Triệu Húc lập tức tức giận mắng: “Tao là con trai độc nhất của Thứ Sử Triệu Du, bọn mày dám thương tổn đến tao, phủ Thứ Sử nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn mày, triều đình cũng sẽ không buông tha bọn mày đâu!”
Ui cha, địa vị của người này lớn như vậy?
A Điêu nguyên bản có chút hoảng sợ khi sắp bị biến thành người heo ‘Nhân Trệ’, bỗng nhiên nghe được những lời này của Triệu Húc, tức khắc giật mình, lại chửi thầm: Cái quỷ gì thế này, ngay cả người có xuất thân như vậy cũng bị bắt đến đây, là cha hắn không được hay vẫn là hắn không được?
Quan Thứ Sử này cũng thật là vô năng, sớm muộn gì cũng toang, chẳng có chút giá trị nào.
Ý tưởng của A Điêu cũng là ý nghĩa của đám tà đồ này, lão giả cười, “Hóa ra vị này lại có thân phận tôn quý như vậy, nhưng thật ra là chúng ta thất kính.

Nếu sớm biết cha anh vô năng như vậy, kế hoạch ban đầu của chúng ta có thể còn thêm táo bạo lớn mật thêm chút.

Hiện tại do tình thế thay đổi, cũng chỉ có thể hiến tế vội vàng, tuy nhiên nếu huyết mạch của anh cao quý như thế…”
“Hãy chặt tay chân hắn trước đi!”
Lão giả ra lệnh với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Triệu Húc như muốn phát điên, cố gắng vùng vẫy, nhưng vẫn bị người đè lại rồi giơ tay chặt đứt cánh tay trái của hắn.
Máu bắn ra khắp nơi, cánh tay trái bị chặt đứt kia vẫn còn cử động do cơ bắp co rút.
A Điêu chớp mắt, tránh đi hình ảnh chặt tay đó, nhưng khi nghe thấy tiếng động, cô liền nghĩ ngay bộ dáng của tên đồ tể* bán thức ăn ở chợ đang băm móng heo cân lượng theo giá cả.
(Đồ tể: Người làm nghề giết gia súc lấy thịt.

Ngoài ra sau này còn được dùng để gọi kẻ hung ác giết hại nhiều người)
Tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Khi vừa định chặt đứt cánh tay phải, điện thoại của lão giả đột nhiên vang lên, người bên kia tựa hồ nói gì đó, lão nhíu mày, sau khi cúp điện thoại, lão nói với những người khác: “Tình thế có biến, bên phủ Thứ Sử vừa truyền tin nói dấu vết đã bị người khác tìm thấy rồi.

Chẳng biết sao mà người bên phòng làm việc Tư Mã Châu lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể tìm được nơi này.

Hiện tại đã không còn thời gian để di dời, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, trực tiếp hiến tế đi, không cần ‘Nhân Trệ’, hẳn là ảnh hưởng không lớn.”
Triệu Húc bị chém cụt tay: “!!!”
Ba người Chương Trình: “…”
A Điêu:?
Tuy rằng cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lão già thúi này thật là xấu, chẳng phải đã nói tốt nếu không ‘Nhân Trệ’ thì tất sẽ thất bại sao?
Năm người trực tiếp bị ném thẳng vào chum rượu lớn, rồi được đặt dựa theo phương vị đã định sẵn, tiếp theo đám người lão giả bắt đầu dùng phần máu hỗn hợp của năm người bôi lên phiến đá.
Bị người ném vào trong chum rượu khiến cho cả người cô bị rượu bao phủ đến bả vai, A Điêu vốn dĩ cho rằng chỉ để ngâm rượu, nhưng sau khi nhìn thấy rõ đồ họa được vẽ bằng máu trên tế đàn, những người này bắt đầu ngồi xếp bằng ở các vị trí tiết điểm của ngôi sao năm cánh, đôi tay mở ra, dùng cánh tay giao nhau hình thành một tuyến đồ hiến tế ‘người’ hoàn chỉnh, khớp với toàn bộ trận pháp.
Một màn này khiến A Điêu sững sờ: Cô nhớ ra rồi, bên trong một quyển văn hiến có đề cập qua trong thời linh khí sơ khai hình như có một tà giáo tự xưng là Ngũ Hành Giáo.
Trong khoảng thời gian đó, Linh Môn và vật dẫn linh khí đều là nguồn tài nguyên cốt lõi nhất mà cũng là cơ bản nhất nên các thế lực chẳng có sức chống cự với hai loại tài nguyên này.


Thế lực phía chính phủ mạnh nhất nên họ nắm giữ phần lớn nguồn tài nguyên, tập trung toàn bộ lực lượng đối kháng ma linh, nhưng đồng thời cũng thế lực tà ác sinh ra và phát triển trong những ‘kẽ hở’.

Vì theo đuổi được những lợi ích to lớn do Linh Môn mang lại, bọn chúng sáng tạo ra rất nhiều phương pháp tà thuật hiến tế hoa hoè loè loẹt, rất có khả năng trận pháp này cũng chính là một loại trong số đó đi.
Ít nhất thì cô nhận ra hoa văn sao năm cánh màu xanh lam trên nền đen kia, cô nhớ đây là giáo huy của Ngũ Hành Giáo.
Loại hiến tế này thật sự có thể triệu hoán Linh Môn?
Linh Môn chẳng lẽ sẽ bị năm người họ cùng với 23 đứa trẻ hấp dẫn tới sao?
Đây là thuộc về loại quy tắc nào chứ?
Trong lúc A Điêu còn đang nghi hoặc thì cô phát hiện rằng trên chín cơ thể người, ấy vậy mà lại bắt đầu phóng ra từng sợi linh khí.
Quả nhiên, bọn họ cũng từng hấp thu linh khí, những sợi linh khí này còn bí mật cuốn theo một ít tia đỏ như máu, tản ra trên mặt đất, rất nhanh liền bị trận pháp trên mặt đất hút vào.
Đám người Chương Trình nhìn chằm chằm trận pháp trên mặt đất, phát hiện nó thế nhưng đang sáng lên, không, phải nói là nó bắt đầu đốt cháy.
Sau khi bắt đầu đốt cháy, độ ấm rượu của tăng lên một chút, rượu ấm nấu ếch xanh*?
(Rượu ấm nấu ếch xanh: Cách chơi chữ với nước ấm nấu ếch)
Khi A Điêu đang nghĩ như vậy, dần dần cô cảm thấy không thích hợp.
Có cái gì đó trong chum rượu này!!!
Có cái gì sống.
Tinh mịn, mấp máy, bơi lội ở trong rượu, tiếp theo lại giống như con chuột ngửi thấy nghe thấy mùi dầu mè liền leo lên, dọc theo làn da… từng li từng tí leo lên thân thể của cô.
Rất nhanh, những con sâu đều xuất hiện trên cổ của năm người.
Rậm rạp, bò về thất khiếu* của bọn họ.
(Thất khiếu: bảy lỗ trên mặt gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng)
Không chỉ họ, mà cả 23 đứa trẻ kia cũng như thế, bọn chúng phát ra tiếng khóc thống khổ mà yết ớt, lại chẳng có bất kỳ giãy giụa đường sống gì…
Triệu Húc là thảm nhất, miệng vết thương ngay chỗ cụt tay của hắn đã bị đám sâu này chui vào, khiến hắn thống khổ đến mức lắc đầu ngọ nguậy điên cuồng, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của đám người Chương Trình trắng bệch, còn A Điêu… Cô khóc.
Khóc như lê hoa đái vũ*.
(Lê hoa đái vũ – 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc)
“Aaa, sâu, thật nhiều sâu! Sâu thật đáng sợ… Đau quá, thật sự đau quá.”
Vốn dĩ Chương Trình cũng cảm thấy những con sâu này cũng quá dọa người, nhưng gã phát hiện bộ dạng A Điêu khóc sướt mướt càng thêm đáng sợ.

Sắp chết đã đến nơi mà cô còn diễn kịch?
Chuyên nghiệp như vậy?
Khác với ba người Triệu Húc, Chương Trình là người đã sớm lăn lê bò lết ở trong xã hội, hoặc sinh ra đã là sát thủ nên năng lực cầu sinh của gã vượt trội hơn hẳn.

Mắt thấy đám sâu này đang uy hiếp tới sinh mạng của bản thân, gã đột nhiên khẽ quát lên một tiếng, ngay sau đó bùng nổ khí lực đã tích được nãy giờ!
Xôn xao! Gã sắp thoát ra khỏi chum rượu…
A Điêu vốn đang khóc thút thít thì thấy được, ánh mắt cô sáng lên, tất cả nhờ vào đại ca! Lên nào!
Tựa hồ cô đều đem hy vọng ký thác vào ‘kẻ địch’ ban đầu của mình?
Nhưng ngay lúc Chương Trình bùng nổ trong nháy mắt.
Một tà đồ lao tới từ phía sau gã, đánh một chưởng vào vai trái gã.
Răng rắc, máu thịt bắn ra tung tóe từ vai trái, xương cốt đứt đoạn làm Chương Trình thống khổ vô cùng, nhưng một tay gã đã thoát ra khỏi trói sự buộc dây thừng.
Lợi hại, có thể thấy được người này có kỹ thuật tự tháo gỡ dây trói.
Một tay khác của Chương Trình cũng được cởi trói, nhanh chóng cắm vào đôi mắt của tên tà đồ này.
“A!” Tên tà đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, che đôi mắt lại, cả người thống khổ cuộn tròn.

Chương Trình vịn lấy thành chum rượu để nhảy ra, chẳng sợ hai chân vẫn còn bị trói buộc, gã cũng đủ sức lực đạp vỡ chum rượu lớn này.
Nhưng nhóm tà đồ này sớm đã có chuẩn bị, ngay khi Chương Trình bùng nổ, bọn họ đều vọt qua, hai người kịp thời tiến lên ấn bả vai Chương Trình xuống, một người còn lại thì giật điện vào cổ của Chương Trình từ phía sau… ZiZiZi!
“Ngoan ngoãn làm vật hiến tế cho Giáo ta đi!”
Dòng điện cực mạnh được phát động, Chương Trình tức khắc bị điện giật đến mắt đầy sao xẹt, tất cả hành động đều bị giải trừ… Cả người rất nhanh liền trở nên mềm nhũn xuống.
Xong rồi!
Rầm, một lần nữa gã bị nhấn đầu vào trong chum rượu lớn, thất bại của gã cũng khiến cho đám người Triệu Húc tuyệt vọng.
Nhưng ngay vào lúc này, phanh!
Một chum rượu khác đột nhiên phát nổ, bị ‘căng đầy’ mà nổ.
Là Trần A Điêu!
Chương Trình chấn kinh rồi.
Đây là điều mà không ai có thể đề phòng, đoán trước được.
Vào thời điểm chum rượu bị căng nổ trong nháy mắt, bồn cầu ‘nổ chum’ đã bị A Điêu thu về trong cơ thể, những người khác căn bản không thấy được sự tồn tại của bồn cầu.
Chương Trình không nghĩ ra bằng cách nào mà cô có thể phá vỡ chum rượu lớn như thế, chẳng lẽ sức lực của cô còn mạnh hơn gã, mạnh mẽ phá bể chum rượu đó?
Không có khả năng, sức lực mà cô biểu hiện ra phía trước còn không bằng chính mình.
Chương Trình không hiểu, nhưng cũng ý thức được bộ dạng khóc sướt mướt một phút trước của cô quả nhiên là làm bộ.

Ào ào, chất lỏng bắn ra tung toé, A Điêu dùng đôi tay bị trói buộc phía sau của mình nhặt một mảnh chum vỡ sắc nhọn lên, nhanh chóng cắt đứt dây thừng, cắt ra một kẽ nhỏ trên sợi dây.
Vẻ mặt của chín người đang ngồi kia cũng biến sắc, lão giả rống giận: “Đè cô ta lại!”
Những tà đồ cũng phản ứng lại, đồng thời vọt về phía A Điêu.
Nhưng A Điêu đã liên hệ với bồn cầu trong cơ thể.
Khởi động kỹ năng: Một nắm đấm nhỏ của mị thôi thì cũng có thể đập chết người luôn~~!
Điểm niệm lực lúc trước đã liên tục gia tăng đến 1100 trực tiếp bị khấu trừ 100 niệm lực, còn dư lại 1000 niệm lực.
Ong, trong cơ thể trào ra một nguồn năng lượng nóng bỏng mà cứng rắn, trực tiếp tỏa ra toàn thân, cơ bắp cô trở nên căng phồng, khí lực bùng nổ, phựt!!!
Dây thừng bị đứt đoạn, tay A Điêu vừa được cởi trói liền nắm lấy mảnh chum vỡ lớn nhất trên mặt đất, cô bật người lên, xoay người theo tư thế vận động nào đó, đồng thời cũng dùng sức vung mạnh cổ tay… Chiêu thức ấy, kỹ xảo ném không tồi, nó bay theo một cung tròn, lại không phải công kích những tên tà đồ đang nhào tới, mà đập vào chum rượu của Lưu Quang, người cách cô gần nhất.
Phanh phanh phanh!
Trâu bò!
Một đường vòng cung chuẩn xác đập vỡ bốn chum rượu, ngay cả chum rượu của Chương Trình cũng bị đập vỡ, bốn người thành công thoát ra khỏi chum.

Chum rượu bị vỡ nát cũng khiến cho những con sâu độc thần bí kia bắn ra tung tóe, chúng còn dính lên người của những giáo đồ chung quanh.
Đừng nhìn vẻ ngoài ngoan đạo của giáo đồ này, ngay khi đám sâu đó dừng ở trên người, cả bọn đều sợ tới choáng váng, nơi nào còn sức quan tâm đến A Điêu.

Bọn chúng như bị động kinh, chỉ lo điên cuồng lăn lộn, ý muốn ném đám sâu này ra.
Trong lúc nhất thời, bọn chúng không có thể lại đây, cũng chẳng thể ngăn cản A Điêu xông vào phiến đá lớn bên trong… Cô vọt vào để tập kích chín người lão giả kia?
Không, khi lão giả nhìn thấy A Điêu xé mở băng keo cá nhân để lộ ra vết thương chảy máu lúc trước, tức khắc trở nên hãi hùng khiếp vía.

Khi lão nhận ra được ý đồ của cô, liền hoảng sợ hét lớn: “Cô ta muốn phá trận pháp, thúc giục linh khí, tăng tốc thành trận, mau!!”
Đáng chết, cô nhóc dáng vẻ quê mùa này thế nhưng lại hiểu trận pháp?!
Khi chín người tiến vào vị trí của mình, linh khí liền hình thành hệ thống lưu chuyển với trận bàn, muốn cưỡng chế thoát ra để giết A Điêu là không có khả năng.

Vì thế, bọn chúng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ hình thành trận pháp, nhưng thân thể lại chẳng cách nào có thể di động trong khoảng thời gian ngắn.
Hiện tại chỉ có thể cậy vào cấp dưới bắt lấy A Điêu.
Kỳ thật cái trận pháp hiện tại là nửa tàn khuyết, bởi vì nó cũng không thành công, nhưng nó đích xác đã thành hình, ít nhất hiện tại đường máu vẽ trận pháp đã hoàn toàn bị đốt cháy, tại sao lại cần đến năm người A Điêu?
Chẳng qua là muốn dùng linh khí của năm người trả giá thay cho chính linh khí của bọn chúng mà thôi, vì tránh hao tổn linh khí của bản thân nên mới cần đến năm người thế trận.
Hiện tại năm người đều đã thoát khỏi chum rượu, chín người lão giả không thể không tiếp tục dẫn linh khí vào trận pháp để vận chuyển như cũ.
Sau khi linh khí được phóng ra, dẫn vào trong huyết đồ, ong!
Ánh sáng đỏ như máu được bắn ra từ trận pháp, phiến đá ấy vậy mà lại bắt đầu chuyển động… Mỗi lần nó xoay chuyển một góc độ nhất định, thì mọi người đều cảm giác được linh khí trong cơ thể tựa hồ như bị hút ra, mà đám sâu thần bí trên mặt đất bỗng trở nên to béo hơn khi sau hít vào những sợi linh khí này.
Bên kia, 23 đứa trẻ vẫn chưa thoát khỏi chum rượu, những con sâu kia đang điên cuồng bò vào trong lỗ mũi, lỗ tai thậm chí vào trong miệng của họ… Sau đó chúng lại chui ra, bò đến huyết trận hiến tế, hòa vào vệt máu đang đốt cháy trên mặt đất, và trở thành một bộ phận của trận pháp.
Nhưng chúng nó mỗi một lần chui vào chui ra đều khiến cho máu của những đứa trẻ này trở nên khô héo… Sinh mệnh của bọn họ đang héo mòn nhanh chóng.
Khoảng cách tới cái chết có lẽ chỉ gần trong gang tấc!
Phanh! Một tên tà đồ đã bị Lưu Quang hạ gục, phụtttt phụtttt, máu tươi văng khắp nơi, còn Chương Trình thì lại nhanh chóng cắt đứt yết hầu của một kẻ khác.

Sau khi dây thừng của cả bốn người Lưu Quang đều bị cắt đứt, họ thoát thân rồi bắt đầu phản kích.

Ít nhất bọn Chương Trình còn ra sức phản kích, chém giết vài tên tà đồ, nhưng Triệu Húc, người bị cụt tay lại là một kẻ hèn nhát.

Sau khi thoát thân, hắn thừa dịp mọi người đang giữ chân nhóm tà đồ mà điên cuồng chạy ra ngoài.
Đồ chó đ*!
Cả hai đều cực kỳ thống hận loại hành vi này của hắn.
Nhưng mà Triệu Húc đột nhiên ngã quỳ xuống, kêu lên một tiếng hét vô cùng thống khổ.
Bởi vì có sâu bò trườn lên đùi hắn… Sau khi hút linh khí trong trận pháp cùng máu loãng, chúng nó đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, có thể trực tiếp chui vào da thịt để tiến vào trong cơ thể.
Triệu Húc cảm giác được hai chân mình đang bị chúng gặm nhấm.
Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều như thế!
Trừ bỏ chín người lão giả kia, tất cả những người khác ở trong trận pháp đều bị đám sâu này bò lên, ngay cả A Điêu cũng không ngoại lệ.

Sau khi bị sâu chui vào trong cẳng chân, cô liền cảm thấy đau đớn khó nhịn, ầm ầm, cơ thể cô cũng gục ngã trên mặt đất.

Cơn đau khiến cô hận không thể chặt đứt hai chân mình, nhưng lúc này cô cách phiến đá ở trung tâm còn tới một mét lận.
Vì thế, sau khi quỳ xuống đất, cô lại ra sức chồm người về phía trước, ấn bàn tay đang chảy máu đầm đìa của mình lên hoa văn sao năm cánh đỏ như máu ở giữa phiến đá, rồi dùng máu tươi nhanh chóng bôi bôi vẽ vẽ…
Cô đang sửa đổi huyết đồ!
Sâu ngày càng nhiều, ngày càng điên cuồng cắn xé da thịt họ.
“Cứu chúng tôi với!”
“A!”
Mấy tên tà đồ này đại khái cũng không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành tế phẩm, tuy rằng ngay từ đầu là không phải, nề hà biến cố phát sinh đột ngột, dẫn đến cục diện trước mặt này… Lão giả bọn họ cũng chẳng cảm thấy chính mình tàn nhẫn.
Dù sao những tên tà đồ này vốn dĩ chính là tế phẩm vô hình cho kế hoạch B.
Ngón tay lão giả giật giật, ấn vào một cái nút trên đồng hồ đeo ở cổ tay, sau khi ấn nút này thì lão có thể triệu hoán các giáo đồ khác đang trông coi bên ngoài cùng với những người đang đóng giữ gần đó để tới đây hỗ trợ.
Lão cảm thấy cô gái kia sẽ làm hỏng việc lớn!
Cố tình, lão giả không thể tự mình di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Điêu sau khi bị sâu chui vào hai chân vẫn còn có thể dùng màu bôi bôi vẽ vẽ… Đồ đằng*?
(Đồ đằng/totem/Vật tổ – 圖騰: động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt)
Tốc độ thật nhanh, cô là người đồng đạo à?!
Bây giờ còn có người làm một ‘hàng’ này?
Cô vẽ hoa văn hình ngọn lửa xung quanh sao năm cánh, sau khi vẽ xong sau, tay cô dừng lại ở bên trong sao năm cánh, nhưng lúc này tốc độ vận chuyển của phiến đá đã gần đạt tới mức tuyệt mỹ.
Nói như thế nào thì bản thân cô cũng thuộc về đạo phái, dù lão đạo sĩ chẳng làm việc gì cho ra hồn cả, nhưng lão lại có yêu cầu rất cao với cô trong lĩnh lực này.

Vì vậy, cô chẳng những chỉ biết vẽ bùa chú mà còn biết ý nghĩa của ‘đại chu thiên’ trong quá trình hiến tế.
Sau ‘vòng chu thiên’ thì trận thành.
Mọi người cảm giác được mặt đất đang chấn động không ngừng, đồng thời cũng thấy đất chung quanh xuất hiện những vết nứt rậm rạp, một lượng lớn linh khí gào thét bắn ra.
CHÚA ƠI!
Thật sự có Linh Môn?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương