Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
Chương 22: “Hạ Lan tiểu thư, chúng ta bàn bạc chuyện hôn sự đi.”

Tâm trạng của Tiêu Nam Tuân lúc này vô cùng tệ.

Bất kỳ ai lên kế hoạch suốt nửa tháng mà cuối cùng thất bại đều không thể có tâm trạng tốt.

Từ trên chiếc giường lớn làm bằng gỗ trầm hương sáu cột trong tẩm điện xa hoa của mình, Tiêu Nam Tuân có vẻ mệt mỏi ấn vào trán, khoác trường bào lên người, đôi chân trần bước trên nền lát gạch vàng, lạnh lùng nói: “Ném người ra ngoài.”

Thái giám “dạ” một tiếng rồi run rẩy đi vào, nhìn nữ tử trên giường bị giày vò đến sống dở chết dở.

Hai tiểu thái giám khác nâng tay nâng chân đưa người ra ngoài, hai cung nữ phía sau nhanh nhẹn thay bộ chăn đệm dính máu trên giường bằng một bộ hoàn toàn mới.

Đêm qua, Nhị Điện hạ từ yến tiệc của Thiều An Công chúa trở về, sắc mặt không tốt, tâm trạng cực kỳ tệ, khiến cho nữ tử bị gọi đến vô cùng khổ sở, rên rỉ cả đêm, đến bây giờ đã hôn mê bất tỉnh.

Hoàng tử của Đại Ung sau khi trưởng thành sẽ rời cung lập phủ, đợi sau khi phong Vương sẽ đi đến đất phong lập phiên. Những người sớm đi đến đất phong thường không có duyên với ngai vàng, nhưng Nhị Điện hạ được sủng ái, tất nhiên sẽ không như vậy — thậm chí hắn còn trì hoãn cả đại hôn.

Chỉ là, trong số những chủ tử xuất thân từ trong cung, vị này thực sự là người khó hầu hạ nhất.

Tính tình thất thường, vui buồn khó đoán, hầu hạ không tốt thật sự sẽ mất đầu, điều này bất giác làm cho đám cung nhân ghen tị với những người hầu trước đó đã đi theo Đại Hoàng tử ra khỏi cung. Đại Hoàng tử có lòng nhân hậu, không chỉ là người lương thiện lại còn biết chăm sóc hạ nhân.

Tất nhiên lời này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu không bị Nhị Điện hạ biết được, chỉ sợ sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Thái giám run rẩy lui ra ngoài, ngoài cửa đã có thị vệ đi vào, khom người quỳ rạp xuống đất nói: “Hồi bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã điều tra rõ, Hạ Lan tiểu thư dường như đã an toàn trở về phủ.”

Đôi mắt đen xám của Tiêu Nam Tuân lạnh lùng quét qua, chốc lát sau hắn lại cười lạnh: “Nàng ấy về bằng cách nào?”

“Việc này, thuộc hạ cũng…”

“Một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt lại trúng thuốc, còn có thể chạy thoát khỏi thiên la địa võng sao?” Tiêu Nam Tuân khẽ siết lòng bàn tay, nụ cười lộ ra vẻ âm trầm đến rợn người: “Chẳng lẽ nàng ấy biết bay?”

Loại thuốc Tương Tư Vô Giải không màu không vị, vào miệng sẽ lập tức có hiệu quả, dù có nôn ra cũng vô ích.

Tiêu Nam Tuân tin chắc rằng thuốc đó đã được Hạ Lan Từ uống vào.

Thị vệ quỳ dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã mấp máy môi, không biết có nên nói hay không: “… Thuộc hạ còn thấy vị Lục trạng nguyên kia sáng sớm hôm nay đã đến thăm Hạ Lan phủ.”

Tiêu Nam Tuân lại vỗ nhẹ hai cái vào lòng bàn tay: “Hắn đến đó làm gì?”

“Hắn và Hạ Lan đại nhân nói chuyện riêng trong thư phòng, thuộc hạ không biết, nhưng… dường như có liên quan đến Hạ Lan tiểu thư.”

Tiêu Nam Tuân gần như ngay lập tức có một suy đoán cực kỳ hoang đường.

Nhưng không hợp lý, bất luận thế nào cũng không hợp lý, đêm qua bọn họ đã lùng sục như vậy, sao hai người họ có thể làm chuyện đó được?

Một quan văn ốm yếu bệnh tật, một tiểu thư nhà quan thì có thể làm được gì?

Chẳng lẽ bọn họ còn bỏ sót chỗ nào?

Tiêu Nam Tuân khó chịu co duỗi ngón tay, trước mắt thoáng qua hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đến khó tả, khuôn mặt tinh xảo đến mức không gì sánh được, gần như ngay lập tức khiến người ta nảy sinh dục vọng, hắn luôn không thể kháng cự với những thứ đẹp đẽ như vậy, đáng tiếc mẫu phi luôn bảo hắn phải nhẫn nại.

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, hắn đã nhẫn nhịn từ nhỏ cho đến lớn, thật sự không biết còn phải nhẫn nhịn đến khi nào.

Hắn ấn vào trán, phảng phất như nhớ lại cảnh tượng bị người ta xô đẩy và sỉ nhục, gọi hắn bằng những danh xưng khinh bỉ lúc ở chùa Thanh Tuyền xưa kia. Chỉ nhớ đến thôi đã khiến huyệt thái dương đau buốt, Tiêu Nam Tuân phải tự nhủ với bản thân mình rằng chùa Thanh Tuyền đó đã bị hắn thanh tẩy từ trên xuống dưới, thậm chí cả ngôi chùa cũng bị phá hủy sạch sẽ, thời nay đã khác xưa, hắn không cần phải để ý những chuyện đó nữa.

Tiêu Nam Tuân nhắm mắt lại, khẽ nói: “Đi, điều tra rõ ràng cho ta… Nhân tiện, gọi Lý Viện phán của Thái y viện đến, bảo ông ta mang theo ghi chép lễ cúng tế ở ngoại ô đến, ta có chuyện muốn hỏi.”

***

Ngày hôm sau Lục Vô Ưu đúng giờ hẹn đã đến, trong tay còn mang theo một đôi chim nhạn — lễ vật Nạp thái.

Hắn và Hạ Lan Cẩn trò chuyện vui vẻ, Hạ Lan Từ thấy khi hai người bước ra đều mang theo vẻ mặt tươi cười, như thể thầy trò hòa hợp… thậm chí còn có cảm giác như tình cha con, ít nhất còn hòa hợp hơn cảnh cha nàng và Hạ Lan Giản đứng chung.

Cha nàng tiễn Lục Vô Ưu đi xa, hài lòng vuốt râu nói: “Cha đã bàn với Tễ An, chuyện này không thể trì hoãn thêm, con cũng chậm trễ lâu như vậy rồi, vẫn nên sớm ngày thành thân thì tốt hơn. Ngày mai hắn sẽ nhờ bà mối chính thức đến nhà dạm ngõ, tranh thủ trong tháng này hoàn tất các lễ thư, định ngày thành hôn, không quá ba tháng sẽ có thể đón dâu.”

(*) Tam thư lục lễ:

– Tam thư chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Trong đó, Sính thư là giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn; Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật; Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

– Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ); Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, sinh thần bát tự, thân thế); Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn); Nạp chinh (lễ nhận lễ vật); Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới); Thân nghênh (lễ đón dâu).

Hôm qua còn gọi người ta là “Lục Tu soạn”, hôm nay đã sửa miệng đổi thành “Tễ An”, tình cảm của họ tiến triển cũng quá nhanh rồi…

Hạ Lan Từ oán thầm vài câu trong bụng rồi trở về phòng.

Mới đi đến cửa đã thấy Sương Chi gắng sức nháy mắt ra hiệu với nàng, Hạ Lan Từ ngơ ngác: “Hửm?”

Vừa đẩy cửa vào đã thấy Lục Vô Ưu mới rời khỏi nhà nàng giờ đang thản nhiên ngồi trên ghế, từ trong tay áo lấy ra vài cuộn giấy, mỉm cười nói với nàng: “Hạ Lan tiểu thư, nàng đến đúng lúc lắm, chúng ta bàn chuyện hôn sự chút đi.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng bất giác nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn Lục Vô Ưu, nhớ đến tốc độ bay đêm đó của hắn, dường như hắn có mặt lúc này cũng là điều bình thường.

Nhưng mà… hiểu đạo lý thì hiểu, vì sao hắn lại nhanh như vậy.

Lục Vô Ưu thu lại ánh mắt, nói: “… Được rồi, ta cũng thấy làm thế này rất thất lễ, nhưng hẹn nàng ra ngoài lại không biết phải đến khi nào nên chỉ đành phải dùng hạ sách này. Việc gấp, mong nàng thông cảm một chút.”

Hạ Lan Từ cũng không tính toán với hắn, cụp mắt xuống hỏi lại: “Huynh muốn bàn bạc chuyện gì?”

“Khá nhiều đấy.” Lục Vô Ưu cất giọng điệu bình thản nói: “Hiện tại ta vẫn đang sống ở nhà người thân, trước đây muốn dọn đi, nhưng nơi đó khá gần Hàn Lâm Viện nên mới trì hoãn chưa thực hiện. Hiện giờ nếu đã sắp thành thân, chắc chắn không thể tiếp tục ở đó được nữa. Trước đó ta đã nhờ người đi xem qua vài căn nhà, sơ đồ bố cục và vị trí của chúng đều có ở đây, nàng chọn một nơi nàng thấy thích, ta sẽ mua trước.”

Hắn lại chỉ vào mấy cuộn giấy khác: “Hai cuộn này là danh sách lễ vật Nạp thái và Nạp chinh, ta đã tham khảo ý kiến với đồng liêu, vừa không quá quý trọng nhưng cũng không quá thất lễ. Dĩ nhiên, chỗ ta còn có một danh sách lễ vật khác, là để riêng cho nàng làm của hồi môn. Nàng xem có cần chỉnh sửa gì không, lễ Nạp thái phải xem ngay bây giờ, còn sính lễ Nạp chinh thì không gấp, ta ước chừng sau khi định lễ ít nhất cũng mất nửa tháng.”

Lúc Lục Vô Ưu nói ra lời này, vẻ mặt hết sức tự nhiên.

Tự nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy việc tân lang một mình chạy đến tìm tân nương để bàn bạc chuyện hôn sự và chuẩn bị lễ vật thêm cho của hồi môn của tân nương là chuyện rất đỗi bình thường.

Hạ Lan Từ cũng bị hắn làm cho ngẩn ngơ một lúc, không tự chủ được mà cầm lấy danh sách lễ vật, nàng nhìn thoáng qua, mất một hồi lâu mới hoàn hồn lại: “… Huynh thực sự chỉ vừa mới quyết định thành thân sao?”

Lục Vô Ưu nhướng mày: “Hôm qua là ngày nghỉ, ta đã bận rộn suốt cả ngày. Nếu không có gì sai sót, lễ Nạp thái chắc đã chuẩn bị gần xong, ngày mai sẽ do bà mối đưa đến phủ.”

Nếu như Hạ Lan Từ mới quen biết hắn có thể không nhận ra, nhưng trên mặt Lục Vô Ưu lúc này gần như viết sẵn sáu chữ “Ta không gì là không thể”.

Khiến người ta rất muốn đối nghịch với hắn.

Nàng định thần lại nhưng vẫn còn thắc mắc: “… Vì sao mọi chuyện đều phải do huynh lo liệu? Hơn nữa vì sao huynh không đưa cho cha ta xem?”

“Giao cho cậu và mợ của ta cũng không phải không được, nhưng dựa vào tốc độ tổ chức hôn sự theo tam thư lục lễ bình thường, nàng nghĩ chúng ta có thể thành thân trong tháng tới được hay không?”

Lục Vô Ưu vô cùng điềm nhiên nói: “Ta sẽ đưa cho Hạ Lan đại nhân xem, nhưng dù sao cũng là thành thân với nàng, vẫn nên tôn trọng ý kiến của nàng trước.”

“… Tháng tới sao?”

Lại còn có thể nhanh đến như vậy ư…

Biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết của nàng đầu năm sau mới thành hôn, nhưng đã chuẩn bị hôn lễ từ một năm trước, hiện tại theo tam thư lục lễ mới đến bước Thỉnh kỳ. Cha nàng nói trong ba tháng đã tính là nhanh lắm rồi.

Hạ Lan Từ đang nghĩ ngợi, chợt thấy ánh mắt Lục Vô Ưu giống như vô ý lướt qua bụng nàng: “… Sợ sự việc bị lộ ra ngoài.”

Khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.

“Làm sao có thể!”

Lục Vô Ưu nói: “Nhỡ đâu?”

Hạ Lan Từ lúc này mới nhớ ra cần phải nói rõ với hắn về tình trạng sức khỏe sau cơn bạo bệnh thuở nhỏ, e rằng khả năng có con không cao. Đã đi đến bước này rồi, nàng vẫn nên thành thật để tránh sau này gây mâu thuẫn giữa đôi bên.

Nàng suy nghĩ xong, phân vân hồi lâu mới cắn răng nói: “Nếu, thật sự khiến huynh không có con nối dõi thì…”

Không ngờ, Lục Vô Ưu rất thản nhiên ngắt lời nàng: “Ta đã nói với nàng không nạp thiếp thì sẽ không nạp thiếp. Vấn đề này tùy duyên đi, ta sống không phải chỉ để sinh con.”

Lời này thực sự là đại nghịch bất đạo.

Hạ Lan Từ cũng hơi sững sờ — chủ yếu là ngạc nhiên vì hắn dám nói như vậy.

Lục Vô Ưu bật cười: “Có phải nàng đang nghĩ đến câu “Bất hiếu có ba tội, vô hậu (không con nối dõi) là tội nặng nhất’ không, câu nói của Triệu Kỳ trong Mạnh Tử chương cũng không phải từ đầu đến cuối đều là chân lý, nói như vậy chỉ là để khuyến khích nông canh sinh nở, nhưng khi Mạnh Tử biện giải thay Khoan Chương đã nhắc đến năm điều bất hiếu, nhưng không hề nói không có con là bất hiếu. Câu ‘vô hậu’ này cũng có thể hiểu là không có người nối dõi để phụng dưỡng. Còn nửa câu sau nàng nhớ chứ…”

Hạ Lan Từ buột miệng nói: “Thuấn không báo mà cưới (*), cũng là vô hậu.”

(*)Thông thường lấy vợ mà không xin phép cha mẹ là thất lễ. Nhưng ở hoàn cảnh vua Thuấn, cha thì đần độn, mẹ ghẻ độc ác, nếu xin phép cha mẹ thì sợ có sự ngăn trở, mà không lấy vợ thì không có người nối dõi. Ông tránh được tội bất hiếu lớn nhất nên lấy vợ không thưa với cha mẹ nhưng không ai trách móc.

“Đúng vậy, ta đã viết thư về nhà thông báo với cha mẹ rồi, Thuấn còn không hiếu thuận bằng ta.”

Hạ Lan Từ thực sự thấy hắn càng lúc càng kỳ lạ hơn: “… Cha mẹ huynh đã hồi âm chưa?”

“Chắc chắn là không kịp rồi, dù sao ta cũng đã mất đi trong sạch, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu thôi.” Lục Vô Ưu cong đôi mắt hoa đào mỉm cười thoải mái nói: “Họ sẽ đồng ý thôi, chỉ là đến lúc đó tờ thiếp canh của nàng cũng phải gửi về quê nhà ta… lượt đi lượt về nữa nên có thể chậm trễ chút thời gian.”

“… Cha mẹ của huynh thật sự không tức chết sao?”

Dù sao nếu nàng hành động như vậy, Hạ Lan Cẩn nhất định sẽ tức đến bốc khói.

Lục Vô Ưu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm… mẹ ta chắc sẽ rất vui, dù sao…” Hắn kéo dài giọng: “Cũng là một nàng dâu xinh đẹp.”

Hạ Lan Từ hoàn toàn không phân biệt được những lời hắn nói câu nào thật câu nào giả, cũng lười phải ngượng ngùng nên liền cúi đầu xem danh sách lễ vật. Dù sao nếu hắn đã tự tin như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Nàng từng xem qua danh sách lễ vật của Diêu Thiên Tuyết, biết đại khái sẽ có những gì, nên khi xem danh sách của Lục Vô Ưu đưa, nàng thấy hắn nói đúng, quả thực không nhiều không ít, ở mức vừa đủ.

Không khiến người khác ganh tị nói xấu, cũng không làm mất thể diện của cả hai.

Chỉ là danh sách lễ vật hồi môn kia thực sự thái quá, nàng chưa từng nghe nói đồ cưới của cô nương nào lại do tân lang chuẩn bị cả, thế là nàng đẩy danh sách về phía hắn: “Cái này không cần đâu.”

Lục Vô Ưu không chút do dự: “Không cần cũng không sao, để đồ theo sau đoàn xe là được.”

Hạ Lan Từ nhíu mày nhìn hắn: “Huynh muốn cho ta nở mày nở mặt sao?”

Lục Vô Ưu chống cằm, nghiêng đầu nói: “Không, là sợ ta mất mặt.”

“…”

Hạ Lan Từ câm nín, im lặng một lúc mới nói: “… Cũng được.”

Nhà nàng dù tính cả nồi niêu xoong chảo, chăn đệm áo quần, quả thực cũng không có nhiều đồ cưới.

Hạ Lan Từ xem xong danh sách lễ vật, lại nhìn qua các căn nhà, nghĩ đến việc sau này có thể sẽ chuyển đến đó sống cùng Lục Vô Ưu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác khác lạ, chỉ là khi nhìn thấy tên phố Đông Thái An thì vẫn sững người lại.

Kinh thành không như Thanh Châu, nhà cửa ở đây thường có giá đắt hơn, phố Đông Thái An cách Hoàng Thành không xa, nhà quan lại quyền quý sống ở đó khá nhiều nên giá cả càng đắt đỏ hơn.

Một căn nhà hai ba gian ở đó có thể tốn đến vài trăm lượng bạc, mặc dù hắn vừa nhờ một bài văn kiếm được sáu mươi lượng, nhưng đó rõ ràng không phải là chuyện thường diễn ra.

Theo dự đoán của Hạ Lan Từ từ việc quản lý nhà cửa, tiền lương một năm của Lục Vô Ưu từ chức vụ biên soạn Lục phẩm, cộng thêm trợ cấp củi và trợ cấp hành chính của Hàn Lâm Viện, tính toán đâu ra đấy tổng cộng cũng chỉ khoảng một trăm lượng, để duy trì giao tiếp xã hội và sinh hoạt hàng ngày thật sự rất eo hẹp.

Chưa kể họ còn phải thành thân.

Nàng do dự một lúc, rồi nói: “Lục đại nhân, ta mạo muội hỏi một câu, huynh có đủ bạc không? … Không nhất thiết phải chọn vị trí tốt như vậy.”

Lục Vô Ưu bất chợt phì cười, hắn cười đến nỗi hai vai run rẩy, phải quay mặt sang chỗ khác: “Thì ra Hạ Lan tiểu thư lo lắng ta không đủ bạc sao… thế này đi…” Hắn vừa cười cong cả mắt vừa lấy từ trong ngực áo ra hai tờ giấy đặt lên trên bàn: “Nàng xem bao nhiêu đây có đủ không.”

Là hai tờ ngân phiếu mỗi tờ năm trăm lượng.

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “… Huynh lấy ở đâu ra?”

Cái gọi là Hàn Lâm thanh bần, trước khi có đủ tư cách và thăng tiến vào chức vụ thực quyền, thực sự là rất nghèo.

Lục Vô Ưu lúc này mới thu lại nụ cười, ho khan một tiếng nói: “Dù sao cũng không phải tiền ta tham ô của dân là được.”

Hạ Lan Từ lại nhớ đến gia thế kỳ lạ của hắn, thử dò hỏi: “… Người nhà huynh cho sao?”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ta vào kho bạc lấy.”

Hạ Lan Từ dường như hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn không thể hoàn toàn giải tỏa được nghi vấn trong lòng: “… Vậy người nhà huynh rốt cuộc làm gì?”

“Ta còn tưởng nàng sẽ không hỏi đến chứ.” Lục Vô Ưu dường như đã chờ đợi sẵn để trả lời câu hỏi này: “Có nghe đến bang phái giang hồ chưa, nàng có thể hiểu là cha mẹ ta là một trong những thủ lĩnh bang phái có thế lực khá lớn, ngoài sự quản lý của quan phủ, đương nhiên trong tình huống bình thường là kiểu nước sông không phạm nước giếng. Tấm lệnh bài mà ta đưa nàng là vật gia truyền, có thể điều động toàn bộ bang phái. Còn về tiền bạc, từ trước đến nay ta không thiếu.”

Hạ Lan Từ vô cùng mù mờ trước những lời này.

Ý hắn là sơn tặc sao?

Nếu hắn đã được người khác bảo lãnh để tham gia khoa cử, vậy giờ chắc là dân lành rồi nhỉ…

Hạ Lan Từ tự an ủi mình.

Phía bên kia, Lục Vô Ưu đã vươn ngón tay dài gõ nhẹ vào bản vẽ căn nhà, cười khẽ: “Vậy nàng chọn xong chưa?”

Hạ Lan Từ nhìn bản vẽ rồi lại nhìn danh sách lễ vật, suy nghĩ một lúc bỗng dè dặt hỏi: “… Tại sao đột nhiên huynh lại chu đáo như vậy?”

Rõ ràng trước đó hắn còn bày ra vẻ mặt buồn bã than thở “tương lai u ám”.

“Chẳng phải đã làm thì phải làm cho tốt sao. Không lẽ nàng cũng hy vọng ta hét lên ‘Ta không muốn cưới’ trong hôn lễ?”

Hạ Lan Từ thẫn thờ nói: “Vậy chúng ta có lẽ thật sự sẽ cá chết lưới rách.”

Nhưng sau khi nói xong, đôi mắt trong trẻo như nước của nàng mới bớt đi chút cảnh giác.

Lục Vô Ưu cũng không biết Hạ Lan Từ được nuôi dạy thế nào, ba năm trước hắn còn thấy nàng là con công nhỏ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, giờ lại biến thành chim sợ cành cong sợ này sợ nọ.

Hạ Lan Từ nhìn thêm một lúc, dường như nhớ ra điều gì đó nói: “Việc đắc tội Nhị Hoàng tử với Lục đại nhân huynh quả thực là tai bay vạ gió, về sau đi một bước tính một bước… Nếu sau này thực sự liên lụy đến bản thân và người nhà của huynh, đến một thời điểm bất đắc dĩ, chúng ta cũng có thể ly hôn.”

Hắn cũng không thật lòng muốn cưới nàng, chỉ là bị liên lụy, tuy rằng có thể giải cứu tình thế cấp bách hiện tại của nàng, nhưng nếu trong tương lai không may Nhị Hoàng tử thật sự lên ngôi, hai người chỉ sợ lành ít dữ nhiều, có thể chết ít đi một người cũng tốt hơn.

Lục Vô Ưu cầm chén trà được chế tác thô ráp trên bàn ngắm nhìn một lúc mới nói: “Yên tâm, giới quan trường chìm nổi thế sự khó lường, nếu như có một ngày ta thực sự không bảo vệ được nàng nữa, Hạ Lan tiểu thư cũng có thể tìm một chỗ dựa khác.”

Hắn nói vậy, Hạ Lan Từ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng nàng chỉ vào một căn nhà nhỏ, đẩy hết những danh sách lễ vật cho Lục Vô Ưu, nở nụ cười hợp tác vui vẻ nói với hắn: “Vậy sau này chúng ta…”

“Đợi đã… còn một việc nữa.”

Hạ Lan Từ nghi hoặc: “Gì cơ?”

Lục Vô Ưu nhởn nhơ nói: “Chẳng phải ta còn nợ nàng một món đồ sao?”

“… Nợ thứ gì?”

“Một chiếc váy.”

Hạ Lan Từ lúc ban đầu còn chưa hiểu, đợi đến khi nhớ lại chuyện chiếc váy là thế nào, khuôn mặt nàng vừa bớt đỏ lại đỏ bừng đến tận mang tai, nàng có hơi xấu hổ nói: “Không cần huynh bồi thường, ta vốn cũng không muốn nữa.”

“Vậy thì không được, trước giờ ta đã nói thì sẽ làm.”

Lục Vô Ưu đặt một tờ giấy xuống, cười tươi nói: “Cửa tiệm may mặc Đông Phong Bất Dạ Lâu ở thành Bắc, nàng mang tờ giấy này đến, sẽ có người đo may cho nàng, khi tú nương làm xong qua một thời gian sẽ giao đến phủ.”

Hắn còn thêm mắm dặm muối: “Tiểu cô nương còn trẻ trung ngời ngời ra đó mà suốt ngày mặc đồ trắng, trông cứ như mặc đồ tang, không may mắn chút nào.”

Hạ Lan Từ buột miệng nói: “Chính huynh cũng vậy đó thôi!”

Lục Vô Ưu đáp: “Ta như thế là bạch y công tử phong độ ngút ngàn.”

Hạ Lan Từ nói: “Ta cũng là bạch y tiểu thư thanh tao thoát tục.”

Lục Vô Ưu cong môi mỉm cười: “… Nhìn xem có ngốc không chứ.”

“…?”

Hạ Lan Từ đột nhiên rất muốn cắn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương