Giải Biệt Đinh và Mộc Dương nhìn nhau thật lâu, trong giọng nói còn khàn khàn sau khi kết thúc hoạt động kiều diễm đó: “Anh có camera.
”
Qua một phút, Mộc Dương nhìn camera trên màn hình di động của Giải Biệt Đinh mà trầm mặc một hồi lâu.
—— có từ khi nào?
“Từ ngày trở về.
”
—— mấy cái?
“…… Hai cái.
”
Một cái ở phòng khách dưới tầng, một cái ở phòng cho khách tầng hai, còn có thể nhìn đến hành lang dài thông phòng.
Mộc Dương hơi mê man ngẩng đầu, cậu cũng không muốn chất vấn việc này vơia Giải Biệt Đinh sau khi vừa thân mật xong, nhưng cậu vẫn cần phải hỏi.
—— vì sao?
Lại là sự im lặng khiến người ta khó thở, thật ra cứ lấy bừa một lý do cũng được, rất nhiều nhà sẽ đặt camera ở phòng khách, hoặc nói sợ lúc anh không ở nhà Mộc Dương sẽ xảy ra chuyện gì……
Nhưng Giải Biệt Đinh không tìm bất luận lý do gì, thở nhẹ một hơi: “Anh muốn nhìn em.
”
Mộc Dương nhấp môi dưới, muốn nói anh dứt khoát để trong phòng ngủ là được, nhưng nhìn đôi mắt cụp xuống của Giải Biệt Đinh thì cậu vẫn nín lại.
Cậu không biết nên làm gì với chuyện này, Giải Biệt Đinh đặt camera chỉ đơn thuần là muốn nhìn cậu, hay giống với người ba kia, dùng để che giấu sự khống chế mãnh liệt?
Mộc Dương ngồi ở đầu giường mà xuất thần, đến cả việc Giải Biệt Đinh giúp cậu đắp chăn đàng hoàng rồi ra ngoài lúc nào cũng không biết.
Cậu nghĩ tới kết quả tệ nhất, đó là Giải Biệt Đinh giống với ba anh, đều là người mang trong mình sự kiểm soát mạnh mẽ.
Mà có vẻ cậu…… Cũng không để ý lắm.
Dù sao Giải Biệt Đinh không thể tàn nhẫn như ba của anh, làm ra chuyện vi phạm pháp luật cùng đạo đức.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của Giải Biệt Đinh: “Ở bên anh, bất kể là chuyện gì, quyền lựa chọn vĩnh viễn thuộc về em.
”
Mộc Dương bỗng thấy buồn bã, Giải Biệt Đinh có khuyết thiếu trong tâm lý, khó có thể sinh ra trạng thái đồng cảm, nhưng thật sự anh không có cảm giác gì với chuyện của ba mẹ năm đó sao?
Bác sĩ của Giải Biệt Đinh có viết trong tư liệu rằng thứ dẫn đến việc Giải Biệt Đinh tự mình phong bế là do cuộc bắt cóc năm đó, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đó chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Vì hành động của ba mà mẹ luôn xa cách và coi thường Giải Biệt Đinh, đó mới là nguyên nhân căn bản của việc anh thiếu hụt tình cảm.
Nhưng nếu anh hoàn toàn phong bế không để ý chút nào thì tốt rồi, nhưng có lẽ trong tiềm thức của Giải Biệt Đinh vẫn còn giữ lại những hình ảnh của quá khứ, bởi vì Giải Chi Ngữ từng phải trải qua nên anh sẽ theo bản năng mà tránh những gì cha ruột từng làm, tránh cho bản thân trở thành người giống ông ta……
Rồi từ đó cho tới giờ, xem ra có thể sửa chữa một vài điều.
Mộc Dương nhìn phòng ngủ trống trải, gửi tin nhắn cho Giải Biệt Đinh: Anh đang ở đâu vậy?
—— ban công.
Mộc Dương nhấp môi dưới: Anh vào đi.
Giải Biệt Đinh tới rất nhanh, anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, giọng nói bình thản: “Làm sao vậy?”
Anh đứng cách giường hai mét, không có tới gần.
Không hiểu sao trái tim Mộc Dương lại nhói đau.
Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí: Anh hút thuốc à?
Trước giờ cậu chưa từng thấy Giải Biệt Đinh hút thuốc.
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng: “Mùi nồng lắm à? Để anh đi tắm.
”
Mộc Dương định nói không cần, nhưng Giải Biệt Đinh đã xoay người vào phòng tắm.
Lúc này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, tỉnh táo thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn xót xa.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn đắm chìm trong sự đau khổ của mình, sống một cuộc sống mê man, nhưng có vẻ cậu đã bỏ qua Giải Biệt Đinh quá nhiều.
Bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, nhưng Mộc Dương cảm thấy mình chưa thật sự thấu hiểu Giải Biệt Đinh.
Không biết khi nào anh sẽ tức giận, khi nào không thoải mái, hay sẽ bị đau tim trong tình huống gì.
Tiếng nước trong phòng tắm chậm rãi dừng lại, Giải Biệt Đinh cầm một bộ áo ngủ đi về phía cậu, bế cậu lên giúp cậu mặc quần áo.
Mộc Dương dựa vào trên vai Giải Biệt Đinh, bàn tay chậm rãi hạ xuống, cho đến khi đụng vào ngực, cảm nhận được tiếng tim đập ngày càng nhanh ở nơi đó.
—— mấy ngày nay nơi này có không thoải mái lần nào không?
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Không ——”
—— đừng gạt em.
Giải Biệt Đinh rũ mắt giúp cậu thắt nút thắt: “Hôm nay có một chút.
”
—— khi nào?
Mộc Dương vốn nghĩ là ban nãy, không ngờ rằng Giải Biệt Đinh đưa ra một đáp án khác: “Khi anh ra ngoài.
”
—— ngoại trừ đi tiệc rượu thì anh còn tới đâu không?
“Nghĩa trang.
”
Mộc Dương hơi giật mình, nhưng tính ra cũng hợp lý.
Xem thời gian thì Giải Chi Ngữ còn chưa qua đời được một năm, giờ sắp tới ngày giỗ của bà.
Giải Biệt Đinh biết cậu đang hiểu lầm điều gì, nhưng anh không giải thích.
Cũng không phải việc đi thăm mộ Giải Chi Ngữ khiến anh không thoải mái, mà là từ lúc ra cửa cho tới khi về đến nhà, thì trong toàn bộ thời gian đó, nhịp tim của anh không được vững vàng.
Mộc Dương đùa nghịch Giải Biệt Đinh, cậu nhìn chằm chằm dấu vết bị mình cắn ra trên cổ Giải Biệt Đinh mà hơi xuất thần.
Qua một hồi lâu, cậu đột ngột hôn lên, cảm nhận được thân thể Giải Biệt Đinh cứng đờ một cách rõ ràng.
Giống như mọi thứ bắt đầu đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của cậu.
Rõ ràng là không muốn thích anh nữa, muốn rời xa anh, muốn buông tay, nhưng làm loạn tới tận bây giờ, họ không nhưng không thể ly hôn mà còn lăn trên một cái giường.
Tuy chưa thật sự làm.
Mộc Dương tinh tế hôn lên hầu kết của Giải Biệt Đinh, cậu nhắm hai mắt.
Đã như vậy rồi thì còn ra vẻ cái gì?
Kết quả tệ nhất là đời này Giải Biệt Đinh vẫn không yêu cậu, quan hệ với cha mẹ cũng giống đời trước, càng lúc càng mờ nhạt……
Nhưng tựa như dòng chữ khắc trên thẻ gỗ, chỉ cần bọn họ đều bình an hỉ nhạc, những điều khác không quan trọng.
Thừa dịp Giải Biệt Đinh còn thích cậu, còn không cảm thấy cậu đáng ghét thì nên lấp đầy lỗ hổng trong quá khứ, cũng làm Giải Biệt Đinh vui vẻ một chút.
Cùng lắm thì bị vứt đi như rác rưởi.
Mà nói vậy thì cũng không đúng lắm, đã bao giờ cậu được nhặt lên đâu.
—— Giải Biệt Đinh, rốt cuộc anh có thích em không?
Giải Biệt Đinh nắm gáy Mộc Dương, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, anh nhìn đôi mắt của Mộc Dương, khẽ ừ một tiếng, ngữ điệu dài dòng nhưng thận trọng: “Thích.
”
—— vậy hẹn hò với em đi.
Mộc Dương chuyên tâm mà nhập chữ: Chỉ cần hai tháng là được rồi.
Nếu hai tháng sau Giải Biệt Đinh vẫn không muốn ly hôn, vậy thì không ly hôn.
—— lần này quyền lựa chọn thuộc về anh.
Giải Biệt Đinh cũng không thể lý giải mạch não của Mộc Dương, rốt cuộc bọn họ cũng đã kết hôn rồi.
Nhưng anh vẫn không nói ra lời từ chối: “Anh không biết.
”
—— em dạy cho anh.
Ví như hiện tại, khi cậu đói bụng bảo muốn ăn mì gói ——
Mộc Dương che miệng Giải Biệt Đinh, gõ chữ: Đừng nói mì gói không tốt cho sức khoẻ, phải nói ăn bao nhiêu thì anh mua cho hết.
“……?”
Giải Biệt Đinh nghiêm túc mà suy nghĩ vài giây, Mộc Dương nói nhiều như vậy, có phải là muốn ăn mì gói trong phòng hay không.
Nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà trầm ngâm, tìm được thùng mì ăn liền mà nghe bảo là Phan Đạt Tương mua, bóc hai gói ra rồi cho vào trong nồi nấu.
Thật kỳ diệu, tim đập nhanh như vậy, nhưng anh không cảm thấy khó chịu.
Giải Biệt Đinh nhìn ngọn lửa màu xanh trên bếp gas, vô thức đưa đầu ngón tay đến gần, như cảm nhận sự bỏng cháy từ cơn lửa lớn trong lần tai nạn giao thông đó.
Không đau lắm, nhưng lại khắc sâu.
Trước đó anh chưa bao giờ nghĩ ràng tử vong sẽ tới nhanh như vậy, nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày trong tương lai, anh sẽ mang theo sự bình tĩnh cùng sự chờ mong như có như không mà đến anh cũng không rõ để chào đón cái chết.
Chưa đến mười phút thì mì gói đã được bưng lên tầng, hương vị rất nồng, Giải Biệt Đinh không bảo Mộc Dương xuống ăn, chỉ mở hệ thống thông gió.
Mộc Dương nhìn một chén mì lớn trước mặt, không cảm thấy Giải Biệt Đinh có giác ngộ chuẩn bị ăn cùng cậu.
Trong nháy mắt mùi của mì gói lan toả, những dấu vết để lại đột nhiên dung hợp vào nhau ——
Giải Biệt Đinh vĩnh viễn chỉ mua bữa sáng cho một người, khi cậu hỏi thì bảo là ăn rồi, sau khi làm xong đồ ăn rồi ngồi chung một bàn, Giải Biệt Đinh có thể giải quyết trong vòng năm phút, sau đó chờ cậu ăn xong mới trở lại dọn bàn……
Khi Mộc Dương hỏi thì nghe được một đáp án không biết nên khóc hay nên cười.
Đơn giản là cậu từng nói thích ăn cơm một mình.
Đúng là khiến người ta buồn cười.
Nhưng Mộc Dương vẫn không tự chủ được mà đỏ vành mắt.
Cậu ngẩng đầu lên cố gắng ngăn nước mắt, muốn nói với Giải Biệt Đinh rằng, thế giới này không có ai ngốc như anh đâu.
Không có cậu, có lẽ Giải Biệt Đinh sẽ thật sự sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Nhưng cuối cùng Mộc Dương cũng chỉ cố dùng đũa lấy mì, nhét vào trong miệng Giải Biệt Đinh, hỏi lại: Ngon không?
Giải Biệt Đinh dừng một chút, giờ phút này dáng vẻ đỏ mắt quật cường của Mộc Dương như đang biểu hiện rằng, chỉ cần anh nói một chữ không thôi là giây tiếp theo cậu sẽ khóc luôn.
“…… Ngon.
”
Mộc Dương lay động yết hầu, muốn cười mà cười không nổi.
Ai sẽ thật sự thích ăn cơm một mình chứ?
Tất cả ghế bên bàn ăn đều trống trơn, chỉ có một mình cậu ngồi, cha mẹ không ở đây, người thương không ở đây, tẻ nhạt tới nhường nào……
Cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm kia, cậu đã thật sự học được bài học ‘lúc ăn và ngủ không nói chuyện’ do Mộc Nam Sơn dạy cậu mà mãi cậu không hiểu trong căn nhà quạnh quẽ này.
Sự ấm áp đều do cậu cố duy trì.
Lúc mới bị bệnh, cậu không dám nói, sợ nói thì cũng không ai quan tâm, cũng không ai quay đầu lại nhìn cậu, sau khi giấu một thời gian dài thì cũng không muốn nói nữa.
Mà khi lòng bàn tay của Giải Biệt Đinh lau đi giọt lệ nơi khoé mắt của cậu, cậu muốn nói.
—— Giải Biệt Đinh, em không thích ăn cơm một mình.
Mộc Dương cường điệu:
—— cực kì cực kì không thích.
Giải Biệt Đinh hơi giật mình, nói “được”, cũng không biết là được cái gì.
—— anh phải nói là về sau anh sẽ ăn cùng em.
Giải Biệt Đinh hơi thẫn thờ mà lặp lại: “Về sau anh sẽ ăn cùng em.
”
Một lát sau, anh đứng dậy nửa quỳ trước nặt Mộc Dương, ôm lấy cậu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu: “Đừng khóc…… Anh khó chịu.
”
……
Vụ camera cứ trôi qua như vậy, Mộc Dương không hề nghĩ nhiều, Giải Biệt Đinh muốn làm gì thì để cho anh làm.
Cũng không có vấn đề gì.
Trước khi ngủ, Mộc Dương dạy Giải Biệt Đinh một câu cuối cùng của ngày hôm nay: Hiện giờ anh nên hôn em, nói chúc ngủ ngon.
Cái đó là nụ hôn chúc ngủ ngon.
Là chuyện mà mỗi một đôi tình nhân sẽ làm trước khi ngủ.
Nhưng lần này Giải Biệt Đinh suy một ra ba, không chỉ hôn cậu, mà còn hôn trán, hôn đôi mắt, hôn đôi môi, sau đó gọi tên của cậu: “Dương Dương, ngủ ngon.
”
Khi tỉnh lại thì đã là một ngày mới.
Ánh mặt trời đầu tiên lọt vào tầm mắt trong buổi sáng sớm cũng không thể làm lòng người ấm áp, cho tới khi chạm vào làn da ấm nóng của người bên cạnh, trái tim treo trên không trung mới vững vàng hạ xuống.
Người từng bị từ bỏ sẽ vĩnh viễn khó có thể chịu đựng sự bất lực cùng cô đơn khi tỉnh dậy một mình, cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi việc cảm thấy may mắn khi người trong lòng đang ở bên.
Tựa như Giải Biệt Đinh.
Nhưng may là bọn họ đều đã trở lại.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook