Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2
C174: Sau Khi Nằm Vùng Kiêm Chức Vụ (31)

"Quả thật có chút tin tức..." Hoa Vụ sớm ngăn chặn Ổ Đinh đặt câu hỏi: "Đừng hỏi ta lấy từ đâu ra, ngài có kênh tin tức của ngài, ta có của ta."


Ổ Đinh giơ tay lên, ý bảo cô tiếp tục nói.

"Vị Gegill tướng quân kia, tựa hồ có ý muốn dính vào việc làm ăn của chúng ta, nhưng hắn hiện tại còn chưa tìm được nguồn hàng. Nếu chúng ta có thể hợp tác với hắn, thông qua các kênh của quốc gia C, ngươi có thể nghĩ về thị trường lớn như thế nào."

Hoa Vụ nói một kế hoạch vĩ mô tốt đẹp làm cho người ta rung động.

Nhưng Ổ Đinh đã gặp qua chuyện lớn hơn, loại chuyện này nhất định phải biết rõ ràng: "Chuyện này ta sẽ đi hỏi thăm."

Hoa Vụ ý bảo hắn tùy ý: "Nhưng mà ngài phải nắm chặt thời gian, bằng không chờ Khuyển Nha bên kia biết được tin tức, có thể mất đi tiên cơ."

...

Hoa Vụ từ phòng họp đi ra, vừa lúc nhìn thấy Độ Hàn đứng ở thang máy, cô đi theo hắn chờ thang máy.

Độ Hàn liếc cô một cái: "Gần đây ngươi đang bận cái gì?"

Ý chí chiến đấu của Hoa Vụ chợt lóa: "Vội vàng thăng chức tăng lương."

Độ Hàn: "..."

Thang máy đến rồi.

Hoa Vụ tiến vào thang máy trước một bước, Độ Hàn đứng không nhúc nhích.

Bên ngoài có vệ sĩ khác đi ngang qua, Hoa Vụ cười gọi hắn: "Không vào sao? Ngươi không nhớ ta sao?"

Những vệ sĩ khác ném ánh mắt đầy ẩn ý.

Độ Hàn đành phải đi vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Hoa Vụ nhìn về phía camera giám sát trong thang máy: "Đi vào trong xe ta?"

Độ Hàn: "..."

Chờ ra khỏi thang máy, sau khi lên xe, Độ Hàn kéo khẩu trang xuống treo trên cằm: "Hai ngày nay Tiểu Bách được không?"

"Hắn có cái gì không tốt." Hoa Vụ vỗ ngực cam đoan với hắn: "Ngươi yên tâm, sẽ không để cho hắn thiếu cánh tay gãy chân."


Độ Hàn chính là muốn hỏi Độ Bách tình hình gần đây.

"Ngươi bảo ta lên xe làm gì?" Nói chuyện mỗi một câu, cô nhất định phải lên xe nói?

"Ngươi phải giúp ta làm một việc."

"..."

"Ngươi tìm cơ hội đi vườn chè Bạch Sơn, lấy được sản phẩm mới nhất của La Vô Thời."

Độ Hàn nhíu mày: "Ổ Đinh sẽ không để cho những người khác tùy tiện đi đến vườn chè Bạch Sơn."

Hơn nữa hắn hiện tại còn nằm trong danh sách hoài nghi của Ổ Đinh.

Làm thế nào Ổ Đinh có thể để cho hắn đi.

Hoa Vụ mỉm cười, cho hắn tín nhiệm vô biên: "Ta tin tưởng ngươi sẽ có biện pháp."

Độ Hàn không hề cảm thấy mình dược tín nhiệm, cảm giác cô đang đẩy mình xuống hố lửa: "Tại sao ta phải giúp ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

Hoa Vụ chớp chớp mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Bởi vì bây giờ chúng ta đang đứng trên một sợi dây nha."

"..."

Hắn sao không biết mình lúc nào cùng cô đứng trên cùng một sợi dây!!!

"Ổ Đinh mở miệng hỏi ta muốn Độ Bách, ngươi cảm thấy hắn cũng muốn có một đứa em trai không?"

"..."

"Ai trong chúng ta đều không an toàn." Hoa Vụ nhìn về phía thang máy, bên kia có người đang nhìn về phía này.

Độ Hàn theo ánh mắt của cô nhìn qua.

Hoa Vụ có lẽ không quen biết, nhưng hắn biết, là người của Ổ Đinh...

Độ Hàn quay đầu lại, còn chưa nói gì, Hoa Vụ đột nhiên nghiêng người lại, Độ Hàn thiếu chút nữa liền hôn đến góc nghiêng mặt cô.

Hoa Vụ ôm lấy hắn, hơi thở ấm áp rơi vào bên tai hắn.


"Vì an toàn của Độ Bách, Độ tiên sinh hẳn là cái gì cũng nên làm, chờ tin tức tốt của ngươi nha."

Hoa Vụ vừa định lui ra, Độ Hàn đột nhiên ôm lấy eo cô, chuẩn xác bắt được môi cô, dán lên.

Hoa Vụ: "???"

Dư quang Hoa Vụ thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, người quan sát kia thế mà đi về phía này, xem ra là muốn vòng đến đầu xe, phía trước cửa sổ kính nhìn rõ ràng.

"..."

Mẹ kiếp!

Có phải người của Ổ Đinh không?

Nhưng mà ngẫm lại chuyện khách sạn lần trước, hình như cũng bình thường.

Độ Hàn chỉ là hơi dán vào, cũng không làm cái gì khác, hắn muốn chờ người bên ngoài rời đi.

Nhưng mà người nọ đi tới đi lui trước xe, không có chút ý tứ muốn rời đi.

"Đi chưa?" Hoa Vụ không nhìn thấy phía trước, chỉ có thể hỏi Độ Hàn.

"Chưa..."

"..."

"..."

Hai người nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có chút đụng chạm, Độ Hàn có chút xấu hổ, muốn di chuyển về phía sau một chút, lại sợ bị người bên ngoài nhìn ra bọn họ đang giả dối.

Bên trong xe tối tăm, Độ Hàn đột nhiên cảm thấy có chút nóng.

Hoa Vụ còn nhìn chằm chằm hắn, tầm mắt Độ Hàn cũng không biết đặt ở đâu.

"Độ tiên sinh."


"...Ừm?"

"Ngươi nói với Ổ Đinh, là ta uy hiếp ngươi và ta..."

Độ Hàn không nghĩ tới Hoa Vụ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, đều truyền ra lâu như vậy, cô cùng mình gặp mặt cũng chưa từng đề cập tới.

Hắn cho rằng cô hiểu, hắn nói như vậy, ngược lại càng phù hợp với tình hình thực tế, giảm bớt khả năng bị nghi ngờ.

Độ Hàn tận lực không động cánh môi, ngay cả hô hấp cũng thu liễm: "Kế tạm thời."

Tay Hoa Vụ vừa rồi chỉ là hư hư khoác lên hắn, nhìn qua giống như đang ôm, nhưng thực tế càng giống như hư hư dựa vào.

Nhưng lúc này Hoa Vụ đột nhiên dùng lực, tay vòng quanh cổ hắn.

"Có phiền tiếp một nụ hôn không?"

"Cái gì..."

Đồng tử Độ Hàn hơi co rụt lại, tay cô gái vuốt ve gò má hắn, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua sau tai, đầu ngón tay khẽ chọn dây đeo khẩu trang, khẩu trang từ một bên rơi xuống.

Cô nhấc cằm hắn lên để cô có thể hôn hắn tốt hơn.

Không khí lưu động trong xe tựa hồ đang giảm bớt, Độ Hàn cảm giác mình có chút hít thở không thông.

Ánh sáng trước mắt càng thêm mờ mịt, hắn chỉ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái, phô thiên cái địa bao trùm toàn bộ thế giới của hắn.

Bàn tay đặt bên hông cô gái, vô thức nắm chặt.

Thân thể hai người kề sát nhau, trở nên không thể tách ám, mất đi giới hạn.

...

"Quần chúng" vây xem bên ngoài xe đã rời đi.

Độ Hàn cảm giác trên người khô nóng, hắn mở một chút cửa sổ tản nhiệt, giơ tay lau hai cái môi có chút nóng.

"Vì sao ngươi hôn ta?"

Tại sao...

Hoa Vụ cảm thấy vừa rồi mình giống như bị thứ gì đó mê hoặc, đột nhiên rất muốn hôn hắn...

Nhưng vị diện này là một thế giới hiện đại bình thường rất bình thường.

Cho nên cô chỉ cảm thấy lần trước Độ Hàn nói cô uy hiếp hắn, rõ ràng cô không làm gì cả, lại bị chụp một cái mũ lớn như vậy, cảm thấy quá thiệt thòi.


Hơn nữa bị sắc đẹp lắc lắc mắt, đầu óc choáng váng muốn hôn hắn.

Nhưng lời này...

"Không phải ngươi động miệng trước sao? Lễ thượng qua lại mà thôi." Hoa Vụ ngữ khí lạnh nhạt: "Như thế nào, ngươi là đại cô nương, còn muốn ta phụ trách sao?"

Độ Hàn: "..."

Lễ thượng qua lại như vậy?

Hơn nữa tình huống vừa rồi, người ta chính là xuống quan sát bọn họ, hắn không làm chút gì, đó không phải là khiến người ta hoài nghi à?

Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy...

Nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận, đúng là hắn động thủ trước.

"Vừa rồi không phải ngươi đáp lại ta à?" Hoa Vụ lại nói: "Chứng minh ngươi rất thoải mái, tất cả mọi người đều là người lớn, không cần phải so đo nhiều như vậy chứ?"

Vừa rồi Độ Hàn hoàn toàn có thể đẩy cô ra.

Nhưng Độ Hàn không đẩy, vậy hắn chính là mặc định tự nguyện.

"..."

Độ Hàn nhặt khẩu trang rơi xuống bên cạnh chỗ ngồi đeo lên, buồn bực nói: "Chuyện vườn trà, ta sẽ nghĩ biện pháp."

"Không phải vì nụ hôn vừa rồi." Độ Hàn lại giải thích một câu: "Là vì Tiểu Bách."

Cô ấy không nói sai.

Tất cả họ đều không an toàn.

Hoa Vụ buông tay: "Ta cũng không tự kỷ như vậy cảm thấy một nụ hôn có thể làm cho ngươi thay đổi chủ ý."

Độ Hàn trực tiếp xuống xe.

Hoa Vụ nằm sấp trên vô lăng, nhìn Độ Hàn biến mất ở góc thông đạo.

Cô giơ tay ấn cánh môi, lặng lẽ nở nụ cười, khởi động xe rời đi.

Đại nữ chính vẫn nên đi làm sự nghiệp quan trọng!

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

PS. Ta cũng không viết mỗi vị diện nam chính có bao nhiêu thích nữ chính, tất cả mọi người đều là cặn bã, vì sao các ngươi liền nói nữ chính cặn bã? Điều này có công bằng không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương