********* Hàn Phong cho rằng vương gia đêm nay muốn ở lại chủ viện, nhưng vẫn là tận chức tận trách ở trong sân canh gác một lát, sau đó mới có ý định đi về, không nghĩ tới liền trông thấy vương gia nhà mình trưng một khuôn mặt lạnh, bất thần đi ra. "Vương gia, ngài đây là... Bị vương phi đuổi ra ngoài?" Hàn Phong vừa dứt lời, chợt nghe Sở Mộ gầm nhẹ một câu: "Từ nay về sau, đừng có mơ tưởng bổn vương bước vào khuôn viên của nàng một bước!" "A, đúng thật là bị đuổi ra ngoài." Hàn Phong có chút kinh ngạc. "Cái gì đuổi ra ngoài? Nàng có gan như thế!" Sở Mộ trừng mắt, không di chuyển ánh mắt, chằm chằm nhìn Hàn Phong, hắn như thế nào mà để nữ nhân đuổi ra khỏi phòng sao? "Nữ nhân này chính là điên rồi, thế mà dám cùng bổn vương luận triều chính, chỉ vì muốn cha nàng cao hứng! Nét mặt già nua kia của Tề Chấn Nam cao hứng, đối bổn vương có gì là tốt!" Hàn Phong lại cảm thấy rất kinh ngạc, vương phi xem qua thực không giống loại người kia, không vào hang cọp, sao biết được cọp nghĩ gì a... Trừ phi... Ây... Xem ra vương gia quả thật là bị đuổi ra ngoài. Hàn Phong nghĩ thập phần chắc chắn, bất quá nhìn bộ dạng mắng chửi của vương gia, Hàn Phong cảm thấy vẫn là không nên đem lời nói vừa thấu, không thì lại là lửa cháy đổ thêm dầu. Hiện tại, vương gia đúng là bên trong chưa thấu, bên ngoài đã tường (*), một ngày nào đó sẽ thấu đáo. (*) Ý là trong lòng không hiểu, ngoài mặt lại tỏ ra đã hiểu rõ. "Vương gia, không phải là muốn đến chỗ Nhu phu nhân đi." Ít nhất thì trong nhà, vẫn là Như phu nhân sẽ hoan nghênh hắn. Nói đến điểm này, Sở Mộ càng thêm tức giận: "Đi cái gì mà đi. Trở về thư phòng." "Rõ." Hàn Phong là người hiểu thấu đáo chuyện, biết hiện tại vương gia rất muốn ngủ ở viện, cũng không có khả năng là sẽ đi đến viện của Như phu nhân mà qua đêm nên mới đưa ra kiến nghị, bất quá chỉ muốn vương gia đổi đề tài, không nên cứ đứng nhìn chằm chằm vào gian phòng vương phi đuổi ra mà mắng chửi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương