Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 94: Anh thấy mình cong mất rồi (6)

Tang La dán sát mặt vào tường, vô cùng kinh ngạc nhưng không hề chống cự. Sự tin tưởng Ngải Nặc Đức đã xâm nhập vào sâu trong linh hồn cô, cô không tin anh sẽ làm gì gây tổn thương cho mình, cho nên lúc này cô chỉ thấy ngạc nhiên khó hiểu nhiều hơn. Sao vậy? Chẳng lẽ ở kiếp này lại phát triển nhanh vậy à? Anh muốn đi theo cốt truyện dùng vũ lực ép yêu sao? Nghĩ vậy cũng thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó.

Tang La suy nghĩ vẩn vơ, định quay đầu ra sau nhìn Ngải Nặc Đức thì lại bị anh đè lại, cái tay đó cũng không thu về nữa, tiếp tục giữ đầu cô, không cho cô động đậy. Cùng lúc đó một cái tay lành lạnh như ngọc của anh chạm vào gáy cô, kéo cổ áo sau gáy cổ xuống dưới, để lộ ra toàn bộ phần gáy, đó là nơi ẩn chứa tuyến thể pheromone của mỗi người trên thế giới này.

Khi Alpha cắn vào tuyến thể của Omega và truyền pheromone của mình vào đó thì có nghĩa là đã đánh dấu đối phương.

Trong phòng ngủ ánh sáng lập lòe, chiếc giường lớn mập mờ nằm ở một bên. Cả người Tang La bị một thân thể cường tráng khác khống chế, bộ phận đặc biệt nhạy cảm mỏng manh lại bị ép lộ ra. Hơi thở của anh phả trên cổ khiến tim Tang La đập nhanh hơn, bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Ngải Nặc Đức phải tốn rất nhiều sức lực mới khiến cho pheromone của mình không tiết ra ngoài làm lộ cảm xúc của anh. Biểu cảm trên mặt anh lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ gáy yếu ớt của Tang La, ẩn dưới đó là tuyến thể pheromone tỏa mùi ngọt ngào. Không ngờ đây lại là pheromone A, có nghĩa là cùng chữ với anh.

Rõ ràng là Alpha mà sao lại tiết ra mùi hương ngọt ngào như vậy? Đó rõ ràng là đặc quyền của Omega!

Ngải Nặc Đức càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn. Anh chậm rãi cúi đầu cho đến khi chóp mũi chạm vào phần da ở gáy cô, hương thơm nồng nặc tràn vào khoang mũi, là một mùi thơm rất dễ chịu, không hề nồng nặc, không khiến anh khó thở như mùi người ta xịt quá nhiều nước hoa, thậm chí còn khiến người ta muốn hít sâu hơn để hấp thụ được càng nhiều hơn…

Lồng ngực anh dần phập phồng, mắt nhìn vào phần thịt ở chỗ gáy kia, cảm thấy hàm răng rất ngứa, như muốn cắn vào đó.

“Anh làm gì vậy?” Tư thế này không được thoải mái cho lắm, hai tay Tang La đè trên tường hơi co giật, cô lên tiếng hỏi anh.

Ngải Nặc Đức đột nhiên tỉnh lại từ cử chỉ điên rồ của mình. Anh lại đè chặt cô, lồng ngực áp vào tấm lưng gầy của cô: “Cô là Alpha?”

Lần ép này khiến Tang La cảm thấy không khí trong phổi như bị ép ra ngoài. Cô đã bị anh chiều hư rồi, dù bị ấm ức một chút xíu do anh cô cũng không chịu nổi, lúc này liền nổi giận: “Mũi chó mất linh rồi đấy à? Có phải hay không không tự mình ngửi được chắc? Thả tôi ra ngay!”

Ngải Nặc Đức phớt lờ cô, tiếp tục lạnh lùng chất vấn: “Sáng nay tại sao cô lại chạm vào tôi?”

Tang La cả giận: “Tôi muốn sờ thì sờ đấy, cần gì lý do?”

“Cô!” Ngải Nặc Đức lập tức kiềm chế kích động, lạnh lùng hỏi: “Có phải cô đồng tính luyến ái không?”

“Anh mới là đồ đồng tính luyến ái, cả nhà anh là đồng tính luyến ái!” Tang La mắng: “Không phải chỉ sờ mông anh thôi à. Ông đây thích sờ mông đây, thấy cái mông anh vểnh lên thì sờ đấy đã làm sao? Cùng là A cả, anh có cái gì tôi cũng có cái đó, tôi sờ một cái thì chết à? Cùng lắm thì sau này tôi cho anh sờ là được chứ gì. Đồ hẹp hòi! Sao anh còn chưa thả tôi ra? Tôi thấy anh mới là cái đồ đồng tính luyến ái đấy, nhòm ngó tôi…”

Ngải Nặc Đức lập tức buông cô ra, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc xanh lét lúc đỏ ửng, trông rất tức giận: “Gan cô cũng to đấy, cô có biết tôi là ai không?”

Cuối cùng Tang La đã có thể rời khỏi bức tường lạnh lẽo, đồ ăn trên tay cô đã sớm rơi xuống đất, cô không thèm nhặt nó lên, chỉ đá sang một bên: “Tôi thèm vào mà biết anh là ai!” Cô nhấc cái thùng đồ ăn lên: “Tôi đã giao đúng hẹn rồi. Thế này là do anh tự làm, có ăn hay không là việc của anh, muốn trả hàng thì không có cửa đâu.”

Hừ! Tang La quăng cái thùng lên vai, nhảy mấy bước từ trên ban công xuống dưới, dần biến mất trong tầm mắt Ngải Nặc Đức.

Bị người ta mắng thẳng mặt không hề khách sáo, Ngải Nặc Đức hít vào mấy hơi, bật đèn lên, ngồi xuống ghế sô pha gọi điện thoại.

Bên kia nhận máy, giọng nói anh lãnh đạm không nghe ra cảm xúc: “Không có sự phòng bị hay phản ứng nào trước đòn tấn công bất ngờ của tôi. Có thể loại trừ là việc cô ta đến là để nhằm vào tôi... Kỹ thuật của cô ta rất tốt, nhưng trên người không có mùi máu tanh, không giống sát thủ…”

Học viện cho phép giao đồ ăn từ ngoài vào để sinh viên được giải trí đương nhiên vì họ đã đảm bảo an ninh đầy đủ, ví dụ như vẫn luôn có người giám sát những người giao hàng đi vào trong phạm vi. Vốn dĩ hoạt động giải trí này vẫn đang tiến hành bình thường cho đến khi Tang La xuất hiện. Cô có thể dễ dàng đánh bại giáo quan trong học viện. Người giao hàng này từ đâu ra vậy? Còn trẻ như vậy mà đã có kỹ xảo chiến đấu chuẩn xác và rất độc, thử hỏi như vậy thì sao người ta không để ý đến cho được?

Tối nay đám sinh viên đầu óc ngu si tứ chi phát triển chỉ biết lên diễn đàn nhiệt liệt tán thưởng Tang La quá trâu bò, vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng trong mắt người có đầu óc thì họ lại thấy được một khía cạnh khác.

Cho dù cô là thực sự là thiên tài hay là gián điệp của nước khác, hoặc là người có ý đồ xấu thì cũng đủ khiến người ta phải coi trọng.

Đêm nay chỉ là một bài kiểm tra thôi.

Kết quả lại càng khiến người ta để ý hơn nữa, Tang La không chỉ có thể đánh gục nhiều giáo quan mà còn có năng lực ẩn thân đi đường cực kỳ tốt, vừa rồi cô đi thẳng một đường mà không bị ai phát hiện ra. Cô gái nữ A này không thể khinh thường được.

Ngải Nặc Đức yêu cầu người ở đầu dây bên kia kiểm tra thông tin lý lịch của Tang La, sau khi tra rõ lập tức gửi cho anh một bản, nói xong liền cúp máy.

Anh nhìn hộp đồ ăn bị Tang La đá vào góc tường, rồi nhớ tới lời nói vô lễ đầy hung dữ của người đó. Hình tượng cao nhân thần bí của cô trong mắt toàn Học viện Quân sự đã hoàn toàn sụp đổ trong đầu óc anh. Mê sờ mông… là cái quỷ gì? Đồ biếи ŧɦái! Còn nói anh đồng tính luyến ái, nhòm ngó cô ta nữa chứ… Đúng là cái tự luyến, vô sỉ. Anh là A thẳng, có xu hướng tính dục vô cùng bình thường chỉ thích Omega thôi!

Đúng lúc này chuông cửa phòng anh đột nhiên vang lên.

Anh đi xuống lầu mở cửa ra, một làn hương pheromone ngọt ngào đặc thù lập tức lan tỏa. Ngải Nặc Đức dừng động tác, mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Thu Mạn.

Trên người Thu Mạn rất khác thường, cô ta run lẩy bẩy, trông yếu ớt bất lực vô cùng, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn Ngải Nặc Đức, trên cơ thể tỏa ra mùi hương ngọt ngào, là mùi hương của O rất có sức hấp dẫn với A. Đây là pheromone của O?

...

Tang La tức giận đeo thùng đồ ăn lái xe điện rời khỏi Học viện Quân sự đi về tiệm.

Mặc dù đang là giờ ăn khuya ban đêm, lúc này trong quán còn rất nhiều khách nhưng cũng không còn đồ ăn cần cô đi giao nữa, vì vậy Tang La có thể tan ca về đi ngủ. Về thì tất nhiên sẽ không về cái phòng thuê ổ chuột cô thuê lúc trước rồi. Ông chủ liền làm người tốt đến cùng, cho Tang La thuê một phòng trống giá cả rất rẻ ở ngay gần cửa hàng, làm ký túc xá của cô. Ở đây đã có đầy đủ các thiết bị đồ dùng trong nhà, cô chỉ cần chuẩn bị bộ ga giường chăn gối là có thể vào ở.

Vốn dĩ sau khi chấm công Tang La sẽ được tan ca, nhưng không ngờ hôm nay lại có một việc ngoài ý muốn.

Cửa hàng trưởng bảo cô đến phòng bao nào đó gặp một vị khách.

Tang La thực chất chỉ là một nhân viên giao hàng, bắt cô làm việc này dường như còn có ý muốn yêu cầu cô phải đi xã giao. Cửa hàng trưởng thấy cô có vẻ không muốn thì vội vàng nói lý do cho cô nghe: “Là vì nghe được chuyện của cô nên muốn gặp cô một lần ấy mà. Người ta là một nhân vật lớn rất chính trực, có khi cô cũng biết đấy. Cô kết bạn với anh ta sẽ có lợi.”

Chuyện cửa hàng trưởng nhắc tới tất nhiên là chuyện Tang La đi giao đồ ăn cho Học viện Quân sự. Tang La luôn cảm thấy chuyện này thật hài hước khó mà diễn tả bằng lời. Nhân viên giao hàng của một quán đồ nướng vì giao đồ tốt mà thu hút được sự chú ý của một nhân vật lớn, còn muốn gặp mặt nhân viên giao hàng… Vì như vậy nên cái vị nhân vật chính trực này có vẻ cũng hài hước quá đấy.

Dù sao thì cũng không có việc gì, cứ đi găp nhân vật hài hước này xem thế nào.

Trong đầu Tang La chỉ thấy hài hước nên khuôn mặt của người kia trong trí tưởng tượng của cô cũng trở nên buồn cười hơn, kết quả khi cô đẩy cửa phòng bao ra thì lại thấy một khuôn mặt nam A rất đẹp.

Người này khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, khóe mắt có nốt ruồi giọt lệ, khí chất dịu dàng chín chắn, khi nhìn thấy cô liền nở một nụ cười rất ấm áp. Nhưng trong mắt Tang La lại nhìn ra được một con cáo già xảo quyệt.

Tang La nhanh chóng nhớ ra đây là ai. Trong kiếp có Tạ Vi Vi có một người cạnh tranh chức Tổng thống với anh trai của Ngải Nặc Đức trong tương lai, đó là Bộ trưởng Bộ Tư pháp, Cầu Lan Đức. Người này là đối thủ chính trị của chồng cô, là kẻ rất có dã tâm.

Sau khi trò chuyện với anh ta một lúc Tang La đã hiểu đại khái ý của anh ta, cô đoán họ đã bắt đầu điều tra về cô, mà bên phía Cầu Lan Đức lại càng nhanh hơn, đồng thời cũng là người có tài gan lớn, anh ta muốn lôi kéo cô.

Dù sao thì khi Tổng thống đương nhiệm cũng hết nhiệm kỳ vào bốn năm sau, khi đó anh ta tranh cử Tổng thống sẽ rất cần có được sự ủng hộ từ phía quân đội. Bây giờ gia tộc Ngải Nặc Đức đang nắm quyền kiểm soát quân đội. Sức mạnh mà Tang La thể hiện chính là thứ anh ta cần, dưới sự trợ giúp của anh ta thì trong bốn năm cô có thể nhảy lên được vị trí rất cao, trở thành trợ lực cho anh ta.

Tất nhiên anh ta sẽ không giải thích mục đích của mình ngay bây giờ anh ta còn đang thăm dò, bày tỏ thiện ý, giơ cành ô liu với cô.

Tang La bình tĩnh, giả bộ không hiểu ý của anh ta, sau khi nói chuyện phiếm được vài câu thì chào tạm biệt rồi về đi ngủ. Cô thực sự không có hứng thú với việc gây dựng sự nghiệp vất vả, cô không phải là người không có chồng, không phải không có khả năng chỉ ăn chơi hưởng thụ như con cá muối, chỉ riêng việc đánh bại kẻ xâm nhập cứu vớt thế giới là đã đủ làm cô mệt mỏi rồi.

Sau khi Tang La rời đi, Cầu Lan Đức cảm thấy mình như dẫm phải cái đinh mềm, cũng đứng dậy rời đi, sắc mặt không tốt lắm.

Cô gái ở quầy thu ngân thấy anh ta lập tức nở một nụ cười nhiệt tình, vì muốn được nói chuyện với anh ta cô gái này liền lấy Tang La làm chủ đề câu chuyện. Quả nhiên đối phương liền có hứng thú ngay. Thu ngân nhỏ giọng nói: “Ngài không biết đâu, Tang La là đồng tính luyến ái.”

Cầu Lan Đức ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

“Chính miệng cô ấy nói với tôi mà, nói là đến Học viện Quân sự bị pheromone ở đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ tim đập thình thịch, đúng là không biết xấu hổ.” Cô gái thu ngân nói với vẻ chán ghét.

“Ồ?” Một tia sáng lóe lên trong mắt Cầu Lan Đức.

...

Sau khi Thu Mạn được chứng kiến sức mạnh của Tang La, đặc biệt là khi cô ta gọi cho Thư Mẫn biết được tình hình hiện giờ của bà ta thì trong lòng chợt nảy sinh cảm giác khủng hoảng vì mất kiểm soát. Cô ta không thể không nghĩ đến, ở những thế giới trước đã được tiến hóa thành thế giới lớn của Tang La và Ngải Nặc Đức, đã có bao nhiêu người công lược chết ở đó? Vào lúc rảnh rỗi đám người bọn họ từng tán gẫu về chuyện này, lúc đó cảm thấy đám người kia quá vô dụng, nhưng bây giờ nghĩ lại lại thấy lạnh cả sống lưng.

Không được, bọn họ phải đẩy nhanh tiến độ, phá vỡ trạng thái được mọi người chú ý của Tang La bây giờ mới được. Đặc biệt là không thể để trong mắt Ngải Nặc Đức chỉ có Tang La, cô ta nhất đinh phải thể hiện ra nét đặc biệt của mình.

Vậy cô ta có gì đặc biệt? Tất nhiên đó là thân phận Omega của cô ta. Trong toàn học viện này chỉ có một mình cô ta là Omega, vì có thiên tính bảo vệ Omega nên là một Alpha, dù Ngải Nặc Đức không thích cô ta thì cô ta cũng có thể trở thành người đặc biệt trong mắt anh.

Vì vậy, trước khi đến ký túc xá của Ngải Nặc Đức cô ta đã loại bỏ một phần chất ức chế trên người, giải phóng một phần pheromone Omega.

Cô ta đứng trước cửa phòng Ngải Nặc Đức, ôm tay, bờ môi run rẩy, giọng nói mềm mại: “Xin, xin hãy giúp tôi.”

Ngải Nặc Đức lập tức nhíu mày: “Cô là Omega?”

Thu Mạn gật đầu: “Xin hãy giúp tôi. Tôi không biết ai đã đổ hết thuốc ức chế của tôi xuống đất, thuốc chảy hết mất rồi. Xin anh hãy giúp tôi.”

Nhưng dường như Ngải Nặc Đức không hề bị pheromone của cô ta ảnh hưởng, anh lạnh lùng nhìn cô ta rồi lấy điện thoại ra định gọi đi.

Thu Mạn đột nhiên có cảm giác Ngải Nặc Đức mà gọi đi thì sự việc sẽ xảy ra ngược lại với điều cô ta mong muốn, vì vậy liền bổ nhào qua muốn cướp lấy điện thoại. Ngải Nặc Đức tránh sang một bên, cô ta lập tức ngã cái “bịch” chật vật lăn xuống đất.

“Xin anh, xin anh đừng nói cho người khác biết. Chỉ cần anh không nói cho người khác biết thì anh muốn cái gì tôi cũng đồng ý.” Thu Mạn khóc lóc. Trong lòng hy vọng Ngải Nặc Đức có thể hành động giống như những nhân vật trong thế giới nhỏ cấp trung, sẽ thừa cơ để yêu cầu những chuyện quá phận như làm đồ chơi của anh ta chẳng hạn. Cô ta quen thuộc và am hiểu nhất với kiểu kịch bản đó

“Học viện Quân sự tuyển những sinh viên có hạn chế giới tính. Cô dùng thuốc ức chế để giả thành Beta đến đây học. Ví dụ như cô thực sự tốt nghiệp thành công, gia nhập quân đội, nếu lúc ở trên chiến trường cô lại đang ở thời kỳ động d*c, pheromone của cô làm nhiễu loạn tâm trí của tất cả các chiến sĩ Alpha, đến lúc đó sẽ xảy ra tình huống thế nào, nếu cô có đầu óc thì có thể nghĩ tới chứ?” Ngải Nặc Đức nhìn bộ dạng van xin của Thu Mạn chỉ thấy khó tin. Phí La chơi với loại bạn gì vậy? Đây là người mà cậu ta bảo rất có tương lai đấy à? Đầu cậu ta toàn cỏ chắc?

Omega có thời kỳ động d*c cố định, thời kỳ của mỗi người không giống nhau, cũng giống như tuổi dậy thì, có người tới sớm, có người tới muộn. Trong thời kỳ O động d*c sẽ khiến Alpha bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến họ cũng bắt đầu thời kỳ động d*c, lực ý chí rất kém, dễ dàng thoái hóa đến thời kỳ dã thú, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn được giao phối với đối phương, đánh dấu đối phương, thậm chí còn có thể chém gϊếŧ lẫn nhau, không để ý được những chuyện khác. Đây cũng là một trong những lý do căn bản vì sao trước giờ trong quân đội không cho phép có binh sĩ là O. Bởi cho dù là Omega mạnh hơn thì cũng vẫn có thời kỳ động d*c.

“Tôi cũng không muốn trở thành một Omega!” Thu Mạn nắm chặt tay, nghẹn ngào nói với vẻ quật cường: “Tôi muốn vào quân đội, muốn phục vụ đất nước, nhưng vì tôi là một Omega nên tôi không thể làm gì được!... “

Thu Mạn kể lể một tràng việc mình đau khổ thế nào vì thân phận Omega, có mơ cao ước dài, tài chí ra sao, nhưng chỉ vì vấn đề giới tính mà không thể thực hiện được.

Ánh mắt Ngải Nặc Đức nhìn cô ta không hề dao động, nói chậm rãi: “Nếu vậy thì cô đi phẫu thuật cắt tuyến thể đi?”

Trên thế giới này con người dựa vào pheromone để phân biệt giới tính, để nảy sinh ra tình yêu, [email protected] muốn tìиɦ ɖu͙ƈ,... Nếu một người không có tuyến thể và pheromone thì trong mắt người khác căn bản chẳng khác gì người không có giới tính, là nước sôi nhạt nhẽo không có mùi vị gì. Omega không có tuyến thể sẽ không bị pheromone của Alpha quấy nhiễu. Trên thế giới này có những người cực kỳ quyết đoán, họ không muốn sau khi bị Alpha đánh dấu sẽ đánh mất chính mình, suốt ngày chỉ nghĩ đến đối phương nên đã đi phẫu thuật.

Nếu Omega có dũng khí như vậy sẽ khiến người ta vô cùng kính nể vì điều đó có nghĩa là cả đời này người đó sẽ không thể có bạn đời.

Thu Mạn hoàn toàn không ngờ Ngải Nặc Đức lại trực tiếp nói ra một đề nghị như vậy, cô ta há hốc mồm cứng đờ tại chỗ, nhất thời không thể nói ra tiếng. Đây là, đây là lời một người đàn ông bình thường nên nói ra sao? Một cô gái yếu ớt mỏng manh đứng trước mặt anh, để anh muốn làm gì thì làm, anh không làm gì thì thôi, đã vậy còn bảo cô ta đi phá hủy giới tình sao?

Trong mắt Ngải Nặc Đức là vẻ trào phúng, cái gì mà phục vụ tổ quốc, buồn bã vì thân phận Omega, kết quả đến cả dũng khí cắt bỏ tuyến thể cũng không có, cái loại người thế này mà cũng trông chờ đi gϊếŧ giặc à? Hay là lúc vào thời kỳ động d*c thì tự sát ngay để không liên lụy đến chiến hữu?

Ngải Nặc Đức không hiểu cô ta nghĩ gì, lại còn nghĩ rằng anh sẽ che giấu thân phận giúp cô ta, để cô ta tiếp tục học trong học viện.

Thu Mạn thấy Ngải Nặc Đức không làm theo kịch bản, tàn nhẫn vô tình, có ý định vạch trần thân phận O của cô ta. Nếu vậy thì chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi học. Lòng tự trọng của phụ nữ trong lòng Thu Mạn đã bị tổn thương nghiêm trọng, vô cùng tức giận nhưng lại không thể nghĩ cách khác. Vì vậy cô ta nói: “Nếu anh muốn vạch trần tôi thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng trước đó anh có thể cho tôi gặp Phí La không? Cậu ấy là bạn tốt của tôi, tôi lừa cậu ấy nhưng không muốn để cậu ấy nghe được chuyện này từ miệng người khác, tôi muốn thẳng thắn với cậu ấy, nói lời xin lỗi với cậu ấy.”

Yêu cầu này khá hợp lý, Phí La là bạn của Ngải Nặc Đức, gia tộc của anh ta cũng là một trong những gia tộc ủng hộ gia tộc anh. Anh vẫn phải nể mặt đối phương phần nào, vì vậy Ngải Nặc Đức đã gọi điện cho Phí La giờ đang say giấc, bảo anh ta tới đây một chuyến.

Phí La mang dép lê vẻ mặt ngu ngơ chạy đến đây. Ngải Nặc Đức đi lên lầu, để lại phòng khách cho hai người họ nói chuyện. Không biết Thu Mạn nói gì với Phí La, khi Ngải Nặc Đức đi xuống Phí La lại đỏ mặt xin anh: “Cậu để cô ấy học hết học kỳ này được không? Cô ấy không có cơ hội vào quân đội nữa rồi, học xong kỳ này tôi sẽ đưa cô ấy sang trường khác. Nếu trong học kỳ này xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không gây phiền phức cho cậu đâu.”

Ngải Nặc Đức: “Nếu có chuyện gì thì cậu cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

“Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Phí La lại cầu xin anh một lúc lâu, Ngải Nặc Đức liếc nhìn Thu Mạn đang được anh ta bảo vệ sau lưng, mắt anh nheo lại.

...

Mấy nhân vật có danh tiếng vẫn đang tiếp tục điều tra và thăm dò Tang La. Mỗi ngày lượng đồ ăn cô giao đến Học viện Quân sự ngày càng nhiều. Nhóm giáo quan đứng chặn với Lucy làm người đứng đầu ngày càng lớn mạnh, mỗi lần cô tới đều phải “đi qua năm ải chém sáu tướng” mới có thể giao được thức ăn đến tay khách hàng.

Chưa nói đến Tang La, ngay cả đám sinh viên cũng bắt đầu thấy phiền. Dù sao kết quả vẫn là bị hạ gục, lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba thì còn thấy thú vị, chứ đến lần thứ bảy, thứ tám họ chỉ cảm thấy cái đám người này đã đánh không lại mà ngày nào cũng nhảy ra cản đường có thấy phiền không? Có còn để cho người ta ăn đồ nướng không? Có cho người ta có thời gian tâm sự học hỏi với Tang La không? Lần nào cũng chỉ vừa nói được mấy câu thì bọn họ đã đuổi tới, thế là Tang La lại chạy, tức phát điên!

Cũng may đến lúc này, sau nhiều lần xác nhận và điều tra họ cũng đã có kết quả.

Gia thế mười đời của Tang La rất trong sạch, chuyện gì cũng có thể truy xét ra, cực kỳ dễ dàng điều tra. Gia đình cô là gia đình đơn thân, vì có một bà mẹ vô dụng nên từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình, cô học hành rất chăm chỉ, có quan hệ tốt với các bạn cùng lớp. Điều kỳ lạ duy nhất là Tang La không bao giờ đi tiểu với bạn bè, chưa ai thấy cô ấy sử dụng bồn cầu đi tiểu bao giờ.

Sau khi trúng tuyển vào trường Đại học thủ đô, mẹ cô mắc phải một căn bệnh lạ, cô phải nghỉ học để kiếm tiền. Cô từng làm việc trong một quán bar, bị khách hàng bắt nạt và quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, cô vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn vì tiền lương. Nhưng có một ngày có lẽ vì đã bị áp lực cuộc sống ép đến giới hạn cuối cùng, cô chợt phản kháng, đánh hết những người đáng đánh, sau đó đưa theo mẹ mình chạy trốn đến thủ đô, tìm được một công việc ở quán đồ nướng…

Trong nội dung tài liệu này cũng có chỗ kỳ lạ, nhưng họ không tìm được câu trả lời, cũng không tìm được bằng chứng cho thấy Tang La là kẻ xấu. Nhân tài là tài nguyên khan hiếm, càng không nói đến một Alpha thế này trong các Alpha. Họ muốn có nhân tài, nhưng vì không biết ai đã dạy cô các kỹ năng nên họ đã cử người giả làm bệnh nhân để trò chuyện với mẹ cô là Thư Mẫn. Kết quả phát hiện ra Thư Mẫn hoàn toàn không hiểu gì về con gái mình cả. Đừng nói đến chuyện tại sao Tang La lại giỏi như vậy, chỉ mỗi việc Tang La biết cái gì, không biết cái gì mà bà ta còn không nói được.

“Vậy làm thế này thì sao?” Ngải Nặc Đức đề nghị: “Để cô ta đến Học viện Quân sự, làm sinh viên hay giáo quan đều được, tôi sẽ theo dõi sát sao cô ta.”

Năng lực của Ngải Nặc Đức rất được tin tưởng, nếu không còn cách nào khác thì để Ngải Nặc Đức theo dõi cô cũng là một cách.

Ngải Nặc Đức vẫn còn suy nghĩ về điểm đáng ngờ trong tư liệu là Tang La chưa từng đi vào nhà vệ sinh với bạn học hay bạn bè bao giờ. Trong lòng anh chợt có suy đoán. Họ đã là bạn học nhiều năm, cùng đi học cùng về nhà, hoàn toàn không có khả năng trùng hợp đến mức từ trước đến giờ chưa bao giờ cùng đi vào nhà vệ sinh với nhau, trừ phi cô cố ý tránh đi.

Chỉ đi vệ sinh thôi mà, tại sao lại phải tránh? Những người có thể đi cùng một nhà vệ sinh thì về cơ bản là tôi có anh cũng có, cho dù là không có thì pheromone của mọi người đều là A, có cái gọi là cùng cực thì đẩy nhau, bình thường sẽ chẳng có phản ứng thu hút gì nhau, làm gì có ai để ý tới chuyện mình bị nhìn thấy “cái đó”? Trừ phi Tang La có chuyện khó nói, ví dụ như… cô không có “chim nhỏ”?

Ngải Nặc Đức nghĩ đến mùi hương pheromone của Tang La, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng thân hình nhỏ nhắn của cô, lại nghĩ tới việc Thu Mạn là O mà giả làm B, trái tim trong lồng ngực lại dần đập nhanh hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương