Quần áo trên người nữ tử vẫn chỉnh tề, nàng ấy quỳ rạp trên tảng đá, cái mông trắng như tuyết nhếch lên thật cao.

Người nam nhân quỳ gối sau lưng nàng, dương vật đang nhanh chóng ra vào giữa hai chân nàng ấy!

Thì ra còn có tư thế kiểu này cơ à? A Kiều như có điều suy nghĩ, liên tưởng đến nàng và Kỳ Thịnh của đêm đó.


Nàng cứ nằm im bị hắn cắm mãi.


Kỳ Thịnh cũng nghĩ tới điểm này: Thì ra còn có thể như vậy!

Hắn nhìn xuống A Kiều.


Mái tóc đen nhánh rối tung, cổ và lỗ tai đều đỏ như muốn chảy máu.


Giống như đêm đó!

Không hiểu sao hắn lại ảo tưởng đến bộ dáng A Kiều lắc mông uyển chuyển thừa hoan!

Kỳ Thịnh cảm giác dục vọng của mình như sắp nổ tung.


Hắn bắt đầu niệm Thanh Tâm Chú.


Hết lần này tới lần khác mùi thơm cơ thể thiếu nữ trộn lẫn với mùi vị tình dục trong không khí bay vào chóp mũi của hắn, quấy nhiễu tâm thần hắn không yên.


Qua khoảng mười lăm phút, đôi tình nhân kia cũng kết thúc, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.



A Kiều thầm nghĩ: Nhanh vậy sao? Nàng còn nhớ rõ đêm đó, đại sư huynh đè nàng làm thật lâu thật lâu!

Không hổ là đại sư huynh a, ngay cả phương diện này cũng là thiên phú dị bẩm!

Ý nghĩ này vừa ló ra, A Kiều lập tức cảm thấy không đúng -- tại sao nàng lại muốn so sánh cái này a a a, tại sao nàng còn có chút kiêu ngạo a a!!

“Khụ, có thể ra ngoài rồi.

" Kỳ Thịnh khàn giọng nhắc nhở.


“Ồ ồ.

” A Kiều xấu hổ đi ra ngoài.


Hương vị tình dục vẫn chưa tan hết.


Nàng đứng một lúc, phát hiện đại sư huynh còn chưa đi ra.


"Đại sư huynh?" Nàng thử kêu một tiếng, "Huynh vẫn chưa ra sao?"

“Chờ một chút! " Thanh âm của Kỳ Thịnh truyền ra.

Ám ách trầm thấp, từ tính mê người, lại như là đang cực lực nhẫn nại cái gì.


A Kiều lập tức hiểu ra, không lên tiếng nữa, quay lưng đi.


Lại qua chừng mười lăm phút đồng hồ, nàng mới nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên.



A Kiều xoay người, thấy Kỳ Thịnh đã đi ra.

Giống như trước, hắn vẫn là bạch y thắng tuyết, chi lan ngọc thụ.

Nhưng gương mặt hắn lại ửng hồng, trên trán thấm mồ hôi, còn cầm một chiếc khăn vuông lau tay!

A Kiều lập tức cúi đầu.


“Nói tiếp đi.

" Kỳ Thịnh mở miệng, giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc nhè nhẹ.


Hắn không ngồi trên tảng đá đó nữa, hắn ngại bẩn.


“Vâng.



Màu mực từng chút từng chút thấm đẫm màn trời, bóng đêm tụ lại bốn phía.


Tay A Kiều vuốt dọc lưỡi kiếm, rót linh lực vào, kiếm quang chiếu sáng mặt mày trong vắt của nàng.


Kỳ Thịnh đứng một bên, chăm chú nhìn từng động tác của A Kiều.


"Không đúng, có chỗ niệm sai rồi.

"

“Thế vung quá cao.



“Linh tức quá loạn.



"Lại lần nữa!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương