Lâm Nguyên nằm trên giường nhiều ngày, thân thể càng ngày càng mềm oặt.Hơn nữa, mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, mỹ vị chất đống để ăn, khuôn mặt trở nên tròn trịa khi mang thai trước kia sau sinh cũng không có xu hướng giảm đi chút nào.
Ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Nguyên chán nản véo cánh tay xoa xoa bụng, tất cả những gì chạm vào đều là thịt mềm, trước kia không có mềm mại có kết cấu rõ ràng như này.
Lâm Nguyên nhớ đến một con mèo béo màu cam mà cậu đã nhìn thấy vài lần trong tiểu khu trước đây, ngoại hình hiện tại của cậu có lẽ không khác gì mèo cam to béo đó với cái mông tròn trịa.
Từ một anh chàng đẹp trai trong miệng người ta, trở thành một bé mập mạp.
Lâm Nguyên thở dài, thật sự rất nhớ thể chất trước đây ăn không mập.
Lúc này là ban ngày, Viêm Đình đang làm việc ở công ty kiếm tiền mua sữa bột cho con trai và tiền tiêu vặt cho bảo bối.
Còn chưa có kết hôn, cũng không có công bố với bên ngoài.
Từ trên xuống dưới công ty, không ai biết rằng chủ tịch đã chuyển từ trạng thái độc thân sang làm chồng người ta, lại từ ba ba trong miệng khác chính thức làm cha.
Tuy nhiên, trong những ngày qua những ai tiếp xúc với Viêm Đình đều nhận thấy vị tổng tài này khác hẳn trước đây, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Ngay cả phó phòng dự án làm sai cũng không bị mắng như trước, thay vào đó là nghe Viêm tổng yêu cầu quay lại sửa đổi.
Phó giám đốc dự án ngẩn ngơ bước ra từ phòng làm việc trên tầng cao nhất, cứ ngỡ mình đang mơ.
Nhưng ngay cả trong giấc mơ, Viêm tổng được mệnh danh là Diêm Vương, chưa bao giờ tốt bụng như vậy.
Chuyện này nhanh chóng lan ra toàn công ty, những nhân viên còn tồn đọng tài liệu cần ký liền tranh thủ lúc tâm trạng chủ tịch tốt liền đem văn kiện đẩy tới.
Từ sáng đến tối, ngoại trừ cuộc họp buổi sáng kéo dài hai giờ và một giờ nghỉ trưa, Viêm Đình chưa bao giờ đặt bút trên tay xuống.
Năm giờ chiều, thư ký gõ cửa phòng làm việc bước vào với chiếc bánh bông lan tuyết hồng nhung đỏ, kính cẩn nhắc nhở: "Viêm tổng, đã đến thời gian ngài kêu tôi phải nhắc nhở.
Ngài muốn đi ngay bây giờ? "
Viêm Đình dựa vào lưng ghế, mệt mỏi véo sống mũi tầm mắt rơi vào hộp bánh do thư ký cầm trên tay, hỏi: "Có phải vừa mới lấy không?"
"Vâng Viêm tổng, mới vừa làm." Thư ký gật đầu trả lời, rất tò mò không biết ai có thể khiến chủ tịch quan tâm, cẩn thận và thận trọng như vậy.
"Đưa cho tôi, giúp tôi thông báo cho bộ phận dự án, cuộc họp sáng mai sẽ hoãn lại đến buổi chiều." Viêm Đình khoác áo khoác, cầm hộp bánh bước ra ngoài, lại nhắc nhở "Ngày mai tôi sẽ đến công ty trễ một chút, ngày mai có chuyện gì cứ để Ngô Hựu xử lý hết.
"
"Được, Viêm tổng ." Thư ký đưa Viêm Đình đi hết lối đến thang máy, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn vang vọng ngoài hành lang " Viêm tổng, ước chừng ngày mai mấy giờ ngài đến?
"Mười giờ." Viêm Đình cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi nói: "Có thể muộn hơn".
Thư ký thấy chủ tịch có vẻ gấp gáp thì cũng không dám hỏi thêm, càng ngày càng tò mò không biết ai đã khiến Viêm tổng quan tâm như vậy, đi làm đều đến trễ về sớm.
Viêm Đình bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thư ký xoay người chuẩn bị trở lại làm việc của mình, còn chưa kịp cất bước khóe mắt dư quang một tia mở ra thang máy lần nữa.
Nàng lập tức xoay người "Viêm tổng, ngài còn có......"
"Trẻ một tháng tuổi có khóc đêm không?" Viêm Đình hỏi.
"Hả?" Thư ký sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đáp: "Đúng vậy, thường xuyên sẽ khóc nháo ."
"Ừ." Viêm Đình chạm vào nút và cửa thang máy lại đóng lại.
Một giây trước khi nó hoàn toàn đóng cửa, thư ký nghe thấy giọng nói của tổng tài "Đi yêu cầu bộ phận tài chính thêm 20% tiền lương của cô đi."
Cô thư ký đứng trước bức tường thang máy sáng bạc, sững sờ cho rằng mình nghe nhầm.
Cô ấy trước đó nghỉ thai sản, chỉ mới đi làm lại Viêm tổng không chỉ không có cảm thấy cô làm việc chậm trễ, mà còn tăng lương ?
Cô thư ký vỗ nhẹ vào mặt, nghĩ rằng chắc mình muốn được tăng lương đến điên rồi.
Lắc đầu đến choáng váng, mới quay trở lại vị trí của mình để tiếp tục làm việc.
Vừa ngồi xuống, cô nhận được điện thoại từ phòng tài chính yêu cầu đi ký tên tăng lương.
Cô thư ký vội vàng đứng dậy, chạy lon ton đến phòng tài vụ quyết định từ hôm nay trở đi sẽ là người ủng hộ trung thành của tổng tài .
Bất quá, tại sao Viêm tổng đột nhiên hỏi đứa trẻ một tháng tuổi có khóc hay không?
Viêm Đình chân trước vừa rời khỏi tòa nhà, nhóm các phòng ban khác nhau trong công ty lập tức sôi sục.
【 Phòng kinh doanh A: Viêm tổng thật sự kết hôn? Nhưng trên tay không mang nhẫn cưới.
】
[Thư ký Sở A: Tôi không biết đã kết hôn chưa, nhưng nhất định là có con 90% khả năng là vừa mới sinh.
】
[Quản lý hành chính : Ôi trời! Rốt cuộc là ai dũng cảm như vậy, thu phục được Viêm tổng ? 】
[Phòng dự án C: Dù là ai, tôi cũng muốn cảm ơn! Để sau này tôi đi báo cáo với Viêm tổng không phải sợ nữa.
Chẳng trách hôm nay tôi đến văn phòng để giao đề án, nhưng Viêm tổng không những không mắng tôi mà hướng tôi cười.
Khi đó tôi còn tưởng rằng Viêm tổng uống nhầm thuốc, nhưng bây giờ nghĩ lại rõ ràng cả người đều tràn đầy mùi của ái tình.
】
[Phòng Công nghệ C: Tôi cũng muốn có mùi chua của tình yêu! Tôi thực sự muốn bát quái đối tượng của Viêm tổng rốt cuộc là ai! ! 】
[Logistics E: Ai lại không muốn? Nhưng tôi cảm thấy Viêm tổng giấu người rất tốt, chẳng qua là kim ốc tàng kiều.
】
【......】
Các bộ phận trong công ty, thừa dịp mười phút chờ đợi tan tầm, thảo luận hừng hực khí thế, mỗi người đều hận không thể đến góc tường nhà Viêm tổng nghe ngóng.
Cho đến khi--
Ngô Hựu người được giao một nhiệm vụ quan trọng, ngày mai phải giúp Viêm Đình làm việc, Ngô phó tổng xuất hiện trong nhóm.
【 Ngô Hựu: Hắn yêu đương, hắn kết hôn, hắn trở thành cha, liền đem toàn bộ công việc ném cho tôi làm!? Không hề có nhân tính! Lão tử muốn từ chức! 】
Đám đông vẫn đang hừng hực huyên náo vừa rồi im lặng như chết trong giây lát, không ai dám lên tiếng nữa.
Mỗi người đều ở trong lòng đồng tình Ngô phó tổng người bị bắt lao động.
Từ trước, cao tầng của công ty có hai lão cẩu độc thân hoàng kim.
Về sau, chỉ sợ là còn có một.
Viêm Đình rút khỏi ngành công nghiệp chó độc thân ném Ngô Hựu lại và bắt đầu cuộc sống hạnh phúc bên vợ và con trai.
Trước khi màn đêm buông xuống, Viêm Đình đi vào trung tâm ở cữ ở phía nam của thành phố với vầng sáng của ánh nắng chiều.
Chiếc bánh kem tuyết nhung đỏ trên tay hắn cho thấy sự thơm ngon của nó thông qua một chiếc hộp trong suốt.
Viêm Đình vội vã bước vào thang máy, nhún vai dựa vào bức tường thang máy màu bạc, sửa sang bộ dạng của mình, một tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng khảy khảy chải tóc, vì sợ đứa nhỏ cả ngày không thích bộ dạng mình một ngày chìm trong công việc .
Sau khi sửa sang trong thang máy một lúc lâu, khi Viêm Đình bước vào phòng bệnh, phát hiện trong phòng không có ai, giường là trống không, trong phòng trống trơn.
Lâm Nguyên không có ở đây, không biết là đi đâu.
Điện thoại vẫn vứt trên gối, không mang theo bên mình.
Viêm Đình đặt bánh kem xuống, không dừng lại xoay người đi ra ngoài tìm người.
Thành phố khi màn đêm buông xuống vô cùng đẹp, những ngọn đèn đường trên các con đường lần lượt được thắp sáng.
Đèn rực rỡ mới lên, màn đêm mờ ảo.
Lâm Nguyên là đứa nhóc không chịu ngồi yên, thân thể mới vừa khôi phục, liền thừa dịp Viêm Đình không ở, gấp không chờ nổi chạy ra bên ngoài .
Viêm Đình vừa nghĩ vừa tìm người, chẳng trách sáng nay trước khi đến công ty, tiểu gia hỏa vẫn luôn quấn lấy hỏi khi nào hắn về.
Viêm Đình nghĩ rằng cậu luyến tiếc mình, nhưng bây giờ có vẻ chỉ ước rằng hắn có thể về trễ chút.
Mất công hàng ngày hắn còn mua đồ ngọt, đứa nhỏ không có lương tâm.
Trung tâm ở cữ chiếm diện tích rộng lớn, phòng ở được xây dựng quanh hồ.
Giữa tòa nhà có một hồ nước lớn, nước trong xanh nuôi nhiều cá, trên mặt hồ còn có thiên nga.
Được bao quanh bởi những bãi cỏ và cây cối, có nhiều loài động vật khác nhau như hươu sao và lạc đà, có thể so sánh với một vườn bách thú rộng lớn đầy cây xanh và môi trường yên tĩnh.
Lúc trước chọn lựa trung tâm ở cữ, Viêm Đình liếc mắt một cái liền nhìn trúng nơi này, cảm thấy tiểu gia hỏa khẳng định sẽ thích.
Cậu thực sự thích nó, vài ngày trước liền đòi muốn đi xuống lầu nhìn xem.
Viêm Đình lo lắng cho vết thương của cậu chưa lành hẳn nên không dám để cậu đi, lại bị Lâm Nguyên đá và đánh, ngày hôm sau đi làm với dấu răng trên hầu kết của mình.
Công viên của trung tâm ở cữ trung ương quá rộng lớn, không dễ tìm được ai đó.
Sau Viêm Đình hỏi nhân viên tuần tra nơi lạc đà và hươu sao thường được nuôi dưỡng, bỏ qua những nơi khác và đi thẳng đến đó.
Khi Viêm Đình tìm được người, Lâm Nguyên đang bĩu môi cầm củ cà rốt trên tay để cho lạc đà ăn.Trên người mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, hiển nhiên không phải kích cỡ của cậu, cúc áo cài chưa xong, nửa vai lộ ra trong không khí.
Nửa người dưới mặc một chiếc quần thể thao, ống quần xắn lên cao để lộ bắp chân trắng nõn nà quanh năm không thấy mặt trời.
Nhìn thấy cậu ăn mặc như vậy, Viêm Đình ngay lập tức trở nên khó chịu.
Đã một lúc từ khi gió lạnh thổi qua mà cậu vẫn chưa kéo quần áo chỉnh tề.
Con lạ đà có vẻ không thích cà rốt trong tay Lâm Nguyên, vì vậy nó đã ngừng ăn sau hai lần cắn.
Khi Viêm Đình đến gần, tình cờ nghe thấy cậu bé cằn nhằn và giảng đạo lý với lạc đà, nói rằng cà rốt có nhiều vitamin và có vị ngon, ăn nhiều hơn có thể giữ cho bạn khỏe mạnh.
Viêm Đình đứng sau lưng cậu, lạnh lùng nhắc nhở "Cà rốt tốt như vậy, sao không tự mình ăn?"
Lâm Nguyên, người một giây trước vẫn còn đang ríu rít lập tức im lặng.
Viêm Đình cởi áo khoác, Lâm Nguyên chưa kịp quay đầu đã bị ôm vào lòng.
Trên áo khoác vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Viêm Đình, toát ra mùi thơm nhàn nhạt đó là mùi cây phong lạnh trong rừng, mùi yêu thích của Lâm Nguyên.
Viêm Đình bế cậu sải bước trở về, khuôn mặt u ám và cả giọng nói lạnh lùng "Lần sau muốn ra ngoài phải mặc thêm quần áo vào.
Nếu bị cảm lạnh sẽ lây cho con trai."
Lâm Nguyên bĩu môi "Yên tâm đi, sẽ không lây bệnh cho con trai anh, con trai anh là quý giá nhất."
Chát ——
Ngay khi Lâm Nguyên lẩm bẩm nói xong, liền nhận được một cái đánh vào mông.
Không đau, nhưng âm thanh có chút lớn rất nhiều người đi đường đều quay đầu nhìn về phía đây, Lâm Nguyên rất xấu hổ khi bị nhìn, đầu chui thẳng vào trong lòng ngực của Viêm Đình .
"Trong lòng anh, ai mới là quý giá nhất, em không biết sao?"Viêm Đình bóp hai miếng thịt mềm quanh eo Lâm Nguyên Xuyên qua quần áo, trầm giọng lý luận "Anh lo lắng em bị cảm lạnh hay lo lắng rằng em sẽ lây cho con trai, em không biết sao? "
Lâm Nguyên phồng má lè lưỡi, ngạo kiều mà phản bác "Đó là con của anh, ai mà biết được."
Ngay khi những lời này nói ra, Viêm Đình lập tức bật cười.
Lúc trước hắn còn lo lắng rằng sau khi con chào đời, tiểu gia hỏa sẽ tập trung vào con mà không để ý tới mình.
Lúc trước ở công ty, hắn đã từng nghe một phó chủ tịch phàn nàn như thế này.
Không ngờ trong hoàn cảnh hiện tại, không phải hắn tranh giành sủng với con trai mà là tiểu gia hỏa ghen với con của mình.
Viêm Đình rất hài lòng, khóe miệng cong cong "Bé con, đây là lần đầu tiên em ghen vì anh ."
Giữa lời nói mang theo oán hận xen lẫn vui sướng, không che giấu được.
Lâm Nguyên cọ cọ lên ngực hắn, đỏ mặt ong thanh nói : "Không phải lần đầu tiên."
"Hả? Nó đã xảy ra trước đây rồi sao?" Viêm Đình cảm thấy hứng thú, hận không thể đem tất cả những điều giấu trong cái đầu nhỏ của người trong vòng tay hắn.
Lâm Nguyên liếc mắt nhìn hắn, ngạo kiều bĩu môi, không nói nữa.
Cậu sẽ không nói cho biết, trước đây cậu còn nghi ngờ hắn và Tần Miện ngoại tình, còn có quan hệ tình cảm với Ngô phó tổng của công ty.
Ngô Hựu, một lao động vẫn đang làm thêm giờ, vô cớ hắt xì một cái thật lớn mà không rõ lý do.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook