"Cô út, để con xách giúp!"

"Con cũng muốn! Con cũng muốn giúp cô út!"

"Được rồi.

" Lục Thanh Diên nâng giỏ lên một chút.


Hai đứa nhỏ mỗi người đưa một tay chống đỡ đáy giỏ.


Bọn chúng tự cảm thấy mình đã giúp đỡ rất nhiều, khuôn mặt nhỏ vừa được Lục Thanh Diên lau sạch lại bị bẩn, đều tràn đầy nụ cười tự hào.


Đến bếp, hai đứa nhỏ rửa tay rồi vào theo, sau đó ngồi trên ghế đẩu nhỏ của mình, chờ Lục Thanh Diên phân công "nhiệm vụ.

"

Lục Thanh Diên lấy mầm tỏi ra chia cho chúng.


"Biết làm thế nào rồi chứ?" Cô cười hỏi.


"Biết ạ.

"

Gia Sinh cười hì hì lột vỏ mầm tỏi ở dưới, "Bỏ hai lớp này đi ạ.


"

"Đúng!"

Đường Sinh gật đầu, ra hiệu cho Lục Thanh Diên làm việc đi, đừng làm phiền bọn chúng làm việc.


Lục Thanh Diên đặt cái bát gốm trước mặt chúng, quay người gọt vỏ củ cải.


Lá củ cải và vỏ củ cải được Lục Thanh Diên mang đến chuồng gà phía sau nhà kho để cho gà ăn.


Miếng thịt muối đặt trong tủ đựng bát đĩa đã được nướng chín da.


Lục Thanh Diên đốt lửa, rửa sạch thịt muối bằng nước nóng, sau đó chà sạch nồi, cho nước vào đun thịt muối.


Quay lại rửa sạch bông cải xanh, thái nhanh thành lát mỏng, đặt vào chậu sứ mẫu đơn bên cạnh.


"Cô út! Mầm tỏi lột xong rồi!"

Gia Sinh bế cái bát gốm đưa cho cô.


Lục Thanh Diên khen hai đứa nhỏ, khen đến mức hai má chúng đỏ bừng, rồi chạy ra ngoài chơi.



Cô rửa sạch mầm tỏi, dùng con dao to, mạnh mẽ đập dập phần gốc mầm tỏi, sau đó cắt thành khúc, cho vào rổ tre nhỏ để dành.


Bà nội tuổi cao, nên thức ăn cần mềm hơn một chút.


Lục Thanh Diên chờ thịt muối gần chín, vớt ra một phần nhỏ, phần còn lại tiếp tục hầm, phần nhỏ này được cô thái thành hạt lựu, cho trực tiếp vào nồi nhỏ để nấu cháo thịt muối.


Lúc bỏ củ cải vào nồi, Lục Thanh Diên đặt hai thanh tre ở bên cạnh cháo thịt muối, hấp một bát trứng hấp trên đó.


Lúc đám người ba Lục và anh trai Lục vác cuốc trở về, chưa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm của thịt muối.


"Thơm quá!" Lục Thanh Thiên hít một hơi thật sâu.


"Đi nhanh lên.

" Lục Thanh Minh ở phía sau thúc giục.


"Cha, anh cả bảo đi nhanh lên.

" Lục Thanh Thiên cười hì hì vỗ vào vai ba mình đi trước.


“Nhanh rồi, nhanh rồi.

” Ba Lục cười toe toét đáp lại.


“Giỏi lắm Lục Thanh Thiên! Anh bảo em đi nhanh lên, trái lại em lại đi thúc giục ba!”

Lục Thanh Minh túm lấy cổ Lục Thanh Thiên, người sau dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời để gào thét.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương