Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 90: Anh thấy mình cong mất rồi (2)

Tang La dẫn Thư Mẫn tìm đến phòng trọ mà mình thuê, cách xa trung tâm thành phố, thuộc khu vực “xóm nghèo” nằm trong lòng thủ đô. Những người sinh sống ở đây hầu hết đều đến từ các nơi trên thế giới tiến về phương nam, nam nữ trẻ tuổi đời tư hỗn loạn, người làm công tác nghệ thuật gian nan chờ ngày nổi bật, hoặc đơn thuần chỉ là người vô gia cư, loại người nào cũng có.

Phòng trọ nho nhỏ mà họ thuê chưa đầy 15 mét vuông, không có bất cứ thứ gì trừ một chiếc giường đơn, cũng không thể đặt thêm thứ gì khác, chỉ có một chiếc cửa sổ, ngoài cửa sổ đối diện với một tòa nhà chung cư khác, chỉ nhìn thôi đã thật chật chội đến ngộp thở. Phòng tắm nhà vệ sinh dùng chung với các khách trọ, mỗi tầng chỉ có hai phòng tắm nhà vệ sinh.

Thấy hoàn cảnh này, Thư Mẫn nhíu mày: “Tang Tang… chúng ta đến đây làm gì? Mẹ phải nhập viện chứ, khụ khụ.”

Tang La nói: “Hiện giờ chưa đủ tiền, không thể đi khám ở bệnh viện thủ đô hay thuê phòng trọ tốt hơn, tạm thời sống ở đây một khoảng thời gian, chờ con kiếm được tiền sẽ đưa mẹ đến bệnh viện.”

“Vậy thì trong khoảng thời gian này mẹ không uống thuốc cũng không truyền dịch à? Bác sĩ nói bệnh của mẹ mà sơ sẩy…” Đương nhiên bệnh tình của Thư Mẫn không phải là bệnh thật, mà là ảo ảnh do đạo cụ ở cửa hàng hệ thống chế tạo ra. Bà ta muốn bệnh nặng thì sẽ bệnh nặng, muốn không có bệnh thì sẽ không có bệnh, hơn nữa người ở thế giới này còn sẽ không thể khám ra là nguyên do gì. Lúc trước bà ta bị hoảng sợ vì Tang La đột nhiên bùng nổ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ cô sẽ làm chuyện gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát, không thì bà ta đã trực tiếp khiến mình hấp hối để ép đoàn tàu phải dừng lại, ở lại thành phố đó không chịu rời đi.

Tang La nắm tay bà ta, nhìn bà ta: “Mẹ, con sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho mẹ, mẹ cũng phải kiên cường một chút. Chờ một khoảng thời gian sau con kiếm được tiền thì sẽ lập tức đưa mẹ tới bệnh viện tốt nhất, để bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho mẹ. Ngoài cách này ra, chúng ta đã không còn cách nào khác.”

Sau khi bùng nổ cảm xúc, tính cách của Tang La đã trở nên cương quyết hơn, thiết lập tính cách của Thư Mẫn lại là vô dụng chỉ biết khóc nên hoàn toàn không thể làm gì được cô. Bà ta không muốn sống ở đây, bà ta muốn sống ở khách sạn, muốn sống ở bệnh viện, dù gì đi nữa vẫn tốt hơn là ở đây. Nhưng bà ta lại không thể nói như vậy, chỉ có thể khóc tiếp: “Là mẹ làm liên lụy con…”

Tang La bèn mượn cớ đi ra ngoài làm việc để bỏ Thư Mẫn ở lại nơi này. Thư Mẫn có thể làm gì được đây? Tang La không ở nhà, bà ta không dám tùy tiện làm cho mình hấp hối, lỡ cô không vội vã trở về thì rốt cuộc bà ta có nên chết hay không? Hơi lúng túng đây.

Sau khi tạm thời thoát khỏi người công lược ghê tởm này, Tang La bắt xe tiến vào nội thành trước. Đúng là cô sắp hết tiền rồi, Thư Mẫn cố ý dùng sự nghèo khổ để trói buộc hủy hoại cô, đương nhiên sẽ không để dành tiền tiết kiệm. Hồi nhỏ bà ta đã giấu cô dùng tiền cô kiếm được đi ăn chơi xa xỉ vỗ béo bản thân, tán tỉnh cấu kết với đàn ông, còn Tang La thì ở trên trường thèm thuồng nhìn món thịt trong cửa sổ, nhưng vẫn mua món rau rẻ tiền nhất, ăn với một bát cơm trắng khô rang.

Cho nên lúc này trên người cô chỉ còn chưa đẩy 100 đồng, sau khi trả tiền taxi, lại ăn một bữa cơm rẻ tiền thì đã không còn một xu dính túi.

Kiếp này, chồng cô trong tương lai sẽ là tay to trong quân đội, lập được công huân hiển hách, trở thành nam thần quốc dân, do đó đế quốc mới đi tìm vợ thay cho người đàn ông độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm giúp anh ấy, cuối cùng tìm được cô. Có điều bây giờ vẫn còn sớm, tính thử thì chồng cô chắc hẳn vẫn còn là một sinh viên ở Học viện Quân sự thuộc Đại học thủ đô.

Hơn nữa dựa theo việc Thư Mẫn không muốn cho cô đến thủ đô, nhập học ở Đại học thủ đô thì kiếp này chắc hẳn chồng cô không bị cướp đoạt thân phận, bị tra tấn từ thân thể tới tâm hồn như kiếp trước, chắc hẳn vẫn phát triển theo quỹ tích vận mệnh vốn có của anh.

Cô vốn đã thi đậu Đại học thủ đô, nhưng bây giờ đã khai giảng, cô lại không báo danh. Cô có thể không ngừng vươn lên thi đậu trường đại học này dưới sự áp bức của Thư Mẫn đã là rất giỏi rồi, thành tích cũng không thuộc loại đứng đầu trong đám sinh viên đủ điểm trúng tuyển, cho nên không có đặc quyền gì, đã mất tư cách nhập học. Hơn nữa cô cũng không thi vào Học viện Quân sự.

Mặc dù Học viện Quân sự thuộc Đại học thủ đô nhưng lại tách rời với các học viện khác, là một học viện độc lập khép kín. Mặc dù cách những khu dạy học khác không xa, nhưng cũng không phải là nơi có thể thoải mái đi dạo.

Cho nên cô muốn tiến vào Học viện Quân sự thì không thể biểu hiện mình có mục đích quá rõ ràng. Nhân vật hiện tại cô hẳn là “một nữ A đáng thương từ bỏ con đường học hành đi làm công kiếm tiền để trả tiền thuốc men cho người mẹ bị bệnh nặng”, làm gì còn có tâm trạng mà học hành? Càng không có khả năng muốn nhập học ở Học viện Quân sự theo kiểu khép kín quản lý khắc nghiệt như vậy. Bây giờ cô đã xác nhận chắc chắn bên cạnh chồng mình cũng có một người công lược, cũng như thế giới trước, một người phụ trách kiềm chế, một người phụ trách công lược.

Mọi thứ đều phải thuận theo tự nhiên và phù hợp logic mới được, hơn nữa tốt nhất là dùng phương pháp mới mẻ một chút. Chuyện trước kia đã làm rồi mà bây giờ lặp lại thì sẽ nhàm chán lắm. Vừa báo thù còn phải vừa tìm kiếm sự mới lạ và thú vui cho mình mới phải chứ.

Vậy thì nên làm gì bây giờ nhỉ? Tang La ngẫm nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một quán thịt nướng quen thuộc. Quán thịt nướng này được trang hoàng rất cao cấp, không phải là quán thịt nướng ven đường mà là nhà hàng thịt nướng cao cấp nổi tiếng ở thủ đô, nhằm vào nhóm khách hàng trung và thượng lưu. Tang La tìm kiếm trong kiếp có Tạ Vi Vi, xác nhận cảm giác quen thuộc này từ đâu mà ra, Ngải Nặc Đức từng dẫn cô đi ăn ở đây, hơn nữa kể cho cô nghe một vài câu chuyện hồi còn là sinh viên của mình.

Ví dụ như món ăn ở nhà hàng này rất được đám sinh viên yêu thích, có không ít sinh viên thường xuyên lén lút gọi đồ ăn ở đây sau lưng huấn luyện viên, thế nên sinh viên, shipper và huấn luyện viên trong trường thường xuyên so đấu trí tuệ so đấu dũng khí với nhau.

Trong đó thì shipper là vất vả nhất, bởi vì sinh viên gọi đồ ăn toàn là các cậu ấm không có tiền cũng có quyền. Chủ nhà hàng muốn vịn cành cao nên không ngại đi nước cờ hiểm kiên trì nhận đơn hàng. Nhưng địa điểm giao hàng lại là Học viện Quân sự thuộc Đại học thủ đô, Học viện Quân sự lại không cho phép giao hàng, hơn nữa quản lý nghiêm khắc. Do đó họ còn chuyên thuê những Alpha võ công cao cường làm nhân viên giao hàng chuyên dụng của họ để cố gắng giao đồ ăn vào trong học viện.

Ánh mắt Tang La sáng ngời, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ công việc này đúng là hoàn hảo, vừa hoàn hảo vừa thú vị, là việc trước kia cô chưa từng làm. Cô giơ chân đi qua.

Lúc này, trong nhà hàng thịt nướng mang tên là “Thực Vận Lai”, cửa hàng trưởng nhìn nam Alpha mặt mũi bầm dập trước mắt mình với vẻ phiền muộn: “Cậu thật sự muốn từ chức hả?”

“Tôi thật sự không làm nổi công việc này nữa rồi. Ngày nào cũng bị mắng bị đánh, ai mà chịu nổi?” Nam Alpha hơi kích động nói. Trước kia anh ta nhận việc là vì tiền lương cao, ai ngờ có phải là công việc giao hàng nhẹ nhàng gì đâu? Là công việc nguy hiểm có thể mất mạng thì có.

Bởi vì không có khả năng tiến vào từ cửa chính và cửa sau, hai cửa này đều có bảo vệ canh gác, cho nên chỉ còn cách trèo tường lẻn vào khu vực ký túc xá của sinh viên, y như đi ăn trộm. Bị bắt được thì chẳng những sẽ bị phạt tiền mà thậm chí có khả năng bị đánh, ăn đòn xong rồi huấn luyện viên nóng tính còn sẽ sỉ nhục một trận: “Chút võ công mèo cào chó mửa đó mà cũng dám đi giao hàng hả? Mày làm Alpha làm gì nữa? Về nhà cho con bú đi, đồ ngu xuẩn!”

Hơn nữa bị đánh bị mắng đã đành, giao hàng 10 lần thì có 7 lần không thể giao tới tay khách hàng thành công, cảm giác thất bại này gây ra lực sát thương quá lớn!

Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, quả thực người nghe đau buồn, người thấy rơi lệ.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đây đã là nhân viên giao hàng chuyên dụng cho Học viện Quân sự thứ 49, lại là người làm việc lâu nhất, cũng có thực lực mạnh nhất, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ cơ đấy, nhưng bây giờ cũng đã bị đánh bại.

Nhìn gương mặt bầm dập đó, cửa hàng trưởng cũng thật sự không thể nhẫn tâm kêu cậu ta chịu đựng thêm hai ngày nữa, chờ anh ta tuyển được nhân viên giao hàng tới rồi hẵng nghỉ việc. Nhưng bây giờ làm sao được đây? Ngày nào cũng có sinh viên của Học viện Quân sự đặt hàng.

Đám cậu ấm đó mặc dù nói là học ở Học viện Quân sự, nhưng không phải ai cũng có chí hướng vì nhân dân phục vụ vì bảo vệ quốc gia. Có những người là để kế thừa địa vị quyền thế của bậc cha chú, có những người chẳng qua là vì học hành kém cỏi, có những người là vì quá cứng đầu nên bị phụ huynh ném vào đó, tính cách thật sự tùy hứng, sẽ không thông cảm cho sự vất vả và gian truân của người khác. Cho nên có những người cố ý muốn nhìn nhân viên giao hàng bị bảo vệ và huấn luyện viên truy đuổi đến mức chạy trốn một cách chật vật nên mới đặt đơn để nhân viên giao tới ký túc xá, chứ sẽ không chủ động đi tiếp nhận đồ ăn của mình, chỉ vì muốn mua vui trong lúc theo học ở trường quân đội nhàm chán này, tính cách thật sự rất hư hỏng.

Nhưng suy cho cùng thì cũng là một người dám chơi một người dám chịu, cuối cùng sự thật đã chứng minh nước cờ hiểm của chủ nhà hàng là chính xác. Những người kia vì miếng ăn và niềm vui, vẫn có người tìm gia trưởng làm ô dù, cho nên nhà hàng của họ không bị ảnh hưởng gì, chẳng qua thường xuyên có người của cục giám sát an toàn vệ sinh thực phẩm đến kiểm tra xem nguyên liệu nấu ăn có tươi ngon hay không, cùng với hoàn cảnh nhà bếp có sạch sẽ hay không thôi. Thậm chí còn có những vị phụ huynh quyền cao chức trọng nghe tên mà ghé qua để xem thử món ăn ngon cỡ nào mà khiến con cháu của họ liên tục ghé thăm, ích lợi nhiều hơn thiệt hại, chẳng qua chỉ khổ nhân viên giao hàng.

Do đó, cửa hàng trưởng còn cho nhân viên giao hàng này thêm ba tháng lương, coi như tiền thuốc men và tiền đền bù thiệt hại tinh thần.

Anh ta đang lo lắng không biết tối nay nên làm như thế nào thì chợt có nhân viên phục vụ đi tới báo với anh ta rằng có người đến phỏng vấn vị trí nhân viên giao hàng. Anh ta nhất thời vui sướng, vội vàng kêu nhân viên mời người ta vào văn phòng.

Kết quả mặc dù ứng viên là Alpha, nhưng lại là một nữ Alpha thoạt nhìn chẳng cường tráng là bao. Nếu không phải họ phân biệt giới tính dựa vào pheromone thì anh ta thậm chí cho rằng cô ấy là Omega nhu nhược xinh đẹp, hơn nữa cũng quá trẻ tuổi, vẫn còn là đứa bé.

“Cô có chắc là muốn công việc này không? Rất vất vả rất nguy hiểm đấy, không chừng còn sẽ bị đánh.” Cửa hàng trưởng hơi không đành lòng. Có một vài huấn luyện viên tính cách rất tệ, rất ghét những sinh viên làm trái với quy củ, nhưng họ lại không thể đụng vào đám sinh viên đó, trường học lại mắt nhắm mắt mở trong chuyện này nên họ chỉ còn cách trút giận lên đầu nhân viên giao hàng.

Tang La: “Tôi rất cần tiền. Để tôi thử xem.”

“Ừ, vậy thì tối nay cô thử xem sao.” Cửa hàng trưởng nói.

Quả nhiên sau 10 giờ tối đã có hai đơn hàng từ Học viện Quân sự. Học viện Quân sự kết thúc huấn luyện vào lúc 10 giờ tối, lúc đó sinh viên mới có thời gian gọi bữa khuya mua vui, cho nên thời gian làm việc của nhân viên giao hàng chuyên dụng là sau 10 giờ tối.

Đơn hàng này toàn là những nguyên liệu nấu ăn vừa ngon vừa đắt đỏ, có không ít loại phải được vận chuyển bằng máy bay từ quốc gia khác. Thiếu niên ở lứa tuổi này ăn rất nhiều, hơn nữa không phải một mình ăn mảnh, cho nên số lượng cũng nhiều, một bữa cơm phải tính bằng đơn vị chục ngàn tệ. Cũng chỉ có đám người thân phận cao nhất mới có thể tiêu xài như vậy.

Thịt được nướng xong thì lập tức bọc kỹ bằng loại giấy chuyên dụng, bỏ vào hộp giao đồ ăn thân thiện với môi trường, rồi lại xếp vào thùng giao đồ ăn chuyên dụng, bảo đảm độ ngon của món ăn bị giảm đi ít nhất có thể. Thùng giao đồ ăn được chế tạo đặc biệt, mỗi thứ được cố định chặt chẽ, cho dù nhân viên giao hàng nhảy nhót cỡ nào thì đồ ăn trong thùng cũng vẫn nằm yên tại chỗ, không có chuyện bị đổ ra ngoài.

Bởi vì hình thể nên đồ của nhân viên giao hàng không vừa người Tang La, lại thêm cô nghèo không xu dính túi, cửa hàng trưởng thấy cô xinh đẹp mà lại thảm quá, bèn cho cô tiền để tự mua một bộ quần áo thể thao tiện cho vận động.

Tang La bèn đi mua một bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ gắn liền với áo lên đầu che khuất nửa gương mặt, bộ đồ màu đen bí ẩn phối hợp với khí chất thần bí khiến người ta đoán không được, ai không biết còn tưởng cô là đặc công gì đó. Nào ngờ cô lại đeo một chiếc thùng giao đồ ăn màu đỏ sau lưng.

Đêm khuya gió hơi mạnh, bởi vì cây xanh rất nhiều nên còn se lạnh. Tang La đội mũ bảo hiểm màu đen, lái chiếc xe điện nhỏ đi giao hàng.



Mặc dù Học viện Quân sự thuộc Đại học thủ đô, nhưng lại tách biệt với những học viện khác, là một khu dạy học độc lập khép kín.

Ký túc xá sinh viên nằm ở góc tây nam, cách bức tường gần nhất một khoảng cách rộng bằng một thao trường. Ký túc xá sinh viên cũng như căn tin sinh viên, phân chia giai cấp có thể thấy rõ. Ví dụ có những sinh viên có thể ở trong phòng đơn xa hoa, có những người phải sống trong ký túc xá nhiều người ngủ giường tầng, thậm chí là cấp trưởng của các niên cấp còn có biệt thự nhỏ biệt lập để ở.

Tuýp người mà học viện này muốn bồi dưỡng trên cơ bản không phải là binh lính xông pha chiến đấu, mà là quan chỉ huy, tướng quân, nguyên soái và nhà chiến lược, thậm chí là tổng thống trong tương lai.

Cũng vì thế nên những năm gần đây, học viện này càng thêm bị chỉ trích. Bởi vì nó chỉ nhận ba loại giới tính là nam A, nữ A và nam B, còn nữ B và nữ O nam O đều bị loại trừ, do đó những nhà bình đẳng giới tính vẫn luôn kháng nghị, yêu cầu Học viện Quân sự phải tuyển nhận sinh viên thuộc ba giới tính khác.

Đây cũng là một khâu trong kế hoạch của người công lược. Những năm gần đây phong trào bình đẳng giới càng ngày càng nghiêm trọng, Thu Mạn cho rằng điều này rất có lợi đối với mình. Cô ta là O, chỉ cần cô ta đạt được thành tích cao ở ngôi trường này, sau đó lập được quân công đủ lớn thì khi thân phận của mình bại lộ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới và sự ủng hộ của tất cả những nhà bình đẳng giới. Chung quy đây là chuyện xưa nay chưa từng có, một O ngụy trang thành B lập được công huân hiển hách và làm ra cống hiến khổng lồ, khi đó chắc chắn cô ta sẽ chiếm được tín ngưỡng của rất nhiều nhân vật nhỏ bé.

Loại tín ngưỡng này không phải là của fans hâm mộ dành cho minh tinh, mà là tín ngưỡng rất có giá trị dành cho người được coi là cột mốc, càng dễ dàng khiến cô ta thay thế vị trí của nữ chính.

Cho nên khi thấy đồng nghiệp gửi tin tức nữ chính đã đến thủ đô, nội tâm cô ta không hề dao động. Cô ta cảm thấy kế hoạch của họ vô cùng hoàn hảo, vị trí mà cô ta đang đứng cao hơn nữ chính mặt ngoài là A rất nhiều. Thân phận là A đã chú định bất kể cô làm gì cũng sẽ không gây ra sự trùng kích và ý nghĩa quá lớn, bởi vì ở thế giới này, dù A đạt được thành tựu nào thì mọi người cũng sẽ cảm thấy đương nhiên. Ngược lại, một khi O đạt được thành tích gì thì sẽ nhận được sự chú ý đông đảo. Quầng sáng của nữ chính không có khả năng vượt qua cô ta.

“Đói quá đi! Khi nào đồ ăn mới giao tới? Ông đây chết đói mất!” Phí La lớn tiếng kêu gào, hiển nhiên là đã đói bụng cồn cào ruột gan.

Thu Mạn giật mình, nhíu mày nhìn anh ta.

Họ vốn là nhóm người lấy Ngải Nặc Đức cầm đầu, lúc này đang tụ tập trong ký túc xá của cấp trưởng Ngải Nặc Đức. Đây là hoạt động thường lệ của họ mỗi ngày sau khi lịch học kết thúc, tụ tập với nhau chơi mấy ván bài hay là ăn khuya gì đó.

“Đồ ngu, nhân viên giao hàng hôm qua đã bị Lucy bắt được, chắc chắn đã bị đánh, đồ ăn sẽ không được giao tới đâu, cậu đi ăn mì tôm thì tốt hơn.”

Lucy là một trong những huấn luyện viên dữ dằn nhất, trước kia hầu như mỗi một nhân viên giao hàng từng bị Lucy bắt quả tang đến hôm sau sẽ không xuất hiện nữa. Bây giờ trên diễn đàn học viện đã có người cá cược hôm nay có nhân viên giao hàng mới nhậm chức đến khiêu chiến tường đồng vách sắt của Học viện Quân sự và cú đấm thép của huấn luyện viên hay không. Chuyện này đã trở thành một trong những thú vui ban đêm của họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương