Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai
-
Chương 18: Lấy can đảm…
Đèn hành lang sáng rực, Vu Hạ đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu: “Em sắp xếp hành lý một chút, lát nữa sẽ mang quà tặng anh.”
Lục Diễn Châu cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Anh thay đồ sẵn đợi em?
Rõ ràng là tự cô yêu cầu, nhưng nghe anh như vậy, mặt Vu Hạ vẫn đỏ bừng, cô đỏ mặt gật đầu: “Được.”
Người đàn ông hất cằm: “Vào đi.”
Vu Hạ đóng cửa lại, thay dép, đẩy vali trở về phòng. Cô không sắp xếp hành lý ngay mà lấy hộp quà ra đặt lên bàn, sau đó lục tìm quần áo trong tủ, đi tắm gội trước.
Cô sấy tóc xong ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên giường reo hai tiếng.
Cô bước tới, cầm điện thoại lên.
L:[0314]
L: [Mật khẩu nhà anh.]
Lấy được mật khẩu nhà bạn trai!
Cô cong khóe miệng, ngồi xuống bên giường, trả lời anh: [Vậy em có nên đáp lại, cho anh biết mật khẩu nhà em không?]
Lục Diễn Châu tắm xong đi ra, mặc áo ngủ đang lau tóc, nhìn thấy câu trả lời của cô thì khóe miệng cong lên, gửi tin nhắn thoại: “Nếu em bằng lòng.”
Lau tóc xong, anh treo khăn lên rồi đi đến tủ quần áo.
Bây giờ đã là tháng Tư, cho dù chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối lớn cũng không cần thiết phải mặc áo khoác. Anh lấy chiếc áo mình mặc tối hôm đó trong tủ ra mặc vào.
Lúc này, Vu Hạ lại gửi một tin nhắn khác.
Sống Trong Mùa Xuân: [Đợi lát nữa sẽ cho anh.]
Sống Trong Mùa Xuân: [Báo trước với anh, mười phút nữa em sẽ đi tìm anh.]
Báo trước gì cơ?
Nhắc anh phải thay đồ sẵn đợi cô ư?
Lục Diễn Châu cười thầm, thật ra anh cũng không biết cô muốn làm gì, nhưng anh mơ hồ dự cảm có thể sẽ nằm ngoài mong đợi của anh.
Cô luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của anh.
Vu Hạ lấy trong tủ lạnh ra một lon bia.
Bia là Đường Duyệt mua mang đến nhà cô ở lại qua đêm lần trước, vừa hay còn đúng một lon. Hai ly rượu vang cô uống trước đó không đủ nên phải uống thêm một ly nữa để tiếp thêm dũng khí.
Mười phút sau, Vu Hạ mặc đồ ở nhà đứng trước cửa nhà Lục Diễn Châu, chăm chú nhập mật khẩu.
Tách.
Cửa mở ra.
Giây phút kéo cánh cửa ra, tim cô đập thình thịch, người đàn ông mặc chiếc áo lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, đứng cạnh tủ lối vào, hai tay đút túi quần, thản nhiên nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
Vu Hạ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Cứ thế ngắm đến nửa phút.
“Em định cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm anh sao?” Lục Diễn Châu bó tay cong khóe môi, đi tới kéo cô vào, đưa tay ra sau đóng cửa lại, anh ôm cô vào lòng, cụp mắt nhìn cô, "Bây giờ có thể nói được chưa? Tại sao đột nhiên lại muốn anh mặc cái áo này?"
Trước đó ở trên xe anh cũng hỏi: "Tại sao?"
Vu Hạ nói: “Đợi gặp rồi sẽ nói cho anh biết.”
Vu Hạ luồn tay vào trong chiếc áo khoác trắng mở rộng của anh, ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh: “Lần đầu tiên chỉ nhớ anh mặc áo khoác trắng, nhưng thật ra không nhìn rõ anh mặc nó trông như thế nào.” Cô dừng lại, "Trước đó em luôn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ của chúng ta không hề tốt đẹp, dù sao hôm đó cũng là một ngày tồi tệ đối với em, có thể anh cũng nghĩ như vậy..."
Hôm đó, chắc chắn anh đã nhìn thấy cô và Châu Dữ.
Nhưng anh không biết hôm đó chính là ngày cô chia tay, lúc nhìn thấy anh đã nghĩ gì? Có thể anh nghĩ là: Ồ, hóa ra cô ấy có bạn trai rồi. Cô ấy đang xảy ra mâu thuẫn với bạn trai.
Lục Diễn Châu nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói tiếp.
"Nhưng tối nay Lâm Tô nói với em rằng, cuộc gặp gỡ của chúng ta rất lãng mạn. Ôm nhầm nhưng lại gặp đúng người, đó là định mệnh." Vu Hạ ngẩng mặt lên cười rạng rỡ với anh, "Cho nên, em muốn nhìn một lần nữa để ghi nhớ dáng vẻ anh tối hôm ấy.”
Cô đang định nghĩa lại cuộc gặp gỡ của họ.
Lục Diễn Châu nhìn cô thật sâu một lát, hơi khom người, cúi đầu đến gần môi cô. Vu Hạ tưởng anh định hôn cô nên nhắm mắt lại, tim đập nhanh hơn.
Nhưng lại nghe thấy anh hỏi nhỏ: “Sao còn uống bia nữa?”
Vu Hạ nhắm mắt lại, giọng run run: "Lấy can đảm..."
"Em muốn làm gì mà cần phải can đảm?" Giọng người đàn ông mang theo ý cười.
Vu Hạ hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, đáy mắt hiện rõ sự ngượng ngùng không thể che giấu, nhưng cũng không có ý định chạy trốn. Cô kiễng chân hôn lên môi anh, mơ hồ lẩm bẩm: "Can đảm hành sự."
Yết hầu của Lục Diễn Châu chuyển động, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Hai người đứng ở huyền quan hôn nhau không rời, khi Vu Hạ sắp đứng không vững thì bị người đàn ông bế lên, đi vào phòng ngủ. Vu Hạ được đặt lên giường, mái tóc đen dài xõa trên gối của anh, làn da trắng nõn của cô tương phản rõ rệt với ga trải giường màu xanh đậm.
Lục Diễn Châu mặc đồ không hợp thời tiết nên đã đổ mồ hôi từ lâu, anh cởi áo khoác ném lên giường, tiếp đến là áo len mỏng... Đúng như Vu Hạ tưởng tượng, người đàn ông này vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc nhưng không khoa trương, đường nét rất vừa phải. Cô th ở dốc, hoảng hốt nhìn anh, không biết tại sao trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ: “Em… em quên mang quà cho anh rồi.”
Người đàn ông chống tay trên đầu cô, khóe mắt hơi đỏ, hơi thở rối loạn áp sát cổ cô: “Không sao, mai rồi đưa anh.”
Vu Hạ áp má vào chiếc cổ nóng rực của anh, lại ngửi thấy mùi hương gỗ quen thuộc, mùi hương này dường như có thể khiến cô bớt căng thẳng hơn.
Không khí trong nhà bị đốt cháy, mang theo hơi nóng ẩm ướt khó tả, ngọn đèn ngủ lờ mờ, Vu Hạ giống như một chú cá trắng bé nhỏ lăn lộn trong sóng, lăn lộn từng cơn vừa đau vừa khó chịu. Cô ôm lấy tấm lưng căng cứng của người đàn ông, cũng không biết đã xin anh tha cho mấy lần, người đàn ông tình đến khó cưỡng cuối cùng cũng buông cô ra.
Vu Hạ nằm trên ngực anh, yếu ớt trách móc: “Anh yêu à, anh không biết thế nào gọi là ngày tháng còn dài à?”
“Biết.” Lục Diễn Châu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, giọng hơi khàn, “Cho nên anh đã rất kiềm chế rồi.”
"..."
Vậy lúc anh không kiềm chế thì sẽ như thế nào?
Vu Hạ mệt đến đầu óc mơ hồ, nhưng lại không nỡ ngủ, thấp giọng hỏi: “Anh đoán xem quà em mua cho anh là gì. Nếu anh đoán đúng, em sẽ cho anh biết mật khẩu nhà em."
Lục Diễn Châu sờ tóc cô, suy nghĩ rồi nói: “Nước hoa?”
"Không phải, đoán lại đi."
“Có bao nhiêu cơ hội?”
"Ừm... năm lần."
Cái này có hơi khó đoán.
Lục Diễn Châu suy nghĩ mấy giây: "Mô hình?"
"Sai."
"Đồng hồ?"
"Không không không."
“Chậc…” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Cục cưng, gợi ý cho anh đi.”
Vu Hạ bị hai từ “cục cưng” của anh làm cho ngứa ngáy, đưa ngón trỏ vuốt v e ngực anh hai cái. Giây tiếp theo, bị người đàn ông giữ lại: “Đừng mời gọi anh.”
Vu Hạ ra vẻ vô tội, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em đang gợi ý cho anh mà.”
Lục Diễn Châu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại mấy giây, cụp mắt nhìn cô: "Bút máy?"
“Đoán đúng rồi!” Vu Hạ cong mắt, nói cho anh mật khẩu nhà như đã hứa.
Lục Diễn Châu cười khẽ, dùng đầu ngón tay quệt nhẹ má cô: “Mật khẩu có ý nghĩa gì?”
“Ngày em đăng ký bút danh và trở thành Tam Hạ phu nhân.” Vu Hạ mơ màng ngáp một cái, “Mật khẩu của anh có ý nghĩa gì? Ngày 14 tháng 3, Ngày Lễ tình nhân trắng?”
"Mật khẩu được thay đổi dựa trên ngày anh đến xem nhà." Đây là một trong những thói quen của anh, ngày chuyển nhà được dùng làm mật khẩu, nhưng bây giờ nó đã có thêm một định nghĩa mới, "Cũng là ngày anh gặp em lần đầu tiên."
Lục Diễn Châu cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Anh thay đồ sẵn đợi em?
Rõ ràng là tự cô yêu cầu, nhưng nghe anh như vậy, mặt Vu Hạ vẫn đỏ bừng, cô đỏ mặt gật đầu: “Được.”
Người đàn ông hất cằm: “Vào đi.”
Vu Hạ đóng cửa lại, thay dép, đẩy vali trở về phòng. Cô không sắp xếp hành lý ngay mà lấy hộp quà ra đặt lên bàn, sau đó lục tìm quần áo trong tủ, đi tắm gội trước.
Cô sấy tóc xong ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên giường reo hai tiếng.
Cô bước tới, cầm điện thoại lên.
L:[0314]
L: [Mật khẩu nhà anh.]
Lấy được mật khẩu nhà bạn trai!
Cô cong khóe miệng, ngồi xuống bên giường, trả lời anh: [Vậy em có nên đáp lại, cho anh biết mật khẩu nhà em không?]
Lục Diễn Châu tắm xong đi ra, mặc áo ngủ đang lau tóc, nhìn thấy câu trả lời của cô thì khóe miệng cong lên, gửi tin nhắn thoại: “Nếu em bằng lòng.”
Lau tóc xong, anh treo khăn lên rồi đi đến tủ quần áo.
Bây giờ đã là tháng Tư, cho dù chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối lớn cũng không cần thiết phải mặc áo khoác. Anh lấy chiếc áo mình mặc tối hôm đó trong tủ ra mặc vào.
Lúc này, Vu Hạ lại gửi một tin nhắn khác.
Sống Trong Mùa Xuân: [Đợi lát nữa sẽ cho anh.]
Sống Trong Mùa Xuân: [Báo trước với anh, mười phút nữa em sẽ đi tìm anh.]
Báo trước gì cơ?
Nhắc anh phải thay đồ sẵn đợi cô ư?
Lục Diễn Châu cười thầm, thật ra anh cũng không biết cô muốn làm gì, nhưng anh mơ hồ dự cảm có thể sẽ nằm ngoài mong đợi của anh.
Cô luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của anh.
Vu Hạ lấy trong tủ lạnh ra một lon bia.
Bia là Đường Duyệt mua mang đến nhà cô ở lại qua đêm lần trước, vừa hay còn đúng một lon. Hai ly rượu vang cô uống trước đó không đủ nên phải uống thêm một ly nữa để tiếp thêm dũng khí.
Mười phút sau, Vu Hạ mặc đồ ở nhà đứng trước cửa nhà Lục Diễn Châu, chăm chú nhập mật khẩu.
Tách.
Cửa mở ra.
Giây phút kéo cánh cửa ra, tim cô đập thình thịch, người đàn ông mặc chiếc áo lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, đứng cạnh tủ lối vào, hai tay đút túi quần, thản nhiên nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
Vu Hạ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Cứ thế ngắm đến nửa phút.
“Em định cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm anh sao?” Lục Diễn Châu bó tay cong khóe môi, đi tới kéo cô vào, đưa tay ra sau đóng cửa lại, anh ôm cô vào lòng, cụp mắt nhìn cô, "Bây giờ có thể nói được chưa? Tại sao đột nhiên lại muốn anh mặc cái áo này?"
Trước đó ở trên xe anh cũng hỏi: "Tại sao?"
Vu Hạ nói: “Đợi gặp rồi sẽ nói cho anh biết.”
Vu Hạ luồn tay vào trong chiếc áo khoác trắng mở rộng của anh, ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh: “Lần đầu tiên chỉ nhớ anh mặc áo khoác trắng, nhưng thật ra không nhìn rõ anh mặc nó trông như thế nào.” Cô dừng lại, "Trước đó em luôn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ của chúng ta không hề tốt đẹp, dù sao hôm đó cũng là một ngày tồi tệ đối với em, có thể anh cũng nghĩ như vậy..."
Hôm đó, chắc chắn anh đã nhìn thấy cô và Châu Dữ.
Nhưng anh không biết hôm đó chính là ngày cô chia tay, lúc nhìn thấy anh đã nghĩ gì? Có thể anh nghĩ là: Ồ, hóa ra cô ấy có bạn trai rồi. Cô ấy đang xảy ra mâu thuẫn với bạn trai.
Lục Diễn Châu nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói tiếp.
"Nhưng tối nay Lâm Tô nói với em rằng, cuộc gặp gỡ của chúng ta rất lãng mạn. Ôm nhầm nhưng lại gặp đúng người, đó là định mệnh." Vu Hạ ngẩng mặt lên cười rạng rỡ với anh, "Cho nên, em muốn nhìn một lần nữa để ghi nhớ dáng vẻ anh tối hôm ấy.”
Cô đang định nghĩa lại cuộc gặp gỡ của họ.
Lục Diễn Châu nhìn cô thật sâu một lát, hơi khom người, cúi đầu đến gần môi cô. Vu Hạ tưởng anh định hôn cô nên nhắm mắt lại, tim đập nhanh hơn.
Nhưng lại nghe thấy anh hỏi nhỏ: “Sao còn uống bia nữa?”
Vu Hạ nhắm mắt lại, giọng run run: "Lấy can đảm..."
"Em muốn làm gì mà cần phải can đảm?" Giọng người đàn ông mang theo ý cười.
Vu Hạ hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, đáy mắt hiện rõ sự ngượng ngùng không thể che giấu, nhưng cũng không có ý định chạy trốn. Cô kiễng chân hôn lên môi anh, mơ hồ lẩm bẩm: "Can đảm hành sự."
Yết hầu của Lục Diễn Châu chuyển động, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Hai người đứng ở huyền quan hôn nhau không rời, khi Vu Hạ sắp đứng không vững thì bị người đàn ông bế lên, đi vào phòng ngủ. Vu Hạ được đặt lên giường, mái tóc đen dài xõa trên gối của anh, làn da trắng nõn của cô tương phản rõ rệt với ga trải giường màu xanh đậm.
Lục Diễn Châu mặc đồ không hợp thời tiết nên đã đổ mồ hôi từ lâu, anh cởi áo khoác ném lên giường, tiếp đến là áo len mỏng... Đúng như Vu Hạ tưởng tượng, người đàn ông này vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc nhưng không khoa trương, đường nét rất vừa phải. Cô th ở dốc, hoảng hốt nhìn anh, không biết tại sao trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ: “Em… em quên mang quà cho anh rồi.”
Người đàn ông chống tay trên đầu cô, khóe mắt hơi đỏ, hơi thở rối loạn áp sát cổ cô: “Không sao, mai rồi đưa anh.”
Vu Hạ áp má vào chiếc cổ nóng rực của anh, lại ngửi thấy mùi hương gỗ quen thuộc, mùi hương này dường như có thể khiến cô bớt căng thẳng hơn.
Không khí trong nhà bị đốt cháy, mang theo hơi nóng ẩm ướt khó tả, ngọn đèn ngủ lờ mờ, Vu Hạ giống như một chú cá trắng bé nhỏ lăn lộn trong sóng, lăn lộn từng cơn vừa đau vừa khó chịu. Cô ôm lấy tấm lưng căng cứng của người đàn ông, cũng không biết đã xin anh tha cho mấy lần, người đàn ông tình đến khó cưỡng cuối cùng cũng buông cô ra.
Vu Hạ nằm trên ngực anh, yếu ớt trách móc: “Anh yêu à, anh không biết thế nào gọi là ngày tháng còn dài à?”
“Biết.” Lục Diễn Châu vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, giọng hơi khàn, “Cho nên anh đã rất kiềm chế rồi.”
"..."
Vậy lúc anh không kiềm chế thì sẽ như thế nào?
Vu Hạ mệt đến đầu óc mơ hồ, nhưng lại không nỡ ngủ, thấp giọng hỏi: “Anh đoán xem quà em mua cho anh là gì. Nếu anh đoán đúng, em sẽ cho anh biết mật khẩu nhà em."
Lục Diễn Châu sờ tóc cô, suy nghĩ rồi nói: “Nước hoa?”
"Không phải, đoán lại đi."
“Có bao nhiêu cơ hội?”
"Ừm... năm lần."
Cái này có hơi khó đoán.
Lục Diễn Châu suy nghĩ mấy giây: "Mô hình?"
"Sai."
"Đồng hồ?"
"Không không không."
“Chậc…” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Cục cưng, gợi ý cho anh đi.”
Vu Hạ bị hai từ “cục cưng” của anh làm cho ngứa ngáy, đưa ngón trỏ vuốt v e ngực anh hai cái. Giây tiếp theo, bị người đàn ông giữ lại: “Đừng mời gọi anh.”
Vu Hạ ra vẻ vô tội, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em đang gợi ý cho anh mà.”
Lục Diễn Châu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại mấy giây, cụp mắt nhìn cô: "Bút máy?"
“Đoán đúng rồi!” Vu Hạ cong mắt, nói cho anh mật khẩu nhà như đã hứa.
Lục Diễn Châu cười khẽ, dùng đầu ngón tay quệt nhẹ má cô: “Mật khẩu có ý nghĩa gì?”
“Ngày em đăng ký bút danh và trở thành Tam Hạ phu nhân.” Vu Hạ mơ màng ngáp một cái, “Mật khẩu của anh có ý nghĩa gì? Ngày 14 tháng 3, Ngày Lễ tình nhân trắng?”
"Mật khẩu được thay đổi dựa trên ngày anh đến xem nhà." Đây là một trong những thói quen của anh, ngày chuyển nhà được dùng làm mật khẩu, nhưng bây giờ nó đã có thêm một định nghĩa mới, "Cũng là ngày anh gặp em lần đầu tiên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook