Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 2
C122: Tôi Làm Nữ Chính Cách Vách (20)




Hoa Vụ nửa lừa nửa dụ dỗ Lục Mai đến rạp chiếu phim.

Trước khi Du Yên đến cũng đã chọn xong bộ phim cần xem, vì hạnh phúc tương lai của bạn tốt, Du Yên chủ động đi mua bốn vé.

Phó Việt nhìn giá vé, từ trong túi lấy ra tiền, đem phần tiền của hắn và Hoa Vụ ra.

Du Yên hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Không... Không, tôi có thể mua mà."

Gia cảnh của cô ấy không tính là xấu, chút tiền này vẫn có thể trả được.

Phó Việt rất hung dữ nhét tiền của cô cho cô, Du Yên cũng không dám cự tuyệt, trĩu nặng cầm tiền.

Lục Mai bị chen ở giữa, cô cầm điện thoại di động, lông mày liễu khẽ nhíu: "Tôi đi trước đây, hai người tự mình chơi đi."

Hoa Vụ lôi kéo cô: "Đừng nha, tỷ tỷ, tỷ không xem cái này không thấy lãng phí sao? Giáo viên thường dạy chúng ta không lãng phí mà, đến đây, nhìn kìa."

Lục Mai: "Tôi còn có việc, không nhìn, tiền này tôi tự mình bỏ ra."

Nói xong cô ta liền lấy tiền từ trong túi xách ra, đưa cho Du Yên.

Hoa Vụ kéo cô trở về, cười tủm tỉm nói: "Nhưng ta muốn tỷ tỷ cùng ta xem, ta rất thích tỷ tỷ."

"..."

Lục Mai nổi da gà.

"Kiểm tra vé..." Du Yên ở bên kia hô: "Chúng ta vào đi."

Phó Việt nhìn Hoa Vụ kéo Lục Mai, nửa dỗ dành nửa uy hiếp dẫn cô ta vào phòng chiếu.

Tiểu cô nương cao bằng Lục Mai, hoàn toàn nắm giữ quyền nói chuyện.

Hình ảnh này nhìn qua không giống như đi xem phim, càng giống như muốn mưu sát Lục Mai có chút bất lực lại không phản kháng được kia.

Phó Việt rũ mắt xuống, đi theo.

Hoa Vụ cùng Du Yên đặt Lục Mai ở giữa, Phó Việt ngồi xuống bên cạnh Hoa Vụ, nhìn về phía màn hình phim còn chưa bắt đầu chiếu.


Khán giả lục tục tiến vào, bốn phía dần dần náo nhiệt lên.

Mãi cho đến khi bộ phim bắt đầu chiếu, bốn phía mới yên tĩnh lại.

Phó Việt không có hứng thú xem phim, hắn ôm cánh tay, trực tiếp dựa vào ghế ngủ.

Phó Việt mơ thấy một giấc mơ.

Không có quái vật trong giấc mơ, không có hình ảnh đẫm máu.

Chỉ có bóng tối.

Bóng tối vô tận.

Hắn đứng trong bóng tối, nhỏ như một con kiến.

Hắn muốn từ trong mộng giãy dụa ra, thế nhưng bóng tối vô biên vô hạn đè ép hắn, vùng vẫy như thế nào cũng không cách nào tránh thoát.

Bóng tối hóa thành xiềng xích, kéo thân thể hắn, chìm xuống trong bóng tối vô tận.

Hắn giãy dụa không có tác dụng gì, chỉ biết đem chính mình biến thành đầy thương tích.

Hắn dần dần từ bỏ cuộc đấu tranh.

Thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng, bình tĩnh... Bóng tối quấn quanh, cắn nuốt thân thể hắn, linh hồn,... tất cả mọi thứ.

"Phó Việt?"

Hai má Phó Việt đột nhiên bị vỗ một cái.

Xúc cảm hơi lạnh, đột nhiên kinh tán những bóng tối kia, lộ ra khuôn mặt sắp bị bao phủ của hắn.

Hắn ngồi dậy.

Hoa Vụ bị đụng vào cằm, ngao một tiếng, ngồi trở lại bên cạnh: "Ngươi làm gì thế?!"

Phó Việt lấy tay chống mặt, giống như người chết đuối, rốt cục hít thở không khí trong lành.

Hắn có chút cứng ngắc quay đầu, từ khe hở ngón tay, nhìn tiểu cô nương bên cạnh.


Cô ôm cằm, trừng mắt đen nhánh, nhíu mày nhìn ngươi, trên mặt trực tiếp viết hai chữ bất mãn.

Phó Việt sững sờ nhìn cô một hồi lâu, thanh âm có chút khàn khàn: "Kết thúc rồi à?"

"Tất cả đã đi hết rồi." Hoa Vụ xoa xoa cằm, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi thật sự có thể ngủ, là giường trong nhà ngủ không thoải mái sao?"

Người dì dọn dẹp đang dọn rác từ hàng đầu tiên lên trên.

Lục Mai và Du Yên cũng không có ở đây, hiển nhiên là đã đi rồi.

Phó Việt buông tay ra, trên mặt đã khôi phục bình thường, đưa tay nắm cằm Hoa Vụ, nhìn trái nhìn phải: "Đau không?"

"Nhéo lung tung cái gì!" Cằm của nữ chính là thứ ngươi có thể tùy tiện bóp sao!

Hoa Vụ tức giận vỗ tay hắn ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Phó Việt ngồi không nhúc nhích, thẳng đến khi Hoa Vụ gọi hắn: "Ngươi có đi không?"

Hắn nhìn thiếu nữ đứng ở lối ra, chậm rãi đứng dậy,

Cất bước về phía cô ấy...

...

Hoa Vụ ăn cơm xong liền nằm sấp trên ban công nhìn, cho đến khi thấy Giang Đồ và Mạnh Diệu Ngôn xuất hiện, cô cầm áo khoác xông ra cửa.

Hoa Vụ ở hành lang lầu một chờ, Giang Đồ một lát sau mới tiến vào, thấy Hoa Vụ hoảng sợ.

Tiểu cô nương nhu thuận cười: "Chị Giang Đồ, thế nào?"

Khuôn mặt Giang Đồ vẫn có chút đỏ, nhưng vẻ mặt đều là ngọt ngào yêu đương, nhỏ giọng nói: "Chị tỏ tình với anh ấy rồi."

Hoa Vụ âm thầm nắm tay, tiến độ làm việc tiến thêm một bước.

"Sau đó thì sao?"

"Thật ra... Cũng không tính là chị tỏ tình với hắn." Giang Đồ suy nghĩ một chút, lại nói: "Chúng ta đồng thời nói."


Cô đương nhiên vốn không muốn nói, nhưng nhớ tới Hoa Vụ cùng lời nói của Du Yên, cô tâm hoành hành, dứt khoát nói.

Ai biết Mạnh Diệu Ngôn sẽ đồng thời nói ra...

"Em nói xem, đây coi như là ai tỏ tình với ai?"

Hoa Vụ không sao cả nói: "Quản hắn làm gì, hai người ở cùng một chỗ không phải là tốt rồi sao."

"..."

Mạnh Diệu Ngôn và Giang Đồ tỏ tình thành công, nhưng cùng nhau tốt nghiệp cái này... hơi khó.

Nguyên nhân Mạnh Diệu Ngôn chuyển trường là bởi vì cha mẹ hắn, cũng không phải chỉ vì hiểu lầm với nữ chính.

Nếu bên nhà họ Mạnh nhất định phải để Mạnh Diệu Ngôn chuyển trường, vậy quyền lựa chọn cuối cùng chỉ có thể ở trên người Mạnh Diệu Ngôn, chỉ có hắn kiên trì, cha mẹ nhà họ Mạnh mới có thể không có biện pháp với hắn.

Vì vậy, trong thời gian này, họ không thể có một chút hiểu lầm.

Bảo vệ tình yêu của người khác... thật khó khăn.

...

Thứ hai.

Hoa Vụ phát hiện Phó Việt cư nhiên không thừa dịp cô không nhìn hắn mà chạy trước, mà là đang làm bữa sáng.

Thật kỳ lạ...

Nhưng Phó Việt cái gì cũng không nói, vẫn bày ra khuôn mặt thối kia, ăn sáng xong cùng cô đi học.

Ngụy Khải Phi tự học từ sáng mới vào lớp học, thấy Hoa Vụ liền nhịn không được co rúm lại, ngồi xuống vị trí, cơ hồ dán ngực trước lên bàn.

Nhưng lưng hắn nhanh chóng bị chọc.

Thân thể Ngụy Khải Phi run lên, cứng ngắc quay đầu.

Hoa Vụ cười như hoa: "Sớm nha."

"...Sớm." Thanh âm Ngụy Khải Phi đều run rẩy.

"Hôm nay phải ngoan nha."

"..."

Ngụy Khải Phi quay đầu đi, dán chặt mình vào bàn.


Như thể không phải cô bé ngồi phía sau hắn ta, mà là một kẻ khủng bố.

Hắn muốn đổi chỗ!

Hắn không ngồi đây được nữa!!!

Mà bạn cùng bàn của Hoa Vụ kỳ quái nhìn cô, lại nhìn Ngụy Khải Phi, lời cô nói... rất có không có ý nghĩa.

Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và Ngụy Khải Phi?

Chẳng lẽ cô ấy thích Ngụy Khải Phi?

Ngụy Khải Phi còn không đẹp trai bằng hắn...

Bạn cùng bàn lấy ra một chai nước giải khát từ trên bàn, đẩy đến Hoa Vụ bên kia: "Mời bạn uống một thức uống."

"Cám ơn, nhưng ta không khát." Hoa Vụ cự tuyệt lòng tốt của bạn cùng bàn.

"Không có việc gì, lúc ngươi khát lại uống." Bạn cùng bàn kiên trì đòi đưa cho cô, đặt ở bên cô, sau đó vùi đầu đọc sách.

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ mở sách ra, lại rút ra một quyển sổ, viết ra mấy chữ kiến thức cao hơn... Sau nhanh chóng gạch bỏ, đổi thành điểm kiến thức trung học cơ sở.

Với trình độ của người anh trai tiện nghi của cô, hẳn là phải bắt đầu học từ trường trung học cơ sở.

Khi Hoa Vụ bắt đầu chuẩn bị cải tạo Phó Việt, tình cảm của Mạnh Diệu Ngôn và Giang Đồ tiến triển thần tốc.

Phó Việt cũng chỉ ngoan hai ngày.

Rất nhanh khôi phục nguyên dạng, chỉ cần hắn không về nhà, Hoa Vụ cho dù lúc tan học cũng phải bám theo hắn, hắn chỉ có thể mang theo khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn, đợi đến khi cô trở về phòng.

Nhưng sáng hôm sau khi hắn thức dậy, không có ai khác ở đó.

Cô ấy lại không thể đem hắn buộc ở nhà.

Chỉ có Ngụy Khải Phi, mỗi ngày như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hắn ta chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy bạn học ở bàn sau cười tủm tỉm mà nhìn hắn.

Cái kiểu cười làm cho da đầu người ta tê dại, kinh hãi.

Hắn đi tìm thầy giáo xin đổi vị trí.

Nhưng hắn lại không cho ra một lý do thích hợp, thầy giáo bảo hắn chờ sau kỳ thi giữa kỳ, thành tích ra rồi nói sau.

Ngụy Khải Phi mỗi ngày đều bị dày vò, ngay cả thời gian chú ý Giang Đồ cũng ít đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương