Editor: Lovenoo1510

“Nhà Bắc Đường ở Nhạc Thành.” Ôn Tranh Vanh khẽ thở dài một cái, “Là một Gia tộc lớn. Lão Đường nói, công ty của nó lâm vào nguy cơ tài chính lớn, chỉ thiếu chưa tuyên bố phá sản, cô ba nhà Bắc Đường này, ôi, chúng ta đã gặp, là vị thư ký rất có tài của Tử Khoáng, cô ấy từ nước ngoài trở lại cầu xin người hiện nắm quyền nhà Bắc Đường cung cấp tiền bạc trợ giúp, để công ty trở lại quỹ đạo lần nữa. Nhưng nhà Bắc Đường chỉ cung cấp với duy nhất một điều kiện là hai nhà kết thân, hơn nữa, mẹ của nó vốn bị bệnh đã trải qua bác sĩ nước ngoài trị liệu, tối đa cũng chỉ có thể sống ba bốn năm nữa, nhưng bây giờ nhà Bắc Đường đảm bảo có thể giúp bà ấy trị liệu khỏi hẳn, nghe nói nhà Bắc Đường có một vị bác sĩ là truyền thần vô cùng thần kỳ, tên là Bắc Đường Thiên Mặc…….. Lại nói Đường Tử Khoáng cũng là thân bất do dĩ thôi, công ty được giải trừ nguy cơ, mẹ có thể sống đến già, dù hắn có hy vọng hợp lại với Ôn Noãn thể nào đi nữa, thì có thể không đồng ý sao?”

Nghe những thứ quanh co ngọn nguồn này, Triệu Tình Nguyên nửa ngày mới nói một câu: “Vậy chúng ta, tạm thời dấu Ôn Noãn đã.”

Cô xoay người trở lại phòng bếp, Ôn Noãn làm bộ như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nghiêm túc nhặt rau, trong lòng lại không khỏi buồn rầu than nhẹ một tiếng, thì ra tối hôm qua, Đường Tử Khoáng là đang giãy giụa và vãn hồi cuối cùng, mà cô, cứ như vậy để cho anh thất vọng ra về.

Nhưng kết quả như thế, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, cuối cùng, Bắc Đường Mạt yêu anh ấy, mà anh, nếu có thể quên Quan Tâm Duyệt mà yêu cô, thì ngày sau không lâu, tất nhiên cũng có thể quên cô, yêu Bắc Đường Mạt lần nữa.

Đến ba mươi, Phong Thành có tập tục cúng bái người chết, năm trước đều là Ôn Noãn đi tế bái Đồng Diệu vào buổi sáng, nhưng lần này, cô vừa không lên được tinh thần, vừa đối với Đồng Diệu chỉ coi cô là thế thân mà canh cánh trong lòng, nên kéo dài đến tận ba bốn giờ chiều, rốt cuộc vẫn phải đi.

Mặc kệ như thế nào, Đồng Diệu đã vĩnh viễn rời đi, coi như anh không yêu, thì cũng đã từng cho cô ảo giác về tình yêu, cùng với một quãng thời gian tốt đẹp, cha mẹ anh hàng năm ở Australia, chỉ có ngày giỗ mới trở về, ngày lễ tết này, cô không đi, còn có ai có thể đến nhìn anh một chút đây?

Tới nghĩa trang công cộng Tây Sơn, cô đi xuyên qua từng gốc cây tùng bách vẫn xanh biếc, lúc này, mọi người đến viếng thăm đều đã rời đi, cả công viên tưởng niệm trống trải đến an tĩnh.

Quẹo cua, dưới chân bỗng dừng lại.

Trước mộ Đồng Diệu, một cô gái cô đơn mặc quần áo dài màu đen đang đứng, hình sáng sườn mặt như đã từng quen biết, bên cạnh cô ấy, đột nhiên có một bé trai đang quỳ dập đầu.

Có thể là nghe được tiếng bước chân, cô gái ấy xoay đầu lại.

Trong nháy mắt cả người Ôn Noãn như cứng đờ.

“Ôn Thanh Lương!”

Mặc dù cô ấy đã từ bộ dáng một cô gái mà trở thành phụ nữ, nhưng Ôn Noãn vẫn nhận ra cô ấy, giống như bộ dáng sống chung một năm ấy, gọi tên của cô.

Ôn Thanh Lương cũng nhận ra cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cô chạy tới, nhưng nửa giờ cũng không nói ra được lời nào.

Đứa bé trai vốn đang dập đầu đã đứng lên, Ôn Thanh Lương dắt tay cậu bé rồi cúi người xuống: “Ôn Vũ Đồng, gọi dì đi.”

Ôn Vũ Đồng khoảng chừng mười tuổi chớp đôi mắt to nhìn cô, một hồi lâu mới giòn giã kêu một tiếng: “Dì.”

Ôn Noãn sớm đã trợn mắt há mồm.

Phiên bản thu nhỏ của Đồng Diệu!

Cô không khỏi nhìn về phía Ôn Thanh Lương, ánh mắt Ôn Thanh Lương trong sáng đón nhận ánh mắt của cô, im lặng mỉm cười: “Nó là con trai của Đồng Diệu, chuyện em và Đồng Diệu, chị cũng sớm biết.”

Ôn Noãn kinh ngạc.

Ôn Thanh Lương đứng trong gió rét, nói ngắn gọn cuộc sống của cô từ sau khi rời nhà họ Ôn.

Một năm đó, cô có thai “Cút” ra khỏi nhà họ Ôn, trời giá lạnh đất đóng băng cô không nơi nương tựa, lại không dám trở về thị trấn Anh Hoa tìm Đồng Diệu, vì vậy đã rời đến thành phố Nhạc Thanh bên cạnh Phong Thành, tức Nhạc Thành, rửa đĩa ở một quán cơm nhỏ của đôi vợ chồng thiện lương, được một ngày ba bữa cơm no, ở cùng phòng trọ đơn sơ rẻ tiền của đôi vợ chồng kia.

Mấy tháng sau, Ôn Vũ Đồng ra đời, ban ngày cô ở quán cơm nhỏ giúp một tay, buổi tối hai vợ chồng thiện lương giúp cô trông đứa bé, cô lại đi học thêm.

Sau khi lấy được bằng đại học, làm hướng dẫn viên tại một công ty, dựa vào hình tượng tốt đẹp, cùng với thái độ và năng lực làm việc xuất sắc, cô rất nhanh đã được tăng lương thăng chức, hiện tại đã mấy năm trôi qua, công ty kia giờ đã mở rộng, cô cũng trở thành Tổng quản lý một chi nhánh nhỏ của công ty.

Ở lúc cuộc sống của cô khó khăn nhất, đối với đôi vợ chồng thiện lương rất chăm sóc cô và Ôn Vũ Đồng, sau đó nhà hàng làm ăn ảm đạm, bị buộc đóng cửa, cô vẫn cùng họ ở một chỗ, nhận hai người là cha mẹ vì họ dưới gối không có con cái, người một nhà khổ tận cam lai, vượt qua bản thân để sống.

Chỉ mấy lời nói, trải qua mười năm kinh nghiệm khó khăn, nhưng không thấy cô ấy có nửa lời cô đơn.

Lời của cô ấy lập tức chuyển đến vấn đề có liên quan tới Đồng Diệu: “Khi đó chị và Đồng Diệu tuổi còn nhỏ, ngươi tình ta nguyện ăn trộm trái cấm rước lấy phiền toái, anh ấy không gánh chịu được trách nhiệm, chị cũng không trách anh ấy, hơn nữa vẫn yêu anh ấy. Sau đó, khi anh ấy tốt nghiệp, chị từng đến Đại Phong gặp mặt anh ấy, lúc ấy chị nghĩ, mấy năm trước anh không có cách nào gánh chịu được trách nhiệm, bây giờ anh ấy đã tốt nghiệp đại học, sẽ có năng lực gánh chịu thôi. Nhưng, em biết Đồng Diệu nói thế nào với chị không?”

Ôn Noãn lắc đầu, dĩ nhiên là cô không biết.

Ôn Thanh Lương thản nhiên, cười mang chút đau thương, “Anh ấy nói, Thanh Thanh, anh cho rằng sẽ luôn thích em, yêu em, thậm chí tìm bạn gái đều có diện mại giống em, nhưng, anh đã từ từ yêu người có diện mạo tương tự em nhưng tính cách lại khác xa em, yêu cô ấy hoạt bát bướng bỉnh, yêu nụ cười cô ấy như ánh mặt trời sáng rực……”

Trong lòng Ôn Noãn chợt co rút.

Ôn Thanh Lương quay mặt nhìn về ánh nắng phương xa chiếu rọi chân trời, “Chị liền để anh ấy đưa đi nhìm người thay thế mình một chút, sau đó, chị thấy em. Em chỉ cười một tiếng, toàn bộ thế giới đều phát sáng, chị thấy đáy mắt anh ấy nhìn em thật sâu chứa đầy tình yêu, cuối cùng chị che dấu sự tồn tại của Vũ Đồng, một mình rời đi, chỉ là đáng tiếc, chị thành toàn, nhưng cuối cùng hai người vẫn tiếc nuối như vậy……….”

Trong lòng Ôn Noãn ngũ vị tạp trần, thì ra cuối cùng Đồng Diệu cũng yêu cô.

Cùng đi ra khỏi công viên tưởng niệm thì Ôn Noãn nói: “Thanh Lương, chị theo em cùng nhau trở về đi, cha mẹ thật sự cũng rất nhớ chị.”

Ôn Thanh Lương mỉm cười lắc đầu: “Không cần phải nói đã gặp chị….chị làm như vậy, cũng không phải là vì ghi hận bọn họ, chỉ là chuyện đều đã qua nhiều năm như vậy, chị chung sống với bọn họ thời gian lại không dài, nhắc tới làm đảo lộn cuộc sống của mọi người sẽ không tốt. Cứ như vậy đi, chị đưa em danh thiếp, nếu như em có thời gian, thì đến Nhạc Thành gặp chị.”

Ôn Noãn nhận lấy danh thiếp tinh sảo bỏ vào trong túi, ra khỏi công viên tưởng niệm lại hỏi: “Bây giờ chị về Nhạc Thành sao?”

“Ừ, chồng chị đang đợi.” Ôn Thanh Lương thấy vẻ mặt cô hiện lên chút nghi vấn, cười nhạt giải thích, “Anh ấy là ông chủ công ty kia, lúc chị bắt đầu làm việc đã có chút quan tâm, sau khi gặp Đồng Diệu trở lại không lâu, anh ấy đã cầu hôn chị. Anh ấy đối với chị rất tốt, cũng coi Ôn Vũ Đồng như con mình sinh ra, từ nhỏ anh ấy đã cho Vũ Đồng biết mình có hai cha, một trên trời, một nhân gian.”

Vài ba lời, trong mắt cô ấy đã lộ ra ánh sáng hạnh phúc, Ôn Noãn thổn thức hâm mộ, cũng vì cô ấy mà cảm thấy vui mừng, cuối cùng cô ấy cũng bổ sung một câu đầy ý vị sâu xa: “Ôn Noãn, có lúc yêu một người, không cần nhất định bày ra trên mặt bàn để mọi người đều biết em thích họ, để trong đáy lòng một góc nhỏ là được rồi. Lần sau gặp lại, chỉ cần anh ấy thích hợp với em, thì ngàn vạn lần đừng bỏ qua.”

Ôn Noãn gật đầu, “Em sẽ nhớ.”

Xa xa có người gọi “Thanh Lương”, một người đàn ông mặc tây trang màu cà phê sạch sẽ dắt một bé trai khoảng 5, 6 tuổi đứng ở bên ngoài ô tô, Ôn Thanh Lương quay đầu lại hướng bọn họ cười phất tay một cái, “Chồng chị là Trì Mặc Thần và con trai nhỏ Trì Cảnh Hạo, chị phải đi, Ôn Vũ Đồng cùng dì nói hẹn gặp lại đi.”

Sau khi cả nhà bọn họ bốn người rời đi, Ôn Noãn cũng ngồi taxi trở về.

Về chuyện gặp Ôn Thanh Lương, cô quả thật đối với cha mẹ cô không nói một lời, dù sao biết cô ấy mạnh khoẻ là được, cũng không cần phải quấy rầy lẫn nhau.

Sau khi người một nhà ăn cơm tất niên, đều cùng nhau ngồi trước máy truyền hình xem liên hoan văn nghệ mùa xuân, tấu thanh, tiểu phẩm, ca múa, tái hiện lại tiểu hổ đội kinh thế, cô lại thấy không yên lòng.

Từ trong miệng Ôn Thanh Lương biết cuối cùng Đồng Diệu vẫn còn yêu cô, cô đã không còn cảm giác kích động, giống như lúc bất tri bất giác, anh yêu cô mà không hay, cũng đã trở nên không còn trọng yếu nữa, hình như cô thật sự đã đem phần tình cảm kia ký thác đến trên lắc tay “Thiên thượng nhân gian” này.

Thì ra tình yêu tựa như một gian phòng, người phía trước rời đi, lại có người đi vào lần nữa.

Cô hiện tại, nhớ nhung Cố Dạ Thâm đến khác thường, thì ra cô không ý thức được, là anh đã ở trong trái tim cô.

Mười hai giờ đêm, tiếng chuông năm mới kêu vang, cô giơ điện thoại lên, trong lòng cô như một sợi dây cung.

Ôn Thanh Lương nói đúng, lần nữa gặp được người, chỉ cần người ấy thích hợp với mình, thì ngàn vạn lần không được bỏ qua.

Huống chi, cái người thích hợp với cô, cô đã chân thật yêu!

Tác giả có lời muốn nói: 

1.     Bôi đen rồi lại tẩy trắng, ừ, như vậy mới gọi là kịch. PIA ta đi.

2.     Lão Cố cũng phải như vậy.

3.     Đây là phương thức hành văn của ta, xin mọi người tha thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương