Một ngày trước.

“Hai trăm ngàn linh hồn…”

Quỷ ảnh theo sau Kê Huyền, lẳng lặng “trôi” về phía trước.

Dưới đôi chân đang lơ lửng của nó, từng lớp máu thịt khô khốc đóng cặn trên mặt đất đen kịt, bị máu tươi tưới lên hết lần này đến lần khác, gần như không thể nhìn ra màu sắc và hình dạng ban đầu.

Nó còn đang mải miết trầm ngâm.

Hai trăm ngàn linh hồn là một con số cực kì lớn, kể cả đối với lệ quỷ cấp cao.

Phải tìm đâu ra nhiều linh hồn như vậy trong điều kiện tiên quyết là không được giết người chứ?

Mi nghĩ mãi không ra.

Nó không ý thức được rằng trong lúc vô tình nó đã lầm bầm thành tiếng.

Kê Huyền không trả lời nó mà chỉ ngoái đầu hờ hững liếc nó: “Chuyện ta giao ngươi làm, tới đâu rồi?”

Mi giật mình, hoàn hồn lại, nói: “Đã… đã chuẩn bị xong rồi ạ, Vương!

…Trước giờ lệ quỷ và quái vật chưa từng đồng lòng.

Mẹ hiếm khi xuất hiện trong trò chơi để đảm bảo sự vận hành của nó, bà ta quá mức mạnh mẽ, bất kì hành động quá lớn nào cũng có thể quấy nhiễu việc thực hiện kế hoạch.

Trước khi cánh cửa giữa thế giới thực và trò chơi mở ra, chỉ có rất ít lệ quỷ cấp cao biết về sự tồn tại của Mẹ.

Đối với phần đông lệ quỷ cấp thấp, sự tồn tại của Mẹ cùng xa lạ chẳng khác gì con người, chỉ khi cánh cửa ở thành phố M mở ra, chúng mới đột nhiên biết được sự tồn tại của kẻ thống trị đáng sợ này.

Với số ít lệ quỷ mà nói chúng càng quen thuộc với cách tồn tại cùng con người hơn so với việc bị cưỡng ép cai trị bởi một con quái vật kinh khủng mạnh mẽ.

Nhưng vì sợ hãi sức mạnh của mẹ, không một con quỷ nào cả gan thể hiện sự chống lại và kháng cự.

Nỗi oán hận bị nhấn chìm và đè nén không có nghĩa chúng không tồn tại, mà ngược lại sẽ âm thầm sinh sôi và củng cố.

Suốt khoảng thời gian này, công việc mà thuộc hạ của Kê Huyền phải làm đơn giản chỉ là…

Thổi lửa.

Mẹ và những lệ quỷ cấp cao xung quanh bà ta khinh thường những lệ quỷ nhỏ yếu khác theo bản năng, dẫu sao chênh lệch cấp bậc giữa lệ quỷ gần như không cách nào vượt qua được, cần gì phải chú ý đến con sâu cái kiến mà chúng có thể dí chết chỉ bằng ngón út chứ? Nhưng những lệ quỷ nhỏ yếu bị xem nhẹ này lại đông nhất, chúng ẩn nấp giữa những khe đá u ám, dưới bậc thang… có thể nói là trải rộng khắp thế giới.

Số ác quỷ này không thể tạo thành lực lượng chiến đấu, nhưng sau lưng chúng lại là mạng lưới tình báo khổng lồ.

Mà quỷ ảnh vốn là ác quỷ sinh ra cùng sự tồn tại của bóng tối, thậm chí nó có thể qua mắt được Mẹ trong khoản che giấu hơi thở, cũng vì thế mà nó là ứng cử viên sáng nhất cho nhiệm vụ này.

“Nó tới rồi.” Quỷ ảnh vừa nói vừa bước sang một bên.

Một con quỷ nơm nớp lo sợ bước đến, cơ thể như cục thạch rung rinh lúc lắc theo mỗi bước chân của nó, bốn năm gương mặt mọc trên đầu đều có vẻ thấp thỏm:

“…Vương.”

Nó run sợ cúi dầu, cái bụng nửa trong suốt lắc lư gần như chạm đất.

Giọng nói thản nhiên của người đàn ông vang lên trên đầu nó: “Ngẩng lên.”

Con quỷ thạch dè dặt ngẩng lên nhìn đối phương, đôi mắt đỏ rực của người đàn ông cụp xuống, sâu trong đôi mắt như chứa đựng cả một biển máu rét lạnh và tàn khốc giống như đúc mắt Mẹ khiến nó run rẩy hoảng sợ theo bản năng…

Song nó rất rõ, chỉ có người này mới có thể đảm bảo sự an toàn của nó.

Khi cái tên nhân loại biết dùng lửa xông vào thành phố M, tất cả lệ quỷ đuổi theo đối phương đều bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ có mình nó may mắn thoát được kiếp nạn.

Nó run rẩy núp trong một xó, lòng biết mạng mình khó mà giữ được.

Cho đến khi quỷ ảnh tìm tới, hỏi nó một câu:

“Ngươi nói xem, nếu Mẹ biết ngươi lơi là nhiệm vụ để loài người lọt vào thành phố, thậm chí còn đi sâu vào địa đạo, Mẹ sẽ xử lí ngươi thế nào?”

Thế là nó chỉ còn duy nhất một con đường để chọn.

Sau đó, nó được bố trí vào một trong số những đội ngũ cách Mẹ gần nhất.

Ở đó, nó tận mắt nhìn thấy sự thống trị tàn bạo của Mẹ, thứ lấp đầy ao máu kia không chỉ có thi thể con người mà còn có vô số lệ quỷ và quái vật, chúng bị xé xác và ném vào trong đó mà thậm chí còn chẳng có lí do nào.

Huống chi… bấy giờ nó còn bị giao cho một nhiệm vụ không cách nào thực hiện được.

Con quỷ biết rõ Kê Huyền là lựa chọn duy nhất để nó giữ mạng, hơn nữa…

“Nghĩ xong chưa?” Giọng người đàn ông cực kì bình thản, không rõ vui giận.

Con quỷ cúi rạp người: “Tôi nghe theo sự sai bảo của ngài.”

…Và quan trọng hơn cả… nó không nghĩ sau khi thả Mẹ ra ngoài, đám lệ quỷ nhỏ yếu như nó sẽ sống được.

“Tốt lắm.” Kê Huyền nói.

Hắn cụp mắt, nói: “Nói ta nghe tất cả thông tin có liên quan đến ao tế máu.”

“Vâng.” Đối phương rạp người thấp hơn nữa, cung kính trả lời.



Chẳng mấy chốc, cánh đồng hoang nơi này chỉ còn lại quỷ ảnh và Kê Huyền.

Quỷ ảnh không nhịn được, hỏi: “Vương… ngài định làm sao để có đủ hai trăm ngàn linh hồn?”

Kê Huyền lạnh lùng liếc nó, trả lời một nẻo: “Số linh hồn cần dùng để tế máu thật ra là năng lượng để mở cửa, của lệ quỷ, hay của con người đều được.”

Quỷ ảnh chợt hiểu ra: “Vậy là ngài định dùng lệ quỷ…”

“Không.” Kê Huyền đáp.

Quỷ ảnh: “…Há?”

Người đàn ông dùng móng tay rạch nhẹ lên cổ tay, da hắn rách ra, mạch máu màu xanh nổi lên trên cánh tay tái nhợt, vài giọt máu tươi sền sệt chầm chậm rỉ ra từ vết thương, từng giọt từng giọt nhỏ vào chiếc lọ thủy tinh không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, tiếng máu gõ vào đáy bình phát ra âm thanh trong trẻo đều đặn.

Quỷ ảnh sợ hãi lùi lại, khiếp sợ trợn mắt.

Nó có thể ngửi được… mùi hương thơm nồng đậm đà đến mức có thể khiến tất cả lệ quỷ phát điên tràn ra ở phía trước, đó là mùi thơm tỏa ra từ năng lượng sâu trong linh hồn, thôi thúc bản năng thèm ăn và lòng tham của nó.



Chẳng mấy chốc chiếc lọ nhỏ đã đầy, sau đó được đóng nút chắc chắn.

Hơi thở kia cuối cùng cũng biến mất.

Quỷ ảnh kinh hoảng nhìn Kê Huyền: “Vương, đây… đây là…”

“Năng lượng bằng với hai trăm ngàn linh hồn.” Kê Huyền nhấc tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khiến vết thương sâu đến tận xương biến mất không chút dấu vết.

Hắn cụp mắt, gương mặt vốn dĩ cũng chẳng hồng hào càng thêm tái nhợt.

Kê Huyền cong môi: “Thế này chắc đủ rồi.”

Mẹ nhất định phải mở “cửa”.

Cả hắn và Diệp Ca đều là một phần của tế máu, họ vừa là “vật liệu” không thể thiếu, lại vừa có thể dùng như “nguyên liệu đốt.”

Hiện tại, trong ao tế máu đang thiếu hai trăm ngàn linh hồn.

Nếu có thêm một vật dẫn thiếu đi…

Mà vẫn cố chấp mở cửa, sẽ chỉ có một trường hợp xảy ra.

Bị cắn trả.

Mẹ sẽ bị quy tắc bài xích, và quay về phía bên kia lần nữa.

Kê Huyền ngước mắt nhìn quỷ ảnh: “Ngươi đi tìm Diệp Ca đi.”

“Tôi?… Nói gì ạ?” Quỷ ảnh mờ mịt gãi đầu.

Kê Huyền: “Nói với anh ấy, chuyện linh hồn đã giải quyết xong.”

Việc còn lại cần làm chỉ có một bước cuối cùng…

Làm sao lừa được Diệp Ca, lấy được máu của anh ấy.

Nhưng mà…

Kê Huyền ngẩng đầu nhìn về phía quỷ ảnh biến mất.

Hắn thừa nhận mình rất hèn nhát.



Kê Huyền vùi đầu vào vòng tay của đối phương, tham lam hít hà mùi thơm mát rượi lạnh băng của chàng thanh niên, tay hắn siết chặt như vĩnh viễn không bao giờ ôm đủ.

Tay chân chàng thanh niên cũng rét lạnh hệt vậy, nhưng lại như vũng bùn ấm áp níu lấy hắn kéo xuống nơi sâu nhất, dù biết rất rõ nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chẳng thể nào quay đầu lại được, song hắn vẫn không cách nào ngăn bản thân mình không chìm đắm trong đó.

Thân mật làm sao.

Như giấc mơ tuyệt đẹp mà hắn chưa từng có, giả tạo đến mức khiến hắn cảm thấy không thật chút nào.

Giọng chàng thanh niên bất lực vang lên trên đầu hắn: “Chỉ một lát thôi đấy.”

Không muốn buông tay.

Không muốn buông tay.

Kê Huyền nghe thấy một giọng nói ồn ào vang lên trong đầu hắn.

Hắn thả tay, ngẩng đầu, cong môi nói: “Lần này có thưởng gì không ạ?”

Nụ hôn nhẹ nhàng mà chóng vánh phớt qua trán hắn, như bong bóng xà phòng mềm mại mà dễ vỡ nổ “bụp” một cái sâu trong lòng hắn, nâng hắn bay lên không trung, nhưng những ý nghĩ tối tăm và rét lạnh lại quấn lấy mắt cá chân hắn, kéo hắn rơi xuống vực sâu.

Máu.

Bất kể dùng đến cách gì, lừa anh ấy cũng được, nói dối cũng được, hắn nhất định phải lấy được máu của Diệp Ca.

Cửa.

Kê Huyền liếm môi đối phương, hàm răng sắc bén cắn rách môi anh, đầu lưỡi dè dặt cuốn máu anh vào miệng.

Hắn lẳng lặng mà bình tĩnh thực hiện kế hoạch của mình.

Nhưng, chờ chút đã… chờ chút nữa thôi.

Kê Huyền biết vì sao mình lại hèn đến vậy.

Hắn sợ… trong nháy mắt khi hắn nhìn đối phương, hắn sẽ không cách nào kiềm được sự lưu luyến và khát vọng cháy bỏng của mình, cùng với chấp niệm dù có xuống địa ngục cũng phải ở cùng nhau.

“Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc.”

Kê Huyền nghe được câu nói ấy của đối phương.

Đúng vậy, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc.

“Quyết định vậy đi.”

Kê Huyền chăm chú nhìn chàng thanh niên trước mặt mình, như muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương trong trí óc.

Cho tới tận bây giờ, hắn chưa từng nghĩ rằng… người đầu tiên phá vỡ lời hứa “mãi mãi ở bên nhau” lại là mình.

Kê Huyền bật cười:

“Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc.”



Vẻ mặt người điều khiển rối vô cùng khó nói: “…Người chắc chứ?”

Kê Huyền: “Dĩ nhiên.”

Người điều khiển rối chăm chú nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, ngờ vực lắc đầu: “Thế này không giống ngươi chút nào, Kê Huyền.”

Lệ quỷ luôn ích kỉ, là sinh vật sẽ làm bất kể điều gì để thỏa mãn dục vọng của mình, lệ quỷ càng mạnh chấp niệm càng nặng, mà đối phương lại đưa ra quyết định như vậy vì người kia… thực sự rất khó hiểu.

Kê Huyền nhấc tay, một giọt máu tươi lơ lửng trong tay hắn, bình tĩnh nói:



“Với ngươi mà nói, nếu Mẹ không rời khỏi thế giới thực, ngươi sẽ vĩnh viễn phải trốn ở đây, không phải sao?”

Cuối cùng, người điều khiển rối nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp:

“Được rồi.”

Gã nhận lấy giọt máu trên tay Kê Huyền: “Cho ta chút thời gian.”

Nói xong, người điều khiển rối biến mất trong quỷ vực.

Kê Huyền đứng thật lâu giữa khoảng không trống vắng, đôi mắt đỏ rực như máu đông đăm đăm nhìn về phương xa, dục vọng cố chấp và lí trí đang chém giết sâu trong mắt hắn, đầu ngón tay sắc bén cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cảm giác đau đớn lại nhỏ bé đến mức không tài nào giúp hắn bình tĩnh lại được.

Trong đầu hắn vang một giọng nói.

Là dục vọng đang thì thầm.

Cả thế giới sụp đổ thì sao? Chỉ cần hai người mãi mãi ở cạnh nhau không phải đã đủ rồi sao?

Ngươi buông bỏ được sao?

Cam lòng không?

Con ngươi Kê Huyền co lại, trở nên hẹp dài như mắt dọc của loài rắn, lóe lên vẻ tàn khốc và điên cuồng không thuộc về hắn.

Gương mặt chàng thanh niên thoáng hiện ra trước mắt.

Trong bóng tối, chàng thanh niên ngoái lại nhìn hắn, đôi mắt như sao phản chiếu ánh đèn và bầu trời về đêm.

Kê Huyền nhắm mắt.

Đúng vậy.

Hắn tình nguyện.

Đúng lúc này, quỷ ảnh trở lại, còn mang theo một món quà cực lớn… một tên nhân loại đang ú ớ giãy dụa và không ngừng run rẩy.

Kê Huyền lạnh lùng nhìn ông ta.

Với hắn mà nói, quá khứ từng là con người chỉ là cát bụi vô nghĩa, hắn gần như đã không còn nhớ nổi những chuyện đã xảy ra quá lâu như vậy, nhưng nếu Diệp Ca đã đưa đến cho hắn, thì cũng coi như một món quà.

Kê Huyền đang định phất tay bảo quỷ ảnh mang ông ta đi, giao cho những lệ quỷ khác hành hạ mua vui thì xa xa, một con ngài màu đỏ như máu đã đập cánh bay về phía hắn.

Hắn ngạc nhiên.

Kê Huyền nhấc tay, một con ngài đậu xuống ngón tay mảnh khảnh lạnh băng của hắn, xúc tua trên đầu rung rung như đang rì rầm gì đó.

Mạng lưới tình báo truyền tin đến.

Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên có động thái khác lạ, như thể đang bắt đầu tập hợp nhân viên… hơn nữa, ACE cũng ở đó.

Kê Huyền ngẩn ra.

Anh trai định ra tay sao?

Nhưng đối phương lại chẳng cho hắn biết chút tin tức gì… Chuyện gì đây?

Người đàn ông cụp mắt nhìn gã đàn ông mặt mũi tái mét đang vặn vẹo dưới chân mình, đôi mắt đỏ máu lóe lên vẻ tàn bạo đáng sợ, nhưng giọng hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

Hắn nói với quỷ ảnh: “Không cần đưa đi.”

Kê Huyền thong thả bước tới, cúi người nhìn hình ảnh thu nhỏ của mình trong con người đang co lại vì sợ hãi của đối phương, hắn cong môi nở nụ cười lạnh lẽo:

“Để bọn ta trò chuyện đã.”

Tiếng gào thét vang vọng trong khoảng không màu máu hoang vu, âm thanh quá mức đáng sợ, như thể lẽ ra nó không nên xuất hiện trên thế giới này, mang theo nỗi sợ kinh người đầy tuyệt vọng.

Không biết đã qua bao lâu.

Tiếng gào thét ngưng bặt.

Kê Huyền cẩn thận lau chùi ngón tay dính đầy máu tươi của hắn, đôi mắt u ám híp lại, cảm xúc sâu trong mắt âm u khó lường, cả người bao trùm trong hơi thở nguy hiểm không phân được vui giận.

Tuy Cục trưởng Tổng cục vẫn luôn không tìm ra tung tích quyển sổ của cựu Cục trưởng, nhưng nhiều năm qua ông ta vẫn luôn tiếp tục tiến hành những nghiên cứu liên quan, tuy không đủ sâu nhưng tựu trung vẫn lần mò được chút thông tin.

So sánh dựa trên những thông tin Kê Huyền biết được hiện tại…

Thật ra hắn có thể đoán được đại khái ý đồ của đối phương.

Cơn đau gặm nhắm từng phần gân cốt máu thịt trong cơ thể Kê Huyền, tim hắn như nứt ra một khe hở, tựa như bị lưỡi hái của đối phương đâm xuyên qua ngực thêm lần nữa…

Như bị lòng bàn tay ấm áp của đối phương thiêu đốt trong trường học tối tăm hôm ấy.

Quỷ ảnh dè dặt tiếng tới, nói: “Vương… ngài định làm gì tiếp theo?”

Kê Huyền: “Đừng can thiệp vào.”

Hắn quay sang nhìn quỷ ảnh: “Phân phó những lệ quỷ đang mai phục gần khu vực ao tế máu, nếu gặp phải công kích thì không cần giao chiến, lập tức báo cáo cho Mẹ.”

“Vâng.” Quỷ ảnh không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu thật sâu rồi biến mất.

Kê Huyền cúi gằm mặt, xòe tay.

Con rối có đôi mắt nhạt màu, cánh tay nhỏ xíu ôm lưỡi hái xuất hiện trong tay hắn, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm hắn.

“Anh ơi, hóa ra anh cũng lừa em.”

Hắn cúi đầu, trân trọng hôn lên mái tóc nhạt màu của con rối, môi cong lên rất khẽ: “Anh yêu em rồi.”



Kê Huyền cụp đôi mắt đỏ rực nhìn thoáng qua những nhân loại đang giãy dụa, tức giận, gào thét rồi hờ hững dời đi.

Ao tế máu trước mặt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đáng sợ, ùng ục cuộn trào.

Một lỗ tròn trống rỗng khổng lồ mở ra giữa không trung, ác ý sền sệt trút xuống.

Kê Huyền kéo tay con rối đang tỏa ra hơi thở của Diệp Ca bên người, đôi mắt hờ hững híp lại, kín đáo lộ ra ý cười.

Anh, em thắng rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương