Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
-
Chương 5
Đến Mãn Uyển, dì Nguyên bưng canh đã hầm ra bàn, để nguội đến nhiệt độ vừa đủ.
Thấy Nhạc Cận Thành uống chậm, Chu Tiểu Quân hỏi: “Cháu ăn cứ như mèo ăn cơm ấy, chẳng lẽ canh này không ngon?”
Nhạc Cận Thành không cãi lại, chỉ nhìn Phó Giai Hi ngồi bên cạnh.
Canh trong bát của cô nhiều hơn.
Chu Tiểu Quân am hiểu quan sát người khác nhất: “Cháu nhìn con bé làm gì? Con gái thì vốn nên ăn chậm nhai kỹ.”
Nhạc Cận Thành không nói gì.
Dì Nguyên nắm tay Nhạc Gia Nhất: “Bà dẫn cháu đi hái sơn trà được không?”
Vườn trái cây nhỏ đằng sau Mãn Uyển được chăm sóc rất tỉ mỉ, thời tiết này là lúc sơn trà ngon nhất, Nhạc Gia Nhất vui vẻ đi theo bà ấy.
“Cháu lại nghiêm khắc với Gia Nhất à?” Chu Tiểu Quân đặt câu hỏi từ tận đáy lòng.
Cả nhà vừa đến đây, bà cụ đã nhận ra ba người này có gì đó là lạ.
Người trưởng thành sẽ kìm nén cảm xúc nhưng con nít thì không, khuôn mặt Nhạc Gia Nhất biểu hiện rõ sự không vui.
Nhạc Cận Thành bất đắc dĩ nói: “Bà nội, cháu không có.”
“Không phải cháu thì chẳng lẽ là Giai Hi?”
“Cô ấy cũng không có.”
“Vậy thì cháu chọc giận hai mẹ con họ.”
Nhạc Cận Thành chịu thua: “Được rồi, là cháu sai.”
Phó Giai Hi đang định lên tiếng thì Chu Tiểu Quân ngắt lời: “Cháu đừng che giấu giúp nó, cháu ấy à, mềm lòng quá mức.”
Cứ như một cục gạch rơi xuống đáy lòng Nhạc Cận Thành.
Cô mềm lòng ư?
Mềm lòng mà lại ly hôn với anh một cách cứng đầu như vậy sao?
Tiếng gậy chống gõ trên mặt đất vang lên, Chu Tiểu Quân cất cao giọng: “Cháu đấy thì sao? Ánh mắt của cháu chẳng thân thiện gì cả.”
Mỗi lần đến Mãn Uyển thăm bà nội, Nhạc Cận Thành sẽ luôn là người bị ghét bỏ, anh đã quá quen với chuyện này.
Uống canh xong, Phó Giai Hi ra vườn trái cây hái sơn trà với con trai.
Còn Nhạc Cận Thành bị giữ lại.
Chu Tiểu Quân nói: “Cháu vào Phật đường với bà.”
Một gian phòng thoáng đãng, sáng sủa, sạch sẽ hướng về phía nam, không có trang hoàng dư thừa, chỉ có một bộ bàn ghế được làm từ gỗ hoàng lê tự mang mùi thơm, trên bàn thờ cúng một pho tượng Quan Âm hương khói lượn lờ.
Đã ba mươi năm trôi qua, Mãn Uyển đã thay đổi mấy lần, chỉ còn Phật đường này vẫn như cũ.
Chu Tiểu Quân ngồi quỳ trên bồ đoàn, xoay một chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn.
Bà cụ niệm [Kinh Địa Tạng], ngày xưa Nhạc Cận Thành không được cha yêu thương, mỗi khi buồn bã tủi thân thì sẽ đến chỗ bà nội.
Bị tủi thân càng lâu, càng nhiều thì oán khí sẽ càng nhiều, càng nặng.
Cho nên Chu Tiểu Quân kêu anh vào Phật đường, nghe kinh văn, ngửi mùi đàn hương, tĩnh tâm an thần, giảm bớt lệ khí.
Nhưng hôm nay chưa niệm được bao lâu thì Chu Tiểu Quân đã vung tay từ bỏ: “Cháu có quá nhiều tâm sự, không thể tập trung, thôi vậy, thắp nén nhang cho Bồ Tát đi.”
Nhạc Cận Thành đỡ bà cụ đứng dậy, trả lời: “Vâng.”
“Cãi nhau với Giai Hi à?”
“Mấy ngày trước, cứ cho là vậy đi ạ.”
Chính là ngày cô bị tổng giám đốc Lâm xúm vào ức hiếp, Nhạc Cận Thành chạy đến nhanh như chớp, rõ ràng đã cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng mà cô lại không biết ơn.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Chu Tiểu Quân thở dài: “Giai Hi rất khổ tâm.”
“Cháu biết cô ấy vất vả.” Nhạc Cận Thành nói: “Cháu chưa bao giờ bạc đãi cô ấy, cũng sẽ không khiến cô ấy chịu thiệt thòi.”
Chu Tiểu Quân chậm rãi quấn tràng hạt lên cổ tay của mình: “Trong lòng con bé khổ.”
Nhạc Cận Thành hơi bực: “Cháu làm việc cũng rất khổ, ngày nào cũng tăng ca, không có một khắc được nghỉ ngơi, huống chi là hoạt động phúc lợi như liên hoan với người khác hay là đi xem mắt.”
Chu Tiểu Quân rất vui sướng: “Giai Hi đi xem mắt à? Thằng bé đó có tốt không? Bao nhiêu tuổi? Tính cách thế nào? Có phải đeo kính mắt trông nhã nhặn không?”
Bởi vì Phó Giai Hi từng nói, cô thích đàn ông trông nhã nhặn, dù không biết là nghiêm túc hay nói đùa nhưng Chu Tiểu Quân vẫn ghi nhớ trong lòng.
Nhạc Cận Thành lại khó chịu: “Cô ấy xem mắt với người nào thì liên quan gì đến cháu?”
Chu Tiểu Quân nói: “Thế là được rồi.
Biết không liên quan thì đừng mách lẻo với bà cứ như con nít thế.”
Nhạc Cận Thành: “…”
“Hai đứa đã ly hôn rồi, không thể bước vào chung một nhà thì nên giữ khoảng cách với nhau.
Cháu phải bảo đảm con bé không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, đây là trách nhiệm của cháu, bởi vì con bé đã sinh con đẻ cái cho cháu, rất vĩ đại.
Cháu cũng đừng nhúng tay vào cuộc sống của con bé, con bé quen ai là quyền của nó, không liên quan đến cháu.”
Lời nói chân thành của người lớn trong nhà, nào phải những lời hoa mỹ sáo rỗng, thẳng thắn tận đáy lòng nhưng cũng rất nhẫn tâm.
Nhạc Cận Thành bị đánh cho một cú, trong lòng bị tổn thương nhưng vẫn giãy giụa lần cuối: “Sao lại bảo là không bước vào cùng một nhà? Chẳng phải vừa rồi bọn cháu còn mới vào nhà bà hay sao?”
Chu Tiểu Quân liếc nhìn anh với vẻ “kệ cháu”, sau đó ra vườn trái cây tìm Phó Giai Hi.
“Cháu xem giúp bà với, sao lại không thể chi trả nhỉ?”
“Bà nội, bà lại tặng quà du thuyền cho streamer à?”
“Bé trai xinh đẹp thế này, phải tặng mấy cái hỏa tiễn để bày tỏ lòng cảm ơn chứ.”
Nghe vậy, Phó Giai Hi nở nụ cười: “Cảm ơn gì vậy ạ?”
“Xem thằng bé này khiến tâm trạng bà sung sướng chứ sao.” Chu Tiểu Quân giục: “Mau xem, sửa di động cho bà.”
Chu Tiểu Quân là một bà cụ rất kỳ lạ, vừa biết ăn chay niệm phật, vừa bằng lòng tiếp nhận tất cả những thứ mới lạ.
Dạo gần đây, bà cụ nghiện xem video ngắn, cực kỳ thích ngắm mấy cậu bé đẹp trai.
Mỗi khi họ mở livestream mà bà cụ không tặng mấy cái hỏa tiễn thì sẽ cực khó chịu.
Phó Giai Hi cài đặt chức năng giúp bà cụ, Chu Tiểu Quân rất vui mừng.
“Lát nữa cháu uống nhiều một bát canh cho bà, có phải là đi làm vất vả lắm không? Trông cháu tiều tụy quá.” Chu Tiểu Quân hỏi: “Đã thích nghi với môi trường chưa? Có chịu thiệt thòi gì không?”
Phó Giai Hi trả lời: “Không có đâu ạ, cháu ổn lắm.”
Chu Tiểu Quân: “Cháu chỉ nói chuyện tốt chứ không kể chuyện xấu, bà lo cho cháu nhưng không ngăn cản cháu.
Nếu cháu chịu ấm ức thiệt thòi trong công việc, so sánh với sự tiếc nuối vì phải từ bỏ công việc, thì cháu bằng lòng chọn cái nào?”
Phó Giai Hi nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi trả lời rất nhanh: “Công việc ạ.”
Chu Tiểu Quân gật đầu: “Vậy thì thiệt thòi sẽ không là thiệt thòi nữa.”
Phó Giai Hi nhất thời có cảm giác như cõi lòng được rộng mở, cô đỡ Chu Tiểu Quân: “Bà nội, cháu cảm ơn bà nhé.”
Hai người chậm rãi bước đi trong vườn trái cây, Chu Tiểu Quân nói: “Cháu phải biết rõ mình muốn gì, vậy thì bất cứ kẻ nào, bất cứ lời nói nào cũng không ảnh hưởng đến cháu, không đáng để tức giận, cũng không đáng để cãi vã với họ.”
Phó Giai Hi hiểu ý của bà cụ.
Bà cụ đang hao hết tâm tư bù đắp lại sự mâu thuẫn của cô và Nhạc Cận Thành tối hôm đó.
Kế tiếp, Chu Tiểu Quân chơi đùa cùng Nhạc Gia Nhất, Phó Giai Hi ngồi trên xích đu sắp xếp lại công việc.
Sự kiện tổng giám đốc Lâm, ban đầu cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị sa thải bất cứ lúc nào, không ngờ công ty chẳng những chỉ sa thải Lâm Dĩ Minh mà còn giao một dự án đấu thầu quan trọng cho cô phụ trách.
Phó Giai Hi âm thầm tự cổ vũ bản thân, thề phải hoàn thành công việc một cách hoàn hảo.
Mùi thơm êm dịu của trái cây, gió nhẹ mang theo tiếng chim hót véo von, bầu không khí rất phù hợp để tĩnh tâm làm việc.
Phó Giai Hi gõ chữ trên máy tính, suy nghĩ đề cương.
Bỗng nhiên, giọng nói của Nhạc Cận Thành vang lên: “Công ty khai thác bạc Kim Vân là doanh nghiệp tiêu biểu của khu vực Kiềm Nam, 80% dãy núi khai thác khoáng sản ở nơi đó đều bị họ thâu tóm, nghiên cứu của em không nên giới hạn ở Kiềm Nam, không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Phó Giai Hi quay sang, sợ hết hồn, người này đứng ở đây từ khi nào?
Anh nói rất thẳng thắn nhưng cũng có lý, Phó Giai Hi rơi vào trầm tư.
“Kim Vân muốn theo con đường chứng khoán hóa thì nhất định phải có nguyên bộ hoàn thiện phương án phòng ngừa rủi ro thị trường.
Em nên bắt tay từ điểm này, họ không mong sẽ kiếm được tiền, chẳng qua cần làm vậy để hỗ trợ hệ thống mà thôi.”
Phó Giai Hi xê dịch theo phản xạ để nhường ra một chỗ trống.
Nhạc Cận Thành đã muốn ngồi ở đây từ lâu, vui vẻ “nhận lời mời”, sau đó ra hiệu cho cô đặt máy tính gần mình một chút.
Phó Giai Hi đưa máy tính sang bên cạnh, phóng to màn hình, hiểu được sự chỉ dạy của anh: “Tôi nên giảm bớt giải thích cụ thể, chú trọng vào xây dựng hệ thống.”
Nhạc Cận Thành gật đầu: “Đây là đề án, cái căn bản là cốt lõi, thứ mà em cho họ thấy là chứng minh tính khả thi và mức độ hoàn thiện của cốt lõi.”
Phó Giai Hi hiểu ra, lại tiếp tục trầm ngâm.
Nhạc Cận Thành bỗng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái nào?”
“Kéo gần một chút.”
Phó Giai Hi dứt khoát bưng máy tính lên, đưa đến trước mặt anh.
Hai người ngồi cách nhau rất gần, một cơn gió thổi qua, từ lúc lên xe đến nay, cuối cùng mùi thơm thoang thoảng trên người cô cũng hoàn toàn bay vào mũi anh.
Nhạc Cận Thành vừa tỉnh ngộ vừa phiền muộn, thì ra cô đổi nước hoa.
“À, tôi nhìn nhầm rồi.” Nhạc Cận Thành trả lời qua loa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sau gáy mịn màng của cô.
Phó Giai Hi vẫn đắm chìm trong xây dựng dàn ý của đề án, một lát sau mới nhận ra sự khác thường.
Cô quay phắt sang, bắt quả tang ánh mắt của Nhạc Cận Thành ngay tại trận.
Hai người nhìn nhau, sự im lặng khiến hơi nóng nguội dần, cũng khiến sự ấm áp ngắn ngủi vừa rồi tan biến theo làn gió.
Nhạc Cận Thành đứng dậy từ xích đu, nói: “Em có thể tham khảo đề nghị của tôi, nếu gặp khó khăn gì thì đi tìm thư ký Tiêu.”
Phó Giai Hi hỏi: “Thư ký Tiêu biết cái này à?”
“Không biết.” Nhạc Cận Thành nói: “Nhưng tôi biết.”
Bằng kép hai chuyên ngành tài chính và luật pháp của MIT, người chèo lái của tập đoàn Bách Phong, tất nhiên anh biết rất rõ.
“Vậy thì sao tôi không thể hỏi thẳng anh?”
Nhạc Cận Thành quay mặt sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải em không muốn nói chuyện với ‘hạng người như chúng tôi’ à?”
Phó Giai Hi nghe được sự cố chấp thù dai của anh, không khỏi buồn cười: “Anh muốn cãi nhau thì cứ nói thẳng.”
“‘Hạng người như chúng tôi’ không xứng cãi nhau với em.” Nhạc Cận Thành tiện tay hái một quả cà chua vỏ xanh vẫn chưa chín hẳn, rõ ràng đang tỏ thái độ chờ ai đó dỗ dành.
Giây phút im lặng ngắn ngủi, chỉ có tiếng gió thổi, tiếng lá cây sột soạt, tiếng ve kêu rả rích.
Phó Giai Hi bỗng nói nhỏ: “Xin lỗi, tối hôm đó giọng điệu của tôi không được tốt lắm.”
Nhạc Cận Thành nhất thời nguôi giận, hỏi: “Công ty có gây khó dễ cho em không?”
“Không.”
“Sau này có việc đột xuất thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón Gia Nhất.” Nhạc Cận Thành nói: “Em cứ yên tâm đi làm.”
“Vâng.” Phó Giai Hi nói: “Cảm ơn anh.”
Sau khi dùng bữa tối ở Mãn Uyển, đến bảy giờ tối, ba người ra về.
Trước khi rời đi, Chu Tiểu Quân nhờ Phó Giai Hi tìm mấy streamer chuyên tấu hài để bà cụ tiêu khiển vào buổi tối.
Nhạc Gia Nhất chơi đùa cả ngày nên lúc này đã nhập nhèm ngủ thiếp đi.
Ánh đèn chiếu sáng con đường đằng trước, ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, suốt chặng đường lúc gặp đèn xanh lúc không, khiến tốc độ xe được giảm xuống rất nhiều.
Phó Giai Hi khát nước nhưng nắp bình lại bị vặn quá chặt, cô không thể vặn mở.
Luvevaland chấm co.
Nhạc Cận Thành vươn tay lấy chai nước khoáng trong tay cô, vặn lỏng nắp chai rồi trả lại cho cô.
Tất cả diễn ra một cách hết sức tự nhiên, thậm chí không cần hai người lên tiếng.
Đây là sự ăn ý được để lại mà hai người đã từng cùng chung hoạn nạn, cùng nhau hân hoan kết đồng tâm, cùng nhau chung sống một cách thân mật suốt mấy năm trời.
Sự ăn ý có thể bồi dưỡng bầu không khí ấm áp trong một lát ngắn ngủi.
Ví dụ như lúc này.
Nhạc Cận Thành và Phó Giai Hi ngồi chung một xe, sánh vai bên nhau, có quá nhiều tình ý bị che giấu dưới đáy lòng và những lời không thể thốt nên câu.
Đến khu chung cư, Phó Giai Hi xuống xe trước cổng.
Nhạc Gia Nhất vẫn còn ngái ngủ cứ ôm cổ Nhạc Cận Thành không chịu buông ra, ấu trĩ than thở: “Sao ngày cuối tuần trôi qua nhanh vậy nhỉ? Có thể quay lại lần nữa được không?”
Nhạc Cận Thành nói: “Bất cứ chuyện gì cũng không thể quay lại lần nữa, chỉ có thể làm tiếp lần nữa.”
Nhạc Gia Nhất nói: “Tuần sau con muốn đi công viên vui chơi.”
Nhạc Cận Thành nói: “Đi cưỡi ngựa nữa, được không?”
Cuối cùng Nhạc Gia Nhất cũng vui vẻ, lưu luyến vẫy tay chào anh.
Phó Giai Hi dắt tay con trai đang định rời đi, bỗng một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên gần đó.
“Tổng giám đốc Nhạc, thật trùng hợp.”
Cửa kính của một chiếc Ferrari màu đỏ hạ xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp.
Quan Diệp Trăn bước xuống xe, váy ngắn màu trắng và chiếc xe này cực kỳ phù hợp: “Em vừa đi công tác về, người đầu tiên em gặp là anh đấy.”
Nhạc Cận Thành vươn tay lấy thuốc lá, hờ hững nói: “Người đầu tiên cô gặp là tiếp viên hàng không.”
Quan Diệp Trăn cười nói: “Năng khiếu hài hước của anh đúng là càng ngày càng nhạt nhẽo.”
Mấy ngày nay, ban đêm đúng là hơi lạnh lẽo.
“Ấy, vừa rồi em chỉ thấy bóng lưng, trông rất quen, có phải là Giai Hi không?”
Nhạc Cận Thành bấm nút bật lửa, cúi đầu châm thuốc lá, ánh lửa chiếu sáng để lại cái bóng đen tối trên ấn đường.
Vẻ mặt Quan Diệp Trăn tràn đầy tiếc nuối: “Cô ấy đi xa mất rồi, không thì em nên chào hỏi một tiếng rồi ôn chuyện xưa với nhau.
Nhìn bóng lưng thì cô ấy vẫn không thay đổi gì cả, vóc dáng rất đẹp, trông tràn đầy sức sống.
Mấy năm nay cô ấy thế nào? Đã bắt đầu cuộc sống mới chưa?”
Ngón tay kẹp thuốc lá của Nhạc Cận Thành dừng bên môi, quay sang nhìn cô ta, ánh mắt tựa như đống cỏ dại và lá khô bị ẩm ướt bỗng nhiên bừng cháy.
Không thấy ánh lửa, chỉ có khói đặc khiến người ta ngạt thở.
Nhạc Cận Thành lạnh lùng nhắc nhở cô ta: “Cô ấy sống như thế nào không có bất cứ liên quan gì đến cô.”
Nhận thấy sự cảnh giác và bất mãn của anh, Quan Diệp Trăn lùi về sau một bước, nghiêng đầu cười trêu ghẹo: “Anh không thể thù em mãi vì em là người khiến anh nhìn thấy chân tướng được đâu, tổng giám đốc Nhạc ạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook