Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn
-
Chương 69-1: Im lặng
Editor: Lovenoo1510
Cửa bỗng nhiên lại bị mở ra, Ôn Noãn đã đi lại quay vào, “Đúng rồi, Như Cẩn… Tới tìm anh có việc gì vậy?”
Cô đột nhiên xông vào, trong mắt Cố Dạ Thâm thoáng qua một tia kinh hoàng, cuống quýt thu lại tâm tình mờ mịt lơ đễnh, trong nháy mắt đã khôi phục lại thong dong, nâng mắt lên nhìn sang thì khóe miệng không khỏi nở nụ cười thú vị: “Noãn Noãn, thế nào anh lại phát giác, mục đích của em hôm nay tới cùng là để điều tra sao?”
Ôn Noãn cũng phát hiện ra mình có hành động không đúng lúc, ảo não: “Em không phải…” Chỉ là sau khi ra cửa cô nghe Tang Lạc Vi nói, thì ra Kỷ Như Cẩn là…. Của anh, Không biết thế nào, cô lại kích động, xoay người quay lại, “Xin lỗi, em đi ra ngoài trước.”
Tay chân cô luống cuống cơ hồ xoay người mở cửa, hôm nay đầu óc thật buồn cười, cô không thể giải thích được.
Cố Dạ Thâm cất bước về phía trước, ôm lấy cô từ phía sau, bắt được cô vì tình thế cấp bách làm tay thế nào cũng không mở được cửa: “Đồ ngốc, anh thích em như vậy.”
Trong lòng không phải là không rõ ràng, cô đồng ý ở cùng với anh, chữ “yêu” này, chưa nói tới, nhưng sau khi cô biết anh ngất xỉu đã không để ý đang trong giờ làm việc tới hỏi thăm, có thể nhạy cảm với người phụ nữ tìm anh lúc trước, anh đã vui mừng bội phần rồi.
Anh như nhìn thấy ánh rạng đông đầy hy vọng, trong lòng tràn đầy lời mừng rỡ khó nói lên lời, vậy mà, đồng thời ở chỗ này, đối với phần bất ngờ xảy ra vui sường này, lại cảm thấy có vài tia sợ hãi.
Một khắc kia khi anh thấy kết quả CT, không thể không nói, giữa anh và Ôn Noãn, thật sự là một loại số mệnh bi ai, một loại nhân quả không thể làm gì.
Giờ phút này, anh chỉ có thể tham luyến, sợ hãi mâu thuẫn như vậy, và ôm thật chặt lấy cô.
Ôn Noãn vừa thẹn thùng vừa lúng túng, còn có chút lo lắng nhỏ, tại sao thời gian dài như vậy, anh chưa bao giờ đề cập đến quan hệ của anh và Kỷ Như Cẩn!
Đỉnh đầu lại truyền đến câu trả lời của Cố Dạ Thâm: “Lần trước anh đi ‘Vong Xuyên’ làm massage não bộ, nghe nói xưởng chế thuốc Lạc Sâm mới đầu tư xảy ra chút chuyện.”
Xưởng chế thuốc Lạc Sâm đưa một nhóm thuốc cho bệnh viện Nhân Ái có xuất hiện hàng dởm, sau khi người bệnh dùng qua thì bệnh tình chuyển xấu, thậm chí tử vong, người thân người bệnh muốn kiện cáo bệnh viện, bệnh viện đẩy trách nhiệm cho xưởng chế thuốc, Lạc Sâm khăng khăng không có đồ dởm, là bị người hãm hại, nhưng bệnh viện sợ phải gánh chịu trách nhiệm, cho dù mạng người quan trọng, cũng không chịu điều tra kỹ.
Bệnh viện Nhân Ái thuộc tập đoàn W.D, từ sau lần ở Hokkaido Cố Dạ Thâm vô tình gặp được chủ tịch tập đoàn W.D Trần Nguyên Dã đã bắt đầu có chút giao tình, nên liền gọi điện thoại nhờ hắn truyền đạt mệnh lệnh điều tra kỹ, Trần Nguyên Dã việc công việc riêng đều không cự tuyệt, cuối cùng tra được đám đồ dởm kia cùng xưởng chế thuốc của Lạc Sâm không có quan hệ, là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn W.D cố ý bôi nhọ Trần Nguyên Dã, xưởng chế thuốc Lạc Sâm cũng chỉ là ngẫu nhiên bị chọn trúng là người chết thay.
Cố Dạ Thâm cẩn thận kể lại đầu đuôi sự tình, mới cởi mở được nghi ngờ trong lòng cô: “Xưởng chế thuốc Lạc Sâm đã không có việc gì, cho nên hôm nay Như Cẩn đặc biệt tới cảm ơn anh.”
“Anh rất quan tâm Như Cẩn…………” Cho dù chồng của cô ấy có khó khăn cũng sẽ giúp đỡ. Ôn Noãn không biết vì sao, trong lòng lại ê ẩm, là lạ.
“Noãn Noãn, em đây là đang ghen sao?” Mắt Cố Dạ Thâm liếc nhìn cô, thấy cô nóng nảy, mới thu lại nụ cười trên mặt nói, “Thật ra cũng chỉ là một cái nhấc tay.”
Kỷ Như Cẩn làm Massage não bộ không yên lòng, anh mới thuận miệng hỏi một câu, nghe đầu đuôi câu chuyện, nên thuận tay gọi điện cho Trần Nguyên Dã.
Không hơn.
Sau lần đó Ôn Noãn không còn chủ động đi lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng hai mươi tám nữa, ngày đó cô không sao có thể giải thích được.
May mà hình như Cố Dạ Thâm không suy xét đến sự quẫn bách của cô, mấy ngày liên tiếp không phải là làm thêm giờ thì cũng không hẹn gặp, thậm chí cuộc điện thoại cố định mỗi đêm khoảng mười giờ căn bản cũng hủy bỏ.
Tâm lý chính trực của Ôn Noãn rối loạn, cũng không suy nghĩ nhiều, anh làm việc bận rộn cũng có khả năng quên.
Cho đến một ngày trước tết lúc tan việc, anh mới gọi điện thoại cho cô: “Noãn Noãn, muốn ăn thức ăn em nấu quá.”
Giờ phút chân chính này là Ôn Noãn đi trước một bước lấy được giấy thiết kế chuyên dụng cuối cùng trong phòng làm việc, nên đang bị Chân Điềm Điềm cũng giống cô nhưng đến chậm nửa bước dùng ánh mắt hình dao găm bắn phá càn quét.
Vài ngày rảnh rỗi mới chạm mặt, hình như thời gian và không gian như kéo dài nhớ nhung, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi ô lông của anh trong điện thoại, tâm tình cô lập tức vui vẻ, hào phóng đem giấy thiết kế chuyên dụng đưa cho Chân Điềm Điềm, sau đó làm bộ như nhặt được đồ khom lưng chui vào phía sau bàn làm việc nhỏ giọng nói: “Đến nhà em hay nhà anh làm?”
Cho dù đồng ý ở cùng với anh, nhưng Ôn Noãn vẫn ở Sắc Vi Hoa Viên.
“Nhà anh, em trước ngồi taxi đến, anh bảy giờ sẽ trở về.” Giọng nói Cố Dạ Thâm hôm nay rất dịu dàng.
“Được, em làm xong sẽ chờ anh.” Tan làm vừa đến, Ôn Noãn cúp điện thoại, lập tức thu dọn đồ đạc.
Toàn bộ tòa nhà Cao Phong Kỳ tan làm, trong thang máy đầy ắp người, Ôn Noãn nhìn một cái là thấy Tang Lạc Vi và Kimi đều ở đây, nhưng kỳ quái là, lần này Kimi không giống như trước lặng lẽ đứng phía sau lưng Tang Lạc Vi như Hộ hoa sứ giả, ngược lại đứng cách cô ấy một vị trí xa xa nhất định, hơn nữa lại nghiêng đầu về hướng khác, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Tang Lạc Vi một mực cúi đầu, hình như cắn chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sau khi đến tầng trệt, Kimi dẫn dầu thang máy ra ngoài, cũng không quay đầu lại đi mất, những người khác cũng nối đuôi nhau rời khỏi đây, Tang Lạc Vi vẫn còn đứng không nhúc nhích, Ôn Noãn kéo cô ra khỏi thang máy, ân cần hỏi: “Tang Tang, cô làm sao vậy?”
Lúc này Tang Lạc Vi mới ngẩng đầu lên, mắt có chút sưng đỏ, cô ấy miễn cưỡng lắc đầu cười: “Ôn Noãn, tôi không sao, đúng rồi, tôi có việc gấp phải đi, tôi đi trước nhé.” Cô nói rồi bước nhanh rời đi, bóng lưng run rẩy biến mất trong gió lạnh.
Giữa chuyện yêu đương sẽ có tranh cãi nhỏ, Ôn Noãn chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tóm lại muốn tốt, thì cứ mặc kệ ầm ĩ!
Mua đồ ăn đến Tân Giang Hoa Viên, chìa khóa trước kia dùng vẫn ở trong tay cô, sau khi tiến vào, cô phát hiện Cố Dạ Thâm luôn luôn yêu cầu ngăn nắp, trong nhà lại có chút loạn, cô thu thập một phen mới lấy gạo, rửa rau, nắm chặt thời gian làm thức ăn, mới vừa xào xong toàn bộ, thì tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng vang lên, Cố Dạ Thâm về nhà đúng bảy giờ.
“Anh đã về, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Ôn Noãn đeo tạp dề bưng hai món đồ ăn lên bàn, trên mặt là nụ cười thoải mái.
Không khí trong nhà rất ấm áp, giống như vợ đang đợi chồng trở về.
Cố Dạ Thâm mỉm cười nhìn cô nghiêng người để món ăn lên trên bàn, kéo dài thời gian đến bảy giờ mới trở về, chính là muốn một lần được hưởng thụ loại ấm áp của người bình thường này.
Bận rộn bên ngoài cả ngày, về đến nhà, đèn trong phòng sáng rực rỡ, có người bên trong mặc tạp dề bận rộn qua lại, khi anh vào nhà sẽ nói “Anh đã về”, còn có thức ăn nóng đang chờ…….
Đây là điều, anh đã từng sâu sắc ghen tỵ với Đường Tử Khoáng.
Chẳng qua hôm nay anh mới có được, nhưng có thể kéo dài được bao lâu?
Anh chưa bao giờ là người bi quan, vậy mà giờ khắc này, lại đầy bi thương.
Ôn Noãn thấy anh từ sau khi vào cửa liền đứng bất động, bộ dáng giống như đang ngẩn người, không khỏi cười trừ: “Dạ Thâm, sao vậy? Rửa tay ăn cơm thôi.” Cô đón lấy cặp công văn của anh, đặt ở trên bàn trà phòng khách.
Cố Dạ Thâm phục hồi lại tinh thần, vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra đáy mắt ẩn chứa nụ cười: “Noãn Noãn, thật ra thì chúng ta đã ở cùng nhau từ sớm, có phải hay không?”
Từ ngày đầu lúc cô bắt đầu, hoặc là từ ngày cô cắt vào tay, anh bắt đầu mời cô cùng ăn cơm, hay hoặc là, bắt đầu từ khi bọn họ thay phiên nhau nấu cơm…….
Mặc kệ là từ khắc nào, bọn họ đã ở chung với nhau một thời gian, coi như đã lâu, nếu không, nếu coi như ngày đó cô bắt đầu đồng ý, thì cũng quá ngắn ngủi.
Ngắn ngủi, tim của anh bắt đầu co quắp đau.
Ôn Noãn cũng nghĩ đến thời gian ngày trước ở nơi này, hai người chung đụng rất thoải mái.
Ở cùng nhau từ sớm, vậy, xem như thế.
Cứ coi như thế đi.
Dùng xong cơm, Ôn Noãn dọn dẹp đồ ăn, đi vào phòng bếp rửa sạch, vui vẻ, hoàn toàn quên mất, nếu ở quá khứ, một người nấu cơm, một người sẽ phụ trách dọn dẹp khắc phục hậu quả.
Cửa bỗng nhiên lại bị mở ra, Ôn Noãn đã đi lại quay vào, “Đúng rồi, Như Cẩn… Tới tìm anh có việc gì vậy?”
Cô đột nhiên xông vào, trong mắt Cố Dạ Thâm thoáng qua một tia kinh hoàng, cuống quýt thu lại tâm tình mờ mịt lơ đễnh, trong nháy mắt đã khôi phục lại thong dong, nâng mắt lên nhìn sang thì khóe miệng không khỏi nở nụ cười thú vị: “Noãn Noãn, thế nào anh lại phát giác, mục đích của em hôm nay tới cùng là để điều tra sao?”
Ôn Noãn cũng phát hiện ra mình có hành động không đúng lúc, ảo não: “Em không phải…” Chỉ là sau khi ra cửa cô nghe Tang Lạc Vi nói, thì ra Kỷ Như Cẩn là…. Của anh, Không biết thế nào, cô lại kích động, xoay người quay lại, “Xin lỗi, em đi ra ngoài trước.”
Tay chân cô luống cuống cơ hồ xoay người mở cửa, hôm nay đầu óc thật buồn cười, cô không thể giải thích được.
Cố Dạ Thâm cất bước về phía trước, ôm lấy cô từ phía sau, bắt được cô vì tình thế cấp bách làm tay thế nào cũng không mở được cửa: “Đồ ngốc, anh thích em như vậy.”
Trong lòng không phải là không rõ ràng, cô đồng ý ở cùng với anh, chữ “yêu” này, chưa nói tới, nhưng sau khi cô biết anh ngất xỉu đã không để ý đang trong giờ làm việc tới hỏi thăm, có thể nhạy cảm với người phụ nữ tìm anh lúc trước, anh đã vui mừng bội phần rồi.
Anh như nhìn thấy ánh rạng đông đầy hy vọng, trong lòng tràn đầy lời mừng rỡ khó nói lên lời, vậy mà, đồng thời ở chỗ này, đối với phần bất ngờ xảy ra vui sường này, lại cảm thấy có vài tia sợ hãi.
Một khắc kia khi anh thấy kết quả CT, không thể không nói, giữa anh và Ôn Noãn, thật sự là một loại số mệnh bi ai, một loại nhân quả không thể làm gì.
Giờ phút này, anh chỉ có thể tham luyến, sợ hãi mâu thuẫn như vậy, và ôm thật chặt lấy cô.
Ôn Noãn vừa thẹn thùng vừa lúng túng, còn có chút lo lắng nhỏ, tại sao thời gian dài như vậy, anh chưa bao giờ đề cập đến quan hệ của anh và Kỷ Như Cẩn!
Đỉnh đầu lại truyền đến câu trả lời của Cố Dạ Thâm: “Lần trước anh đi ‘Vong Xuyên’ làm massage não bộ, nghe nói xưởng chế thuốc Lạc Sâm mới đầu tư xảy ra chút chuyện.”
Xưởng chế thuốc Lạc Sâm đưa một nhóm thuốc cho bệnh viện Nhân Ái có xuất hiện hàng dởm, sau khi người bệnh dùng qua thì bệnh tình chuyển xấu, thậm chí tử vong, người thân người bệnh muốn kiện cáo bệnh viện, bệnh viện đẩy trách nhiệm cho xưởng chế thuốc, Lạc Sâm khăng khăng không có đồ dởm, là bị người hãm hại, nhưng bệnh viện sợ phải gánh chịu trách nhiệm, cho dù mạng người quan trọng, cũng không chịu điều tra kỹ.
Bệnh viện Nhân Ái thuộc tập đoàn W.D, từ sau lần ở Hokkaido Cố Dạ Thâm vô tình gặp được chủ tịch tập đoàn W.D Trần Nguyên Dã đã bắt đầu có chút giao tình, nên liền gọi điện thoại nhờ hắn truyền đạt mệnh lệnh điều tra kỹ, Trần Nguyên Dã việc công việc riêng đều không cự tuyệt, cuối cùng tra được đám đồ dởm kia cùng xưởng chế thuốc của Lạc Sâm không có quan hệ, là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn W.D cố ý bôi nhọ Trần Nguyên Dã, xưởng chế thuốc Lạc Sâm cũng chỉ là ngẫu nhiên bị chọn trúng là người chết thay.
Cố Dạ Thâm cẩn thận kể lại đầu đuôi sự tình, mới cởi mở được nghi ngờ trong lòng cô: “Xưởng chế thuốc Lạc Sâm đã không có việc gì, cho nên hôm nay Như Cẩn đặc biệt tới cảm ơn anh.”
“Anh rất quan tâm Như Cẩn…………” Cho dù chồng của cô ấy có khó khăn cũng sẽ giúp đỡ. Ôn Noãn không biết vì sao, trong lòng lại ê ẩm, là lạ.
“Noãn Noãn, em đây là đang ghen sao?” Mắt Cố Dạ Thâm liếc nhìn cô, thấy cô nóng nảy, mới thu lại nụ cười trên mặt nói, “Thật ra cũng chỉ là một cái nhấc tay.”
Kỷ Như Cẩn làm Massage não bộ không yên lòng, anh mới thuận miệng hỏi một câu, nghe đầu đuôi câu chuyện, nên thuận tay gọi điện cho Trần Nguyên Dã.
Không hơn.
Sau lần đó Ôn Noãn không còn chủ động đi lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng hai mươi tám nữa, ngày đó cô không sao có thể giải thích được.
May mà hình như Cố Dạ Thâm không suy xét đến sự quẫn bách của cô, mấy ngày liên tiếp không phải là làm thêm giờ thì cũng không hẹn gặp, thậm chí cuộc điện thoại cố định mỗi đêm khoảng mười giờ căn bản cũng hủy bỏ.
Tâm lý chính trực của Ôn Noãn rối loạn, cũng không suy nghĩ nhiều, anh làm việc bận rộn cũng có khả năng quên.
Cho đến một ngày trước tết lúc tan việc, anh mới gọi điện thoại cho cô: “Noãn Noãn, muốn ăn thức ăn em nấu quá.”
Giờ phút chân chính này là Ôn Noãn đi trước một bước lấy được giấy thiết kế chuyên dụng cuối cùng trong phòng làm việc, nên đang bị Chân Điềm Điềm cũng giống cô nhưng đến chậm nửa bước dùng ánh mắt hình dao găm bắn phá càn quét.
Vài ngày rảnh rỗi mới chạm mặt, hình như thời gian và không gian như kéo dài nhớ nhung, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi ô lông của anh trong điện thoại, tâm tình cô lập tức vui vẻ, hào phóng đem giấy thiết kế chuyên dụng đưa cho Chân Điềm Điềm, sau đó làm bộ như nhặt được đồ khom lưng chui vào phía sau bàn làm việc nhỏ giọng nói: “Đến nhà em hay nhà anh làm?”
Cho dù đồng ý ở cùng với anh, nhưng Ôn Noãn vẫn ở Sắc Vi Hoa Viên.
“Nhà anh, em trước ngồi taxi đến, anh bảy giờ sẽ trở về.” Giọng nói Cố Dạ Thâm hôm nay rất dịu dàng.
“Được, em làm xong sẽ chờ anh.” Tan làm vừa đến, Ôn Noãn cúp điện thoại, lập tức thu dọn đồ đạc.
Toàn bộ tòa nhà Cao Phong Kỳ tan làm, trong thang máy đầy ắp người, Ôn Noãn nhìn một cái là thấy Tang Lạc Vi và Kimi đều ở đây, nhưng kỳ quái là, lần này Kimi không giống như trước lặng lẽ đứng phía sau lưng Tang Lạc Vi như Hộ hoa sứ giả, ngược lại đứng cách cô ấy một vị trí xa xa nhất định, hơn nữa lại nghiêng đầu về hướng khác, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Tang Lạc Vi một mực cúi đầu, hình như cắn chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sau khi đến tầng trệt, Kimi dẫn dầu thang máy ra ngoài, cũng không quay đầu lại đi mất, những người khác cũng nối đuôi nhau rời khỏi đây, Tang Lạc Vi vẫn còn đứng không nhúc nhích, Ôn Noãn kéo cô ra khỏi thang máy, ân cần hỏi: “Tang Tang, cô làm sao vậy?”
Lúc này Tang Lạc Vi mới ngẩng đầu lên, mắt có chút sưng đỏ, cô ấy miễn cưỡng lắc đầu cười: “Ôn Noãn, tôi không sao, đúng rồi, tôi có việc gấp phải đi, tôi đi trước nhé.” Cô nói rồi bước nhanh rời đi, bóng lưng run rẩy biến mất trong gió lạnh.
Giữa chuyện yêu đương sẽ có tranh cãi nhỏ, Ôn Noãn chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tóm lại muốn tốt, thì cứ mặc kệ ầm ĩ!
Mua đồ ăn đến Tân Giang Hoa Viên, chìa khóa trước kia dùng vẫn ở trong tay cô, sau khi tiến vào, cô phát hiện Cố Dạ Thâm luôn luôn yêu cầu ngăn nắp, trong nhà lại có chút loạn, cô thu thập một phen mới lấy gạo, rửa rau, nắm chặt thời gian làm thức ăn, mới vừa xào xong toàn bộ, thì tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng vang lên, Cố Dạ Thâm về nhà đúng bảy giờ.
“Anh đã về, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Ôn Noãn đeo tạp dề bưng hai món đồ ăn lên bàn, trên mặt là nụ cười thoải mái.
Không khí trong nhà rất ấm áp, giống như vợ đang đợi chồng trở về.
Cố Dạ Thâm mỉm cười nhìn cô nghiêng người để món ăn lên trên bàn, kéo dài thời gian đến bảy giờ mới trở về, chính là muốn một lần được hưởng thụ loại ấm áp của người bình thường này.
Bận rộn bên ngoài cả ngày, về đến nhà, đèn trong phòng sáng rực rỡ, có người bên trong mặc tạp dề bận rộn qua lại, khi anh vào nhà sẽ nói “Anh đã về”, còn có thức ăn nóng đang chờ…….
Đây là điều, anh đã từng sâu sắc ghen tỵ với Đường Tử Khoáng.
Chẳng qua hôm nay anh mới có được, nhưng có thể kéo dài được bao lâu?
Anh chưa bao giờ là người bi quan, vậy mà giờ khắc này, lại đầy bi thương.
Ôn Noãn thấy anh từ sau khi vào cửa liền đứng bất động, bộ dáng giống như đang ngẩn người, không khỏi cười trừ: “Dạ Thâm, sao vậy? Rửa tay ăn cơm thôi.” Cô đón lấy cặp công văn của anh, đặt ở trên bàn trà phòng khách.
Cố Dạ Thâm phục hồi lại tinh thần, vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra đáy mắt ẩn chứa nụ cười: “Noãn Noãn, thật ra thì chúng ta đã ở cùng nhau từ sớm, có phải hay không?”
Từ ngày đầu lúc cô bắt đầu, hoặc là từ ngày cô cắt vào tay, anh bắt đầu mời cô cùng ăn cơm, hay hoặc là, bắt đầu từ khi bọn họ thay phiên nhau nấu cơm…….
Mặc kệ là từ khắc nào, bọn họ đã ở chung với nhau một thời gian, coi như đã lâu, nếu không, nếu coi như ngày đó cô bắt đầu đồng ý, thì cũng quá ngắn ngủi.
Ngắn ngủi, tim của anh bắt đầu co quắp đau.
Ôn Noãn cũng nghĩ đến thời gian ngày trước ở nơi này, hai người chung đụng rất thoải mái.
Ở cùng nhau từ sớm, vậy, xem như thế.
Cứ coi như thế đi.
Dùng xong cơm, Ôn Noãn dọn dẹp đồ ăn, đi vào phòng bếp rửa sạch, vui vẻ, hoàn toàn quên mất, nếu ở quá khứ, một người nấu cơm, một người sẽ phụ trách dọn dẹp khắc phục hậu quả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook