*******

Sau nửa canh giờ, Sở Mộ đi ra từ đại lao kinh triệu phủ, sắc mặt so với lúc đi vào càng đen.

Loại tình huống này, tự nhiên là không có tâm tình thẩm tra xử lý án tham ô ở Hộ bộ, hai vị đại nhân từ Hộ bộ cùng Hình cùng Sở Mộ cưỡi ngựa đi đường, quanh thân tỏa ra khí sắc đáng sợ, ngay cả Hàn Phong cũng không dám thân cận hắn quá.

Sở Mộ đi tới đi lui, không hiểu sao lại đi tới một phủ có chất khí phái, ngẩng đầu nhìn xem bảng hiệu, viết 'Cố gia phủ' chữ màu vàng, Sở Mộ cau mày, cảm giác khuôn mặt chính mình bị vài cái chữ cái kia đánh cho sưng lên.

Trong phủ, có người đi ra, trên người khoác áo lụa hồng, phô trương sắc đẹp, búi tóc lệch qua một bên, bên cạnh có một đám nha hoàn, hai mắt sáng rực, đôi môi đỏ sẫm, bước chân õng ẹo, vừa đi vừa hát, trong tay còn cầm hai viên ngọc châu tử, qua cách trang điểm này cùng với những lời đồn đại trong kinh liền không có gì sai khác.

Thiếu chủ Cố Gia Cố Bách Vinh từ trong cửa chậm rãi đi ra, trông thấy hai người mặc trang phục nho nhã, đang đứng dắt ngựa đúng ở ngoài cửa, lại nghĩ rằng chắc muốn ở nhờ chỗ hắn, thầm nghĩ chắc là miếng mồi ngon, liền đi thẳng đến chỗ người đó. Đầu tiên, Cố Bách Vinh bỗng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy lên hành lễ:

"A! Vương gia! Không biết ngọn gió nào đã đưa vương gia ghé chân đến tận đây. Mau mau mau, mời vào mời vào. Người đâu? Đến thông báo với lão gia, nói vương gia đến!”

Cố Bách Vinh nói xong, liền ân cần chào hỏi Sở Mộ nói đi vào, nhưng Sở Mộ vẫn bất động, đứng nguyên ở cửa, Cố lão gia từ nội viện chạy đến, thấy Sở Mộ liền gấp gáp hành lễ, vốn dĩ hắn chỉ cần làm tư thế, Sở Mộ sẽ liền đi tới đưa tay nâng hắn dậy, nhưng hôm nay Sở Mộ vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Cố lão gia đang hành lễ.

Hai cha con Cố gia mời Sở Mộ vào nội phủ, Sở Mộ ngồi xuống ở trên ghế cao nhất, Cố Bách Vinh cũng bưng chén trà xuống kế bên ngồi xuống, nói:

"Vương gia đột nhiên đến đây, lại không cho người đến báo tin một tiếng, chúng ta đây chưa chuẩn bị được gì cả, thật sự thiếu sót.”

Ánh mắt Sở Mộ dừng ở trên mặt Cố Bách Vinh, bộ dạng hết sức phấn khởi, biểu cảm chỗ nào cũng như vui mừng khôn xiết, nửa phần xám hối đều không có.

Không muốn cùng hắn nhiều lời, Sở Mộ trực tiếp hỏi:

"Hôm nay ta đến, là có việc muốn hỏi, mong được nói rõ.”

Cố lão gia gật đầu: "Vương gia mời nói, chúng ta nhất định sẽ nói sự thật."

"Người đã từng cùng sư muội đính hôn, là họ Thôi?” Sở Mộ hỏi.

Hai cha con Cố gia nhìn nhau, Cố lão gia hai tay theo bản năng đưa lên cùng nhau, ngũ quan bất động: "Ách, đúng là họ Thôi."

"Là Thôi Nguyên?"

"Ách, đúng."

Cố lão gia đối với nhi tử đưa một ánh mắt, Cố Bách Vinh như hiểu ý, liền tự mình cầm ấm trà lại chỗ Sở Mộ rót thêm:

"Vương gia như thế nào đang êm đẹp lại hỏi đến tên bội tình bạc nghĩa, phụ lòng người kia?"

Sở Mộ nói: "Các ngươi nói rõ cho ta biết, năm đó, Thôi Nguyên kia vì sao lại phụ sư muội?"

Cố Bách Vinh sau khi thêm xong trà, liền trở lại trên chỗ ngồi, hít hơi một cái, rồi trả lời:

"Cái này là chuyện cũ năm xưa, lúc trước muội muội cùng vương gia đã nói qua. Thôi Nguyên kia cùng với muội muội thành thân, nhưng trước đêm động phòng lại biến mất, sau đó hắn lúc đó cùng một nữ nhân khác đến cửa nói từ hôn, muội muội xưa nay lòng dạ lương thiện, dù chịu sỉ nhục như vậy, vẫn đồng ý cùng hắn từ hôn, bảo ta đem sính lễ trở lại Thôi gia, từ đó đi, Cố gia và Thôi gia không còn liên lạc nữa."

Cố Bách Vinh nói đúng với những gì trước kia Cố Như Ti nói với Sở Mộ, thoạt đầu nghe qua đúng là không có sơ hở gì, nếu như không phải hôm nay hắn nghe Thôi Nguyên nói, nhân vật chính của chuyện này, thì chắc rằng Sở Mộ hắn có lẽ sẽ bị chính những người này lừa đến thê thảm.

" Nữ tử đến cùng Thôi Nguyên kia họ gì? Gia thế như thế nào? Dung mạo ra sao? Thôi gia năm đó, như thế nào lại đồng ý từ hôn? Là ai đồng ý? Lúc từ hôn đã nói những gì? Ngươi cẩn thận nhớ lại từng chút một, sau nói rõ cho ta biết."

Sở Mộ đối nhân xử thế trước giờ như tỏa ra khí lực nghi ngút, từ trước giờ, ở trước mặt cha con Cố gia đều thu lại khí thế, mới có thể để Cố gia cảm thấy hắn hiền lành, dễ nói chuyện. Bây giờ, khí khí trừng trừng, nói mấy câu liền khiến Cố gia nhịn không được rùng mình một cái.

"Này. . ." Cha con Cố gia nghẹn lời, đối với vấn đề này, Sở Mộ tự nhiên quá mức kỹ càng, đều là muốn chứng thực vấn đề thật hay giả, không thể tùy tiện nói một hai câu nói dối là có thể nguôi xuống được.

"A, thời gian dài như vậy, ta đã sớm quên tình hình lúc ấy.” Cố Bách Vinh thấy phụ thân không nói được, liền vội vàng nói lên lời giảng hòa..

Cố lão gia liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, đã quên, đã quên."

Sở Mộ trầm mặc đứng lên, hừ lạnh một tiếng: "Ta đưa các người đến kinh thành, nhiều lắm cũng mới hơn một năm, nói quên sự tình cũng là quá nhanh đi.”

Nói xong, Sở Mộ rời khỏi cũng không quay đầu lại, để cha con Cố gia phía sau toàn thân toàn mồ hôi lạnh, không biết đột nhiên Sở Mộ đến hỏi như thế là có chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện năm đó đã bại lộ?

Sau khi Sở Mộ ra khỏi cửa Cố gia, liền xoay người lên ngựa, đối với Hàn Phong phân phó:

"Lệnh Kinh Triệu phủ tới bắt người đi."

Hàn Phong lĩnh mệnh, nghi hoặc hỏi: "Nếu như Như phu nhân có hỏi?"

Sở Mộ không có trả lời, trực tiếp giục ngựa về phía trước, Hàn Phong thấy thế, liền không dám hỏi nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương