Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
-
96: Hoắc Chí Từ Và Điền Chỉ Lam
Hoắc Chí Từ đầu óc hỗn loạn, sau khi chậm rãi tỉnh lại, lồng ngực ngột ngạt đến không thở nổi.
Tại sao lúc sinh tử lại muốn nói những lời mơ hồ như vậy?
Tại sao lại để anh hiểu lầm “Hoắc tổng” là chính anh? Tại sao lại thích anh trai anh?
Thế nhưng lý trí còn lại nhắc nhở anh, Điền Chỉ Lam không sai, cô không biết anh nghe được lời tỏ tình này, cũng chưa từng đối với anh bày tỏ tình cảm vượt qua mối quan hệ cấp trên cấp dưới, là chính anh tự mình đa tình.
Sắc mặt Điền Chỉ Lam có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ trong nhà hàng hôm ngày.
Cô im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chí Từ, đột nhiên cười tủm tỉm: “Hoắc tổng, anh có hay truy tinh không?”
Hoắc Chí Từ trầm mặc không nói.
“Hôm đó tôi ở phía trên bị hù chết, nói vài lời rắm cầu vồng* trên đó mà thôi.” Điền Chỉ Lam cười nói: “Ngoại trừ hai chữ Hoắc tổng, tôi còn nói rất nhiều, chẳng hạn như Cố Phi Nam em yêu anh, câu em yêu anh, canh muốn nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu, đừng hiếm lạ như vậy được không?”
*Rắm cầu vồng: Ngôn ngữ mạng, dịch thô là rắm cầu vòng, dụng ý chỉ fan khen idol dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
“Thật sao?” Hoắc Chí Từ lạnh lùng nhìn cô: “Vậy cô nói Hoắc Chí Từ em yêu anh cho tôi nghe nào.”
Điền Chỉ Lam bị ế trụ, hơn nửa ngày mới nặn ra một nụ cười: “Hoắc tổng, anh thật biết nói đùa, tôi còn có chút chuyện phải xử lý, đi xuống trước.”
Sau khi vội vã ra khỏi phòng làm việc, trái tim Điền Chỉ Lam đập loạn lên, vẻ bình tĩnh mà cô cố gắng tạo ra trước mặt Hoắc Chí Từ vừa rồi đã lộ ra chút dấu vết rạn nứt.
Là anh em, ánh mắt và cách cư xử của Hoắc Chí Từ có phần giống với Hoắc Ninh Từ, nếu không chuẩn bị trước, có lẽ cô đã bị dọa nói ra sự thật.
Trở lại phòng làm việc, cô rót một cốc nước, uống cạn một nửa rồi đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Ở thành phố tấc đất tấc vàng này, khách sạn Hương Duyệt có một khu vườn xanh tươi rất sang trọng, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh biếc.
Đầu óc cô có chút choáng váng.
Thật ra, những tâm tư thầm kín về Hoắc Ninh Từ đã gần như biến mất sau khi nói câu đó trên máy nhảy, nếu không phải Hoắc Chí Từ nhắc lại cô đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.
Hoắc Ninh Từ là sinh sinh năm cuối của trường đại học của cô, những truyện liên quan tới Hoắc Ninh Từ được phổ biến rộng rãi trong trường, giống như nhiều nữ sinh tiểu học khác, cô cũng không nhịn được trong lòng mong mỏi.
Sau đó Hoắc Ninh Từ phỏng vấn cô vào Hương Duyệt, sau khi tiếp xúc gần gũi, cô tự nhiên có sự ngưỡng mộ đối với con người lạnh lùng, kỷ luật, thành đạt này.
Sau khi Hoắc Chí Từ thay thế Hoắc Ninh Từ trở thành người quản lý Hương Duyệt, phong cách lãnh đạo của hai người hoàn toàn khác nhau, trời sập xuống không có người chống lấy, cảm giác an toàn với Hoắc Ninh Từ không còn sót lại chút gì, cô trưởng thành nhanh chóng một mình đảm đương một tầng, bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, bí mật nho nhỏ này ngẫu nhiên hiện lên trong lòng, mang tới một chút đắng chát.
Ở máy nhảy hét lên câu nói kia, là phát tiết cuối cùng, cũng là khởi đầu mới, giây phút được cứu thoát, cô như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng buông bỏ được mối tình thầm kín này.
Có lẽ, tình cảm của cô dành cho Hoắc Ninh Từ, ngoại trừ thích, còn xen lẫn rất nhiều sự ngưỡng mộ, tôn thờ, quyến luyến...!Không đủ thuần khiết nên chưa đủ để cô bày tỏ và theo đuổi không chút đắn đo.
Bây giờ bị Hoắc Chí Từ nhìn thấu bí mật năm xưa, liệu anh ta có nói cho Hoắc Ninh Từ không? Nếu như bị Hoắc Ninh Từ biết, dù không nỡ rời xa Hương Duyệt cô cũng phải từ chức.
Cũng may những ngày sau đó mọi chuyện gió êm sóng lặng, không có tin đồn gì, vài ngày sau cô đến trụ sở chính để họp thì gặp Hoắc Ninh Từ đang đứng đầu hành lang, Hoắc Ninh Từ vẫn như trước đây vẻ ngoài lãnh đạm, gật đầu về phía cô.
Điền Chỉ Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, đêm Thất Tịch liền đến.
Trong hai năm qua, các hoạt động ngày lễ đặc biệt của khách sạn Hương Duyệt đã trở nên nổi tiếng, được sự ủng hộ nhiệt tình của các nam nữ tiểu tư sản, lần này cũng không ngoại lệ, vé đêm Thất Tịch được thiết kế vô cùng đẹp mắt, một số đồng nghiệp trong nhóm làm việc hâm mộ đỏ mắt, đều nhao nhao yêu cầu Điền Chỉ Lam cho họ một vé vào cửa để bọn họ có cơ hội học tập một chút.
Sự kiện diễn ra suôn sẻ, nhưng cuối cùng thì có một chút trục trặc, lẽ ra bộ phận phục vụ phải phục vụ Bánh Ánh Sao Ngân Hà cho hai người, bởi vì không có thời gian, chỉ làm được một trăm phần, còn thiếu năm mươi phần.
Điền Chỉ Lam lo lắng đến mức chạy đến bộ phận phục vụ để hỏi chuyện gì đang xảy ra, quản lý Dư của bộ phận phục vụ nắm tay nói: “Quản lý Điền, cô nhìn, mọi người ở đây đều hai tay hai chân nhảy lên làm, làm một cái bánh ngọt bảo đảm chất lượng, hạn sử dụng cũng không nhiều, chút thời gian này chỉ làm được một trăm phần, số còn lại hiện đang gấp rút làm, cô nói với khách hàng đợi một lát, khoảng nửa giờ sẽ có.”
Hoạt động sắp kết thúc, để khách hàng đợi như vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?
Nếu không kịp, tại sao không nói cho cô biết sớm? Để cô có phương án ứng phó.
Chuyện này ảnh hưởngđến danh tiếng của khách sạn, cô phải giải thích ra sao đây?
...
Điền Chỉ Lam rất muốn cùng quản lý Dư quản lý luận một phen, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là làm thế nào để giải quyết vấn đề này, cô vắt óc suy nghĩ, tiểu Lưu bộ phận kế hoạch thở hồng hộc chạy vào: “Quản lý Điền, chuyện đã được giải quyết, Hoắc tổng đem những con gấu vừa mua ra, nói nó là phần thưởng rút thăm trúng thưởng, rút trúng thăm con gấu sẽ được tặng, phần thưởng còn lại là bánh ngọt Ánh Sao Ngân Hà.”
Trở lại bữa tiệc, Hoắc Chí Từ đang nói chuyện với nhân viên phòng kế hoạch bên sân khấu, các khách mời lần lượt rời khỏi địa điểm, tất cả đều cười rất vui vẻ, hiển nhiên là rất hài lòng với Đêm Thất Tịch lãng mạn này.
Điền Chỉ Lam thở dài, thắc mắc hỏi: “Hôm nay Hoắc tổng sao lại ở đây? Lúc trước bóng người của anh ta cũng không nhìn thấy.”
“Em không biết.” Tiểu Lưu cũng có chút khó hiểu: “May là có Hoắc tổng ở đây, nếu không chúng ta không thể nhanh chóng chuẩn bị phần quà thay cho năm mươi phần bánh như vậy.”
Thật ra, có thể xử lý hiện trường nhanh chóng như vậy không chỉ cần Hoắc Chí Từ có mặt tối nay, mà anh ta còn phải chú ý theo dõi tiến độ của bữa tiệc, biết chương trình xảy ra sơ suất gì.
Đây đối Hoắc Chí Từ người từ trước đến nay luôn lười biếng mà nói, thật quả thực mặt trời mọc từ phía Tây.
Điền Chỉ Lam nhìn Hoắc Chí Từ đang đi về phía cô, trong đầu chợt hiện lên một câu nói.
“Quản lý Điền:” Hoắc Chí Từ rất khách sáo chào cô, thần sắc nhàn nhạt: “Buổi tiệc thành công tốt đẹp, cô vất vả rồi.”
Sau Đêm Thất Tịch, Điền Chỉ Lam phát hiện, sự thay đổi rõ ràng của Hoắc Chí Từ.
Trước đây động một chút lại không ở văn phòng, hiện tại 9 giờ đến công ty 6 giờ về, thỉnh thoảng Điền Chỉ Lam tăng ca lúc tan làm còn có thể nhìn thấy ánh sáng trong văn phòng của anh.
Trước kia trong các cuộc họp hàng tuần của công ty Hoắc Chí Từ đều lười biếng đi lại, hiện tại thế mà có thể một năm một mười chỉ ra những vấn đề, đưa ra ý kiến, lúc tức giận cũng có mấy phần uy nghiêm.
Sự kiện bánh ngọt Đêm Thất Tịch, Hoắc Chí Từ trong cuộc họp hàng tuần phê bình bộ phận phục vụ ăn uống, yêu cầu sau này tất cả các bộ phận phải tăng cường phối hợp trong các sự kiến có quy mô lớn, không thể xảy ra sơ sót như hiện tại.
Quản lý Dư trong cuộc họp ngược lại rất thành khẩn, bày tỏ vì quá bận nên không có thời gian thông báo trước cho bộ phận kế hoạch, luôn nghĩ chờ một chốc chút cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiện trường, sau này nhất định lấy đó làm gương.
Nhưng đợi lát sau khi nhìn thấy Điền Chỉ Lam sau cuộc họp, hắn cười lạnh quay đầu rời đi
Đây coi như là bị ghi hận.
Điền Chỉ Lam cũng có chút bất đắc dĩ, xét về trình độ thì người quản lý Dư này lớn hơn cô rất nhiều, nghe nói khi Hoắc Ninh Từ vừa tiếp quản khách sạn thời anh ta ta cũng bỏ không ít sức lực, mà cô ở trong khách sạn chưa tới năm năm, được đặc cách lên làm trung tầng, trong tối có không ít người ghen tị, bị gây khó dễ không ít lần.
Sau này chỉ có thể tận lực tránh người này.
Thời tiết nhanh chóng hạ nhiệt, thành phố An Châu bước vào đông.
Những ngày này khách sạn không bận rộn lắm, kỳ nghỉ đông của Điền Chỉ Lam vẫn chưa kết thúc, vì vậy cô ấy đã nghỉ vài ngày để theo đuổi tiểu thịt tươi yêu thích, còn mang về cho cấc tiểu cô nương trong văn phòng một loạt đồ tiếp ứng và ảnh có chữ ký.
Chúng tiểu cô nương thu được lễ vật đều rất vui vẻ, cùng nhau thảo luận.
“Chị Chỉ Lam, Cố Phi Nam có thực sự đẹp hơn ảnh không?”
“Đôi mắt của Diêu Thần thật đẹp.”
“Đúng rồi, chị Chỉ Lam, hai ngày nay Hoắc tổng đến chỗ chúng tôi vài lần, xuất quỷ nhập thần, bọn em đều bị hù chết.”
“Bọn em nói chị truy tinh, Hoắc tổng giống như có chút tức giận.
Không phải nghỉ ngơi sao? Anh ta làm sao lại muốn quản chuyện này.”
“Không được gọi là Hoắc tổng, bây giờ phải gọi tiểu Hoắc tổng, mọi người quên ngày hôm đó anh ta nhấn mạnh rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, tiểu Hoắc tổng.”
...
Vài tiếng ho nhẹ truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn, Hoắc Chí Từ đứng ở cửa mặt không biểu tình nhìn bọn họ.
“Chào Tiểu Hoắc tổng.” Mọi người đồng thanh kêu lên, tan tác như chim muông về chỗ làm việc.
Hoắc Chí Từ chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng kế hoạch, thản nhiên hỏi: “Nghỉ phép về rồi?”
“Tôi về rồi.” Điền Chỉ Lam trả lời.
Hoắc Chí Từ nhìn lướt qua những bức ảnh có chữ ký và đồ tiếp ứng trên bàn làm việc, trong lòng cảm thấy chua xót.
Mấy tên tiểu thịt tươi này, chẳng phải chỉ có túi da đẹp thôi sao? Có đáng để Điền Chỉ Lam theo đuổi nhiệt tình như vậy không?
Xem ra nên thu xếp thêm công việc cho cô, để cô không còn thời gian nhàn hạ đi truy tinh nữa.
“Tối nay có một cuộc họp được tổ chức trong khách sạn của chúng ta, văn phòng giám đốc không đủ nhân lực, cô ở lại tăng ca.” Hoắc Chí Từ nói.
Điền Chỉ Lam sững người một lúc, khéo léo nói: “Hoắc tổng, hôm nay trong nhà của tôi có chút việc, có lẽ không tăng ca được, nếu thực sự cần nhân lực,chúng tôi sẽ cử người đến, anh thấy có được không?”
Hoắc Chí Từ nghiêm nghị hỏi: “Không thể ở lại sao?”
“Tôi đã hẹn từ sáng sớm.” Điền Chỉ Lam có chút khó khăn.
“Tiểu Hoắc tổng, chị Chỉ Lam phải đi xem mắt.” tiểu Lưu ở một bên xung phong nhận việc “Tôi sẽ ở lại làm.”
Sắc mặt Hoắc Chí Từ lập tức thay đổi, hơn nửa ngày mới nói: “Vậy thì chúc cô xem mắt thuận lợi.”
Anh bước nhanh đi ra ngoài, đi được một nửa nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Điền Chỉ Lam, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ: “Là tiểu Hoắc tổng, đừng gọi tôi là Hoắc tổng.”
Điền Chỉ Lam cũng không biết Hoắc Chí Từ ăn phải thuốc súng gì mà tức giận như vậy.
Cô không cho rằng lời tỏ tình của Hoắc Chí Từ ngày đó là thật lòng, cùng lắm chỉ có chút hứng thú với cô, trêu chọc chơi đùa.
Cô biết quá rõ những người đàn ông trong vòng này, ỷ có tiền, phụ nữ đối bọn họ chỉ là trò tiêu khiển, chờ chơi chán rồi lại tìm một hiền thê về nhà, tốt nhất không nên trì hoãn bọn họ tiếp tục ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Có những ví dụ thực tế trong gia đình cô.
Tìm đàn ông trong vòng này không bằng tìm một tiểu thịt tươi để hâm mộ, ít nhất, bọn họ còn biết bày ra hình ảnh tốt nhất ở trước mặt mình.
Sau khi tan sở, Điền Chỉ Lam vội vã đến một nhà hàng tư nhân, nơi diễn ra buổi xem mắt hôm nay.
Kể từ khi cô tốt nghiệp đại học, gia đình và bạn bè cô đã cố gắng thu xếp các buổi xem mắt cho cô, cô chống cự mấy năm, cuối cùng năm nay đánh không lại sự nhiệt tình của mẹ và anh họ, không thể không có ý tứ đến xem mặt.
Đối tượng xem mắt là một chàng trai Từ Địch bạch tịnh hiền lành, chất phác, kém cô nửa tuổi, là giáo viên một trường cấp 2, gia đình điều kiện trung bình, đáp ứng được yêu cầu của cô.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí khá hòa thuận, Từ Địch thích đọc tiểu thuyết, thường chơi game, tính tình không lạnh không nóng tương đối trạch, nhìn ra được, có thể thấy rằng anh ấy thích sự vui vẻ và hoạt bát của Điền Chỉ Lam, nhưng Điền Chỉ Lam lại có chút do dự, nhìn anh trai ngoan ngoãn này, dường như hai người không thể phát ra bất kỳ tia lửa nào.
Ăn được một nửa thời gian, Từ Địch muốn nick Wechat của Điền Chỉ Lam, đang định quét QR thì bên người có một bóng người đứng im, gõ bàn của bọn họ: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau ở đây.”
Giọng nói quen thuộc này, Điền Chỉ Lam ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải là Hoắc Chí Từ người nên làm tăng ca trong khách sạn để tổ chức cuộc họp sao?
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô thốt lên.
Hoắc Chí Từ không để ý đến cô, ngược lại mỉm cười nhìn Từ Địch, nụ cười trông có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng vô thức lộ ra mấy phần lạnh lẽo: “Xin chào, làm quen một chút, tôi là người theo đuổi Chỉ Lam, sau này hai chúng ta sẽ là đối thủ cạnh tranh, xin chiếu cố thêm.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook