Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn
-
Chương 34: Giật mình kinh hãi
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã mười giờ sáng ngày hôm sau, đầu cô có chút mơ màng, khó chịu, cổ họng không ngừng khô khốc. May hôm nay là thứ bảy không phải đi làm, nhìn gian phòng vắng vẻ cô biết, cuối cùng cũng không còn hình ảnh Đồng Diệu đang yêu thương, cưng chiều chỉ tay vào trán cô nói lảm nhảm khi cô tỉnh rượu.
Ngồi ở trước gương trang điểm, cô hoảng sợ khi phát hiện ra hai mắt của mình sưng đỏ giống như đã khóc, nhưng tối hôm qua cô uống rượu say đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ chút nào, chỉ biết khi say mình sẽ mượn chút rượu để trêu đùa. Từ khi Đồng Diệu rời đi đây là lần đầu tiên cô uống rượu say, nếu như thói quen không thay đổi, không biết đêm qua Cố Dạ Thâm có bị cô làm cho luống cuống tay chân hay không nữa.
Đi vào phòng tắm rửa mặt cô nhìn thấy trên bước tường kính buồng tắm có dán một tờ giấy: Ôn Noãn, hâm nóng cháo trứng muối thịt nạc ở trong bếp sau đó ăn một chút. Ngoài ra: Nếu mắt bị sưng quá thì có túi chườm trong tủ lạnh. Cố Dạ Thâm.
Chữ viết cứng cáp, có lực, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách. Trong nháy mắt Ôn Noãn cảm thấy người mềm nhũn như cây bông, loại cháo cô thích nhất chính là cháo trứng muối thịt nạc.
À, anh biết mắt cô sẽ bị sưng đỏ, chẳng lẽ tối qua cô đã khóc sao? Nhưng một chút ấn tượng cô cũng không có, chắc là bản thân mất khống chế nên lớn tiếng khóc rồi! Nếu như vậy thì thật là khổ rồi.
Cháo trứng muối thịt nạc rất vừa miệng, sau khi ăn xong, suy nghĩ một chút Ôn Noãn lấy điện thoại di động ra nhắn cho Cố Dạ Thâm một tin nhắn: Cảm ơn anh tối qua đã cõng tôi về, cháo trứng muối thịt nạc ăn rất ngon.
Cố Dạ Thâm cũng không có tin nhắn trả lời, có lẽ anh chưa đọc, mà cũng không cần thiết anh phải trả lời, cô cũng không để ý lắm.
Buổi tối cô ngời ở phòng khách xem tivi tiết mục tổng hợp giải trí, người chủ trì cùng khách quý nói chuyện trên chương trình vui vẻ, rất là náo nhiệt. Cô chỉ nhìn, cũng không xem. Tiết mục này phát sóng đã nhiều năm, người đàn ông chủ trì vẫn làm, ngày đó cứ thứ bảy hàng tuần cô và Đồng Diệu vẫn kiên trì xem, khi đó người chủ trì không biết nhiều nên cũng không náo nhiệt, hấp dẫn như vậy.
Cô còn nhỡ rõ một ngày thứ bảy cô cùng Đồng Diệu ở trong căn phòng đơn giản vừa bàn bạc chuyện kết hôn vừa xem tiết mục giải trí, trong chương trình có một người khôn khéo trong giao tiếp hình như nói “Dạy lão già này học tiếng anh”, người kia hình như dạy câu “Wash hair very day”, ngày ngày gội đầu, ông cụ nói ngô không ra ngô, khoai không ra khoai lại kinh khủng khiến cô và Đồng Diệu cười ngã trái ngã phải. Khi cụ ông đem câu tiếng anh nói thành “Ta là người xấu, yêu ta là được rồi” thì hai người dừng cười, Đồng Diệu rất ăn ý cầm điều khiển đưa lên miệng nói:
“Anh là Đồng Diệu, yêu anh là được rồi.”
“Em là Ôn Noãn, yêu em là được rồi.”
Yêu là được rồi, nhưng không có người kia, như thế nào để yêu đây? Trên tivi mọi người đều cười, nhưng Ôn Noãn dần dần chảy nước mắt. Không còn được gặp Đồng Diệu, không thể còn gặp được anh, một lần nữa cô tự thuyết phục mình trong đầu, nhưng từ đầu đến cuối đều bất lực, hình ảnh của anh vẫn rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như anh đang ngồi bên cạnh, cô cười đau đớn đến khi trước mặt có khăn giấy.
Cô đưa tay nhận lấy, chạm vào ngón tay đối phương mang theo sự lạnh lẽo, ý thức hỗn độn của cô dần thanh tỉnh, trong mắt mơ hồ thấy người đang ở bên cạnh cô không phải là Đồng Diệu mà là Cố Dạ Thâm với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Cô lại luống cuống! Cầm lấy khăn giấy lau lung tung trên mặt, cúi đầu thẹn thùng nói nhỏ: “Thật xin lỗi, để cho anh chê cười rồi.”
“Không sao.” Cố Dạ Thâm đưa mắt nhìn cô, sâu thẳm trong mắt đều là sự rung động. Vừa vào cửa anh đã thấy Ôn Noãn đang xem tiết mục giải trí mà mặt đầy nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Dừng một chút anh nói, “Tối hôm qua cô cũng khóc, rất đau lòng, tê tâm liệt phế kêu tên của một người.”
Ôn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, tối hôm qua cô lại mất khống chế sao? Vốn tưởng cô chỉ mượn rượu đùa giỡn một chút cũng không sao cả, lại không nghĩ đến lại ở trước mặt người khác thất lễ như vậy. Nhưng vì sao cô lại không có chút ấn tường nào nhỉ?
“Xin lỗi, tôi…” Cô lúng túng không biết nói gì.
“Không sao.” Cố Dạ Thâm dời mắt đến tivi không để lại dấu vết gì, “Chúng ta đến cái tuổi này rồi, trong quá khứ mỗi người ít hoặc nhiều đều có chuyện cũ. Tôi cũng vậy, đã từng mất đi, trải qua nhức nhối, nhưng Ôn Noãn,“ ánh mắt anh thật sâu nhìn cô, “Bất cứ như thế nào nếu như tình yêu không thể trở lại, thì chúng ta có nghĩa vụ không được để cho mình quá mức đau thương, cũng có quyền đi tìm hạnh phúc một lần nữa.”
Cố Dạ Thâm đứng lên, đi được hai bước anh dừng lại, giọng nói đau thương xa vời: “Ôn Noãn, có vài người vĩnh viễn không thể trở về được, cô cứ bi thương, đau lòng như vậy cũng không giải quyết được việc gì, tại sao cô lại đau khổ, tàn nhẫn với bản thân mình nhiều năm như vậy?”
Ôn Noãn giật mình kinh hãi nhìn bóng dáng của anh biến mất trong phòng, Ôn Noãn, Ôn Noãn giọng nói trầm thấp này như đàn vi-ô-lông-xen. Ngày đó sau khi ký kết thỏa thuận ly hôn với Đường Tử Khoáng, ở Hokkaido cô đã nhảy xuống biển trong đêm rét lạnh lẽo và được một người cứu lên, hình như bên tai cô đều quanh quẩn giọng nói ấy.
Ngồi ở trước gương trang điểm, cô hoảng sợ khi phát hiện ra hai mắt của mình sưng đỏ giống như đã khóc, nhưng tối hôm qua cô uống rượu say đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ chút nào, chỉ biết khi say mình sẽ mượn chút rượu để trêu đùa. Từ khi Đồng Diệu rời đi đây là lần đầu tiên cô uống rượu say, nếu như thói quen không thay đổi, không biết đêm qua Cố Dạ Thâm có bị cô làm cho luống cuống tay chân hay không nữa.
Đi vào phòng tắm rửa mặt cô nhìn thấy trên bước tường kính buồng tắm có dán một tờ giấy: Ôn Noãn, hâm nóng cháo trứng muối thịt nạc ở trong bếp sau đó ăn một chút. Ngoài ra: Nếu mắt bị sưng quá thì có túi chườm trong tủ lạnh. Cố Dạ Thâm.
Chữ viết cứng cáp, có lực, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách. Trong nháy mắt Ôn Noãn cảm thấy người mềm nhũn như cây bông, loại cháo cô thích nhất chính là cháo trứng muối thịt nạc.
À, anh biết mắt cô sẽ bị sưng đỏ, chẳng lẽ tối qua cô đã khóc sao? Nhưng một chút ấn tượng cô cũng không có, chắc là bản thân mất khống chế nên lớn tiếng khóc rồi! Nếu như vậy thì thật là khổ rồi.
Cháo trứng muối thịt nạc rất vừa miệng, sau khi ăn xong, suy nghĩ một chút Ôn Noãn lấy điện thoại di động ra nhắn cho Cố Dạ Thâm một tin nhắn: Cảm ơn anh tối qua đã cõng tôi về, cháo trứng muối thịt nạc ăn rất ngon.
Cố Dạ Thâm cũng không có tin nhắn trả lời, có lẽ anh chưa đọc, mà cũng không cần thiết anh phải trả lời, cô cũng không để ý lắm.
Buổi tối cô ngời ở phòng khách xem tivi tiết mục tổng hợp giải trí, người chủ trì cùng khách quý nói chuyện trên chương trình vui vẻ, rất là náo nhiệt. Cô chỉ nhìn, cũng không xem. Tiết mục này phát sóng đã nhiều năm, người đàn ông chủ trì vẫn làm, ngày đó cứ thứ bảy hàng tuần cô và Đồng Diệu vẫn kiên trì xem, khi đó người chủ trì không biết nhiều nên cũng không náo nhiệt, hấp dẫn như vậy.
Cô còn nhỡ rõ một ngày thứ bảy cô cùng Đồng Diệu ở trong căn phòng đơn giản vừa bàn bạc chuyện kết hôn vừa xem tiết mục giải trí, trong chương trình có một người khôn khéo trong giao tiếp hình như nói “Dạy lão già này học tiếng anh”, người kia hình như dạy câu “Wash hair very day”, ngày ngày gội đầu, ông cụ nói ngô không ra ngô, khoai không ra khoai lại kinh khủng khiến cô và Đồng Diệu cười ngã trái ngã phải. Khi cụ ông đem câu tiếng anh nói thành “Ta là người xấu, yêu ta là được rồi” thì hai người dừng cười, Đồng Diệu rất ăn ý cầm điều khiển đưa lên miệng nói:
“Anh là Đồng Diệu, yêu anh là được rồi.”
“Em là Ôn Noãn, yêu em là được rồi.”
Yêu là được rồi, nhưng không có người kia, như thế nào để yêu đây? Trên tivi mọi người đều cười, nhưng Ôn Noãn dần dần chảy nước mắt. Không còn được gặp Đồng Diệu, không thể còn gặp được anh, một lần nữa cô tự thuyết phục mình trong đầu, nhưng từ đầu đến cuối đều bất lực, hình ảnh của anh vẫn rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như anh đang ngồi bên cạnh, cô cười đau đớn đến khi trước mặt có khăn giấy.
Cô đưa tay nhận lấy, chạm vào ngón tay đối phương mang theo sự lạnh lẽo, ý thức hỗn độn của cô dần thanh tỉnh, trong mắt mơ hồ thấy người đang ở bên cạnh cô không phải là Đồng Diệu mà là Cố Dạ Thâm với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Cô lại luống cuống! Cầm lấy khăn giấy lau lung tung trên mặt, cúi đầu thẹn thùng nói nhỏ: “Thật xin lỗi, để cho anh chê cười rồi.”
“Không sao.” Cố Dạ Thâm đưa mắt nhìn cô, sâu thẳm trong mắt đều là sự rung động. Vừa vào cửa anh đã thấy Ôn Noãn đang xem tiết mục giải trí mà mặt đầy nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Dừng một chút anh nói, “Tối hôm qua cô cũng khóc, rất đau lòng, tê tâm liệt phế kêu tên của một người.”
Ôn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, tối hôm qua cô lại mất khống chế sao? Vốn tưởng cô chỉ mượn rượu đùa giỡn một chút cũng không sao cả, lại không nghĩ đến lại ở trước mặt người khác thất lễ như vậy. Nhưng vì sao cô lại không có chút ấn tường nào nhỉ?
“Xin lỗi, tôi…” Cô lúng túng không biết nói gì.
“Không sao.” Cố Dạ Thâm dời mắt đến tivi không để lại dấu vết gì, “Chúng ta đến cái tuổi này rồi, trong quá khứ mỗi người ít hoặc nhiều đều có chuyện cũ. Tôi cũng vậy, đã từng mất đi, trải qua nhức nhối, nhưng Ôn Noãn,“ ánh mắt anh thật sâu nhìn cô, “Bất cứ như thế nào nếu như tình yêu không thể trở lại, thì chúng ta có nghĩa vụ không được để cho mình quá mức đau thương, cũng có quyền đi tìm hạnh phúc một lần nữa.”
Cố Dạ Thâm đứng lên, đi được hai bước anh dừng lại, giọng nói đau thương xa vời: “Ôn Noãn, có vài người vĩnh viễn không thể trở về được, cô cứ bi thương, đau lòng như vậy cũng không giải quyết được việc gì, tại sao cô lại đau khổ, tàn nhẫn với bản thân mình nhiều năm như vậy?”
Ôn Noãn giật mình kinh hãi nhìn bóng dáng của anh biến mất trong phòng, Ôn Noãn, Ôn Noãn giọng nói trầm thấp này như đàn vi-ô-lông-xen. Ngày đó sau khi ký kết thỏa thuận ly hôn với Đường Tử Khoáng, ở Hokkaido cô đã nhảy xuống biển trong đêm rét lạnh lẽo và được một người cứu lên, hình như bên tai cô đều quanh quẩn giọng nói ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook