Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
-
Chương 88
—“Sao ngươi biết ngọc bội bán nguyệt bị vỡ?”—
Yến Tương Lan thoải mái ngủ trọn một giấc, mặc dù nằm mơ về chuyện ngu ngốc thời niên thiếu của mình, nhưng với y mà nói đã là mộng đẹp hiếm có.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Tối hôm qua, Thịnh Tiêu truyền linh lực chăm sóc ân cần cho linh mạch của y, giúp eo hông bủn rủn của Yến Tương Lan thoải mái rất nhiều, vết đo đỏ tim tím trên người đều biến mất gần hết, có thể xuống giường đi lại bình thường.
Trời thu se lạnh, mặc áo khoác kín mít cũng cảm nhận được hơi lạnh len lỏi vào da thịt, hôm qua là một ngày náo nhiệt nhất ở Vô Ngân Thành, sáng sớm vẫn còn nhiều tu sĩ chưa rời khỏi Bắc Cảnh, ngay cả hẻm vắng Vô Nại Hà cũng có vài người đi dạo qua lại.
Trong sân hoa quế nở rộ, Yến Tương Lan tiện tay hái một chùm rồi cho vào miệng nhai, cong ngón tay búng vào đèn Tê Giác, truyền âm cho Thịnh Tiêu.
“Ngươi đi đâu thế?”
Thịnh Tiêu nhanh chóng hồi đáp: “Ác Kỳ Đạo— Cháo nóng để ở phòng bếp, ăn đi.”
Yến Tương Lan nhai hoa quế, làm biếng đi ăn chén cháo nhạt nhẽo kia, y thong thả đi tới mở cửa y quán ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Trong hẻm nhỏ Vô Nại Hà chỉ có hai cửa hàng, một là y quán Thập Nhị Cư, còn lại là tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn, như vậy tiếng ồn ào là phát ra ở đầu hẻm.
Tần Bàn Bàn được Hoành Ngọc Độ đồng ý cho nghỉ phép ba ngày, nàng đã đi chơi chán chê ở Vô Ngân Thành, nên dứt khoát quay về nhà làm bánh ngọt.
Yến Tương Lan thấy Tần Bàn Bàn bèn nhớ đến tiếng chuông đáp lại, lặng lẽ đẩy đám người chờ mua bánh đi tới, gọi: “Bàn Bàn?”
Tần Bàn Bàn búi tóc cao, tác phong làm việc rất nhanh nhẹn, trong lúc cặm cụi làm bánh nhác thấy Yến Tương Lan liền mở to hai mắt sáng rực: “Lan ca!”
Người đang đứng trong góc gặm bánh cũng ngẩng đầu lên.
“Linh Nhi?!”
Lúc này Yến Tương Lan mới phát hiện Ngọc Đồi Sơn cũng ở đây, khóe môi khẽ giựt giựt.
Ngọc Đồi Sơn nhét miếng bánh còn lại vào miệng, cũng không sợ mắc nghẹn, hắn vỗ tay phủi sạch vụn bánh, kéo Yến Tương Lan qua một bên, ra vẻ thần bí: “Mau nói cho ca, ngươi có thám thính được tin mật nào từ chỗ Thịnh Tiêu không?”
Yến Tương Lan: “…”
“Ca à.” Yến Tương Lan vô cảm nói: “Ngươi biến ta thành tai mắt từ khi nào vậy?”
Ngọc Đồi Sơn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không được? Ngươi sẽ là nội gián vô cùng hoàn mỹ, cho dù có bị bại lộ thì Thịnh Tiêu cũng sẽ không giết ngươi, ca có thể yên tâm dùng thoải mái không sợ thẹn với lòng.”
Yến Tương Lan lườm nguýt hắn, quay sang nói với Tần Bàn Bàn: “Bàn Bàn, cho ta một phần bánh hoa quế.”
Tần Bàn Bàn đon đả đáp: “Có ngay.”
Tần Bàn Bàn lâu lắm rồi mới quay về cuộc sống bán bánh ngọt, hoàn toàn không còn là tiểu cô nương mặt ủ mày chau vì tính kế sinh nhai, trời mới hửng sáng đã phải xắn tay áo nhào bột năm nào.
Tiệm bánh ngọt rất đông khách, Yến Tương Lan ngại nhiều người nên cầm bánh ngọt vừa ăn vừa thong thả đi về.
Ngọc Đồi Sơn vội vàng đuổi theo, lượn quanh y đòi ‘tin tức’.
Vô Ngân Thành hiếm khi đông đúc vào nhộn nhịp như vậy, Yến Tương Lan vừa ăn bánh hoa quế vừa ngắm cảnh xung quanh, thuận miệng nói: “Ngươi nghĩ Thịnh Tiêu sẽ nói rõ tường tận quá trình tra án của hắn cho ta biết? Hắn không tìm được bằng chứng định tội sẽ không ra tay với ngươi, đến tìm ta dò hỏi tin tức, không bằng ngươi giấu kỹ đuôi chuột của mình đi thì hơn.”
Ngọc Đồi Sơn u ám nói: “Ngươi nói mấy lời này thật không giống ngươi chút nào.”
Yến Tương Lan nghiêng đầu mắt đối mắt với hắn, đột nhiên nhếch môi cười: “He he.”
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Cũng may cái tính của Ngọc Đồi Sơn có cũng được không có cũng chẳng sao, dù có chết dưới tay Thịnh Tiêu thì cũng chẳng là gì với hắn cả, hắn đi tới quàng vai bá cổ với Yến Tương Lan, lười biếng nói: “Có muốn đến Trung Châu chơi không?”
Yến Tương Lan bị hắn vô tư đụng vào làm cho eo hông bủn rủn, cố gắng đứng vững lại, tình cờ thấy có tán tu bày sạp bán linh khí ở lề đường, bèn đi tới xem: “Ngươi định khai đao từ nhà nào trước?”
Yến Tương Lan không tiện ngồi xổm xuống, Ngọc Đồi Sơn ngồi xuống cầm linh khí lên cho y nhìn, tay khác sờ cằm cười hì hì: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm nội gián chỗ ta, thăm dò tin tức để báo về cho Thịnh tông chủ?”
Yến Tương Lan liếc hắn: “Ta đúng là rảnh quá sinh nông nỗi, muốn ngày tháng yên bình không muốn, phải chuốc thêm phiền phức cho mình— Không phải cái đó, cái có hoa văn hoa quế bên cạnh kìa, đúng rồi, cầm lên cho ta xem.”
Ngọc Đồi Sơn cầm linh khí ngọc bội được chế tác tinh tế đưa cho y: “…Vậy ta sẽ chọn trái hồng mềm dễ bóp trước, ngươi thấy Khúc gia thế nào?”
Yến Tương Lan cầm linh khí lật qua lật lại, nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn.
Ngọc Đồi Sơn nhe răng: “Khúc Minh Liêm và Khúc Tương Nhân đều đã chết, Khúc gia hiện tại không làm nên trò trống gì, cũng may bọn chúng còn giữ lại chút địa mạch Thiên Diễn, những ngon ngọt được nếm lúc trước, đã đủ rồi.”
Yến Tương Lan im lặng hồi lâu, mới quay đầu lại: “Ừ— Sau đó không nên để tán tu róc sống Tương văn của người khác nữa.”
Ngọc Đồi Sơn nhướng mày: “Ngươi mềm lòng?”
Yến Tương Lan nhíu mày: “Nhiều chuyện.”
Ngọc Đồi Sơn cười phá lên.
Yến Tương Lan hỏi tán tu cách dùng linh khí ngọc bội này xong, lấy linh thạch ra mua về.
“Đúng rồi, quà sinh nhật!” Ngọc Đồi Sơn đi tới đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay cho Yến Tương Lan: “Trong đây có một đống quà sinh nhật ca tặng cho ngươi, cứ tùy ý chọn lựa, bù đắp lại tám năm qua năm hết tết đến không được tặng quà.”
Yến Tương Lan bật cười: “Mỗi năm ngươi đều tặng một đống quà còn chưa bù đắp đủ sao?”
Ngọc Đồi Sơn: “Ta tình nguyện.”
Yến Tương Lan một mình lững thững quay về y quán Thập Nhị Cư.
Chuyện Hề gia đã kết thúc, cuối cùng Yến Tương Lan có thể tìm chút chuyện mà mình muốn làm, y nghĩ tới nghĩ lui định sẽ thay đổi bảng hiệu Thập Nhị Cư.
Còn phải tìm một bảng hiệu bằng gỗ để tự mình điêu khắc.
Yến Tương Lan vừa đi vừa tính toán, khi mở cửa y quán Thập Nhị Cư ra liền thấy Thịnh Tiêu đang đứng bên cạnh tủ thuốc cao ngất, Thiên Diễn Châu tản ra xung quanh, dùng linh lực nâng thuốc trong ngăn kéo đem ra ngoài.
Hôm nay hiếm khi có được một ngày nắng đẹp, rất thích hợp để phơi thuốc.
Thịnh Tiêu vốn nghĩ Yến Tương Lan mở y quán này là để che giấu thân phận, chỉ chơi chơi thôi, nhưng không ngờ trong tủ thuốc của y quán nhỏ bé xập xệ này lại đầy đủ dụng cụ không thiếu thứ gì, trong mấy trăm ngăn kéo nhỏ đều đựng đầy thảo dược đã được phơi khô, không có một ngăn kéo nào là bị bỏ trống.
Thì ra ngay từ lúc bắt đầu y thật sự muốn kinh doanh y quán.
Yến Tương Lan nhướng mày: “Ngươi đang làm gì thế?”
Bình thường Thịnh Tiêu sẽ không trả lời vấn đề dễ biết này, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại nói nhiều hơn mọi ngày, dù Yến Tương Lan hỏi gì cũng đều đáp lại.
“Phơi thuốc.”
“Phơi mấy cái đó làm gì?” Yến Tương Lan nói: “Ta có bày pháp trận lên tủ thuốc, có để dăm ba năm cũng không bị ẩm mốc, đừng phí sức.”
Thịnh Tiêu mím môi ‘Ừ’ một tiếng, lần lượt đặt từng vị thuốc về lại chỗ cũ.
Yến Tương Lan vừa đi dạo một vòng về đã thấy eo đau chân mềm, ngồi xuống ghế nệm bên cạnh, phát hiện trên bàn có đặt một chén cháo đang được hỏa linh thạch ủ ấm, kế bên còn có một đĩa mứt ngọt.
Đây cũng là chuyện lạ hiếm có.
Yến Tương Lan chống tai cười he he với Thịnh Tiêu đang sắp xếp lại tủ thuốc: “Thịnh tông chủ, hôm nay sao chu đáo ân cần thế? Đã gây ra họa gì hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Chỉ có Yến Tương Lan mới mặt dày nói ra câu này.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt liếc y, bình thường nếu Yến Tương Lan nói mấy lời nhảm xít này, hắn sẽ lười đoái hoài, nhưng lần này lại nói: “Không có.”
Yến Tương Lan là tên miệng nợ, ghẹo xong theo thói quen không chờ Thịnh Tiêu phản ứng, hai tay bưng chén cháo lên định húp, đột nhiên nghe thấy hắn trả lời suýt chút nữa làm cháo vẩy ra bỏng móng vuốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiêu.
“Thịnh tông chủ!” Yến Tương Lan đặt chén cháo xuống, nhéo vành tai, vội vã xông tới đặt tay lên vai hắn quay người lại để dòm cho kỹ, hoảng hốt nói: “Ngươi làm sao thế, bị đoạt xác?! Yêu nghiệt phương nào, khôn hồn cút khỏi cơ thể đạo lữ của ta!”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Ăn cháo đi.”
“Rốt cuộc ngươi bị cái gì thế?” Yến Tương Lan được hắn dìu về chỗ ngồi, nhưng vẫn nắm chặt tay áo của hắn không buông, nói tiếp: “Hôm nay thật kỳ lạ, đừng như vậy ta sợ.”
Thịnh Tiêu chỉ là nói nhiều hơn bình thường một câu, nhưng trong mắt Yến Tương Lan còn kinh khủng hơn chuyện Thiên Diễn diệt vong.
Yến Tương Lan về chỗ ngồi bưng cháo lên húp, ánh mắt vẫn lởn vởn trên người Thịnh Tiêu.
Cửa y quán mở ra, ánh mắt trời chiếu nghiêng lên người Thiên Đạo đại nhân, áo bào của Giải Trĩ Tông vốn bình thường không có gì lạ, nhưng khoác trên người Thịnh Tiêu không hiểu sao mang đến cho người ta cảm giác khí thế lạnh lẽo phải dè chừng, là cái kiểu vừa nhìn vào liền khiếp sợ.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào làm ngũ quan tựa dao khắc của Thịnh Tiêu trở nên nhu hòa bán trong suốt, nhưng ánh nắng không thể hòa tan đỉnh núi tuyết, hắn vẫn bễ nghễ trên cao như một vị tiên.
Yến Tương Lan quyết định ăn sắc đẹp của Thịnh tông chủ thay cháo.
Thịnh Tiêu ngồi ở đó dùng đèn Tê Giác xử lý chuyện của Giải Trĩ Tông, có lẽ suốt mười năm không dùng đèn Tê Giác nên hơi lóng ngóng, đôi lúc ngón tay đặt trên tim đèn hồi lâu không biết tiếp theo phải làm gì.
Yến Tương Lan nhìn mà buồn cười.
Y lửng dạ nên không có hứng ăn, chỉ húp thêm mấy miếng rồi đặt chén cháo xuống, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Thịnh Tiêu, thân hình gầy yếu che lại ánh mặt trời, đứng ngược nắng làm cho bộ áo đỏ của y ửng lên vầng sáng đỏ nhạt.
“Thịnh tông chủ.”
Thịnh Tiêu ngước mắt nhìn y.
Ba tháng trước, mỗi lần Yến Tương Lan gọi ‘Thịnh tông chủ’ hay ‘Thiên Đạo đại nhân’ đều bằng giọng điệu chướng khí quái gở, nhưng hôm nay y gọi với vẻ tình thú, kéo dài âm cuối khiến nó trở nên mập mờ ái muội.
“Sao?”
“Tèn ten!”
Yến Tương Lan duỗi móng vuốt ra, năm ngón tay run nhẹ, câu ‘tèn ten’ vừa dứt, ngón út cong lên móc lấy một sợi dây, trưng ra miếng linh khí ngọc bội tinh xảo mới mua ở trước mặt Thịnh Tiêu.
Có một đóa hoa quế bị phong ấn bên trong ngọc bội, có lẽ khi tán tu luyện chế linh khí thì vô tình làm rơi hoa quế vào trong, tạo ra một nét thú vị tinh tế.
“Đẹp không?!” Yến Tương Lan đứng ngược sáng, trên khuôn mặt chỉ có một vệt sáng quẹt qua, làm đôi mắt xinh đẹp của y càng lấp lánh tựa như pha lê, y híp mắt cười: “Tặng ngươi.”
Thịnh Tiêu nhìn ngọc bội trước mắt, đồng tử khẽ run, đưa tay nhận lấy.
Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu có vẻ rất thích, đôi mắt tối đen cũng trở nên dịu dàng, lúc này ra sức dỗ hắn: “Linh khí ngọc bội này có thể chứa đồ, còn có thể kết nối với đèn Tê Giác, lúc đó ngươi khỏi cần mang theo đèn, dùng cái này là có thể truyền âm cho ta.”
Ngón tay của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa quế nhỏ xíu bên trong ngọc bội, không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Trong mắt người khác, Thịnh Tiêu chẳng khác gì lúc bình thường, vẫn lạnh nhạt ít nói, nhưng Yến Tương Lan chung sống với hắn đã lâu, tất nhiên biết Thiên Đạo đại nhân được dỗ vui tít mắt.
Ngọn núi tuyết không bị ánh mặt trời hòa tan mà lại bị một món đồ dỗ cho phảng phất tan thành dòng suối chảy róc rách, Yến Tương Lan cảm thấy vô cùng thành tựu, lập tức chỉ muốn làm cho hắn mãi mãi được vui vẻ như vậy, vì thế đầu óc lỡ bị trật một nhịp.
“Đẹp hơn miếng ngọc bội hình bán nguyệt kia phải không, he he he cái đó bị vỡ cũng không tiếc, dù sao chỉ đáng mấy đồng bạc, nghe nói linh khí này còn có thể…”
Thịnh Tiêu bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đen đặc u ám nhìn chằm chằm vào Yến Tương Lan.
Làm cho Yến Tương Lan đang nói không ngớt miệng phải giật mình: “Hả? Sao thế?”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, đột nhiên giống như nghĩ thông suốt được gì đó, lạnh lùng hỏi.
“Sao ngươi biết ngọc bội hình bán nguyệt kia bị vỡ?”
Thịnh Tiêu chưa bao giờ nói ra nửa chữ với người khác về chuyện linh hồ đập vỡ ngọc bội.
Yến Tương Lan hóa đá.
Tiêu rồi.
Y chỉ lo dỗ người vui vẻ, lỡ quên mất chuyện ngu xuẩn năm đó.
===Hết chương 88===
Yến Tương Lan thoải mái ngủ trọn một giấc, mặc dù nằm mơ về chuyện ngu ngốc thời niên thiếu của mình, nhưng với y mà nói đã là mộng đẹp hiếm có.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Tối hôm qua, Thịnh Tiêu truyền linh lực chăm sóc ân cần cho linh mạch của y, giúp eo hông bủn rủn của Yến Tương Lan thoải mái rất nhiều, vết đo đỏ tim tím trên người đều biến mất gần hết, có thể xuống giường đi lại bình thường.
Trời thu se lạnh, mặc áo khoác kín mít cũng cảm nhận được hơi lạnh len lỏi vào da thịt, hôm qua là một ngày náo nhiệt nhất ở Vô Ngân Thành, sáng sớm vẫn còn nhiều tu sĩ chưa rời khỏi Bắc Cảnh, ngay cả hẻm vắng Vô Nại Hà cũng có vài người đi dạo qua lại.
Trong sân hoa quế nở rộ, Yến Tương Lan tiện tay hái một chùm rồi cho vào miệng nhai, cong ngón tay búng vào đèn Tê Giác, truyền âm cho Thịnh Tiêu.
“Ngươi đi đâu thế?”
Thịnh Tiêu nhanh chóng hồi đáp: “Ác Kỳ Đạo— Cháo nóng để ở phòng bếp, ăn đi.”
Yến Tương Lan nhai hoa quế, làm biếng đi ăn chén cháo nhạt nhẽo kia, y thong thả đi tới mở cửa y quán ló đầu nhìn ra bên ngoài.
Trong hẻm nhỏ Vô Nại Hà chỉ có hai cửa hàng, một là y quán Thập Nhị Cư, còn lại là tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn, như vậy tiếng ồn ào là phát ra ở đầu hẻm.
Tần Bàn Bàn được Hoành Ngọc Độ đồng ý cho nghỉ phép ba ngày, nàng đã đi chơi chán chê ở Vô Ngân Thành, nên dứt khoát quay về nhà làm bánh ngọt.
Yến Tương Lan thấy Tần Bàn Bàn bèn nhớ đến tiếng chuông đáp lại, lặng lẽ đẩy đám người chờ mua bánh đi tới, gọi: “Bàn Bàn?”
Tần Bàn Bàn búi tóc cao, tác phong làm việc rất nhanh nhẹn, trong lúc cặm cụi làm bánh nhác thấy Yến Tương Lan liền mở to hai mắt sáng rực: “Lan ca!”
Người đang đứng trong góc gặm bánh cũng ngẩng đầu lên.
“Linh Nhi?!”
Lúc này Yến Tương Lan mới phát hiện Ngọc Đồi Sơn cũng ở đây, khóe môi khẽ giựt giựt.
Ngọc Đồi Sơn nhét miếng bánh còn lại vào miệng, cũng không sợ mắc nghẹn, hắn vỗ tay phủi sạch vụn bánh, kéo Yến Tương Lan qua một bên, ra vẻ thần bí: “Mau nói cho ca, ngươi có thám thính được tin mật nào từ chỗ Thịnh Tiêu không?”
Yến Tương Lan: “…”
“Ca à.” Yến Tương Lan vô cảm nói: “Ngươi biến ta thành tai mắt từ khi nào vậy?”
Ngọc Đồi Sơn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không được? Ngươi sẽ là nội gián vô cùng hoàn mỹ, cho dù có bị bại lộ thì Thịnh Tiêu cũng sẽ không giết ngươi, ca có thể yên tâm dùng thoải mái không sợ thẹn với lòng.”
Yến Tương Lan lườm nguýt hắn, quay sang nói với Tần Bàn Bàn: “Bàn Bàn, cho ta một phần bánh hoa quế.”
Tần Bàn Bàn đon đả đáp: “Có ngay.”
Tần Bàn Bàn lâu lắm rồi mới quay về cuộc sống bán bánh ngọt, hoàn toàn không còn là tiểu cô nương mặt ủ mày chau vì tính kế sinh nhai, trời mới hửng sáng đã phải xắn tay áo nhào bột năm nào.
Tiệm bánh ngọt rất đông khách, Yến Tương Lan ngại nhiều người nên cầm bánh ngọt vừa ăn vừa thong thả đi về.
Ngọc Đồi Sơn vội vàng đuổi theo, lượn quanh y đòi ‘tin tức’.
Vô Ngân Thành hiếm khi đông đúc vào nhộn nhịp như vậy, Yến Tương Lan vừa ăn bánh hoa quế vừa ngắm cảnh xung quanh, thuận miệng nói: “Ngươi nghĩ Thịnh Tiêu sẽ nói rõ tường tận quá trình tra án của hắn cho ta biết? Hắn không tìm được bằng chứng định tội sẽ không ra tay với ngươi, đến tìm ta dò hỏi tin tức, không bằng ngươi giấu kỹ đuôi chuột của mình đi thì hơn.”
Ngọc Đồi Sơn u ám nói: “Ngươi nói mấy lời này thật không giống ngươi chút nào.”
Yến Tương Lan nghiêng đầu mắt đối mắt với hắn, đột nhiên nhếch môi cười: “He he.”
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Cũng may cái tính của Ngọc Đồi Sơn có cũng được không có cũng chẳng sao, dù có chết dưới tay Thịnh Tiêu thì cũng chẳng là gì với hắn cả, hắn đi tới quàng vai bá cổ với Yến Tương Lan, lười biếng nói: “Có muốn đến Trung Châu chơi không?”
Yến Tương Lan bị hắn vô tư đụng vào làm cho eo hông bủn rủn, cố gắng đứng vững lại, tình cờ thấy có tán tu bày sạp bán linh khí ở lề đường, bèn đi tới xem: “Ngươi định khai đao từ nhà nào trước?”
Yến Tương Lan không tiện ngồi xổm xuống, Ngọc Đồi Sơn ngồi xuống cầm linh khí lên cho y nhìn, tay khác sờ cằm cười hì hì: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm nội gián chỗ ta, thăm dò tin tức để báo về cho Thịnh tông chủ?”
Yến Tương Lan liếc hắn: “Ta đúng là rảnh quá sinh nông nỗi, muốn ngày tháng yên bình không muốn, phải chuốc thêm phiền phức cho mình— Không phải cái đó, cái có hoa văn hoa quế bên cạnh kìa, đúng rồi, cầm lên cho ta xem.”
Ngọc Đồi Sơn cầm linh khí ngọc bội được chế tác tinh tế đưa cho y: “…Vậy ta sẽ chọn trái hồng mềm dễ bóp trước, ngươi thấy Khúc gia thế nào?”
Yến Tương Lan cầm linh khí lật qua lật lại, nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn.
Ngọc Đồi Sơn nhe răng: “Khúc Minh Liêm và Khúc Tương Nhân đều đã chết, Khúc gia hiện tại không làm nên trò trống gì, cũng may bọn chúng còn giữ lại chút địa mạch Thiên Diễn, những ngon ngọt được nếm lúc trước, đã đủ rồi.”
Yến Tương Lan im lặng hồi lâu, mới quay đầu lại: “Ừ— Sau đó không nên để tán tu róc sống Tương văn của người khác nữa.”
Ngọc Đồi Sơn nhướng mày: “Ngươi mềm lòng?”
Yến Tương Lan nhíu mày: “Nhiều chuyện.”
Ngọc Đồi Sơn cười phá lên.
Yến Tương Lan hỏi tán tu cách dùng linh khí ngọc bội này xong, lấy linh thạch ra mua về.
“Đúng rồi, quà sinh nhật!” Ngọc Đồi Sơn đi tới đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay cho Yến Tương Lan: “Trong đây có một đống quà sinh nhật ca tặng cho ngươi, cứ tùy ý chọn lựa, bù đắp lại tám năm qua năm hết tết đến không được tặng quà.”
Yến Tương Lan bật cười: “Mỗi năm ngươi đều tặng một đống quà còn chưa bù đắp đủ sao?”
Ngọc Đồi Sơn: “Ta tình nguyện.”
Yến Tương Lan một mình lững thững quay về y quán Thập Nhị Cư.
Chuyện Hề gia đã kết thúc, cuối cùng Yến Tương Lan có thể tìm chút chuyện mà mình muốn làm, y nghĩ tới nghĩ lui định sẽ thay đổi bảng hiệu Thập Nhị Cư.
Còn phải tìm một bảng hiệu bằng gỗ để tự mình điêu khắc.
Yến Tương Lan vừa đi vừa tính toán, khi mở cửa y quán Thập Nhị Cư ra liền thấy Thịnh Tiêu đang đứng bên cạnh tủ thuốc cao ngất, Thiên Diễn Châu tản ra xung quanh, dùng linh lực nâng thuốc trong ngăn kéo đem ra ngoài.
Hôm nay hiếm khi có được một ngày nắng đẹp, rất thích hợp để phơi thuốc.
Thịnh Tiêu vốn nghĩ Yến Tương Lan mở y quán này là để che giấu thân phận, chỉ chơi chơi thôi, nhưng không ngờ trong tủ thuốc của y quán nhỏ bé xập xệ này lại đầy đủ dụng cụ không thiếu thứ gì, trong mấy trăm ngăn kéo nhỏ đều đựng đầy thảo dược đã được phơi khô, không có một ngăn kéo nào là bị bỏ trống.
Thì ra ngay từ lúc bắt đầu y thật sự muốn kinh doanh y quán.
Yến Tương Lan nhướng mày: “Ngươi đang làm gì thế?”
Bình thường Thịnh Tiêu sẽ không trả lời vấn đề dễ biết này, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại nói nhiều hơn mọi ngày, dù Yến Tương Lan hỏi gì cũng đều đáp lại.
“Phơi thuốc.”
“Phơi mấy cái đó làm gì?” Yến Tương Lan nói: “Ta có bày pháp trận lên tủ thuốc, có để dăm ba năm cũng không bị ẩm mốc, đừng phí sức.”
Thịnh Tiêu mím môi ‘Ừ’ một tiếng, lần lượt đặt từng vị thuốc về lại chỗ cũ.
Yến Tương Lan vừa đi dạo một vòng về đã thấy eo đau chân mềm, ngồi xuống ghế nệm bên cạnh, phát hiện trên bàn có đặt một chén cháo đang được hỏa linh thạch ủ ấm, kế bên còn có một đĩa mứt ngọt.
Đây cũng là chuyện lạ hiếm có.
Yến Tương Lan chống tai cười he he với Thịnh Tiêu đang sắp xếp lại tủ thuốc: “Thịnh tông chủ, hôm nay sao chu đáo ân cần thế? Đã gây ra họa gì hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Chỉ có Yến Tương Lan mới mặt dày nói ra câu này.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt liếc y, bình thường nếu Yến Tương Lan nói mấy lời nhảm xít này, hắn sẽ lười đoái hoài, nhưng lần này lại nói: “Không có.”
Yến Tương Lan là tên miệng nợ, ghẹo xong theo thói quen không chờ Thịnh Tiêu phản ứng, hai tay bưng chén cháo lên định húp, đột nhiên nghe thấy hắn trả lời suýt chút nữa làm cháo vẩy ra bỏng móng vuốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiêu.
“Thịnh tông chủ!” Yến Tương Lan đặt chén cháo xuống, nhéo vành tai, vội vã xông tới đặt tay lên vai hắn quay người lại để dòm cho kỹ, hoảng hốt nói: “Ngươi làm sao thế, bị đoạt xác?! Yêu nghiệt phương nào, khôn hồn cút khỏi cơ thể đạo lữ của ta!”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Ăn cháo đi.”
“Rốt cuộc ngươi bị cái gì thế?” Yến Tương Lan được hắn dìu về chỗ ngồi, nhưng vẫn nắm chặt tay áo của hắn không buông, nói tiếp: “Hôm nay thật kỳ lạ, đừng như vậy ta sợ.”
Thịnh Tiêu chỉ là nói nhiều hơn bình thường một câu, nhưng trong mắt Yến Tương Lan còn kinh khủng hơn chuyện Thiên Diễn diệt vong.
Yến Tương Lan về chỗ ngồi bưng cháo lên húp, ánh mắt vẫn lởn vởn trên người Thịnh Tiêu.
Cửa y quán mở ra, ánh mắt trời chiếu nghiêng lên người Thiên Đạo đại nhân, áo bào của Giải Trĩ Tông vốn bình thường không có gì lạ, nhưng khoác trên người Thịnh Tiêu không hiểu sao mang đến cho người ta cảm giác khí thế lạnh lẽo phải dè chừng, là cái kiểu vừa nhìn vào liền khiếp sợ.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào làm ngũ quan tựa dao khắc của Thịnh Tiêu trở nên nhu hòa bán trong suốt, nhưng ánh nắng không thể hòa tan đỉnh núi tuyết, hắn vẫn bễ nghễ trên cao như một vị tiên.
Yến Tương Lan quyết định ăn sắc đẹp của Thịnh tông chủ thay cháo.
Thịnh Tiêu ngồi ở đó dùng đèn Tê Giác xử lý chuyện của Giải Trĩ Tông, có lẽ suốt mười năm không dùng đèn Tê Giác nên hơi lóng ngóng, đôi lúc ngón tay đặt trên tim đèn hồi lâu không biết tiếp theo phải làm gì.
Yến Tương Lan nhìn mà buồn cười.
Y lửng dạ nên không có hứng ăn, chỉ húp thêm mấy miếng rồi đặt chén cháo xuống, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Thịnh Tiêu, thân hình gầy yếu che lại ánh mặt trời, đứng ngược nắng làm cho bộ áo đỏ của y ửng lên vầng sáng đỏ nhạt.
“Thịnh tông chủ.”
Thịnh Tiêu ngước mắt nhìn y.
Ba tháng trước, mỗi lần Yến Tương Lan gọi ‘Thịnh tông chủ’ hay ‘Thiên Đạo đại nhân’ đều bằng giọng điệu chướng khí quái gở, nhưng hôm nay y gọi với vẻ tình thú, kéo dài âm cuối khiến nó trở nên mập mờ ái muội.
“Sao?”
“Tèn ten!”
Yến Tương Lan duỗi móng vuốt ra, năm ngón tay run nhẹ, câu ‘tèn ten’ vừa dứt, ngón út cong lên móc lấy một sợi dây, trưng ra miếng linh khí ngọc bội tinh xảo mới mua ở trước mặt Thịnh Tiêu.
Có một đóa hoa quế bị phong ấn bên trong ngọc bội, có lẽ khi tán tu luyện chế linh khí thì vô tình làm rơi hoa quế vào trong, tạo ra một nét thú vị tinh tế.
“Đẹp không?!” Yến Tương Lan đứng ngược sáng, trên khuôn mặt chỉ có một vệt sáng quẹt qua, làm đôi mắt xinh đẹp của y càng lấp lánh tựa như pha lê, y híp mắt cười: “Tặng ngươi.”
Thịnh Tiêu nhìn ngọc bội trước mắt, đồng tử khẽ run, đưa tay nhận lấy.
Yến Tương Lan thấy Thịnh Tiêu có vẻ rất thích, đôi mắt tối đen cũng trở nên dịu dàng, lúc này ra sức dỗ hắn: “Linh khí ngọc bội này có thể chứa đồ, còn có thể kết nối với đèn Tê Giác, lúc đó ngươi khỏi cần mang theo đèn, dùng cái này là có thể truyền âm cho ta.”
Ngón tay của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa quế nhỏ xíu bên trong ngọc bội, không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Trong mắt người khác, Thịnh Tiêu chẳng khác gì lúc bình thường, vẫn lạnh nhạt ít nói, nhưng Yến Tương Lan chung sống với hắn đã lâu, tất nhiên biết Thiên Đạo đại nhân được dỗ vui tít mắt.
Ngọn núi tuyết không bị ánh mặt trời hòa tan mà lại bị một món đồ dỗ cho phảng phất tan thành dòng suối chảy róc rách, Yến Tương Lan cảm thấy vô cùng thành tựu, lập tức chỉ muốn làm cho hắn mãi mãi được vui vẻ như vậy, vì thế đầu óc lỡ bị trật một nhịp.
“Đẹp hơn miếng ngọc bội hình bán nguyệt kia phải không, he he he cái đó bị vỡ cũng không tiếc, dù sao chỉ đáng mấy đồng bạc, nghe nói linh khí này còn có thể…”
Thịnh Tiêu bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đen đặc u ám nhìn chằm chằm vào Yến Tương Lan.
Làm cho Yến Tương Lan đang nói không ngớt miệng phải giật mình: “Hả? Sao thế?”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, đột nhiên giống như nghĩ thông suốt được gì đó, lạnh lùng hỏi.
“Sao ngươi biết ngọc bội hình bán nguyệt kia bị vỡ?”
Thịnh Tiêu chưa bao giờ nói ra nửa chữ với người khác về chuyện linh hồ đập vỡ ngọc bội.
Yến Tương Lan hóa đá.
Tiêu rồi.
Y chỉ lo dỗ người vui vẻ, lỡ quên mất chuyện ngu xuẩn năm đó.
===Hết chương 88===
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook