“ Noãn Noãn, ly hôn vạn tuế! “

Chiều ngày hôm sau, Cố Khang Khang xuống máy bay liền đi thẳng đến khách sạn “Đông Phương Uyển” nơi Ôn Noãn đang tạm trú .

Khi đó Ôn Noãn đang vùi ở trên giường, ăn thức ăn của khách sạn được nhân viên phục vụ mang đến. Món xôi ngọt thập cẩm làm từ gạo nếp táo đỏ nấu trong ống trúc, đây là món ăn cô yêu thích nhất. Đáng ngạc nhiên chính là khách sạn nhỏ này tự nhiên tặng các món điểm tâm cho khách vào buổi trà chiều. Hơn nữa càng làm cho cô nghi ngờ hơn là một ngày ba bữa cũng không cần cô đi xuống đặt món liền có người đưa lên đến phòng, và tất cả đều là những món ăn cô yêu thích. Ôn Noãn từng hỏi qua người phục vụ, nhưng chỉ nhận được nụ cười thân thiện.

Nghe được tiếng chuông cửa, Ôn Noãn xuống giường đi mở cửa. Nhìn đến Cố Khang Khang đầy vẻ phong trần mệt mỏi , tuy rằng đã biết thói quen cô nàng này hay vội vàng nhưng Ôn Noãn vẫn thấy rất kinh ngạc:“Khang Khang, như thế nào mà cậu biết mình trú ở chỗ này?”

“A?” Cố Khang Khang buông túi hành lý nhỏ xuống, giật mình một chút sau đó liền mở miệng cười nói, “Ngày hôm qua lúc gọi điện thoại cậu đã có nói qua!”

“ Mình có nói sao?” Ôn Noãn thấy rất nghi hoặc, cô nhớ rõ không có nói qua mà.

“Có nói có nói, đương nhiên là có nói!” Cố Khang Khang nghiêm trang,“ Cậu ngày hôm qua tâm tình không tốt, khẳng định những gì nói rồi có thể đều quên , mau tới đây xem xem, mình mang cho cậu quà gì!” Cô nàng không để lại dấu vết nói sang chuyện khác ngay, lấy ra hai cái hộp được đóng gói tinh tế khá đẹp mắt rồi lôi kéo Ôn Noãn ngồi vào mép giường.

Một chai KENZO Cao Điền Hiền Tam Thủy Chi Luyến, một dây đeo cổ có mặt dây là hình con rắn hoàng đạo, Ôn Noãn cầm hai món đồ, khóa lông mày,“Khang Khang, có sự khác thường với mọi khi, sao cậu tặng quà quý giá như vậy cho mình làm gì?”

Cố Khang Khang là tổng giám đốc thị trường tập đoàn thời trang Thâm Khang ở Phong thành, thường xuyên đi công tác khắp cả nước, mà mỗi một lần đi ra ngoài, đều sẽ tặng cho cho Ôn Noãn một món quà, khăn quàng cổ, đồ trang sức, các chiếc váy kiểu cách kì lạ...... Đều là những thứ đặc sắc .

“Nào có gì đâu mà quý giá!” Cố Khang Khang rụt rụt cổ,“Thủy Chi Luyến cũng bất quá vài trăm khối, dây chuyền cũng không vượt quá ba ngàn.” Huống chi, dù sao chi trả cũng không phải tiền mình, có tên người trên hoá đơn đây.

“Khang Khang, cái cô Đại tiểu thư này đúng là đối với tiền thật sự không có khái niệm.” Ôn Noãn cầm lấy chai nước hoa quơ quơ,“ Cái này mình lấy, về phần......sợi dây chuyền con rắn hoàng đạo, mình tuổi khỉ chứ không phải tuổi rắn, cậu tự giữ lấy đi.”

“Điều này sao có thể!” Cố Khang Khang đẩy trở lại tay nàng,“Chai nước hoa này là quà đi công tác, còn dây chuyền này là ban phước cho cậu sau khi đã trải qua cuộc sống quanh co, vận may sẽ trở lại! Noãn Noãn, ly hôn vạn tuế!” Khi nói đến câu cuối cùng, cô nàng cười đến độ như kẻ không tim không phổi.

Ôn Noãn đầu đầy hắc tuyến, buồn bực ai oán xem xét Cố Khang Khang:“Khang Khang, Đường Tử Khoáng làm sao mà trêu chọc đến cậu , mình cùng hắn ly hôn về phần cậu lại cao hứng đến như vậy sao?”

“Ách......” Cố Khang Khang cũng ý thức được chính mình quá mức kích động hưng phấn , ngượng ngùng nở nụ cười, nhảy nhanh qua bên cạnh Ôn Noãn theo đó ôm lấy cô, nhẹ giọng nói ,“Noãn Noãn, hai người không có tình yêu sống chung cùng một chỗ, làm vợ chồng mà lúc nào cũng khách khí với nhau, sống như vậy không dễ chút nào đúng hay không? Cùng hắn ly hôn, cậu mới có khả năng tìm được tình yêu mới, mình vẫn cho rằng, người phụ nữ tốt giống cậu, phải cùng với một người yêu nhau mà làm bạn cả đời mới là hợp. Noãn Noãn, mình hy vọng cậu mỹ mãn hạnh phúc, mà không phải chấp nhận đầu hàng.”

Bên trong lập tức yên tĩnh lên.

Ôn Noãn tựa vào vai Cố Khang Khang, mở to hai mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống,“Nhưng mà Khang Khang, không có Đồng Diệu, mình với ai cùng một chỗ, cũng không thể thấy mỹ mãn hạnh phúc!”

Đã từng có biển nào mà nước ngọt ngào, như đỉnh Vu Sơn mà không còn mây, cô không vượt qua được cái biển khơi sâu rộng mang tên Đồng Diệu, tuy là bờ đối diện nhiều loại hoa tuyệt đẹp, ở trong mắt cô chung quy bất quá như khói nhẹ mây bay, không có sức lực không có tâm tình đi hái.

“Noãn Noãn cậu thật khờ! Tin tưởng Khang Khang, sẽ có thiên sứ thay hắn đến yêu cậu.” Cố Khang Khang hốc mắt cũng hồng, càng dùng thêm sức ôm chặt cô, ý thức được chính mình lại tự dưng khiến cho cô thương tâm, lập tức lung tung lau mắt, cười đứng lên lau đi nước mắt trên mặt Ôn Noãn,“ Được rồi được rồi, chúng ta làm sao còn nói đến chuyện buồn làm gì, cười lên nào, giống như bảy năm vừa qua, chúng ta cùng nhau mỉm cười“.

Ôn Noãn nhìn vào cô ấy, nước mắt vẫn còn rơi, môi từ từ, từ từ cong một vòng cung xinh đẹp.

Thậm chí đau buồn, rơi lệ cũng muốn cười.

Năm đó, cô mất đi Đồng Diệu , mà Cố Khang Khang cùng bạn trai bốn năm yêu nhau chia tay. Sau lần này bảy năm, các nàng chính là như vậy nâng đỡ lẫn nhau lẫn nhau, khích lệ cùng nhau mỉm cười đi tới.

“Noãn Noãn, cậu có muốn đi nước ngoài du lịch giải toả tâm sự không?” Cố Khang Khang đột nhiên hỏi.

“Du lịch giải sầu?” Ôn Noãn nhìn về phía cô bạn.

“Đúng vậy.” Cố Khang Khang nói xong xoay người lấy túi xách,“ Năm ngoái cậu đã có visa đi đến Nhật Bản không phải một mực để ở chỗ mình sao, mình có đặt vé máy bay cho cậu đi đến Osaka, chuyến thứ năm. Thời điểm này hoa anh đào ở Hokkaido vừa đúng lúc mới nở, cậu đi ra ngoài chơi giải tán hết chuyện không vui, khi trở về sẽ không thấy buồn khổ như bây giờ“. Cô đem vé máy bay đưa qua cho Ôn Noãn.

Đi Hokkaido thưởng thức hoa anh đào?

Ôn Noãn trong mắt dao động, thoáng nhàn nhạt hơi nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương