Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2
C183: Sau Khi Nằm Vùng Kiêm Chức Vụ (40)

"Đàn ông ở bên ngoài, vẫn nên cẩn thận hơn, người xa lạ cho đồ đạc không nên tùy tiện uống." Hoa Vụ nhắc nhở hắn: "Lần sau ngươi sẽ không được may mắn như vậy."


Độ Hàn: "..."

Hắn không uống bất cứ thứ gì người khác cho.

Cô gái tối hôm qua nói chuyện với hắn cũng không chạm qua ly rượu của hắn, khả năng duy nhất chính là bartender...

Bởi vì Ổ Đinh và Khuyển Nha hai nhóm tội phạm ở đây, trong những thành phố biên giới này, so với những nơi khác loạn hơn rất nhiều.

Hoa Vụ nhìn gương mặt kia của hắn, chậc chậc hai tiếng: "Tiểu soái ca như ngươi, ai nhìn mà không động tâm chứ."

Độ Hàn: "Ngươi không động tâm."

Hoa Vụ cười ra tiếng: "Độ tiên sinh, chúng ta có thể duy trì quan hệ bạn giường đơn thuần."

Độ Hàn nhíu mày: "Ngươi muốn cùng ta duy trì quan hệ như vậy?"

Hoa Vụ nhún vai, không sao cả nói: "Ngươi không muốn cũng không sao, ngươi có quyền lựa chọn."

Độ Hàn trầm mặc bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.

Hoa Vụ thấy hắn không trả lời, cũng không hỏi nữa, cầm điện thoại di động bắt đầu trả lời một ít tin nhắn tối hôm qua.

Lúc 2 giờ chiều, Hoa Vụ sẵn sàng để đi ra ngoài.

Cô vừa chuẩn bị mở cửa, Độ Hàn từ phía sau kéo cô một cái, thân thể bị xoay nửa vòng, bị Độ Hàn đặt ở trên cửa.

Người đàn ông cúi đầu hôn cô, nụ hôn này nhẹ nhàng triền miên.

Hoa Vụ lười biếng dựa vào cửa, chờ Độ Hàn chấm dứt.

Hoa Vụ vốn tưởng rằng Độ Hàn hôn hai phút ý tứ một chút là được, ai biết Độ Hàn lần này hôn đặc biệt lâu, ngay khi cô hoài nghi hôm nay có thể ra ngoài hay không, Độ Hàn cuối cùng cũng chấm dứt nụ hôn dài dằng dặt này.


Hoa Vụ hơi hơi hít sâu một hơi, khẽ nhếch khóe môi, nhướng mày hỏi Độ Hàn đang đeo khẩu trang: "Có ý gì?"

Khẩu trang màu đen che khuất gương mặt tuấn mỹ của Độ Hàn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, sâu trong là những nỗi buồn không rõ ràng.

Có lẽ cách khẩu trang, thanh âm của thanh niên có chút nặng nề: "Quan hệ bạn giường đơn thuần không thể hôn ngươi à?"

Ánh mắt Hoa Vụ sáng quắc nhìn chằm chằm hắn vài giây, một hồi lâu cười nói: "Có thể."

Hai người một trước một sau từ phòng đi ra, sau khi tiến vào thang máy, Hoa Vụ hỏi hắn: "Tại sao ngươi luôn bọc mình kín như vậy? Không nóng sao?"

Bây giờ là tháng 6 rồi.

"Phòng ngừa có người lại hạ dược cho ta."

"..."

Sao đột nhiên biến thành giang tinh?

Hoa Vụ lý trí không tranh cãi với giang tinh.

Lên xe, Hoa Vụ đột nhiên toát ra một câu: "Ngươi muốn chấm dứt mối quan hệ này, có thể nói với ta bất cứ lúc nào."

Độ Hàn kéo tay dây an toàn dừng lại, sau đó "ầm" một tiếng đem dây an toàn ấn vào: "Chỉ có thể là ta đề cập kết thúc?"

Hoa Vụ đang nhìn điện thoại di động, không nghe kỹ, thuận miệng đáp một tiếng.

Độ Hàn không hiểu sao liếc mắt nhìn cô một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt, khởi động xe.

...

Chuyện buổi chiều chậm trễ thời gian, Hoa Vụ trở lại khách sạn đã gần hai giờ, cô quẹt thẻ vào cửa, Độ Hàn đi theo phía sau cô, không có ý rời đi.

"Ngươi..."

Hoa Vụ im lặng, mở cửa cho hắn vào.

Nhưng cô nói thêm: "Hôm nay rất mệt mỏi, không thể làm điều đó."

Tiểu bằng hữu khai trai cũng khiến người ta lo lắng.

Độ Hàn tới đây là muốn nói chuyện buổi chiều, hắn không nghĩ tới Hoa Vụ đột nhiên toát ra một câu như vậy, biểu tình hơi cứng đờ, giải thích: "Ta là muốn nói với ngươi chuyện buổi chiều."

Hoa Vụ Ồ một tiếng, ý bảo hắn nói.

Hai người nói xong chính sự, đã ba giờ.

Hoa Vụ ngáp ngáp hỏi hắn: "Ngươi về phòng ngươi không?"

Độ Hàn: "..."

"Không về thì ngủ đi, quá mệt mỏi."

Độ Hàn cuối cùng vẫn ở lại phòng Hoa Vụ, Hoa Vụ tắm rửa trước, sau khi Độ Hàn tắm, lúc hắn đi ra Hoa Vụ còn ngồi ở ban công bên kia gọi điện thoại.

Độ Hàn nghe xong hai câu, hẳn là anh Quan.

Độ Hàn tắt đèn khác, để lại hai chiếc đèn nhỏ, sau đó lên giường chờ cô.

Hoa Vụ kết thúc cuộc gọi vài phút sau đó, hai lần trèo lên giường, nằm trong chăn thoải mái: "Chúc ngủ ngon."


"...Ngủ ngon."

Đèn trong phòng tắt.

Độ Hàn ở trong bóng tối dịch qua, ôm Hoa Vụ vào trong ngực, hắn cũng không phản cảm cùng cô làm những chuyện thân mật kia, thậm chí có chút thích khí tức trên người cô, ở cùng một chỗ với cô, hắn có thể ngủ một giấc ngon.

...

Hoa Vụ giải quyết không sai biệt lắm chuyện của tập đoàn Ổ Đinh, tìm thời gian đến bên anh Quan.

Anh Quan bởi vì nghe Hoa Vụ nói, nhanh chóng khống chế Đan Hữu cùng nhị lão bản.

Những người khác không đáng sợ.

Lúc Hoa Vụ chỉnh đốn tập đoàn Ổ Đinh, anh Quan cũng chỉnh đốn tập đoàn Khuyển Nha không sai biệt lắm.

"Ha ha ha, A Âm, ta biết ngươi nhất định không phải là vật trong ao, đến đây, ca kính ngươi một chén."

Hoa Vụ cùng anh Quan uống mấy chén, sau khi nói nhảm xong, Hoa Vụ lúc này mới nói: "Anh Quan, hôm nay ta tới, là vì hai chuyện."

"Muội tử ngươi nói." Anh Quan vung tay lên: "Chỉ cần ca có thể làm được."

Hoa Vụ liếc mắt nhìn Độ Hàn một cái, Độ Hàn đem túi tài liệu trong tay đặt ở trước mặt anh Quan.

Trên túi tài liệu không viết gì, anh Quan nhìn Hoa Vụ, lại nhìn Độ Hàn lui về phía sau cô.

Hoa Vụ ý bảo anh Quan tự mình mở ra xem.

Anh Quan đại khái là cảm thấy không khí có chút không thích hợp, trên mặt cười liễm lại vài phần, mở túi tài liệu ra, lấy ra đồ vật bên trong nhanh chóng nhìn một lần.

Vài phút sau, ý cười trên mặt anh Quan đã biến mất: "A Âm ngươi có ý gì?"

Hoa Vụ chậm rãi rót rượu: "Anh Quan, tục ngữ nói, một núi không có hai hổ."

Anh Quan ba một tiếng ném đồ vật lên bàn, thanh âm không khỏi tăng lên: "Ngươi đừng quên, hiện tại ta mới là lão đại."

Cô thế mà muốn sáp nhập hai tập đoàn này, sau này do cô quyết định.

Vậy khoảng thời gian này hắn bận rộn để làm gì?

Anh Quan lúc trước đối với cô nhan sắc ôn hòa, là bởi vì còn chưa chạm tới lợi ích.


Hiện tại đụng phải chuỗi lợi ích, anh Quan lập tức trở mặt.

Hoa Vụ cũng không thèm để ý thái độ của anh Quan, ngữ khí phá lệ bình tĩnh: "Ta có thể cho ngươi ngồi ở vị trí hiện tại, cũng có thể kéo ngươi xuống. Anh Quan, ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng."

Hô hấp của anh Quan không hiểu sao lại chậm lại.

Trong đầu đại khái là hiện lên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, sắc mặt càng ngày càng kém.

Anh Quan nhìn chằm chằm nữ tử xa lạ lại quen thuộc trước mặt này, tim hắn đập mạnh, mạnh mẽ đứng dậy, móc ra vũ khí, nhắm ngay ngực Hoa Vụ: "Nhưng ngươi đừng quên, hiện tại ngươi ở trên địa bàn của ta. Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ..."

Người ngồi trên sô pha không có bất kỳ động tác nào, trên mặt thậm chí không thấy hoảng hốt.

Hoa Vụ ngước mắt nhìn về phía anh Quan: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta, vậy ngươi nổ súng đi."

Anh Quan: "..."

Hôm nay cô đến và mang theo một người đàn ông.

Đây là địa bàn của hắn, hiện tại giết cô... Ai có thể ngăn chặn nó?

Nhưng mà chính là bởi vì cô chỉ mang theo một người, đáy lòng anh Quan lại có chút bất an, vì sao cô chỉ mang theo một người, có phải trong bóng tối còn có người hay không.

Người có thể giải quyết Ổ Đinh và Khuyển Nha, anh Quan đương nhiên sẽ không xem thường cô.

Anh Quan thậm chí cảm thấy mình đã bị nhắm vào.

Hoa Vụ giọng điệu lạnh lẽo sâu kín nói: "Anh Quan, không nên lấy mạng của mình ra đùa giỡn. Chết rồi thì không có gì cả."

Anh Quan: "..."

Anh Quan đi tới đi lui tại chỗ, súng trong tay di động qua lại trong hư không: "Hôm nay nếu ta không đồng ý thì sao?"

Hoa Vụ lấy điện thoại di động ra, mở ra rồi ném ở bên anh Quan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương