Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
-
Chương 5: Lấy Lại
Tô Tân lắc đầu vài cái, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Tối nay sao Giản Diệc Thận lại trở về cơ chứ? Nếu như cô nhớ không lầm, hai người còn đang chiến tranh lạnh? Hôm mắt Giản Diệc Thận, cô còn không biết thân biết phận tỏ thái thái độ với Trịnh Mính Tiêu, nghênh ngang rời đi.
Giản Diệc Thận cũng bất ngờ không kém, đứng trước mặt cô như một ngọn núi băng ngàn năm không thấy đổi.
Cô mở mắt ra, bốn phía đều mù mịt, thấy Giản Diệc Thận đứng ở cửa phòng ngủ, anh mặc quần áo ở nhà, hai bên tóc mai tóc không biết bị cái gì làm biến dạng, trông rất buồn cười.
Chắc là ảo giác.
Tô Tân bước đi trong vô thức, đưa tay lên sờ mái tóc Giản Diệc Thận, miệng không tự giác lải nhải nói: "Anh thế này... Thật đáng yêu... Nếu có thể như này mãi thì thật tốt..."
Giản Diệc Thận bước sang bên cạnh, Tô Tân lảo đảo một cái, tay chống lên bước tường để giữ thăng bằng, cô phút chốc quay đầu, vừa vặn đối diện với gương mặt đen kịt của Giản Diệc Thận.
Không phải ảo giác.
Tô Tân trong nháy mắt tỉnh táo một chút, nghiêng đầu nhìn Giản Diệc Thận, cười một cái thật tươi nói: "Chào buổi tối".
Nụ cười hồn nhiên bất ngờ làm Giản Diệc Thận ngơ ngác.
Bên trái khoé miệng của Tô Tân có một cái lúm đồng tiền nhỏ chừng hạt gạo. Phải cười rất tươi mới có thể thấy được, khiến cho nụ cười của cô có chút thay đổi. Lúc mỉm cười khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên, giống như hương mai mùa đông, cười nói xinh đẹp đầy quyến rũ, như bông hoa hồng toả sáng rực rỡ.
Từ lâu Giản Diệc Thận đã biết con gái út nhà họ Tô rất xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi. Trước khi mọi người bàn tán, anh luôn thưởng thức vẻ đẹp của Tô Tân.
Đáng tiếc, Tô Tân tự tay phá hủy cảm giác này.
Giản Diệc Thận lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị lên tiếng, bỗng nhiên, ngửi thấy mùi rượu.
Trán của anh giật giật mấy lần, gằn từng chữ hỏi: "Em uống rượu?"
"Cùng Chỉ Lam uống vài chén, " Tô Tân đặt bàn tay trước mũi thở ra từng hơi, buồn bực hỏi: "Mùi rượu rất đậm sao? Cũng không phải chuyện gì to tát? Anh hung dữ cái gì?"
Giản Diệc Thận kéo tay cô lại, lôi vào phòng vệ sinh.
Tô Tân quá sợ hãi, dùng sức giãy giụa, cái trán đâm vào cửa thủy tinh phòng tắm, "Ầm", âm thanh trầm thấp vang lên, trán cô lập tức đỏ lên một mảng.
Tay Giản Diệc Thận dừng lại, vô thức muốn chạm.
Tô Tân đau đến mắt nổi đom đóm, nhìn thấy bàn tay anh đưa đến, theo bản năng né mặt ra, nhấc chân, đá Giản Diệc Thận: "Anh làm gì vậy!"
Lần đá này rơi vào chính giữa xương ống chân, khiến Giản Diệc Thận đau nhức, trong lòng vừa cảm thấy áy náy liền lập tức biến mất không còn tăm tích, đẩy người vào bên trong, mở vòi nước ra.
Vòi hoa sen mở ra, bọt nước văng khắp nơi.
Giản Diệc Thận đem khăn mặt vứt lên trên người cô: "Cô tắm rửa sạch sẽ vào, tôi không muốn nói chuyện cùng một con ma men trên người toàn mùi rượu."
Dòng nước lạnh lẽo ngấm vào váy của Tô Tân, nhanh chóng tràn ra.
Tô Tân cảm thấy rùng mình đến tận xương, đầu ngón tay bấu vào cánh tay, cảm thấy rất đâu, vậy mà không ngăn được cảm giác chua xót, đau khổ trong lòng lộ ra bên ngoài.
"Giản Diệc Thận, em đã làm gì anh? Anh cứ nói đến để đến khi chết em được rõ ràng." Giọng nói Tô Tân run rẩy: "Anh đã chán ghét em như vậy, vậy tại sao lúc trước còn đồng ý kết hôn?"
Giản Diệc Thận đang bước đi thì dừng lại một lúc, anh quay người, ánh mắt rét lạnh: "Tô Tân, chuyện chính cô làm đã quên rồi sao? Cô không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tôi thành toàn* cho cô, nhìn xem cùng nhau kết hôn thì cô sẽ thành ra như thế nào."
Thành toàn: giúp đỡ ai đó đạt được mục đích. (Nguồn: từ điển hán nôm.)
"Em đã làm gì?" Tô Tân lấy tay che trán, mờ mịt hỏi.
"Trí nhớ thật kém" Giản Diệc Thận lạnh lùng nói: "Không phải cô uy hiếp Thiến Ngữ, khiến cô ấy không thể quan hệ đàng hoàng với tôi sao, còn quấy nhiễu Thiến Ngữ ở đoàn ca múa độc tấu, khiến cô ấy phải ra nước ngoài sao?"
"Cái gì?" Tô Tân vừa sợ vừa giận, "Giản Diệc Thận anh không được ngậm máu phun người, em lúc nào làm loại chuyện này?"
Giản Diệc Thận nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Giản Diệc Thận rất ít cười, thế nhưng khi anh cười lên nhìn rất đẹp, ngũ quan cương nghị sắc như đao bởi vì đường cong bên khoé miệng mà mềm mại, làm cho Tô Tân cảm thấy anh không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.
Thế nhưng giờ phút này, Tô Tân cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện, tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác của cô, nụ cười này đầy chế nhạo, coi thường.
"Anh cười cái gì?" Cô lầm bầm hỏi
"Cô muốn phủ nhận? Thật buồn cười, nếu không thì về nhà cùng cha cô bàn bạc lý do từ chối, tôi và cha vợ mặc dù thủ đoạn xảo trá, nhưng ngược lại so với cô còn tốt hơn, dám làm dám chịu." Giản Diệc Thận cười lạnh một tiếng.
Dây thần kinh trên trán nhảy loạn, đầu Tô Tân đau muốn vỡ ra.
Một lúc lâu sau, cô bị thương cười một tiếng: "Được, cứ xem như em uy hiếp đi, thế nhưng không phải em cũng cho anh quyền lựa chọn sao? Anh có thể không cần cùng em kết hôn, còn với cha em, em sẽ có cách giải quyết, anh thích Bạch Thiến Ngữ như vậy, đuổi theo cô ấy ra nước ngoài có gì khó? Coi như trên con đường tình yêu của hai người vấp phải một cục đá, dùng chân đá đi là được, cần gì phải hi sinh bản thân cùng em kết hôn?"
Giản Diệc Thận chân mày cau lại: "Cô cho tôi quyền lựa chọn sao?"
"Đến cả chuyện này anh vẫn còn không nhận?" Tô Tân khó thở: "Trước khi chúng ta đăng ký kết hôn một ngày, em có gửi cho anh một lá thư, để anh có thời gian suy nghĩ kỹ, nếu như anh vẫn không thể chấp nhận em, ngày thứ hai không cần đến cục dân chính, nếu em chờ đến mười giờ mà anh không tới, em sẽ nói rõ ràng với cha, sẽ không để cho anh khó xử."
"Tin?" Giản Diệc Thận bật cười một tiếng: "Tô Tân, tôi không nghĩ tới, cô thế mà còn nói dối được? cô có bằng chứng gì cho tôi tin tưởng?"
Đầu óc Tô Tân trống rỗng, một lúc lâu sau mới tại ký ức còn sót lại bên trong, cố gắng tìm ra thứ cần thiết: "Em... em đưa cho em gái của anh, nhờ em ấy chuyển cho anh."
Hai người nói chuyện kết hôn trước, Tô Tân đã theo đuổi Giản Diệc Thận ba năm, nhưng Giản Diệc Thận vẫn đối với cô xa cách, vì thế cô luôn bồn chồn, lo lắng về hôn sự này.
Yêu đương có thể làm qua, hôn nhân lại không phải trò đùa, nhìn qua chả mẹ cũng gần như cuộc hôn nhân hoàn mỹ, cô cũng tràn đầy ước mơ đối với cuộc hôn nhân này, hi vọng có thể cùng người mình yêu hoà hợp hạnh phúc, cả đời viên mãn.
Cô sợ Giản Diệc Thận không cam tâm tình nguyện, cho nên muốn cho lẫn nhau một cơ hội. Nếu như Giản Diệc Thận không đến, cô liền từ bỏ; nếu như Giản Diệc Thận đến, vậy rõ ràng là anh có chút thích cô, cô có lòng tin cuộc sống sau này sẽ biến thích thành yêu.
Viết xong thư, tâm trạng của cô rất uể oải.
Lúc ấy cô nghĩ, chắc hẳn Giản Diệc Thận là sẽ không theo đã định thời gian đến đăng ký kết hôn, cô đã chuẩn bị tổ chức hôn lễ môt thời gian lâu như vậy, cuối cùng vẫn thất bại.
Cô sợ khi mình gặp Giản Diệc Thận thì cái ý nghĩ sẽ dao động, đó dự ở cửa Giản gia rất lâu, cuối cùng gặp Giản Diệc Noãn.
Cô như trút được gánh nặng, đem thư cho Giản Diệc Noãn, liên tục dặn dò nhất định phải tự tay đưa cho Giản Diệc Thận, sau đó rời khỏi Giản gia.
Chẳng lẽ, Giản Diệc Noãn không đưa cho Giản Diệc Thận? Cô đưa mắt lên nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau ở giữa không trung, một người hoài nghi, một người coi thường.
"Tôi không nhận được bức thư nào." Giản Diệc Thận lạnh lùng nói.
"Em có đưa cho em gái của anh." Tô Tân máy móc lặp lại.
Giản Diệc Thận trầm mặc một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, mở loa ngoài.
"Đô đô" tiếng chuông reo một lúc lâu sau mới có người nhấc máy, âm thanh hờn dỗi của Giản Diệc Noãn vang lên: "Anh hai, anh có biết bây giờ là nửa đêm rồi không, sao còn gọi điện thoại cho em? Có phải anh nhớ em không?"
Giản Diệc Thận không có tâm trạng nghe cô làm nũng, trực tiếp hỏi: "Trước khi anh đăng ký kết hôn, Tô Tân đưa có cho em một bức thư đúng không? Sao em không đưa cho anh?"
Đầu bên kia dừng lại hai giây, Giản Diệc Noãn bén nhọn kêu lên: "Chị ấy nói hươu nói vượn, dối trá trước mặt anh! Làm gì có đưa cho em cái gì? Nếu có thì em sao không đưa cho anh? Em giấu đi được cái gì!"
"Có thật hay không?" Giản Diệc Thận hỏi một lần, âm thanh lạnh lẽo: "Nếu em lừa anh, biết hậu quả là gì rồi đấy."
"Em lừa anh làm gì?" Giản Diệc Noãn vô cùng ủy khuất: "Anh hai, anh có phải bị chị ấy lừa không? Chị ấy thích chia rẽ tình cảm anh em chúng ta, không chịu được khi anh đối tốt với em. Chị ấy giống như chết cũng phải lấy lại danh dự phụ nữ, em——"
"Tốt, không được nói bậy, " Giản Diệc Thận đánh gãy nàng mà nói, "Không có thì không có, đi chơi vui vẻ, anh cúp máy đây."
Màn hình đen kịt.
Giản Diệc Thận tựa vào khung cửa, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Tô Tân, giống như đang chờ cô giải thích.
Sắc mặt Tô Tân tái nhợt: "Anh tin em ấy nhưng lại không tin em, đúng không?"
Giản Diệc Thận không nói gì, nhưng ánh mắt lại đang trả lời.
Tô Tân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Có cái gì dễ nói đâu? Người bên gối không tin cô, giải thích nhiều cũng vô ích, huống chi, đây là chuyện hơn ba năm trước, chứng cứ duy nhất lại là lá thư này, hẳn là đã bị Giản Diệc Noãn ném đi từ lâu rồi, nói gì thì nói đều không xác thực.
"Anh ra ngoài đi, em muốn đi tắm." Cô ra lệnh đuổi người.
*Tác giả có lời muốn nói: Gửi các ngôi sao nhỏ, đừng đau lòng, chồng trước mau cút ngay.
Tối nay sao Giản Diệc Thận lại trở về cơ chứ? Nếu như cô nhớ không lầm, hai người còn đang chiến tranh lạnh? Hôm mắt Giản Diệc Thận, cô còn không biết thân biết phận tỏ thái thái độ với Trịnh Mính Tiêu, nghênh ngang rời đi.
Giản Diệc Thận cũng bất ngờ không kém, đứng trước mặt cô như một ngọn núi băng ngàn năm không thấy đổi.
Cô mở mắt ra, bốn phía đều mù mịt, thấy Giản Diệc Thận đứng ở cửa phòng ngủ, anh mặc quần áo ở nhà, hai bên tóc mai tóc không biết bị cái gì làm biến dạng, trông rất buồn cười.
Chắc là ảo giác.
Tô Tân bước đi trong vô thức, đưa tay lên sờ mái tóc Giản Diệc Thận, miệng không tự giác lải nhải nói: "Anh thế này... Thật đáng yêu... Nếu có thể như này mãi thì thật tốt..."
Giản Diệc Thận bước sang bên cạnh, Tô Tân lảo đảo một cái, tay chống lên bước tường để giữ thăng bằng, cô phút chốc quay đầu, vừa vặn đối diện với gương mặt đen kịt của Giản Diệc Thận.
Không phải ảo giác.
Tô Tân trong nháy mắt tỉnh táo một chút, nghiêng đầu nhìn Giản Diệc Thận, cười một cái thật tươi nói: "Chào buổi tối".
Nụ cười hồn nhiên bất ngờ làm Giản Diệc Thận ngơ ngác.
Bên trái khoé miệng của Tô Tân có một cái lúm đồng tiền nhỏ chừng hạt gạo. Phải cười rất tươi mới có thể thấy được, khiến cho nụ cười của cô có chút thay đổi. Lúc mỉm cười khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên, giống như hương mai mùa đông, cười nói xinh đẹp đầy quyến rũ, như bông hoa hồng toả sáng rực rỡ.
Từ lâu Giản Diệc Thận đã biết con gái út nhà họ Tô rất xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi. Trước khi mọi người bàn tán, anh luôn thưởng thức vẻ đẹp của Tô Tân.
Đáng tiếc, Tô Tân tự tay phá hủy cảm giác này.
Giản Diệc Thận lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị lên tiếng, bỗng nhiên, ngửi thấy mùi rượu.
Trán của anh giật giật mấy lần, gằn từng chữ hỏi: "Em uống rượu?"
"Cùng Chỉ Lam uống vài chén, " Tô Tân đặt bàn tay trước mũi thở ra từng hơi, buồn bực hỏi: "Mùi rượu rất đậm sao? Cũng không phải chuyện gì to tát? Anh hung dữ cái gì?"
Giản Diệc Thận kéo tay cô lại, lôi vào phòng vệ sinh.
Tô Tân quá sợ hãi, dùng sức giãy giụa, cái trán đâm vào cửa thủy tinh phòng tắm, "Ầm", âm thanh trầm thấp vang lên, trán cô lập tức đỏ lên một mảng.
Tay Giản Diệc Thận dừng lại, vô thức muốn chạm.
Tô Tân đau đến mắt nổi đom đóm, nhìn thấy bàn tay anh đưa đến, theo bản năng né mặt ra, nhấc chân, đá Giản Diệc Thận: "Anh làm gì vậy!"
Lần đá này rơi vào chính giữa xương ống chân, khiến Giản Diệc Thận đau nhức, trong lòng vừa cảm thấy áy náy liền lập tức biến mất không còn tăm tích, đẩy người vào bên trong, mở vòi nước ra.
Vòi hoa sen mở ra, bọt nước văng khắp nơi.
Giản Diệc Thận đem khăn mặt vứt lên trên người cô: "Cô tắm rửa sạch sẽ vào, tôi không muốn nói chuyện cùng một con ma men trên người toàn mùi rượu."
Dòng nước lạnh lẽo ngấm vào váy của Tô Tân, nhanh chóng tràn ra.
Tô Tân cảm thấy rùng mình đến tận xương, đầu ngón tay bấu vào cánh tay, cảm thấy rất đâu, vậy mà không ngăn được cảm giác chua xót, đau khổ trong lòng lộ ra bên ngoài.
"Giản Diệc Thận, em đã làm gì anh? Anh cứ nói đến để đến khi chết em được rõ ràng." Giọng nói Tô Tân run rẩy: "Anh đã chán ghét em như vậy, vậy tại sao lúc trước còn đồng ý kết hôn?"
Giản Diệc Thận đang bước đi thì dừng lại một lúc, anh quay người, ánh mắt rét lạnh: "Tô Tân, chuyện chính cô làm đã quên rồi sao? Cô không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, tôi thành toàn* cho cô, nhìn xem cùng nhau kết hôn thì cô sẽ thành ra như thế nào."
Thành toàn: giúp đỡ ai đó đạt được mục đích. (Nguồn: từ điển hán nôm.)
"Em đã làm gì?" Tô Tân lấy tay che trán, mờ mịt hỏi.
"Trí nhớ thật kém" Giản Diệc Thận lạnh lùng nói: "Không phải cô uy hiếp Thiến Ngữ, khiến cô ấy không thể quan hệ đàng hoàng với tôi sao, còn quấy nhiễu Thiến Ngữ ở đoàn ca múa độc tấu, khiến cô ấy phải ra nước ngoài sao?"
"Cái gì?" Tô Tân vừa sợ vừa giận, "Giản Diệc Thận anh không được ngậm máu phun người, em lúc nào làm loại chuyện này?"
Giản Diệc Thận nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Giản Diệc Thận rất ít cười, thế nhưng khi anh cười lên nhìn rất đẹp, ngũ quan cương nghị sắc như đao bởi vì đường cong bên khoé miệng mà mềm mại, làm cho Tô Tân cảm thấy anh không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.
Thế nhưng giờ phút này, Tô Tân cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện, tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác của cô, nụ cười này đầy chế nhạo, coi thường.
"Anh cười cái gì?" Cô lầm bầm hỏi
"Cô muốn phủ nhận? Thật buồn cười, nếu không thì về nhà cùng cha cô bàn bạc lý do từ chối, tôi và cha vợ mặc dù thủ đoạn xảo trá, nhưng ngược lại so với cô còn tốt hơn, dám làm dám chịu." Giản Diệc Thận cười lạnh một tiếng.
Dây thần kinh trên trán nhảy loạn, đầu Tô Tân đau muốn vỡ ra.
Một lúc lâu sau, cô bị thương cười một tiếng: "Được, cứ xem như em uy hiếp đi, thế nhưng không phải em cũng cho anh quyền lựa chọn sao? Anh có thể không cần cùng em kết hôn, còn với cha em, em sẽ có cách giải quyết, anh thích Bạch Thiến Ngữ như vậy, đuổi theo cô ấy ra nước ngoài có gì khó? Coi như trên con đường tình yêu của hai người vấp phải một cục đá, dùng chân đá đi là được, cần gì phải hi sinh bản thân cùng em kết hôn?"
Giản Diệc Thận chân mày cau lại: "Cô cho tôi quyền lựa chọn sao?"
"Đến cả chuyện này anh vẫn còn không nhận?" Tô Tân khó thở: "Trước khi chúng ta đăng ký kết hôn một ngày, em có gửi cho anh một lá thư, để anh có thời gian suy nghĩ kỹ, nếu như anh vẫn không thể chấp nhận em, ngày thứ hai không cần đến cục dân chính, nếu em chờ đến mười giờ mà anh không tới, em sẽ nói rõ ràng với cha, sẽ không để cho anh khó xử."
"Tin?" Giản Diệc Thận bật cười một tiếng: "Tô Tân, tôi không nghĩ tới, cô thế mà còn nói dối được? cô có bằng chứng gì cho tôi tin tưởng?"
Đầu óc Tô Tân trống rỗng, một lúc lâu sau mới tại ký ức còn sót lại bên trong, cố gắng tìm ra thứ cần thiết: "Em... em đưa cho em gái của anh, nhờ em ấy chuyển cho anh."
Hai người nói chuyện kết hôn trước, Tô Tân đã theo đuổi Giản Diệc Thận ba năm, nhưng Giản Diệc Thận vẫn đối với cô xa cách, vì thế cô luôn bồn chồn, lo lắng về hôn sự này.
Yêu đương có thể làm qua, hôn nhân lại không phải trò đùa, nhìn qua chả mẹ cũng gần như cuộc hôn nhân hoàn mỹ, cô cũng tràn đầy ước mơ đối với cuộc hôn nhân này, hi vọng có thể cùng người mình yêu hoà hợp hạnh phúc, cả đời viên mãn.
Cô sợ Giản Diệc Thận không cam tâm tình nguyện, cho nên muốn cho lẫn nhau một cơ hội. Nếu như Giản Diệc Thận không đến, cô liền từ bỏ; nếu như Giản Diệc Thận đến, vậy rõ ràng là anh có chút thích cô, cô có lòng tin cuộc sống sau này sẽ biến thích thành yêu.
Viết xong thư, tâm trạng của cô rất uể oải.
Lúc ấy cô nghĩ, chắc hẳn Giản Diệc Thận là sẽ không theo đã định thời gian đến đăng ký kết hôn, cô đã chuẩn bị tổ chức hôn lễ môt thời gian lâu như vậy, cuối cùng vẫn thất bại.
Cô sợ khi mình gặp Giản Diệc Thận thì cái ý nghĩ sẽ dao động, đó dự ở cửa Giản gia rất lâu, cuối cùng gặp Giản Diệc Noãn.
Cô như trút được gánh nặng, đem thư cho Giản Diệc Noãn, liên tục dặn dò nhất định phải tự tay đưa cho Giản Diệc Thận, sau đó rời khỏi Giản gia.
Chẳng lẽ, Giản Diệc Noãn không đưa cho Giản Diệc Thận? Cô đưa mắt lên nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau ở giữa không trung, một người hoài nghi, một người coi thường.
"Tôi không nhận được bức thư nào." Giản Diệc Thận lạnh lùng nói.
"Em có đưa cho em gái của anh." Tô Tân máy móc lặp lại.
Giản Diệc Thận trầm mặc một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, mở loa ngoài.
"Đô đô" tiếng chuông reo một lúc lâu sau mới có người nhấc máy, âm thanh hờn dỗi của Giản Diệc Noãn vang lên: "Anh hai, anh có biết bây giờ là nửa đêm rồi không, sao còn gọi điện thoại cho em? Có phải anh nhớ em không?"
Giản Diệc Thận không có tâm trạng nghe cô làm nũng, trực tiếp hỏi: "Trước khi anh đăng ký kết hôn, Tô Tân đưa có cho em một bức thư đúng không? Sao em không đưa cho anh?"
Đầu bên kia dừng lại hai giây, Giản Diệc Noãn bén nhọn kêu lên: "Chị ấy nói hươu nói vượn, dối trá trước mặt anh! Làm gì có đưa cho em cái gì? Nếu có thì em sao không đưa cho anh? Em giấu đi được cái gì!"
"Có thật hay không?" Giản Diệc Thận hỏi một lần, âm thanh lạnh lẽo: "Nếu em lừa anh, biết hậu quả là gì rồi đấy."
"Em lừa anh làm gì?" Giản Diệc Noãn vô cùng ủy khuất: "Anh hai, anh có phải bị chị ấy lừa không? Chị ấy thích chia rẽ tình cảm anh em chúng ta, không chịu được khi anh đối tốt với em. Chị ấy giống như chết cũng phải lấy lại danh dự phụ nữ, em——"
"Tốt, không được nói bậy, " Giản Diệc Thận đánh gãy nàng mà nói, "Không có thì không có, đi chơi vui vẻ, anh cúp máy đây."
Màn hình đen kịt.
Giản Diệc Thận tựa vào khung cửa, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Tô Tân, giống như đang chờ cô giải thích.
Sắc mặt Tô Tân tái nhợt: "Anh tin em ấy nhưng lại không tin em, đúng không?"
Giản Diệc Thận không nói gì, nhưng ánh mắt lại đang trả lời.
Tô Tân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Có cái gì dễ nói đâu? Người bên gối không tin cô, giải thích nhiều cũng vô ích, huống chi, đây là chuyện hơn ba năm trước, chứng cứ duy nhất lại là lá thư này, hẳn là đã bị Giản Diệc Noãn ném đi từ lâu rồi, nói gì thì nói đều không xác thực.
"Anh ra ngoài đi, em muốn đi tắm." Cô ra lệnh đuổi người.
*Tác giả có lời muốn nói: Gửi các ngôi sao nhỏ, đừng đau lòng, chồng trước mau cút ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook