Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật
-
Chương 57: Chúng ta cùng nhau hòa hợp
Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu chiến tranh lạnh, nguyên nhân chính đến từ ý kiến khác nhau của hai người, thời điểm Lý Hiểu quyết định nói chuyện với Tiêu Tĩnh, mới phát hiện, Tiêu Tĩnh không quá lớn mong đợi đoạn cảm tình này, làm người đàn ông, bạn gái của mình thế nhưng không có lòng tin ở mình, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng thất bại.
Sau thất bại, Lý Hiểu không nhắc lại chuyện lối thông lầu trên lầu dưới nữa, yên lặng dựa theo thiết kế lúc trước mà lắp đặt thiết bị, vì để cho Tiêu Tĩnh nhận thấy được tầm quan trọng của mình, mỗi ngày trừ ba bữa cơm đưa tới bên ngoài cửa, thời điểm khác sẽ không ở nhiều cùng Tiêu Tĩnh, buổi tối khi đi ngủ nằm ở phòng khám bệnh.
Ngày thứ nhất, Tiêu Tĩnh cảm thấy trong lòng có điểm là lạ, nhưng không có suy nghĩ nhiều, ngày thứ hai, chứng kiến Lý Hiểu đúng hạn đưa ba bữa cơm tới, mặc dù không nói nhiều với mình, nhưng khi chiến tranh lạnh vẫn không quên chăm sóc mình, Tiêu Tĩnh cảm thấy người này không tệ, ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . . . .
Đảo mắt một tuần lễ đã qua. . . . . .
Chân Tiêu Tĩnh đã hoàn toàn khỏi rồi, Lý Hiểu như cũ mỗi ngày tới cửa đưa bữa ăn, buổi tối ở tại phòng khám bệnh, ban ngày chạy giữa hai đầu phòng khám bệnh và lắp đặt thiết bị dưới lầu.
Phải biết lắp ráp âm thanh sẽ rất lớn, mấy lần Tiêu Tĩnh muốn đi xuống xem một chút, nhưng nghĩ tới Lý Hiểu rõ ràng không để ý tới mình, lại có chút do dự, thái độ của Lý Hiểu có như không, chọc cho trong lòng Tiêu Tĩnh giống như có đồ vật gì đó quấy nhiễu, ngứa một chút, lại bắt không được, khó chịu muốn chết.
Thời điểm Tiêu Tĩnh yên lặng rối rắm, trong lòng Lý Hiểu cũng không dễ chịu, mỗi ngày ở phòng khám bệnh căn bản là không ngủ ngon, ban ngày lại rất bề bộn, tuy thân thể mệt mỏi thì cũng không bằng nội tâm rối như tơ vò, một tuần lễ đã qua, thế nhưng Tiêu Tĩnh không chủ động hòa giải với mình, cho dù là vẻ mặt tươi cười, hoặc là nói một tiếng buổi tối lưu lại đi, anh sẽ ở lại, có bậc thang hay không, không có câu trước câu sau cũng được.
Vào một ngày, thừa dịp buổi trưa không có khách, Lý Hiểu từ phòng khám bệnh ra ngoài xem lắp đặt thiết bị một chút, lắp đặt thiết bị do anh giám sát, vốn là công trình mấy tháng, bây giờ chỉ có một tháng, thợ mộc đã kết thúc, ngay sau đó bước cuối cùng là sơn.
Lỗ mũi Lý Hiểu tương đối nhạy cảm, mặc dù anh mua sơn loại tốt nhất, nhưng đột nhiên ngửi thấy cái mùi này, còn hắt hơi mấy cái, một công nhân quét sơn cho là anh bị cảm, rất quan tâm mở miệng hỏi thăm.
"Ông chủ, hiện tại trời nóng, cần phải chú ý thân thể, nếu bị cảm, sẽ không tốt, rất mệt nhọc."
"Cám ơn sự quan tâm của anh, tôi không phải. . . . . ." Lý Hiểu mỉm cười lắc đầu, đang muốn nói mình không phải bị cảm, trong đầu nhất thời toát ra một ý niệm, mình và Tiêu Tĩnh bây giờ đang chiến tranh lạnh, một tuần lễ đã qua, thì ra là muốn tỉnh táo chính là anh, bởi vì Tiêu Tĩnh không hề có chút động tác buồn bực, đang suy nghĩ tìm lối thoát, nếu anh bệnh, có phải hai người sẽ hòa thuận lại không?
Nghĩ như vậy, Lý Hiểu nhất thời cảm thấy công nhân quét sơn vô cùng đáng yêu, "Ha ha, cám ơn anh quan tâm, trời nóng nực các anh cũng chú ý thân thể, tôi đi ra cửa mua mấy chai nước lạnh cho các anh uống."
"Vậy làm sao được, thật ngại quá." Công nhân quét sơn muốn khách khí một chút, Lý Hiểu đã vội vã ra cửa, không khỏi có chút kỳ quái, ngã bệnh thế nào mà vẫn vui vẻ như thế.
Lý Hiểu chạy vào siêu thị, mua mấy chai nước lạnh, thấy kem, không chút do dự cầm mấy hộp, sau khi làm xong hết sổ xách, trước đưa chai nước lạnh cho công nhân, sau đó xách theo một túi kem lên lầu.
"Leng keng. . . . . ."
Tiêu Tĩnh đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, chỉ là có điểm không yên lòng, mấy ngày nay dưới lầu âm thanh lắp ráp rõ ràng nhỏ hơn, không biết đến tiến độ nào rồi, khi đang suy nghĩ chuông cửa vang lên, liền vội vàng đứng dậy, lúc chuẩn bị mở cửa cảm giác mình giống như có chút nóng nảy, từ mắt cửa nhỏ nhìn quả nhiên là Lý Hiểu, dừng một chút, đè xuống vui mừng trong lòng, cố ý đợi trong chốc lát mới mở cửa.
" Bảo bối Tĩnh ~" Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng cách Lý Hiểu gọi vẫn không thay đổi, "Tại sao lâu như thế mới mở cửa."
Trong mắt Tiêu Tĩnh thoáng qua một tia chột dạ, "A, mới vừa xem ti vi mà, sau đó ngủ thiếp đi một chút."
"Thế nào mà không ngủ trên giường, nếu bị cảm thì làm thế nào, khụ khụ. . . . . ." Lý Hiểu vừa vào cửa vừa dặn dò, thuận tiện ‘khụ’ hai tiếng.
"Anh bị cảm?" Tiêu Tĩnh quan tâm hỏi.
"Khụ. . . . . . Không có. . . . . . Khụ, trời nóng, những ngày này em không ra khỏi cửa, trong nhà không có cái này đi, anh mới vừa đi mua đồ uống cho công nhân thuận tiện mua cái này."
Rõ ràng chính là bị cảm, lại giả vờ không có việc gì, nhất định là những ngày qua mệt nhọc, phòng khám bệnh không phải là chỗ để ngủ, thấy Lý Hiểu ngã bệnh còn nghĩ đến mình, trong lòng Tiêu Tĩnh càng phát ra áy láy, từ khi hai người nhận thức tới nay, người nỗ lực là Lý Hiểu, mình thật sự là không tim không phổi.
"Anh, ngồi một chút đi."
Rất bình tĩnh nhìn sự đau lòng trong mắt Tiêu Tĩnh, trong lòng Lý Hiểu mừng như điên, trên mặt lại cố làm ra vẻ khó xử, "Phía dưới bắt đầu sơn tường rồi, anh phải nhìn một chút, không chú ý, có thể sẽ không đạt tới hiệu quả anh muốn, khụ."
"Chỉ cần bọn họ chưa xong, bất cứ khi nào đều có thể bảo bọn họ sửa." Từng có kinh nghiệm lắp đặt thiết bị Tiêu Tĩnh chau mày, "Anh bây giờ theo dõi cũng vô dụng, phải đợi họ sau khi làm xong rồi kiểm tra, đến lúc đó chỗ nào không hài lòng sẽ để cho họ làm lại, được rồi, ngồi ở chỗ này đi, chỉ là ho khan, có chảy nước mũi không, cổ họng đau không?"
Thấy Tiêu Tĩnh có chút cường ngạnh để cho mình nghỉ ngơi, trong lòng Lý Hiểu ngọt ngào, cuối cùng mình rối rắm lâu như vậy giờ chỉ như đánh nước, hiện tại giả bộ bệnh cũng đáng giá.
"Cổ họng hình như có đau một chút, nước mũi thì không có chảy."
"Nóng sao?" Tiêu Tĩnh vươn tay sờ lưng và trán Lý Hiểu, cảm thấy nhiệt độ bình thường, bởi vì bây giờ trời nóng, độ vốn thân thể hơi cao, cho nên sau khi mu bàn tay đụng một cái, Tiêu Tĩnh lại dùng trán đụng cái nữa.
"Không sốt, đầu choáng váng sao?"
"Chóng mặt, giống như thiêu đốt, em xem thử giúp anh một chút." Lý Hiểu bởi vì động tác của Tiêu Tĩnh dùng cái trán giúp mình thử nhiệt độ liền sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức phản ứng kịp, vội vàng nói.
"Nóng?" Tiêu Tĩnh lần nữa dùng trán thử một chút, "Chẳng lẽ là sốt nhẹ, anh chờ, em đi tìm nhiệt kế đo cho anh."
"Không cần cái đó, anh muốn em làm cho anh." Lý Hiểu ôm eo Tiêu Tĩnh, hơn một tuần lễ không có ôm, có thể tưởng tượng như giết anh rồi.
"Anh rốt cuộc có sao không?" Tiêu Tĩnh cảm thấy có chút bất thường, nhìn Lý Hiểu hỏi.
"Có chuyện." Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh không buông tay, "Em không để ý đến anh, anh liền có chuyện."
"Rõ ràng là anh lạnh nhạt, đâu có chuyện gì liên quan tới em." Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật, hiện tại chuyện gì đang xảy ra, ác nhân cáo trạng trước sao?
"Vậy em cũng không chủ động để ý đến anh." Lý Hiểu có chút uất ức tố cáo, ngửi thấy trên người Tiêu Tĩnh có mùi thơm ngát, "Em mới vừa tắm?"
"Vâng." Trời quá nóng, coi như một mực ở nhà cũng không thể một ngày 24h mở điều hòa, như vậy sẽ không tốt, cho nên mỗi ngày Tiêu Tĩnh sẽ dừng mấy giờ, vì vậy mỗi ngày cô tắm ba lần tắm trở lên, thời điểm Lý Hiểu đi lên, cô mới vừa tắm xong không lâu, tóc còn có chút ướt.
Nghĩ đến bộ dáng Tiêu Tĩnh tắm, Lý Hiểu nhất thời kích động, mỗi ngày vào buổi tối nằm giường nhỏ trong phòng khám bệnh sẽ không ngủ được, luôn nghĩ đến Tiêu Tĩnh, hai người mới ở chung một chỗ không lâu, phải nên là tình yêu cuồng nhiệt hàng đêm sanh ca, nhưng bởi vì phải tỉnh táo mà tách ra, mấy ngày nay anh thật sự nhịn rất vất vả, giờ phút này không thể nhịn được nữa, một tay ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực.
"Bảo bối Tĩnh, chúng ta cùng nhau hòa hợp, về sau anh đều nghe lời em, em nói một anh liền không nói hai, có được không?"
Tiêu Tĩnh không phải người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nhưng khi nghe được Lý Hiểu nói như vậy, không biết vì sao, nhất thời liền kích động muốn khóc, vội vàng hút hút lỗ mũi, vành mắt lại đỏ lên.
"Lời nói của đàn ông, mười câu có chín câu đều là không đáng tin, nhất là ở trên giường."
"Anh thề, câu này tuyệt đối có thể tin." Ánh mắt Lý Hiểu sáng quắc nhìn Tiêu Tĩnh, "Bảo bối Tĩnh, anh sai lầm rồi, tha thứ anh có được không, là anh không thể cho em cảm giác an toàn, anh bảo đảm, về sau toàn tâm toàn ý đối tốt với em, luôn lỗ lực không cần báo đáp, toàn bộ theo yêu thích của em, cho đến khi em hài lòng mới thôi, đừng nóng giận, có được không?"
Lý Hiểu nói như vậy, Tiêu Tĩnh tự nhiên không làm bộ làm tịch, có chút xoay đầu đi, "Người nào tức giận, em không phải là đứa bé."
"Nói như vậy, em tha thứ cho anh?" Ánh mắt Lý Hiểu sáng lên, đã sớm không kềm chế được, một tay ôm lấy Tiêu Tĩnh đi đến phòng của cô.
"Bảo bối Tĩnh, anh nghĩ muốn em."
Bị cánh tay Lý Hiểu dùng lực và ánh mắt nóng rực vây quanh, Tiêu Tĩnh có cảm giác bị điện giật, ánh mắt có chút quẫn bách xấu hổ tránh đi, chấp nhận động tác của anh.
Tiến gian vào phòng, Lý Hiểu không kịp chờ đợi ép Tiêu Tĩnh xuống, quần cũng không kịp cởi xong, chỉ giải khai dây lưng kéo khóa, lấy ra vật tráng kiện của mình, tháo quần lót Tiêu Tĩnh xuống liền vọt vào.
"Ân ~"
Một tuần lễ không có làm, hai người đều rất kích động, trước khi bắt đầu Tiêu Tĩnh sẽ khá xấu hổ, quẫn bách, nhưng một khi chuyển động, liền hóa thân thành yêu tinh, có thể khiến cho người đàn ông hận không được chết trên bụng của cô, Lý Hiểu là người đàn ông bình thường, lên giường vẫn là người đàn ông bình thường, thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh tựa như yêu tinh, chỉ hận không thể ‘ăn’ cô vào trong bụng mình, để cho cô và mình vĩnh viễn không chia cách.
"Bảo bối Tĩnh. . . . . ."
Sau khi kịch liệt ‘đánh nhau’, hai người đồng thời phóng thích, Lý Hiểu hô to một tiếng, run rẩy ngã trên người Tiêu Tĩnh, "Tiểu yêu tinh, muốn mạng của anh."
Tiêu Tĩnh vô lực thở, kiều mỵ trừng Lý Hiểu một cái, "Là anh tự chủ quá yếu, chuyện này liên quan gì tới em."
"Nếu không phải là em quyến rũ anh... tự chủ của anh sẽ yếu sao?" Lý Hiểu cảm thán, "Anh chỉ yếu tự chủ với em thôi, tiểu yêu tinh, khiến cho anh nghĩ muốn chết ở trên người em."
"Ha ha. . . . . ." Loại lời tâm tình nho nhỏ này, khiến Tiêu Tĩnh nở nụ cười, trước kia Chu Quân và mình lúc này cũng sẽ nói một ít câu tương tự như vậy, nhưng cô nghe lại không thích, không biết vì sao, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, cô không ghét một chút nào, thậm chí có loại cảm giác thành tựu rất lớn.
Mọi người đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lời này quả nhiên không sai, sau khi thân thể trao đổi, một ít không vui trong lòng hai người cuối cùng biến mất hoàn toàn, một tuần lễ không có làm, chỉ làm một lần dĩ nhiên là không đủ, hơi nghỉ ngơi một lát, thân thể hình như lại có cảm giác, Tiêu Tĩnh giật giật eo, nhấc chân lên vòng eo Lý Hiểu, mắt lộ ra quyến rũ.
"Hiện tại em lại muốn rồi, Lý tiên sinh, có còn được không?"
"Xem ra em thiếu dạy dỗ, có được hay không, dùng mới biết." Lý Hiểu hếch eo, "Hôm nay nếu không khiến cho em cầu xin tha thứ, em sẽ không biết nói hoa nhi tại sao hồng như vậy."
"Bầu trời rất nhiều 'sao Ngưu', Lý tiên sinh, a ——"
Sau thất bại, Lý Hiểu không nhắc lại chuyện lối thông lầu trên lầu dưới nữa, yên lặng dựa theo thiết kế lúc trước mà lắp đặt thiết bị, vì để cho Tiêu Tĩnh nhận thấy được tầm quan trọng của mình, mỗi ngày trừ ba bữa cơm đưa tới bên ngoài cửa, thời điểm khác sẽ không ở nhiều cùng Tiêu Tĩnh, buổi tối khi đi ngủ nằm ở phòng khám bệnh.
Ngày thứ nhất, Tiêu Tĩnh cảm thấy trong lòng có điểm là lạ, nhưng không có suy nghĩ nhiều, ngày thứ hai, chứng kiến Lý Hiểu đúng hạn đưa ba bữa cơm tới, mặc dù không nói nhiều với mình, nhưng khi chiến tranh lạnh vẫn không quên chăm sóc mình, Tiêu Tĩnh cảm thấy người này không tệ, ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . . . .
Đảo mắt một tuần lễ đã qua. . . . . .
Chân Tiêu Tĩnh đã hoàn toàn khỏi rồi, Lý Hiểu như cũ mỗi ngày tới cửa đưa bữa ăn, buổi tối ở tại phòng khám bệnh, ban ngày chạy giữa hai đầu phòng khám bệnh và lắp đặt thiết bị dưới lầu.
Phải biết lắp ráp âm thanh sẽ rất lớn, mấy lần Tiêu Tĩnh muốn đi xuống xem một chút, nhưng nghĩ tới Lý Hiểu rõ ràng không để ý tới mình, lại có chút do dự, thái độ của Lý Hiểu có như không, chọc cho trong lòng Tiêu Tĩnh giống như có đồ vật gì đó quấy nhiễu, ngứa một chút, lại bắt không được, khó chịu muốn chết.
Thời điểm Tiêu Tĩnh yên lặng rối rắm, trong lòng Lý Hiểu cũng không dễ chịu, mỗi ngày ở phòng khám bệnh căn bản là không ngủ ngon, ban ngày lại rất bề bộn, tuy thân thể mệt mỏi thì cũng không bằng nội tâm rối như tơ vò, một tuần lễ đã qua, thế nhưng Tiêu Tĩnh không chủ động hòa giải với mình, cho dù là vẻ mặt tươi cười, hoặc là nói một tiếng buổi tối lưu lại đi, anh sẽ ở lại, có bậc thang hay không, không có câu trước câu sau cũng được.
Vào một ngày, thừa dịp buổi trưa không có khách, Lý Hiểu từ phòng khám bệnh ra ngoài xem lắp đặt thiết bị một chút, lắp đặt thiết bị do anh giám sát, vốn là công trình mấy tháng, bây giờ chỉ có một tháng, thợ mộc đã kết thúc, ngay sau đó bước cuối cùng là sơn.
Lỗ mũi Lý Hiểu tương đối nhạy cảm, mặc dù anh mua sơn loại tốt nhất, nhưng đột nhiên ngửi thấy cái mùi này, còn hắt hơi mấy cái, một công nhân quét sơn cho là anh bị cảm, rất quan tâm mở miệng hỏi thăm.
"Ông chủ, hiện tại trời nóng, cần phải chú ý thân thể, nếu bị cảm, sẽ không tốt, rất mệt nhọc."
"Cám ơn sự quan tâm của anh, tôi không phải. . . . . ." Lý Hiểu mỉm cười lắc đầu, đang muốn nói mình không phải bị cảm, trong đầu nhất thời toát ra một ý niệm, mình và Tiêu Tĩnh bây giờ đang chiến tranh lạnh, một tuần lễ đã qua, thì ra là muốn tỉnh táo chính là anh, bởi vì Tiêu Tĩnh không hề có chút động tác buồn bực, đang suy nghĩ tìm lối thoát, nếu anh bệnh, có phải hai người sẽ hòa thuận lại không?
Nghĩ như vậy, Lý Hiểu nhất thời cảm thấy công nhân quét sơn vô cùng đáng yêu, "Ha ha, cám ơn anh quan tâm, trời nóng nực các anh cũng chú ý thân thể, tôi đi ra cửa mua mấy chai nước lạnh cho các anh uống."
"Vậy làm sao được, thật ngại quá." Công nhân quét sơn muốn khách khí một chút, Lý Hiểu đã vội vã ra cửa, không khỏi có chút kỳ quái, ngã bệnh thế nào mà vẫn vui vẻ như thế.
Lý Hiểu chạy vào siêu thị, mua mấy chai nước lạnh, thấy kem, không chút do dự cầm mấy hộp, sau khi làm xong hết sổ xách, trước đưa chai nước lạnh cho công nhân, sau đó xách theo một túi kem lên lầu.
"Leng keng. . . . . ."
Tiêu Tĩnh đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, chỉ là có điểm không yên lòng, mấy ngày nay dưới lầu âm thanh lắp ráp rõ ràng nhỏ hơn, không biết đến tiến độ nào rồi, khi đang suy nghĩ chuông cửa vang lên, liền vội vàng đứng dậy, lúc chuẩn bị mở cửa cảm giác mình giống như có chút nóng nảy, từ mắt cửa nhỏ nhìn quả nhiên là Lý Hiểu, dừng một chút, đè xuống vui mừng trong lòng, cố ý đợi trong chốc lát mới mở cửa.
" Bảo bối Tĩnh ~" Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng cách Lý Hiểu gọi vẫn không thay đổi, "Tại sao lâu như thế mới mở cửa."
Trong mắt Tiêu Tĩnh thoáng qua một tia chột dạ, "A, mới vừa xem ti vi mà, sau đó ngủ thiếp đi một chút."
"Thế nào mà không ngủ trên giường, nếu bị cảm thì làm thế nào, khụ khụ. . . . . ." Lý Hiểu vừa vào cửa vừa dặn dò, thuận tiện ‘khụ’ hai tiếng.
"Anh bị cảm?" Tiêu Tĩnh quan tâm hỏi.
"Khụ. . . . . . Không có. . . . . . Khụ, trời nóng, những ngày này em không ra khỏi cửa, trong nhà không có cái này đi, anh mới vừa đi mua đồ uống cho công nhân thuận tiện mua cái này."
Rõ ràng chính là bị cảm, lại giả vờ không có việc gì, nhất định là những ngày qua mệt nhọc, phòng khám bệnh không phải là chỗ để ngủ, thấy Lý Hiểu ngã bệnh còn nghĩ đến mình, trong lòng Tiêu Tĩnh càng phát ra áy láy, từ khi hai người nhận thức tới nay, người nỗ lực là Lý Hiểu, mình thật sự là không tim không phổi.
"Anh, ngồi một chút đi."
Rất bình tĩnh nhìn sự đau lòng trong mắt Tiêu Tĩnh, trong lòng Lý Hiểu mừng như điên, trên mặt lại cố làm ra vẻ khó xử, "Phía dưới bắt đầu sơn tường rồi, anh phải nhìn một chút, không chú ý, có thể sẽ không đạt tới hiệu quả anh muốn, khụ."
"Chỉ cần bọn họ chưa xong, bất cứ khi nào đều có thể bảo bọn họ sửa." Từng có kinh nghiệm lắp đặt thiết bị Tiêu Tĩnh chau mày, "Anh bây giờ theo dõi cũng vô dụng, phải đợi họ sau khi làm xong rồi kiểm tra, đến lúc đó chỗ nào không hài lòng sẽ để cho họ làm lại, được rồi, ngồi ở chỗ này đi, chỉ là ho khan, có chảy nước mũi không, cổ họng đau không?"
Thấy Tiêu Tĩnh có chút cường ngạnh để cho mình nghỉ ngơi, trong lòng Lý Hiểu ngọt ngào, cuối cùng mình rối rắm lâu như vậy giờ chỉ như đánh nước, hiện tại giả bộ bệnh cũng đáng giá.
"Cổ họng hình như có đau một chút, nước mũi thì không có chảy."
"Nóng sao?" Tiêu Tĩnh vươn tay sờ lưng và trán Lý Hiểu, cảm thấy nhiệt độ bình thường, bởi vì bây giờ trời nóng, độ vốn thân thể hơi cao, cho nên sau khi mu bàn tay đụng một cái, Tiêu Tĩnh lại dùng trán đụng cái nữa.
"Không sốt, đầu choáng váng sao?"
"Chóng mặt, giống như thiêu đốt, em xem thử giúp anh một chút." Lý Hiểu bởi vì động tác của Tiêu Tĩnh dùng cái trán giúp mình thử nhiệt độ liền sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức phản ứng kịp, vội vàng nói.
"Nóng?" Tiêu Tĩnh lần nữa dùng trán thử một chút, "Chẳng lẽ là sốt nhẹ, anh chờ, em đi tìm nhiệt kế đo cho anh."
"Không cần cái đó, anh muốn em làm cho anh." Lý Hiểu ôm eo Tiêu Tĩnh, hơn một tuần lễ không có ôm, có thể tưởng tượng như giết anh rồi.
"Anh rốt cuộc có sao không?" Tiêu Tĩnh cảm thấy có chút bất thường, nhìn Lý Hiểu hỏi.
"Có chuyện." Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh không buông tay, "Em không để ý đến anh, anh liền có chuyện."
"Rõ ràng là anh lạnh nhạt, đâu có chuyện gì liên quan tới em." Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật, hiện tại chuyện gì đang xảy ra, ác nhân cáo trạng trước sao?
"Vậy em cũng không chủ động để ý đến anh." Lý Hiểu có chút uất ức tố cáo, ngửi thấy trên người Tiêu Tĩnh có mùi thơm ngát, "Em mới vừa tắm?"
"Vâng." Trời quá nóng, coi như một mực ở nhà cũng không thể một ngày 24h mở điều hòa, như vậy sẽ không tốt, cho nên mỗi ngày Tiêu Tĩnh sẽ dừng mấy giờ, vì vậy mỗi ngày cô tắm ba lần tắm trở lên, thời điểm Lý Hiểu đi lên, cô mới vừa tắm xong không lâu, tóc còn có chút ướt.
Nghĩ đến bộ dáng Tiêu Tĩnh tắm, Lý Hiểu nhất thời kích động, mỗi ngày vào buổi tối nằm giường nhỏ trong phòng khám bệnh sẽ không ngủ được, luôn nghĩ đến Tiêu Tĩnh, hai người mới ở chung một chỗ không lâu, phải nên là tình yêu cuồng nhiệt hàng đêm sanh ca, nhưng bởi vì phải tỉnh táo mà tách ra, mấy ngày nay anh thật sự nhịn rất vất vả, giờ phút này không thể nhịn được nữa, một tay ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực.
"Bảo bối Tĩnh, chúng ta cùng nhau hòa hợp, về sau anh đều nghe lời em, em nói một anh liền không nói hai, có được không?"
Tiêu Tĩnh không phải người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, nhưng khi nghe được Lý Hiểu nói như vậy, không biết vì sao, nhất thời liền kích động muốn khóc, vội vàng hút hút lỗ mũi, vành mắt lại đỏ lên.
"Lời nói của đàn ông, mười câu có chín câu đều là không đáng tin, nhất là ở trên giường."
"Anh thề, câu này tuyệt đối có thể tin." Ánh mắt Lý Hiểu sáng quắc nhìn Tiêu Tĩnh, "Bảo bối Tĩnh, anh sai lầm rồi, tha thứ anh có được không, là anh không thể cho em cảm giác an toàn, anh bảo đảm, về sau toàn tâm toàn ý đối tốt với em, luôn lỗ lực không cần báo đáp, toàn bộ theo yêu thích của em, cho đến khi em hài lòng mới thôi, đừng nóng giận, có được không?"
Lý Hiểu nói như vậy, Tiêu Tĩnh tự nhiên không làm bộ làm tịch, có chút xoay đầu đi, "Người nào tức giận, em không phải là đứa bé."
"Nói như vậy, em tha thứ cho anh?" Ánh mắt Lý Hiểu sáng lên, đã sớm không kềm chế được, một tay ôm lấy Tiêu Tĩnh đi đến phòng của cô.
"Bảo bối Tĩnh, anh nghĩ muốn em."
Bị cánh tay Lý Hiểu dùng lực và ánh mắt nóng rực vây quanh, Tiêu Tĩnh có cảm giác bị điện giật, ánh mắt có chút quẫn bách xấu hổ tránh đi, chấp nhận động tác của anh.
Tiến gian vào phòng, Lý Hiểu không kịp chờ đợi ép Tiêu Tĩnh xuống, quần cũng không kịp cởi xong, chỉ giải khai dây lưng kéo khóa, lấy ra vật tráng kiện của mình, tháo quần lót Tiêu Tĩnh xuống liền vọt vào.
"Ân ~"
Một tuần lễ không có làm, hai người đều rất kích động, trước khi bắt đầu Tiêu Tĩnh sẽ khá xấu hổ, quẫn bách, nhưng một khi chuyển động, liền hóa thân thành yêu tinh, có thể khiến cho người đàn ông hận không được chết trên bụng của cô, Lý Hiểu là người đàn ông bình thường, lên giường vẫn là người đàn ông bình thường, thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh tựa như yêu tinh, chỉ hận không thể ‘ăn’ cô vào trong bụng mình, để cho cô và mình vĩnh viễn không chia cách.
"Bảo bối Tĩnh. . . . . ."
Sau khi kịch liệt ‘đánh nhau’, hai người đồng thời phóng thích, Lý Hiểu hô to một tiếng, run rẩy ngã trên người Tiêu Tĩnh, "Tiểu yêu tinh, muốn mạng của anh."
Tiêu Tĩnh vô lực thở, kiều mỵ trừng Lý Hiểu một cái, "Là anh tự chủ quá yếu, chuyện này liên quan gì tới em."
"Nếu không phải là em quyến rũ anh... tự chủ của anh sẽ yếu sao?" Lý Hiểu cảm thán, "Anh chỉ yếu tự chủ với em thôi, tiểu yêu tinh, khiến cho anh nghĩ muốn chết ở trên người em."
"Ha ha. . . . . ." Loại lời tâm tình nho nhỏ này, khiến Tiêu Tĩnh nở nụ cười, trước kia Chu Quân và mình lúc này cũng sẽ nói một ít câu tương tự như vậy, nhưng cô nghe lại không thích, không biết vì sao, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, cô không ghét một chút nào, thậm chí có loại cảm giác thành tựu rất lớn.
Mọi người đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lời này quả nhiên không sai, sau khi thân thể trao đổi, một ít không vui trong lòng hai người cuối cùng biến mất hoàn toàn, một tuần lễ không có làm, chỉ làm một lần dĩ nhiên là không đủ, hơi nghỉ ngơi một lát, thân thể hình như lại có cảm giác, Tiêu Tĩnh giật giật eo, nhấc chân lên vòng eo Lý Hiểu, mắt lộ ra quyến rũ.
"Hiện tại em lại muốn rồi, Lý tiên sinh, có còn được không?"
"Xem ra em thiếu dạy dỗ, có được hay không, dùng mới biết." Lý Hiểu hếch eo, "Hôm nay nếu không khiến cho em cầu xin tha thứ, em sẽ không biết nói hoa nhi tại sao hồng như vậy."
"Bầu trời rất nhiều 'sao Ngưu', Lý tiên sinh, a ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook