Bọn họ đều là cô nhi do phu nhân cứu, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh phu nhân.

Phu nhân chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ, là trời của bọn họ.

Nếu không còn trời thì sự tồn tại của bọn họ có gì quan trọng?
Cho nên, nhất định phu nhân không thể xảy ra chuyện.

Bạch Như Ý nhìn ánh mắt kiên định của Đông Tuyết và Thu Sương, bà chỉ cảm thấy mũi chua xót.

Bà nức nở nói: "Các ngươi nói bậy gì đó? Gì mà chết hay không?"
Bà nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện lửa đã bung lên, trong biệt viện lóe lên ánh lửa ngập trời.

"Lửa đã bùng lên rồi, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta.

"
Bà tin tưởng nữ nhi.

Nữ nhi nói thái tử điện hạ sẽ đến cứu bọn họ thì nhất định thái tử điện hạ sẽ đến.

"Phu nhân! "
"Được rồi, đừng nói nữa.

"
Đông Tuyết còn muốn nói tiếp lại bị Bạch Như Ý cắt ngang.

Bà vẫn xem bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông như muội muội, sao lại để bọn họ đi chết thay mình được.

Nếu hôm nay bà không thể thoát chết, vậy cho dù làm quỷ bà cũng không bỏ qua cho Liễu Y Y.


Chỉ là bà thật sự không yên lòng về ba đứa con trai trong nhà.

Cũng không biết sau khi mình chết bọn chúng sẽ thế nào.

Đúng lúc này, đột nhiên trong biệt viện vang lên tiếng binh khí đụng nhau.

Hạ Thiền và Xuân Lan bối rối chạy vào.

"Phu nhân, ngươi mau dẫn Nhị tiểu thư trốn đi!"
Đường Đường vô cùng buồn ngủ nghe vậy trong phút chốc trở nên tỉnh táo.

[Cái gì? Thái tử điện hạ còn chưa đến à?]
[Chuyện này không khoa học chút nào! "
[Cốt truyện không viết như thế mà?]
Bạch Như Ý bất lực cong khóe môi.

Xem ra hôm nay bà không thể nào thoát khỏi cái chết.

Chỉ đáng thương cho nữ nhi vừa ra đời.

Con bé mới vừa đi vào thế giới này!
Bà phải xin lỗi nữ nhi.

Nếu có kiếp sau, nhất định bà phải đền bù cho đứa nhỏ đáng thương này.

"Phu nhân, phu nhân, đừng do dự nữa, mau dẫn tiểu thư đi đi.

"
Cuối cùng Đông Tuyết không chờ được nữa, đi lên trước bắt đầu đỡ Bạch Như Ý.


Hạ Thiền cũng rơi nước mắt, nói: "Đông Tuyết, ngươi đi cùng phu nhân, tiểu thư đi, bây giờ hai người không thể thiếu ngươi chăm sóc.

"
"Ta và Xuân Lan, Thu Thiền ở lại giúp ba người kéo dài thời gian.

"
"Mọi người đi mau.

"
Xuân Lan vừa nói xong, cửa đã bị một người đá bay.

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi vào, Đường Đường bị lạnh vô thức rụt lại trong tã lót.

"Muốn đi à? Muốn chạy đi đâu?" Một tên sơn tặc nguoif dính đầy máu, tay cầm đại dao đi đến.

Mọi người nhìn thấy trên đại đao của gã liên tục chảy máu tươi, hai chân bắt đầu như nhũn ra.

Nhưng cho dù như thế, Đông Tuyết, Hạ Thiền, Thu Sương và Xuân Lan vẫn vội vàng ngăn trước mặt Bạch Như Ý và Đường Đường.

Đường Đường bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra cốt truyện đúng là cốt truyện, cho dù nàng và mẫu thân cố gắng thế nào thì vẫn không thể thay đổi cốt truyện.

Có lẽ nếu mẫu thân của nàng chưa bị trọng thương thì thái tử điện hạ sẽ không đến.

Nàng nhìn khe hở giữa Đông Tuyết và Hạ Thiền, đúng lúc nhìn thấy sơn tặc kia giơ đại đao lên.

Cảnh tượng tiếp theo sẽ đầy máu me, Đường Đường vội nhắm mắt lại.

Bạch Như Ý cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng 'Ầm' vang lên.

"A!" Sau đó, đám người Đông Tuyết thét chói tai.

Đường Đường mở mắt nhìn, lại phát hiện mấy người Đông Tuyết đều bình yên vô sự, trái lại sơn tặc mới cầm đao lại nằm thẳng trên đất, trên lưng còn cắm mũi tên màu trắng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương