Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió
-
Chương 20: Thanh Thanh phải đi
Phong Thanh Thanh đến phòng Tô Ngọc Dung liền nghe tiếng cười thoải mái của mẫu thân từ trong buồng truyền ra. Vừa đi vào thì thấy mẫu thân đang ngồi ở mép giường phụ thân, tay cầm thìa đang không biết đút cho phụ thân ăn thứ gì linh tinh, gương mặt phụ thân vặn vẹo, tròng mắt trừng to, bất lực hừ hừ, Trường Tiêu đứng một bên chép miệng xem náo nhiệt, thấy nàng tới thì sắc mặt lập tức nghiêm túc, nhẹ giọng khuyên: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ ăn không ít rồi …..”
Sao nương nhanh vậy đã quay lại? không phải nương nói đại cữu mẫu* vốn là người thảo mai, lại đến tìm nàng, hẳn sẽ tốn thời gian để ứng phó, nhưng tại sao nhanh như vậy đã đem người đuổi đi rồi?
* Vợ của Phong Viễn Hoài.
Tô Ngọc Dung thấy nữ nhi đến thì buông thìa trong tay, trừng mắt liếc nhìn Phong Vu Tu: Hừ! Coi như ngươi gặp may.
Phong Vu Tu ăn chua, nước miếng chảy ròng ròng, nhìn nữ nhi đến lão lệ tung hoành*: Hài tử, may mà con đến, bằng không hôm nay phụ thân ngươi sẽ bị ép ăn chua đến chết mất!
*Ý là: Lão Phong Vu Tu khóc tùm lum tùm la ấy. Cơ mà mị không tìm được ngôn từ thay thế nên để nguyên vậy
Phong Thanh Thanh đi đến mép giường, nhìn thoáng qua khuôn mặt hề hề đáng thương do bị khi dễ của phụ thân, liền đi nâng Tô Ngọc Dung dậy: “Nương, người rảnh thì đi làm chuyện khác, đi hành hạ ông ta làm gì”. Nhìn đáng thương quá đi, thật không đành lòng.
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa liếc nhìn nhi tử một cái, Kim Trường Tiêu lập tức ngẩng đầu ngắm bức tranh trên tường …. Vẽ đẹp thật …..
Phong Thanh Thanh trứng mắt nhìn nhi tử đang xem náo nhiệt, xem ra mấy ngày nay ở nhà nàng quá dung túng hắn. Từ khi phát hiện mẫu thân thoải mái nhất là khi hành hạ phụ thân, hài tử này liền thay đổi nhiều cách tìm kiếm những thứ hiếm lạ cổ quái.
Nếu không phải hôm nay ở trong sân hái một chùm nho xanh thì chính là ngày mai kiếm mấy con nhộng trong đất, không thì cũng vớt một con cua bé từ hồ nước, tất cả đều dùng để trêu cợt phụ thân. Nếu không phải lần trước nàng sớm phát hiện đi vào phòng thì suýt chút nữa mũi của phụ thân bị cua kẹp rách da!
Kỳ thật cũng không thể trách Kim Trường Tiêu, vốn dĩ hắn cảm thấy ngoại tổ phụ rất đáng thương, ngày ngày phải nằm trên giường không thể nói cũng không thể động, còn tự mình dặn nha đầu đọc sách cho ngoại tổ phụ. Nhưng khi A Du bà bà nói cho hắn biết ngoại tổ mẫu đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, cùng với việc khi nương còn nhỏ bị đối xử lạnh nhạt, hắn liền cảm thấy lão già nắm trên giường kia không đáng thương chút nào hết! Khó trách ngoại tổ mẫu động chút lại tát ông ta, xứng đáng!
Thế nên hắn liền cùng thuyền với ngoại tổ mẫu, cùng một lòng với ngoại tổ mẫu.
Phong Thanh Thanh đỡ Tô Ngọc Dung đến đại sảnh, hai mẹ con mặt đối mặt ăn dưa hấu ướp lạnh vừa được đưa tới từ thôn trang.
Tô Ngọc Dung ăn hai miếng thì dừng, đem một phần trong tay cho ngoại tôn, lúc này mới hỏi: “Thứ không biết xấu hổ kia lại tới tìm ngươi làm gì?”
Trước đó nàng ta đã đến nói gì mà trong phủ nội vụ loạn, nha hoàn một tay che trời, quản gia sắp xếp thân thích vào trong phủ, nói linh tinh một hồi, đơn giản là biến tướng nói với Thanh Thanh, mong nữ nhi khuyên mẫu thân sớm ngày đem quyền quản gia giao ra.
Thanh Thanh liền lấy một câu, ngoại nữ nên không thể quan tâm nội vụ của nhà mẹ đẻ để đuổi nàng ta đi.
Vậy mà chưa qua bao lâu, lại tới nữa.
Phong Thanh Thanh ăn hai miếng cũng dừng lại, đồ ăn quá lạnh sẽ tổn hại đến thân thể. “Lần này nàng ta tới không hỏi những việc trong nhà, chỉ là nàng thay đổi biện pháp hỏi con khi nào thì rời khỏi, lại hỏi hôn sự của Trường Tiêu.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền:”Ta phi. Đồ không biết xấu hổ, vốn biết nàng ta lòng dạ xấu xa, vậy mà muốn đánh chủ ý lên ngoại tôn của ta, con của nàng ta sinh ra muốn dung mạo không dung mạo, muốn phẩm hạnh không phẩm hạnh, đến xách giày cho Trường Tiêu còn không xứng! Mệt cho nàng còn dám ảo tưởng!”
(He he! Cháu chụy thì nhất rồi! )
Kim Trường Tiêu đang ngồi ăn dưa bên cạnh, vừa nghe thấy đề tài chuyển đến mình, thì bất đắc dĩ cười cười: “Ngoại tổ mẫu, người hà tất phải tức giận vơi bọn họ? Đừng nói con đã điịnh thân, kể cả con chưa nghị hôn cũng sẽ không cưới cô nương mà ngoại tổ mẫu chán ghét!”
Câu nói này làm Tô Ngọc Dung lập tức vui vẻ, vỗ bả vai Kim Trường Tiêu cười không khép miệng: “Ngoại tôn của ta thật hiểu chuyện, tiếc là tôn tức không đến đây, ta không thể thấy mặt nàng. Thật muốn nhìn xem dung mạo, phẩm hạnh của nàng tốt như thế nào mới có thể khiến ngoại tôn phong thần tuấn lãng của ta vừa ý!”
Kim Trường Tiêu rốt cuộc vẫn là thiếu niên, nhắc tới vị hôn thê đôi mắt liền tràn đầy ý cười, hai tai đỏ lên: “Ngoại tổ mẫu nếu muốn thấy nàng, tôn nhi có một biện pháp.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền sửng sốt: “Biện pháp gì? Con còn có thể mang nàng ấy đến đây sao?” cô nương khuê các chưa gả sẽ không được xa nhà đâu ….
Kim Trường Tiêu ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói: “Con vẽ cũng không tồi, ngoại tổ mẫu chờ con một lát, con đi vẽ một bức giống nàng, cho người nhìn một lần.”
Tô Ngọc Dung cao hứng gật đầu: “Ý này hay, con mau đi đi.”
Phong Thanh Thanh thấy nhi tử ngượng ngùng chạy đi, cũng buồn cười: “Con dâu tương lai là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, lớn lên xinh đẹp mà tính cách cũng tốt, đọc sách cũng nhiều, rất có tài hoa, tuổi còn nhỏ đã biết giúp đỡ gia đình quản lí cửa hàng. Chính là một cô nương tốt khó có, tuyệt đối là một hiền thê, Trường Tiêu có thể cưới được nàng, là phúc khí của đứa nhỏ này!”
Tô Ngọc Dung cười cười: “Hài tử của chúng ta cũng không kém nha, đến công chúa cũng xứng đó!” Trò chuyện một lúc lại nhắc tới việc vừa rồi: “Cái người da mặt dày kia rổ cuộc nói gì? Thật sự mặt dày đề hôn sự?”
Phong Thanh Thanh gật đầu, châm chọc cười: “Nàng ta nói gì mà chúng ta là người một nhà, tin được con, muốn nhờ con giúp đại cô nương tìm hôn sự. Gả đi Giang Nam cũng không sao, chỉ cần ở gần con, có thể giúp đỡ lẫn nhau là được.”
“Nhưng vừa nói xong lại cong môi nói, tốt nhất là thân càng thêm thân. Hừ, lúc đó con liền nói một câu, Trường Tiêu nhà ta đã đính hôn, năm sau liền thành hôn, Giang Nam bên kia xa xôi, muốn về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, khuyên nàng ta nên tìm một con rể tốt ở kinh thành. Lời này liền đắc tội, nàng ta liền đen mặt, phẩy tay áo rời đi.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền cười ra tiếng: “Quan tâm nàng mặt đen hay trắng làm gì, chính là đồ không biết xấu hổ! Gia tộc phu quân con chính là Giang Nam trăm năm thế gia, lại là gia tộc quý trọng thanh lưu, có thể cưới một nha đầu xấu con vợ lẽ sao? Đúng là mơ mộng hão huyền, ghê tởm!”
Phong Thanh Thanh thấy bộ dáng mẫu thân, cười cười khuyên nàng: “Nương đứng tức giận, không tốt cho sức khỏe!” Nói xong, ánh mắt lại do dự, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng, thử thăm dò nói: “Chỉ là …..”
Tô Ngọc Dung thấy nữ nhi muốn nói lại thôi, liền biết sợ là Giang Nam gửi thư, bất đắc dĩ thở dài hỏi: “Có phải Giang Nam gửi thư đến, thúc giục con trở về?”
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng mất mát của mẫu thân, hốc mắt liền đỏ, gật gật đầu: “Mới vừa nhận được, nói sắp đến ngày tổ chức mừng thọ lão thái gia, bà mẫu những ngày gần đây thân mình khó chịu không có cách nào quản gia, mà người cũng biết hai chị em dâu, mỗi người đềulòng dạ hẹp hòi khắc nghiệt, không một ai có thể quản sự. Hơn nữa Trường Tiêu hôn sự, cũng không tới mấy tháng nữa phải tổ chức ….. Bà mẫu cũng không có biện pháp nào mới phải gửi tin.”
Tô Ngọc Dung sao lại không biết sự khó xử của nữ nhi xuất giá, vỗ vỗ bả vai, xoa xoa hai bên tai của nàng: “Đứng khóc, nương biết ngươi khó xử, chậm trễ gì cũng không thể chậm trễ việc mừng thọ của lão thái gia. Lão thái gia dạy bảo Trường Tiêu của chúng ta tốt như vậy, đừng nói là mừng thọ, dù có là ngày sinh bình thường các ngươi cũng không thể chậm trễ.”
“Vâng …..” Phong Thanh Thanh gối đầu trên đầu gối mẫu thân không ngừng rơi lệ, nói muốn ở bên cạnh mẫu thân hai ba tháng, hiện giờ mới có một tháng liền phải đi, là do nàng bất hiếu.
Nữ nhi vừa khóc, Tô Ngọc Dung cũng rơi lệ, hai mẫu tử thương tâm trong chốc lát, nàng mới lau nước mắt kêu Tĩnh Vân lại đây.
Phong Thanh Thanh nhìn Tĩnh Vân lấy ra một chiếc hộp lớn đặt ở trên bàn, nàng nghi hoặc nhìn mẫu thân: “Nương, đây là …..”
Sao nương nhanh vậy đã quay lại? không phải nương nói đại cữu mẫu* vốn là người thảo mai, lại đến tìm nàng, hẳn sẽ tốn thời gian để ứng phó, nhưng tại sao nhanh như vậy đã đem người đuổi đi rồi?
* Vợ của Phong Viễn Hoài.
Tô Ngọc Dung thấy nữ nhi đến thì buông thìa trong tay, trừng mắt liếc nhìn Phong Vu Tu: Hừ! Coi như ngươi gặp may.
Phong Vu Tu ăn chua, nước miếng chảy ròng ròng, nhìn nữ nhi đến lão lệ tung hoành*: Hài tử, may mà con đến, bằng không hôm nay phụ thân ngươi sẽ bị ép ăn chua đến chết mất!
*Ý là: Lão Phong Vu Tu khóc tùm lum tùm la ấy. Cơ mà mị không tìm được ngôn từ thay thế nên để nguyên vậy
Phong Thanh Thanh đi đến mép giường, nhìn thoáng qua khuôn mặt hề hề đáng thương do bị khi dễ của phụ thân, liền đi nâng Tô Ngọc Dung dậy: “Nương, người rảnh thì đi làm chuyện khác, đi hành hạ ông ta làm gì”. Nhìn đáng thương quá đi, thật không đành lòng.
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa liếc nhìn nhi tử một cái, Kim Trường Tiêu lập tức ngẩng đầu ngắm bức tranh trên tường …. Vẽ đẹp thật …..
Phong Thanh Thanh trứng mắt nhìn nhi tử đang xem náo nhiệt, xem ra mấy ngày nay ở nhà nàng quá dung túng hắn. Từ khi phát hiện mẫu thân thoải mái nhất là khi hành hạ phụ thân, hài tử này liền thay đổi nhiều cách tìm kiếm những thứ hiếm lạ cổ quái.
Nếu không phải hôm nay ở trong sân hái một chùm nho xanh thì chính là ngày mai kiếm mấy con nhộng trong đất, không thì cũng vớt một con cua bé từ hồ nước, tất cả đều dùng để trêu cợt phụ thân. Nếu không phải lần trước nàng sớm phát hiện đi vào phòng thì suýt chút nữa mũi của phụ thân bị cua kẹp rách da!
Kỳ thật cũng không thể trách Kim Trường Tiêu, vốn dĩ hắn cảm thấy ngoại tổ phụ rất đáng thương, ngày ngày phải nằm trên giường không thể nói cũng không thể động, còn tự mình dặn nha đầu đọc sách cho ngoại tổ phụ. Nhưng khi A Du bà bà nói cho hắn biết ngoại tổ mẫu đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, cùng với việc khi nương còn nhỏ bị đối xử lạnh nhạt, hắn liền cảm thấy lão già nắm trên giường kia không đáng thương chút nào hết! Khó trách ngoại tổ mẫu động chút lại tát ông ta, xứng đáng!
Thế nên hắn liền cùng thuyền với ngoại tổ mẫu, cùng một lòng với ngoại tổ mẫu.
Phong Thanh Thanh đỡ Tô Ngọc Dung đến đại sảnh, hai mẹ con mặt đối mặt ăn dưa hấu ướp lạnh vừa được đưa tới từ thôn trang.
Tô Ngọc Dung ăn hai miếng thì dừng, đem một phần trong tay cho ngoại tôn, lúc này mới hỏi: “Thứ không biết xấu hổ kia lại tới tìm ngươi làm gì?”
Trước đó nàng ta đã đến nói gì mà trong phủ nội vụ loạn, nha hoàn một tay che trời, quản gia sắp xếp thân thích vào trong phủ, nói linh tinh một hồi, đơn giản là biến tướng nói với Thanh Thanh, mong nữ nhi khuyên mẫu thân sớm ngày đem quyền quản gia giao ra.
Thanh Thanh liền lấy một câu, ngoại nữ nên không thể quan tâm nội vụ của nhà mẹ đẻ để đuổi nàng ta đi.
Vậy mà chưa qua bao lâu, lại tới nữa.
Phong Thanh Thanh ăn hai miếng cũng dừng lại, đồ ăn quá lạnh sẽ tổn hại đến thân thể. “Lần này nàng ta tới không hỏi những việc trong nhà, chỉ là nàng thay đổi biện pháp hỏi con khi nào thì rời khỏi, lại hỏi hôn sự của Trường Tiêu.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền:”Ta phi. Đồ không biết xấu hổ, vốn biết nàng ta lòng dạ xấu xa, vậy mà muốn đánh chủ ý lên ngoại tôn của ta, con của nàng ta sinh ra muốn dung mạo không dung mạo, muốn phẩm hạnh không phẩm hạnh, đến xách giày cho Trường Tiêu còn không xứng! Mệt cho nàng còn dám ảo tưởng!”
(He he! Cháu chụy thì nhất rồi! )
Kim Trường Tiêu đang ngồi ăn dưa bên cạnh, vừa nghe thấy đề tài chuyển đến mình, thì bất đắc dĩ cười cười: “Ngoại tổ mẫu, người hà tất phải tức giận vơi bọn họ? Đừng nói con đã điịnh thân, kể cả con chưa nghị hôn cũng sẽ không cưới cô nương mà ngoại tổ mẫu chán ghét!”
Câu nói này làm Tô Ngọc Dung lập tức vui vẻ, vỗ bả vai Kim Trường Tiêu cười không khép miệng: “Ngoại tôn của ta thật hiểu chuyện, tiếc là tôn tức không đến đây, ta không thể thấy mặt nàng. Thật muốn nhìn xem dung mạo, phẩm hạnh của nàng tốt như thế nào mới có thể khiến ngoại tôn phong thần tuấn lãng của ta vừa ý!”
Kim Trường Tiêu rốt cuộc vẫn là thiếu niên, nhắc tới vị hôn thê đôi mắt liền tràn đầy ý cười, hai tai đỏ lên: “Ngoại tổ mẫu nếu muốn thấy nàng, tôn nhi có một biện pháp.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền sửng sốt: “Biện pháp gì? Con còn có thể mang nàng ấy đến đây sao?” cô nương khuê các chưa gả sẽ không được xa nhà đâu ….
Kim Trường Tiêu ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói: “Con vẽ cũng không tồi, ngoại tổ mẫu chờ con một lát, con đi vẽ một bức giống nàng, cho người nhìn một lần.”
Tô Ngọc Dung cao hứng gật đầu: “Ý này hay, con mau đi đi.”
Phong Thanh Thanh thấy nhi tử ngượng ngùng chạy đi, cũng buồn cười: “Con dâu tương lai là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, lớn lên xinh đẹp mà tính cách cũng tốt, đọc sách cũng nhiều, rất có tài hoa, tuổi còn nhỏ đã biết giúp đỡ gia đình quản lí cửa hàng. Chính là một cô nương tốt khó có, tuyệt đối là một hiền thê, Trường Tiêu có thể cưới được nàng, là phúc khí của đứa nhỏ này!”
Tô Ngọc Dung cười cười: “Hài tử của chúng ta cũng không kém nha, đến công chúa cũng xứng đó!” Trò chuyện một lúc lại nhắc tới việc vừa rồi: “Cái người da mặt dày kia rổ cuộc nói gì? Thật sự mặt dày đề hôn sự?”
Phong Thanh Thanh gật đầu, châm chọc cười: “Nàng ta nói gì mà chúng ta là người một nhà, tin được con, muốn nhờ con giúp đại cô nương tìm hôn sự. Gả đi Giang Nam cũng không sao, chỉ cần ở gần con, có thể giúp đỡ lẫn nhau là được.”
“Nhưng vừa nói xong lại cong môi nói, tốt nhất là thân càng thêm thân. Hừ, lúc đó con liền nói một câu, Trường Tiêu nhà ta đã đính hôn, năm sau liền thành hôn, Giang Nam bên kia xa xôi, muốn về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, khuyên nàng ta nên tìm một con rể tốt ở kinh thành. Lời này liền đắc tội, nàng ta liền đen mặt, phẩy tay áo rời đi.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe liền cười ra tiếng: “Quan tâm nàng mặt đen hay trắng làm gì, chính là đồ không biết xấu hổ! Gia tộc phu quân con chính là Giang Nam trăm năm thế gia, lại là gia tộc quý trọng thanh lưu, có thể cưới một nha đầu xấu con vợ lẽ sao? Đúng là mơ mộng hão huyền, ghê tởm!”
Phong Thanh Thanh thấy bộ dáng mẫu thân, cười cười khuyên nàng: “Nương đứng tức giận, không tốt cho sức khỏe!” Nói xong, ánh mắt lại do dự, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng, thử thăm dò nói: “Chỉ là …..”
Tô Ngọc Dung thấy nữ nhi muốn nói lại thôi, liền biết sợ là Giang Nam gửi thư, bất đắc dĩ thở dài hỏi: “Có phải Giang Nam gửi thư đến, thúc giục con trở về?”
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng mất mát của mẫu thân, hốc mắt liền đỏ, gật gật đầu: “Mới vừa nhận được, nói sắp đến ngày tổ chức mừng thọ lão thái gia, bà mẫu những ngày gần đây thân mình khó chịu không có cách nào quản gia, mà người cũng biết hai chị em dâu, mỗi người đềulòng dạ hẹp hòi khắc nghiệt, không một ai có thể quản sự. Hơn nữa Trường Tiêu hôn sự, cũng không tới mấy tháng nữa phải tổ chức ….. Bà mẫu cũng không có biện pháp nào mới phải gửi tin.”
Tô Ngọc Dung sao lại không biết sự khó xử của nữ nhi xuất giá, vỗ vỗ bả vai, xoa xoa hai bên tai của nàng: “Đứng khóc, nương biết ngươi khó xử, chậm trễ gì cũng không thể chậm trễ việc mừng thọ của lão thái gia. Lão thái gia dạy bảo Trường Tiêu của chúng ta tốt như vậy, đừng nói là mừng thọ, dù có là ngày sinh bình thường các ngươi cũng không thể chậm trễ.”
“Vâng …..” Phong Thanh Thanh gối đầu trên đầu gối mẫu thân không ngừng rơi lệ, nói muốn ở bên cạnh mẫu thân hai ba tháng, hiện giờ mới có một tháng liền phải đi, là do nàng bất hiếu.
Nữ nhi vừa khóc, Tô Ngọc Dung cũng rơi lệ, hai mẫu tử thương tâm trong chốc lát, nàng mới lau nước mắt kêu Tĩnh Vân lại đây.
Phong Thanh Thanh nhìn Tĩnh Vân lấy ra một chiếc hộp lớn đặt ở trên bàn, nàng nghi hoặc nhìn mẫu thân: “Nương, đây là …..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook