Ai ngờ vừa mới đến biệt viện không lâu lại đột nhiên đau bụng không chịu được, hình như có dấu hiệu sinh non.
Nhưng vì biệt viện cách thành quá xa, lại dưới trời tuyết nên chậm chạp không chờ được bà đỡ.
Cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải để đại nha hoàn bên cạnh thử đỡ đẻ.
Nhưng nha hoàn kia lần đầu đỡ đẻ, căng thẳng quá mức, giày vò quá lâu mới đón đứa bé ra được.

Lúc sinh ra, đứa nhỏ chỉ còn nửa cái mạng.
Đường Đường nghĩ vậy bó tay.
Chẳng lẽ nàng còn chưa được sinh ra đã mất nửa cái mạng?
Nàng thế này lại là ân nhân cứu mạng của Diêm Quân à?
Chắc là kẻ thù của Diêm Quân thì đúng hơn!
Không thì sao Diêm Quân lại lừa nàng như thế?
Ngay lúc Đường Đường đang tức giận mắng Diêm Quân, giọng nói đau đớn của Bạch Như Ý vang vào tai.
"Đông Tuyết, ta sắp không được rồi.

Nếu ta thật sự...!Không qua được ải này, các ngươi, nhất định các ngươi phải giúp ta chăm sóc ba vị công tử thật tốt." Sắc mặt Bạch Như Ý đau đớn, yếu ớt nói.

"Phu nhân, người nói gì đó, nhất định người phải cố gắng lên, chẳng mấy chốc bà đỡ sẽ đến." Đông Tuyết rưng rưng trấn an Bạch Như Ý.
Bạch Như Ý không nói gì, trong đôi mắt đau đớn hiện lên sự tuyệt vọng.
"Đông Tuyết, làm sao đây? Sắc mặt của phu nhân càng lúc càng khó coi." Trong giọng nói của Hạ Thiền cũng đầy vẻ lo lắng.
"Đông Tuyết, chẳng phải ngươi giúp bà đỡ đỡ sinh Đại công tử và Nhị công tử rồi à? Hay là ngươi giúp phu nhân đỡ đẻ đi." Khi Xuân Lan tuyệt vọng thì chuyện gì cũng muốn thủ.
"Không, không, không, ta không được, ta không được." Đông Tuyết vội vàng từ chối.
Bạch Như Ý như thấy được cọng cỏ cứu mạng, đột nhiên kéo tay Đông Tuyết.
"Đông Tuyết, ta sợ, sợ rằng không chờ được bà đỡ, vậy ngươi giúp ta đỡ đẻ đi."
Đông Tuyết bị dọa mặt mũi trắng bệch.
"Nhưng phu nhân, nô tỳ không có kinh nghiệm.

Nô tỳ sợ, sợ hại phu nhân và chủ tử chưa ra đời."
Bạch Như Ý chịu thêm một cơn đau bụng, bà biết thời gian của mình không còn nhiều.
"Đông Tuyết, ta thật sự không còn thời gian.

Ta, ta lệnh cho ngươi, đỡ đẻ!" Đột nhiên Bạch Như Ý lên giọng, trong giọng nói là sự kiên quyết không thể nghi ngờ.

Đông Tuyết nhìn gương mặt trắng bệch của Bạch Như Ý, biết bà không chịu được nữa mới ký gửi hi vọng lên người mình.
Nàng lau nước mắt trên mặt, nặng nề gật đầu.
"Đông Tuyết tuân mệnh."
Nàng đi đến cuối giường, cẩn thận nhớ lại quy trình bà đỡ từng làm, mở miệng phân phó: "Nhanh đem nước nóng, kéo, vải trắng đã chuẩn bị xong vào đây.

Hai người các ngươi mau nâng chân của phu nhân lên."
Mặc dù Đông Tuyết nhớ kỹ trình tự nhưng khi thực hành vẫn vô cùng căng thẳng, tay cũng run lên.
"Phu nhân, người dùng sức." Giọng nói của Đông Tuyết cũng run rẩy.
Đường Đường chịu đựng cảm giác ngạt thở, thầm mắng trong lòng.
Kịch bản đáng chết này!
Đúng là nha hoàn không đáng tin cậy đỡ đẻ mà!
Xem ra bản thân muốn mất nửa mạng rồi...
"Phu nhân, người dùng sức, dùng thêm sức."
Đường Đường nghe thấy giọng nói phát run của Đông Tuyết, khẽ mắng.
[Mẫu thân của ta dùng sức gì chứ, ta đã đến cửa rồi, ngươi đưa tay kéo ta ra ngoài đi!]
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ngoại lực kéo nàng ra ngoài.
Đường Đường chỉ cảm thấy thở càng lúc càng khó khăn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương