******

Sở Mộ đem Cố Như Ti từ chủ viện mang đi, từ cửa viện mới mở, khuôn mặt trưng ra so với đáy nồi còn đen hơn, bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không có quan tâm đến Cố Như Ti phía sau.

Cố Như Ti đi theo sau hắn, vẫn luôn đợi hắn quay đầu giải thích với mình, Sở Mộ trước khi đi Nam Cương đối với nàng thật sự rất tốt, khiến nàng khi vào phủ liền cùng trên dưới Vương phủ nói rõ, nàng có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào, ai cũng không được phép vô lễ với nàng, cho nên Cố Như Ti mới ra tay sắp xếp người âm thầm giám sát toàn bộ chủ viện.

Nàng biết Sở Mộ vài ngày nay đều đi tới nơi này của Tề Dư, phải biết Sở Mộ lúc trước đối với Tề Dư thập phần chán ghét, nghe nói bọn họ sau hôn lễ, Sở Mộ không có tới qua chủ viện, hiện tại nhưng cùng với nàng suốt ngày cùng ở chung với nhau, điều này khiến cho Cố Như Ti thế nào có thể không lo lắng.

Mới nãy người mà nàng sắp xếp ở chủ viện chạy qua nói cho nàng, Sở Mộ đã uống say, quay lại liền tới tìm Tề Dư, đàn ông say rượu dễ dàng gây ra chuyện nhất, Cố Như Ti nói cái gì cũng phải tới gây rối bọn họ, nói chung, nói gì cũng không thể để người đàn ông không dễ gì nàng ở gần được, dễ dàng bị người phụ nữ khác cướp đi.

Theo sau Sở Mộ, mắt thấy hắn muốn bước tới phòng sách, Cố Như Ti cuối cùng nhịn không được ở phía sau kêu hắn một tiếng:

"Vương gia."

Sở Mộ dường như không có nghe thấy, như cũ hướng về trước, Cố Như Ti chạy chậm đến phía trước, ngăn lại đường đi của hắn, đối mặt lại kêu to:

"Vương gia."

Như vậy mới đem tâm thần của Sở Mộ kéo lại, lông mày nghiêm nghị: "Cái gì?"

Cố Như Ti thấy hắn miễn cưỡng như vậy, ưu tư chịu đựng trong mấy ngày cuối cùng cũng bộc phát, giậm hai chân, chỉ vào Sở Mộ lạnh lùng nói:

"Vương gia vì sao phải phụ muội như thế?"

Sở Mộ sửng sốt, vừa rồi trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Tề Dư, không phản ứng lại: "Huynh như thế nào phụ muội?"

Cố Như Ti lại nôn nóng giậm hai chân, một bộ dáng chịu thiên đại oan ức: "Huynh chính là phụ muội. Huynh từng nói với muội, đời này kiếp này đều sẽ không thích Tề Dư."

Sở Mộ trước giờ chưa thấy qua bộ dáng tùy hứng như vậy của sư muội, nhưng vẫn là kiên nhẫn giải thích: "Huynh không có thích nàng ấy."

"Huynh không cần gạt muội, huynh chính là thích nàng ta. Tề Dư ngoại trừ xuất thân, chỗ nào cũng tốt hơn muội, muội chỉ nghĩ nàng ta là con gái nhà quyền quý có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai ngờ nàng sau lưng nhưng lại cũng là một hồ ly tinh câu dẫn nam nhân! Đồ hồ ly tinh! Đem hồn của huynh đều câu đi rồi."

Cố Như Ti từ trước bị Sở Mộ dung túng có chút ngang ngược không kiêng nể ai, Sở Mộ thích tính tình thành thật, cho nên có lúc nàng mặc dù nói ra những lời gì không hợp thời, Sở Mộ cũng chỉ cho là nàng nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý, nhưng hiện tại, nghe nàng trước mặt chửi bới Tề Dư, trong lòng Sở Mộ tựa hồ sinh ra một trận tức giận không sao nói rõ được, chưa bao giờ đối nàng từng lớn tiếng nghiêm nghị dạy bảo:

"Tề Dư không phải là hồ li tinh, cũng không phải là huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, cớ sao phải lấy lời lẽ thô bỉ để đánh giá Tề Dư?"

Sở Mộ thần sắc nghiêm túc khiến Cố Như Ti sững sờ ngay tại chỗ, sau khi cắn môi nửa ngày, mới rưng rưng nói: "Huynh còn nói không thích nàng? Không thích nàng, huynh che chở nàng như vậy làm cái gì?"

Sở Mộ cảm thấy trong đầu một đoàn tương hồ, chỉ cảm thấy có cổ nóng nảy trước nay chưa có ở trong cơ thể hoành hành, giống như là từ lời Tề Dư nói ra 'Nước giếng không phạm nước sông' sau lúc đầu.

Hít sâu hai hơi, dùng lý trí thúc ép bản thân bình tĩnh lại, Sở Mộ ôn nhu khuyên nhủ:

"Huynh, huynh không phải là che chở nàng. Nếu là muội cảm thấy huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, huynh chính là hi vọng, muội không cần giận chó đánh mèo.Tề Dư, nàng căn bản không làm cái gì, không nên bị muội chê trách."

Cố Như Ti quan sát vẻ mặt của Sở Mộ, giống như âm thầm phỏng đoán kiểu người lớn phóng đoán trẻ con, thấy Sở Mộ ngữ khí hòa dịu đi, kiêu ngạo của nàng liền có thể hợp thời tăng lên:

"Muội vẫn cứ muốn nói! Nàng Tề Dư chính là hồ ly tinh! Huynh không thừa nhận nàng cũng vậy! Loại nữ nhân này muội từ nhỏ nhìn thấy rất nhiều, các nàng sở trường là dùng khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia nhìn lên, câu dẫn đàn ông loại quyền cao chức trọng như huynh. Huynh đừng bị nàng mê hoặc."

"Đủ rồi!"

Sở Mộ hét lớn một tiếng, hắn để tay sau người gắt gao nắm, tựa hồ nhẫn nhịn cái gì, trời biết hắn tốn bao nhiêu khí lực mới ngăn chặn xúc động nghĩ cho sư muội một cái tát, hắn biết hắn hiện tại là không lý trí, sư muội cũng đang nổi nóng, hắn không nên khiến hai người đều lâm vào xúc động, cho nên hắn kiềm chế.

Không khỏi tạo thành mâu thuẫn lớn hơn nữa, Sở Mộ dứt khoát xoay người rời khỏi, không lại cùng Cố Như Ti tranh cãi hơn thua, Cố Như Ti lại nhất quyết không tha, lôi kéo cánh tay hắn không chịu buông tay:

"Sư huynh! Huynh phải nghe ta. Tề Dư nàng không là ở mặt ngoài xem ra như vậy đơn thuần thiện lương, nàng chính là muốn lừa huynh! Nàng không có ý tốt!"

Sở Mộ nhíu mày, trong đầu tự động tiến hành phân tích đối với lời nói của sư muội, Tề Dư quả thật không phải là người con gái đơn thuần thiện lương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không có lừa chính mình, về phần câu dẫn càng là chưa bao giờ có! Sở Mộ thậm chí cảm thấy, nếu như Tề Dư có thể câu dẫn hắn, hắn cũng không đến mức gắt gỏng như vậy.

Hắn cùng Tề Dư nói lời như vậy, Tề Dư thậm chí không có nói qua một câu sư muội như thế nào không tốt, ngược lại là sư muội ở trước mặt hắn lại như thế chửi bới Tề Dư.

Sư muội như vậy không phân tốt xấu, bộ dáng tùy ý chửi bới người khác bộ, cực kỳ giống những bà phụ nữ đanh đá càn quấy kia, từng đã thiên chân vô tà, không rành thế sự lại khắp nơi trượng nghĩa, sư muội hào hiệp, tinh thần hào hiệp của nàng từng được Sở Mộ xem như trân bảo, này trong nháy mắt xem ra sáng rọi hoàn toàn không còn, phảng phất thay đổi con người.

"Huynh nói chuyện đi! Huynh nói đi! Chỉ cần huynh nói với muội một câu Tề Dư không tốt , muội liền tha thứ toàn bộ sai lầm đêm nay của huynh." Cố Như Ti không đạt được đáp án chính mình muốn, trong lòng sốt ruột vạn phần.

Vì sao rõ ràng người đàn ông đã bị nàng cố chấp gây khó dễ, ngay cả giường của nàng đều chưa có nằm qua, liền nói thay đổi thì liền thay đổi vậy.

Sở Mộ bình tĩnh lại, đem cánh tay mình trong tay Cố Như Ti rút ra:

"Muội đêm nay thần chí không rõ ràng, huynh không nói với muội. Trời không còn sớm nữa, muội nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Sau khi nói xong câu, Sở Mộ tránh né tay của Cố Như Ti vẫn còn muốn dây dưa, nhanh chóng từ bên người nàng đi qua, lưu lại một mình Cố Như Ti đứng ở tại chỗ cắn răng giậm chân thật lâu không muốn rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương