người nghi ngờ, chuyện này thật quá hoang đường rồi!
Nhưng đầu của Sát Can lại được treo chình ình ngay trên tường thành như thế, không cho người ta có cơ hội để phản bác, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tâm can!
Huống hồ, đây còn là Lục đại nhân, những gì hắn làm trong mấy tháng qua mọi người đều nhìn thấy cả, khi một người trở nên quá lợi hại, dường như hắn làm ra chuyện kỳ tích gì cũng không có gì kỳ lạ.
— Về kỳ tích này, dường như đám người bang Thương Sơn là những người hiểu rõ nhất.
Tuy nhiên chưa kịp đợi đến trời sáng, đợt công thành thứ hai lại sắp bắt đầu.
Hoa Vị Linh vì lo lắng cho Lục Vô Ưu, chưa ngủ được bao lâu đã thức dậy vung hai cánh tay vận động gân cốt, sau đó xách kiếm lên thành lầu. Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh gọi mình: “Hoa cô nương.”
Nàng ấy quay đầu lại: “Hửm?”
Mộ Lăng mỉm cười nhẹ nhàng: “Sau này ký ức của ta quả thật đã phục hồi một phần, xin lỗi đã không nói cho cô biết.”
Hoa Vị Linh nói: “À, chuyện này hả? Không sao đâu! Mỗi người đều có những bí mật riêng không muốn nói ra, huynh không muốn nói với ta nhất định có lý do của huynh, không cần để tâm… Nếu không có chuyện gì khác, ta lên trên đây!”
Mộ Lăng lại gọi Hoa Vị Linh lại: “Có phải cô nương cảm thấy ta là một người rất yếu đuối, rất kém cỏi không?”
Hoa Vị Linh ngạc nhiên: “Sao huynh lại nghĩ vậy? Yếu thì có hơi yếu thật, nhưng mà có thể là do ta thấy ai cũng yếu, đây không phải là vấn đề của huynh! Về phần kém cỏi, hoàn toàn không có nha, huynh đâu có làm chuyện gì tổn hại đến ai, biết bao nhiêu kẻ xấu bên ngoài còn chưa cảm thấy hổ thẹn kia kìa! Chẳng phải huynh còn giúp dân chúng giữ thành đó sao! Rõ ràng huynh là người tốt mà, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa… Ta thật sự phải đi rồi!”
Đôi mắt nàng ấy lanh lợi và trong trẻo, thậm chí còn trong hơn cả ánh mắt của Lục Vô Ưu, có một sự trong sáng tinh khiết toát ra từ tận xương cốt.
Ngược lại làm cho những ô uế trên người kẻ khác không còn chỗ trốn.
Mộ Lăng rủ mắt nói: “… Là người tốt sao.”
Tuy tính tình của Hoa Vị Linh có hơi vô tư, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, nàng ấy rõ ràng nhìn ra được tâm trạng của Mộ Lăng lúc này có điều bất thường, nhưng thời gian có hạn, nàng ấy cũng không thể tiếp tục nán lại đây thêm nữa, chỉ đành nói: “Này, sao huynh cứ nghĩ nhiều thế! Đợi giữ được thành rồi ta sẽ từ từ nói chuyện với huynh! Ta phải lên đánh trận đây!”
Đúng như Lục Vô Ưu dự liệu, nếu như đám binh lính Bắc Địch này được phái đi tấn công Đại Ung, một khi chủ tướng chết trận, có lẽ lúc này chúng đã nghĩ đến rút lui, nhưng giờ chúng mà rút lui chỉ có thể bị kẻ địch bao vây tấn công từ hai mặt trước sau, vốn không thể trở về lại Bắc Địch.
Một đám binh lính liều mạng như ruồi mất đầu, tấn công loạn xạ lên tường thành của thành Nguyên Hương.
Quân Bắc Địch chết và bị thương còn thảm trọng hơn hôm trước, cũng liều mạng hơn hôm trước, còn có kẻ kêu gào muốn báo thù cho Vương tử, so với hành động có tổ chức lúc trước, thế cục này hiển nhiên không thể chống đỡ được lâu.
Nếu hôm nay có thể cầm cự được, mấy ngày sau sẽ dễ trấn thủ hơn nhiều, nhưng đồng nghĩa rằng, binh lính Đại Ung cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Thậm chí quân Bắc Địch còn có mấy lần xông lên đến tầng hai, tầng ba của thành Nguyên Hương, rồi lại bị cung thủ trên lầu bắn thành nhím.
Máu tươi chảy dài theo tường lũy xuống thành hào.
Lục Vô Ưu nghỉ ngơi chốc lát, đợi thân thể bình phục đôi chút lại ngồi dậy xách kiếm lên lần nữa, cho dù hắn bị thương cũng mạnh hơn người thường nhiều. Hạ Lan Từ thấy hắn khăng khăng muốn đi, nàng không khuyên can mà chỉ bình thản nói với hắn: “Chàng mà khiến mình mất mạng, thành trì lại bị công phá, ta sẽ không sống nổi nữa.”
— Cũng không biết là muốn tuẫn tình hay là đang uy hiếp.
Nhưng Lục Vô Ưu vẫn mỉm cười đón nhận.
Ngày hôm ấy vẫn là một trận huyết chiến gian nan vô cùng, có người còn đang trông ngóng viện quân không biết khi nào sẽ tới, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là những tiếng giết chóc kinh thiên động địa. Chính ngay lúc ấy, đột nhiên có người hét to lên.
“Viện quân tới rồi!”
“Ta nhìn thấy rồi! Có người đến rồi!”
“Là cờ hiệu của Đại Ung ta! Có người đến cứu chúng ta rồi!”
Theo những tiếng hô hào, sĩ khí trên thành lầu tăng vọt lên.
Lục Vô Ưu còn tưởng là ảo giác, nhưng lại thật sự thấy cờ hiệu quân Đại Ung phấp phới trong gió, đỏ rực và mạnh mẽ như lửa cháy, chầm chậm xuất hiện từ phía đường chân trời, tay hắn đang cầm kiếm có hơi tê dại, chợt nghe thấy có người nói với hắn: “Lục đại nhân, chúng ta được cứu rồi!”
Cùng lúc đó, Hạ Lan Từ cũng nghe thấy tiếng hô, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng muốn vui mừng nhưng trong lòng cứ nơm nớp lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra, đầu óc nàng bỗng chốc quay cuồng.
“Ơ, tiểu thư…” Sương Chi chạy vội tới nhanh tay đỡ lấy nàng.
Người đi hàng đầu là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, bên cạnh còn có một nữ tử hắc y, phía sau là quân lính Đại Ung được huấn luyện kỹ càng, xếp thành hàng như chim nhạn quay về phương Nam, theo sau còn có vạn ngựa phi nhanh tới hò hét xông lên chém giết.
Hoa Vị Linh thở phào một hơi, cũng không màng tay dính đầy máu mà đưa tay lên lau mồ hôi.
Vừa quay đầu lại chợt phát hiện Mộ Lăng không biết từ khi nào đã lên đây, y đã đổi sang một bộ áo bào đỏ tay hẹp cổ tròn; ở vị trí ngực, lưng và hai vai đều có thêu hoa văn hình rồng uốn lượn, phía trước và sau đều có tà áo, tóc cũng được búi gọn bằng phát quan cài trâm vàng, trên đầu còn rủ vài chuỗi ngọc lưu châu.
Nàng ấy vừa định nói bộ y phục này của Mộ Lăng không hợp để lên đây thủ thành, chưa kịp nói thì đã thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu đội ngũ phía dưới dẫn theo một đoàn binh tinh nhuệ với khí thế đột phá trận hình tiến thẳng về phía dưới thành lầu.
“… Tiểu Điện hạ!”
Một tiếng gọi thánh thót vang lên ẩn chứa sự nghẹn ngào khó tả.
Tiếng chém giết kịch liệt dưới thành lầu không ngớt, áp lực trên thành lầu lại được giảm bớt đi rất nhiều, thế trận lên xuống, tình hình lập tức đảo ngược.
Cuối cùng binh lính Bắc Địch cũng dần nhận ra, đại quân Đại Ung đã đến, ý định muốn chôn chung cùng tòa thành trì cuối cùng cũng tan thành mây khói, đầu óc nóng nảy cũng dần bình tĩnh lại, chúng bắt đầu nghĩ đến chuyện rút quân…
“Giết đi! Giết chết lũ súc sinh Bắc Địch đó đi!”
“Đừng để chúng chạy thoát!”
Lần này trên thành lầu mới thật sự vang lên tiếng hoan hô chân chính.
“Mau giết đi! Có thể giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
“Chúng chết chắc rồi!”
***
Đợi đến khi Hạ Lan Từ tỉnh lại sau gần hai ngày hai đêm không ngủ, bên ngoài đã bụi lắng gió yên, Sương Chi mang theo chậu rửa mặt và bát thuốc đã sắc xong đưa tới, lo lắng nói: “Phu nhân… mà thôi, tiểu thư, người tỉnh rồi! Đây là thuốc bổ, người uống trước đi.”
Hạ Lan Từ cầm bát thuốc nói: “Cô gia đâu?” Ngay sau đó nàng nhận ra trọng điểm mình hỏi không đúng cho lắm, bèn sửa lời: “Binh lính Bắc Địch rút lui chưa? Thành đã giữ được chưa? Viện quân là ai? Bây giờ tình hình thế nào rồi? Những người khác vẫn ổn chứ?”
Sương Chi bất lực nói: “Tiểu thư, người hỏi một hơi nhiều như vậy, nô tỳ trả lời thế nào được, người đợi nô tỳ nghĩ lại đã.”
Hạ Lan Từ chăm chú nhìn nàng ấy, nói: “Em cứ từ từ trả lời từng câu một.”
“Cô gia không sao, ngài ấy nghỉ ngơi một lúc lại đi nghị sự rồi, cô gia còn đến thăm tiểu thư, nhưng lúc ấy người vẫn đang ngủ!” Sương Chi lắc đầu nói tiếp: “Quân Bắc Địch đã bị đánh bại! Thành đã giữ được! Nhưng cũng nguy hiểm lắm, nghe nói quân Bắc Địch suýt nữa đánh vào tận tầng trong cùng của ải thành, à… còn viện quân, viện quân hình như là một Tướng quân hay Tổng binh nào đó ở bên Hoảng Châu, phải rồi, nô tỳ còn gặp Sở tiểu thư nữa! Suýt quên mất điều quan trọng nhất! Tiểu thư, vị Mộ công tử đó hóa ra là người con trai còn lại trên đời của Hoài Cẩn Thái tử! Hình như chính hắn đã đưa tin cầu viện gọi người đến, nghe nói hắn còn rất giống Hoài Cẩn Thái tử, vị tướng quân kia nhìn thấy hắn còn khóc đấy! Hoa tiểu thư cũng không sao, hiện đang ngủ ở phòng bên cạnh!”
Hạ Lan Từ sực hiểu ra, Hoài Cẩn Thái tử chết sớm như vậy, ngoại trừ những người lớn tuổi có thân phận ra, phần lớn những người còn lại chắc hẳn chỉ thấy ngài ấy qua bức họa, chẳng hạn như nàng và Lục Vô Ưu.
Nhưng giữa bức họa và người thật, từ trước đến nay luôn có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ là không ngờ rằng, trước kia y nhất quyết kháng cự lại hai lựa chọn Lục Vô Ưu đưa ra đến thế, mà lần này lại dứt khoát quyết định — chấp nhận trở về với thân phận thật sự của mình.
Những âm mưu mai phục sắp tới e rằng sẽ không ít, dù sao thân phận của y quả thật rất khó xử, đặt y ở biên cương, có lẽ Thuận Đế cũng không yên tâm. Hoài Cẩn Thái tử năm đó thật sự có thanh thế quá lớn, khả năng cao sẽ bị đưa về Kinh thành, giả sử Mộ Lăng có thể sống mà quay về được…
Hạ Lan Từ rửa mặt, uống ừng ực hết bát thuốc, cơ thể vẫn còn thấy mệt mỏi, cuộc đời này của nàng chưa từng trải qua những giây phút chấn động thế này, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng đáng giá, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống đáng giá đến vậy.
Uống thuốc xong, cơ thể đã có sức sống hơn, nàng chống tay muốn xuống giường.
“Ta đi xem thế nào.”
Trên người Lục Vô Ưu vẫn còn tác dụng của thuốc, vì thế vẫn có thể giữ được tinh thần nhất định.
Ai cũng biết lần này hắn ra sức nhiều nhất, ngủ ít nhất, cũng là người mệt nhất, thế nên ai gặp đều khuyên hắn đi nghỉ ngơi trước, đằng sau chỉ còn mấy chuyện vặt vãnh, nhưng Lục Vô Ưu trước nay làm việc đều có trước có sau, trong lòng không yên nên nằm nghỉ chưa được bao lâu lại ngồi dậy.
Tuy rằng giờ đây trông hắn thật sự giống một vị quan văn yếu ớt mặt mày tái nhợt, nhưng bất kể tướng lĩnh hay là dân chúng đi ngang qua nhìn thấy vị thanh niên tuấn dật bước đi khoan thai, dáng người thẳng tắp ấy đều thấy kính nể, ai nấy đều dạt ra nhường đường, cung kính gọi hắn một tiếng “Lục đại nhân,” Lục Vô Ưu cũng nhã nhặn chào hỏi lại.
Thủ cấp của Sát Can giờ vẫn còn treo trên thành lầu, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hả giận.
Vào lúc không còn ai tin rằng tòa thành này có thể trụ vững, chính vị đại nhân này đã chống đỡ làm trụ cột cho tất cả.
Thực ra, chính Lục Vô Ưu cũng có hơi bất ngờ khi Mộ Lăng lực chọn khôi phục thân phận vào lúc này, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong những tình thế không còn lựa chọn nào khác của y.
Công việc còn lại đại khái chỉ là thống kê thương vong và tổn thất, báo cáo mọi thứ đúng sự thật, an ủi và khen thưởng binh sĩ cùng với việc Lục Vô Ưu từng hứa sẽ dựng bia kỷ niệm cho nghìn người, khắc tên tất cả những người đã bảo vệ thành trì và nhiều việc lặt vặt khác nữa.
Trong phủ nha, mọi người đang bàn bạc.
Lục Vô Ưu như cảm nhận được gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cô nương mảnh mai xinh đẹp nhà mình đang đứng bên ngoài hành lang.
Hắn ngừng nói vừa định đứng dậy, Hạ Lan Từ đã ngăn lại động tác của hắn. Lúc này sắc mặt nàng cũng tái nhợt như Lục Vô Ưu, trông nàng mong manh yếu ớt đến lạ, nhưng dung nhan lại càng thêm phần rực rỡ đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt, dường như sự tiều tụy không thể làm lu mờ nét đẹp của nàng.
Hạ Lan Từ nói: “Việc thống kê tổn thất và thương vong, ta cũng có thể giúp được. Còn một số người dân mà ta đã kêu gọi đến sau đó không có tên trong danh sách, ta đều đã ghi lại rồi. Nếu có thương vong, hy vọng họ cũng có thể nhận được an ủi.”
Liễu Thông phán không chịu được nữa ôm trán nói: “Phu thê hai người như thế là đủ rồi đấy! Mau đi nghỉ ngơi đi! Nghỉ khỏe rồi chúng ta lại bàn tiếp! Ta cũng phải đi ngủ một chút đã, mệt chết đi được…”
Vu tham tướng liếc trộm sang, thầm nghĩ, phu nhân đã đẹp thế này, Lục Vô Ưu còn nỡ bỏ lại để liều mạng, quả nhiên đại nhân không phải người bình thường.
***
Hạ Lan Từ cũng không ngờ mình vừa đến đã bị khuyên đi.
Lục Vô Ưu vốn muốn tiếp tục bàn bạc nhưng khi liếc mắt nhìn sang Hạ Lan Từ, hắn liền đứng dậy kéo nàng đi.
Trên đường phố, có người đang dỡ bỏ lều trại đã dựng tạm thời, có người đang giúp đỡ đưa thương binh, các quán ăn tửu lầu cũng đã mở cửa trở lại, chủ yếu là mọi người đều đói, lúc hai người họ đi ngang qua nhìn thấy có quầy bán khoai lang nướng bên đường, ông chủ vừa nướng khoai thơm phức trong cái lò ống vừa lẩm bẩm trong miệng: “Làm quan không vì dân chẳng bằng nướng khoai lang còn hơn. Ấy, khách quan, ngài có muốn ăn thử khoai lang nướng không?”
Hạ Lan Từ khẽ ghé mắt nhìn sang, hít vào một hơi.
Lục Vô Ưu bước tới, còn chưa kịp mở miệng, người bán khoai đã lập tức nhét cho hắn hai củ khoai vừa nướng xong: “Lục đại nhân, cái này cho ngài… Đợi đã, đợi đã, không cần trả tiền đâu! Ngài mà trả tiền, sau này tiểu nhân chẳng biết giấu mặt vào đâu, ngay đêm nay phải xấu hổ mà cuốn gói rời khỏi thành mất!”
Một lát sau.
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu mỗi người cầm một củ khoai nướng, cố gắng ăn một cách thanh nhã hết sức có thể.
Hai người vốn tao nhã trước đây chưa từng thử ăn món này, bây giờ thật sự thấy đói bụng, hơn nữa… khoai lang nướng quá thơm.
Khoai lang nướng vừa ra lò nóng hổi thơm phức, cho vào miệng đã mềm nhũn, vừa thơm vừa ngọt.
Lục Vô Ưu ăn rất nhanh, nhìn sang thấy Hạ Lan Từ vẫn còn nhấm nháp từ từ, bèn nói: “Nếu nàng thích, ta mua thêm hai củ nữa.”
Hạ Lan Từ nuốt miếng khoai xuống mới gật đầu: “Được”
— Thực sự là đói quá rồi.
Lục Vô Ưu phì cười, sai người đi mua thêm hai củ nữa.
Khi quay trở về phủ, Hạ Lan Từ đã ăn no, nàng vừa lau sạch ngón tay dính bẩn đã thấy Lục Vô Ưu cởi áo ngoài vừa thay, trên người chỉ mặc trung y, hắn đẩy nàng xuống giường, nói: “Ngủ đi.”
Hạ Lan Từ vốn đã nằm xuống, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn nghiêng người sang hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi, để ta xem xem!”
Lục Vô Ưu nói: “Đã thay thuốc rồi, không sao.”
Hạ Lan Từ nói: “Vậy cũng phải để ta xem thử!”
Lục Vô Ưu nhướn mày nói: “Nàng muốn cởi đồ ta đến vậy sao?”
Hạ Lan Từ chỉ thẹn thùng trong giây lát, chẳng mấy chốc đã nghiêm mặt đáp lại: “Đừng dùng mấy lời này để qua loa với ta!”
Lục Vô Ưu nghiêng người sang, vòng tay qua dưới gáy nàng giữ lấy bả vai ôm nàng vào lòng nói: “Ngủ dậy rồi xem.”
Hạ Lan Từ còn muốn cố gắng thêm chút nữa, dù sao nàng cũng vừa mới ngủ dậy, nhưng lại thấy Lục Vô Ưu nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ xuống che đi quầng thâm nhạt dưới mí mắt, cứ giữ tư thế này bắt đầu thở đều ngủ thiếp đi.
“Đợi đã…”
Hạ Lan Từ cựa quậy, phát hiện hắn ngủ rồi mà vẫn ôm nàng rất chặt.
Nàng thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nhích người trong lòng hắn để tìm được một vị trí thoải mái hơn rồi cũng nhắm mắt lại.
Được rồi, bây giờ cho dù trời có sập xuống, cũng phải đợi đến khi họ tỉnh lại rồi hẵng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook