Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
-
Chương 53: Bóc sai người
Tên trộm rõ ràng không chú ý tin tức giải trí, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lâm Trì Ngang là ai?"
Trần Trản giơ dao phay lên, người trước mặt sắp bị doạ ngất, thật lòng thật dạ nói: "Em thật sự không biết."
Vờ như không nghe thấy, Trần Trản ngồi xuống mép giường, khuôn mặt dưới ánh tranh thoạt nhìn rất âm u lạnh lẽo: "Tên đó phái mày tới để trộm bản thảo, đúng không?"
Tên trộm vốn chỉ muốn lấy ít tiền cứng họng không nói được lời nào.
Cắn răng một cái, đột nhiên đứng lên, tay cho vào túi. Trần Trản cho rằng đối phương sẽ lấy ra vũ khí, hơi lùi về sau một chút. Nào ngờ rốt cuộc lại cầm ra điện thoại, tên trộm dùng tốc độ hết sức bình sinh mà mở điện thoại: "Alo, đồn cảnh sát phải không? Cứu tôi với! Tôi bây giờ đang ở..."
Vừa nói vừa nuốt ực nước bọt, hoảng sợ nhắc nhở Trần Trản: "Tôi đã báo cảnh sát, anh không thể đụng đến tôi."
Trần Trản khe khẽ thở dài, xem ra đúng thật là trùng hợp.
Tốc độ có mặt của cảnh sát vẫn luôn rất nhanh, mấy phút sau tên trộm nghênh đón cứu tinh đời mình, không chờ cảnh sát lấy còng tay, chủ động lao vào vòng tay đối phương: "Cứu tôi với!"
Ánh sáng soi đường hoàn toàn nhờ vào đèn pin cầm tay, chùm sáng lắc lư đảo qua vài gương mặt trắng nhợt.
Trần Trản ho nhẹ một tiếng: "Đây là tên trộm."
Viên cảnh sát sững sờ, nếu không phải tên trộm gào thét không dám trộm nữa, anh đã suýt đổi chỗ thân phận hai bên.
Tóm tắt dăm ba câu giải thích tình huống rõ ràng.
Cảnh sát dò hỏi: "Có mất tài sản gì không?"
Trần Trản không có tiền mặt trong nhà, thấy máy tính vẫn còn, lắc lắc đầu.
Một màn ầm ĩ cứ vậy mà kết thúc, sau một giờ, khu chung cư được thắp sáng trở lại.
Mắt thấy thời gian đã vừa qua mười một giờ, Trần Trản sắp xếp ngăn kéo bị tên trộm xốc loạn, mở miệng tỏ ý: "Tôi có thể cho anh ở lại một đêm."
Cân nhắc thời tiết bên ngoài, Ân Vinh Lan gật gật đầu: "Cảm ơn."
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Trần Trản lấy đồ dùng rửa mặt mới cho y.
Để đệm cho chăn dày hơn, Trần Trản tìm thêm hai tấm thảm, tiện tay nhét mấy cái bùa hộ mệnh xấu xấu vào ổ chăn: "Giữ ấm."
Thành thật mà nói, Ân Vinh Lan đã thấy hình dáng đáng sợ của búp bê hộ mệnh hơn nửa năm, nhưng vẫn không thể nào quen mắt.
Thế nhưng nếu mang nó theo bên người, tin rằng quỷ yêu cũng không dám bén mảng.
.
Tuyết rơi mấy ngày liên tục, Trần Trản thành thật rúc ở trong phòng sáng tác. Tần suất cập nhật của Ảnh Hậu là một ngày một chương, còn Nam Thần thì phải đến gấp đôi.
Dưới sự dốc sức dẫn dắt của cậu, Ân Bá trở thành cục cưng toàn quốc.
Không phải người nào cũng vừa lòng với việc nhân vật mình yêu thích chỉ tồn tại ở thế giới ảo. Trong một phạm vi nhất định, có người phát động một phong trào mang tên "Truy tìm Ân Bá".
Ban đầu Trần Trản chỉ thấy buồn cười, không ngờ hai ngày sau cư dân mạng còn thật sự đào ra được một nhân vật có thật.
Bùi Ân Thu, nam, tốt nghiệp đại học, một cậu ấm chất lượng cao.
Người này cũng rất có cá tính, yêu thích đóng kịch, nhưng trước giờ không bỏ tiền lấy tiếng, phần lớn thời gian chỉ dành cho biểu diễn kịch nói.
Dân mạng cho rằng Trần Trản cũng từng đóng phim, phỏng đoán hai người có khả năng từng có tiếp xúc ngầm.
Diện mạo Bùi Ân Thu không quá xuất sắc, nhưng lại có một đôi mắt rất có hồn. Dân mạng lấy ảnh chụp hai người ghép lại với nhau, phát hiện... rất xứng đôi!
Fan đẩy thuyền có rất nhiều loại, trong đó có một loại chỉ ham mê sắc đẹp, Trần Trản lướt xem bình luận, cảm thấy còn rất thú vị. Tuy rằng thích, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở nhau phải kín tiếng, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến người thật.
Mới vừa cảm thán một câu đa số fan vẫn rất đáng yêu, đã nhìn thấy bên dưới có người đưa một đường link, ghi chú rõ là cổng dịch chuyển.
Trần Trản mang tâm lý hiếu kỳ mà bấm vào xem, nhận ra là diễn đàn chuyên viết fanfic. Tuỳ ý vào đọc hai bài viết. Đều là nội dung người lớn, đúng trọng tâm mà đưa ra kiến nghị: Tình tiết cũng cần chăm chút hơn.
Một đánh giá gây nên ngàn cơn sóng trào.
Độc giả bên dưới biểu thị nếu tác giả vì vậy mà giảm giới hạn độ tuổi, cậu chính là tội nhân thiên cổ.
Trần Trản bật cười, rời khỏi diễn đàn, chuyển sang nghiên cứu ngày được khoanh tròn trên lịch.
Ân Vinh Lan vừa gọi đến một cuộc cách đây không lâu, báo rằng hai ngày nữa có buổi sự kiện do một trang trại rượu tổ chức, nếu cậu có ý, có thể cùng đi.
Trang trại rượu do cá nhân điều hành, nếu có cách lấy được sự ưu ái của chủ trang trại mà trở thành đại sứ sản phẩm, đối với sự phát triển trước mắt của Trần Trản là rất có lợi.
Vì thế cậu lập tức bổ túc các kiến thức liên quan đến rượu, sau khi xem xong một lượng lớn tư liệu phức tạp rút ra được kết luận: Đến lúc đó càng ít mở miệng càng tốt.
Chủ trang trại rượu có quan hệ rất rộng, Trần Trản đoán đến khi đó có thể sẽ gặp được người nhà họ Lâm, trên thực tế thì tình cờ chạm phải những khuôn mặt quen biết còn nhiều hơn tưởng tượng. Trong lúc khách khứa vẫn chưa có mặt toàn bộ, đã thấy được thiếu niên từng tiếp xúc ở thành phố Chá Hải, còn có vài khuôn mặt từng gặp trong tiệc cưới lần trước.
Sự giao thoa mạng lưới quan hệ trong giới của người có tiền còn sâu sắc hơn so với cậu tưởng tượng.
Ân Vinh Lan đang nói chuyện với người khác, áo khoác đen tôn lên vóc người cao ráo. Trần Trản đứng ở một góc không nổi bật, định chờ y trò chuyện xong sẽ sang chào hỏi.
Ngay đúng lúc này, một tiếng "hoắc" nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Trần Trản ngẩng đầu, ánh mắt lập tức chạm vào người vừa đi đến.
"Giới thiệu một chút," Người đến đưa tay ra: "Bùi Ân Thu."
Trần Trản đã xem qua video của đối phương trên mạng, người thật trông gầy hơn, mang theo hơi hướng cổ điển.
"Tiểu thuyết của anh rất thú vị."
"Cảm ơn." Trần Trản hỏi: "Muốn kí tên?"
Bùi Ân Thu cười từ chối.
Trần Trản nhìn xung quanh một vòng: "Không ngờ mua đông còn có thể có kiểu hội họp này."
Trong ấn tượng của cậu, mời người thưởng rượu hẳn là vào một ngày trời trong nắng ấm, cỏ non xanh thắm tốt tươi, mọi người lung lay ly rượu nói cười vui vẻ.
Bùi Ân Thu nói ra nội tình: "Con trai chủ trang trại du học về nước, đến tuổi chọn vợ gả chồng."
Trần Trản nói câu ra là thế.
Một nhà ba người đi ngang qua bọn họ, cô bé mười mấy tuổi trong đó hướng về phía hai người họ chớp mắt mờ ám, mặt viết đầy vẻ thuyền tôi đây đẩy quả đúng không sai.
Bùi Ân Thu mỉm cười: "Xem ra tất cả mọi người đều cho rằng tôi là Ân Bá."
Trần Trản nói: "Thật ra có thể làm sáng tỏ."
Bùi Ân Thu lắc đầu: "Càng tô càng đen."
Một bên khác, người nhà họ Lâm vừa đi xe tới. Lâm Trì Ngang mắt sắc, vừa liếc qua lập tức thấy ngay Trần Trản, đang muốn châm chọc khiêu khích vài câu, đã bị Khương Dĩnh kéo lại: "Muốn đi gây chuyện gì đó?"
Lâm Trì Ngang: "Chỉ qua đó nói một câu thôi."
Khương Dĩnh kéo lấy anh, lúc đối diện nhau chậm rãi lắc đầu, một hồi sau mới nhẹ giọng nói: "Nơi nào có Trần Trản cuối cùng nhất định sẽ sinh chuyện."
Lâm Trì Ngang bất đắc dĩ đành nghe theo lời chỉ huy của cô.
Bên ngoài lạnh lẽo, nơi thưởng rượu được đặt trong nhà.
Người người say sưa lại không do rượu, Trần Trản cũng vậy.
Cậu đang suy tư làm sao để tiếp cận chủ trang trại.
Đúng lúc này có người ngồi vào bên cạnh, âm thanh quen thuộc vang lên: "Tầm nhìn ở trước tốt hơn một chút."
Trần Trản thấy là Ân Vinh Lan, cong cong khoé miệng: "Có gì liên quan đến tầm nhìn?"
"Chút nữa sẽ có biểu diễn."
Trần Trản nhớ vừa rồi có thấy vài minh tinh, lắc đầu: "Không cần, ngồi hàng trước quá chói mắt."
Kiểu hội họp này có phong cách rất thoải mái, còn cung cấp cả đồ ngọt.
Cho đến khi một người đứng giữa sảnh, nhẹ nhàng gõ gõ ly rượu trên tay, âm thanh trò chuyện của mọi người mới dần dần nhỏ xuống.
Trong lúc chủ trang trại nói lời khách sáo, Ân Vinh Lan nghiêng mặt sang thấp giọng nói: "Muốn tiếp xúc với ông ấy, có thể nhờ Khương Dĩnh bắc cầu."
Trần Trản nhướng mày: "Tình báo nội bộ?"
Ân Vinh Lan cười cười: "Hai vợ chồng họ đều làm fan phim của Khương Dĩnh."
Trần Trản cúi đầu trầm ngâm, nhấp một ngụm rượu, có thể nói là dư vị tuyệt vời, không khỏi uống thêm hai ngụm.
Bùi Ân Thu ngồi bên khác nhắc nhở nói: "Đến lúc về, sẽ tặng mỗi người một chai làm quà lưu niệm."
"Hào phóng như vậy?"
Bùi Ân Thu: "Đây cũng là một phương thức kết thân tích góp tình nghĩa." Nói xong dừng lại chốc lát, nhìn về phía Ân Vinh Lan, chủ động chào hỏi: "Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."
Ân Vinh Lan ôn hoà tán thưởng đáp lại: "Kịch nói của Bùi tiên sinh cũng rất đặc sắc."
Bùi Ân Thu: "Dân mạng lầm tưởng Ân Bá là tôi, nếu đoán không sai, anh hẳn mới phải là chính chủ."
Cảm nhận của anh tương đối nhạy cảm, phần lớn người chỉ thấy vẻ ngớ ngẩn và bá đạo trong truyện, Bùi Ân Thu lại có thể chắt lọc ra bản chất.
Ân Vinh Lan cười cười, không phủ nhận, chỉ nói: "Cũng xem như là một đoạn nhân duyên đặc biệt."
Trần Trản nghe hai người trò chuyện, cho là trời xui đất khiến làm hai bên có thể thật sự quen biết cũng không tồi. Tuy trước giờ Ân Vinh Lan thường nói nhờ bạn bè giúp đỡ, nhưng cậu luôn cảm thấy bạn bè chân chính của đối phương kì thật cũng không nhiều.
Chủ trang trại tự mình hát một bài góp vui, mọi người phối hợp vỗ tay theo.
Ở đây không ít người có quen biết với ông, tiếng trêu ghẹo đùa vui cũng không thiếu.
Tiệc rượu chỉ là danh hiệu, chủ trang trại chủ yếu là muốn giới thiệu cho sản phẩm chuẩn bị ra mắt cuối năm, rất nhiều người cam kết đến lúc đó nhất định sẽ giúp ông quảng bá.
"Vậy thì đành nhờ mọi người." Chủ trang trại cười nói: "Đúng rồi, tôi có một người bạn trẻ tuổi, hôm nay đặc biệt mời đoàn kịch nổi danh của tỉnh ta đến biểu diễn."
Nhiệt độ trong sảnh hơi cao, Trần Trản có hơi chút rã rời. Vừa định cúi đầu ngáp một cái, lại bị một tiếng quát to làm bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện vở diễn đã bắt đầu.
Trên đài tổng cộng chỉ có hai người, một người mặt vẽ đầy mực tàu, một người cao lớn hiên ngang.
Trần Trản cau mày, hơi nghiêng đầu: "Đây là đang diễn cái gì?"
Ân Vinh Lan cười mà không nói.
Trần Trản nhìn một chốc, nhanh chóng nắm bắt tình tiết: "Lý Quỳ thật giả?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Vở kịch không dài, chốc lát đã đến cảnh Lý Quỳ rút đao bên người, Lý Quỷ vô cùng sợ hãi, hét thảm một tiếng "A", chết tươi tại chỗ.
Ân Vinh Lan bỗng nhiên vỗ tay: "Hay!"
Xung quanh có mấy người không rõ vì sao, nghe tiếng vỗ tay cũng theo bản năng mà đồng thời vỗ tay nhiệt liệt.
Chỉ có Bùi Ân Thu mặt mày hơi co quắp một chút, cứ cảm giác màn này có ý ám chỉ riêng, nhưng khổ nỗi không tìm được chứng cứ.
Một bên khác, Khương Dĩnh chứng kiến từ đầu đến cuối, lộ ra nụ cười cao quý lạnh lùng không đổi.
Lâm Trì Ngang cũng thấy mấy lời bàn về Ân Bá và Bùi Ân Thu trên mạng, là người biết nội tình, hoàn toàn chỉ cười cho qua.
Khương Dĩnh nhàn nhạt nói: "Trò này hơn phân nửa là Ân Vinh Lan tự tay xếp đặt."
Trên đời này nào có trùng hợp đến vậy, đoàn kịch trùng hợp mà chọn trúng vở Lý Quỳ thật giả như thế này.
Sau một lúc bỗng nhiên lắc lắc đầu, môi đỏ khẽ mở: "Chỉ không biết là có mưu đồ gì?"
Không phải do cư dân mạng bóc sai người hay sao, trên bản chất còn là chuyện tốt nhiều người cầu không nổi.
"Vậy còn chưa rõ sao?" Lâm Trì Ngang tựa lưng vào ghế, mắt lộ ra trào phúng chậm rãi nói: "Giúp đỡ thầm lặng, trở thành tri kỉ,..."
Nói được nửa câu cố ý dừng lại, vô thức mà bắt đầu mô phỏng theo ngữ điệu trong truyện của Trần Trản: "Ôi trời ạ, anh ta đã hoàn toàn bị gã đàn ông này mê hoặc mất rồi."
"..."
---
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Ân Vinh Lan: Tôi không cần biết, cậu nhất định phải cho toàn thế giới biết tôi là chính chủ!
Trần Trản (mặt không chút cảm xúc): À, vậy làm thế nào bây giờ?
Ân Vinh Lan sau khi đắn đo suy ngẫm: ... Hay là, trước tiên đăng lên news feed, like nhau tương tác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook