Sau Khi Làm Công Trong Phó Bản Tôi Thành Vạn Nhân Mê
-
4: Trang Viên Sương Mù4
Edit: Rolly
Hãy đọc truyện ở wattpad chính chủ!
Diệp Anh nhìn theo bóng lưng của Cesare rồi tự lẩm bẩm: "Chủ nhân có thường xuyên đến đây không?"
Nếu Cesare thường xuyên đến trang viên, có thể giải thích được tại sao hắn lại quá quen thuộc với con đường này.
"Không, theo lời người hầu cũ thì đây là lần đầu tiên ngài Cesare tới đây." Hạ Thanh đang đi bên cạnh Diệp Hà, đáp: "Lúc trước tôi đã nói ở đây thường xảy ra những chuyện kỳ lạ, cho nên chủ nhân trang viên thường không ở đây."
Lúc này Diệp Hà mới ý thức được bản thân không cẩn thận đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả chính là nội dung lời nói của Hạ Thanh.
Diệp Hà lộ ra vẻ nghiêm túc: "Cesare lần đầu tới mà đã thông thạo như vậy, lẽ nào....."
Hệ thống trong lòng lo lắng: 【Lẽ nào?】
Diệp Hà: "Chẳng lẽ đây chính là thiên phú trong truyền thuyết!"
Hệ thống lập tức thoải mái, là nó đánh giá quá cao Diệp Hà rồi.
Cesare bước vào trong, đi thẳng đến chỗ cầu thang xoắn ốc.
Hắn duỗi bàn tay đeo găng da ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve tay vịn, vẻ mặt lộ ra chút hoài niệm, sau đó quay đầu nhìn Tần Khiên: "Bác sĩ Tần, đây là nơi ta thường mơ thấy."
Diệp Hà và Hạ Thanh vào chậm một bước nhưng vẫn kịp nghe thấy Cesare và Tần Khiên nói chuyện.
Diệp Hà: "Hoá ra Tần Khiên là bác sĩ, ta thật sự là nhìn không ra."
Dù sao cả người Tần Khiên luôn toát ra lãnh ý, không giống cầm dao mổ, mà giống cầm dao đồ tể.
Diệp Hà rất nhanh nghĩ lại, chẳng phải bản thân đang đánh giá kẻ khác qua vẻ bề ngoài sao, chung quy thì, cũng không ai nói rằng bác sĩ không được văn võ song toàn đâu?
Tần Khiên khoanh tay đánh giá đại sảnh, nghe thấy lời nói của Cesare, con ngươi hẹp dài của hắn nheo lại, quay đầu nhìn đối phương, từng câu từng chữ hỏi, "Ngài có chắc là mọi thứ đều giống không?"
Giọng hắn lạnh lùng, như thể không có chút cảm xúc của con người.
Cesare không tức giận vì thái độ của Tần Khiên, thậm chí còn mỉm cười.
Hắn mở miệng nói vài điểm, ngay cả quản gia đã từng sống ở đây cũng không để ý đến những chi tiết này.
Quản gia vội vàng kêu một người hầu đi qua nơi mà Cesare đã đề cập, kẻ kia rất kinh ngạc quay trở về, nói cho bọn họ biết —— tất cả đều giống như những gì mà Cesare nói.
Bây giờ quản gia và Tần Khiên mới thức sự tin lời Cesare.
Vốn dĩ Cesare bị mù và cũng chưa từng đặt chân đến đây bao giờ, lời giải thích hợp lý duy nhất là hắn thực sự thường xuyên có giấc mơ về nơi này.
Cesare đã mơ hàng trăm lần nên đối với con đường mới quen thuộc như vậy.
Nháy mắt Diệp Hà hiểu ra: "Đúng vậy, đổi lại là ta nếu như có một trang viên lớn thế này, nhất định mỗi ngày ta đều nhớ kỹ."
Hệ thống: 【.......!】
À, quên đi.
Tần Khiên không đi qua mà tiếp tục hỏi: "Vậy ngài còn mơ thấy thứ gì ngoài trang viên này?"
Lần này Cesare lại im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cười: "Không có gì."
Sự xuất hiện của Tần Khiên và Cesare khiến những người hầu trong trang viên trở nên bận rộn.
Hạ Thanh và Tô Linh Linh được điều tới nhà bếp giúp đỡ sau khi đón khách, mà Diệp Hà mặc cho quản gia nháy mắt thế nào cũng không rời đi.
Có Cesare ở đó, quản gia không thể có thái độ cứng rắn hơn với Diệp Hà, không thể làm gì khác hơn là cố ý sai cậu vác theo một rương hành lý nặng.
Đầu tiên Diệp Hà đưa hành lý cho Tần Khiên, đối phương muốn thu nhập, nên Cesare để hắn lưu lại phòng dành cho khách.
Tần Khiên là khách nên ở tầng hai, trong khi đó Cesare nhất quyết ở một phòng trên tầng ba.
Hiển nhiên là quản gia muốn thuyết phục Cesare, mà Diệp Hà cũng một lời muốn khuyên đối phương, thế nhưng nhìn qua Cesare có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng hắn đối với chuyện này rất kiên quyết.
Diệp Hà chỉ đành xách hành lý lên tầng ba.
So với tầng một và tầng hai, tầng ba lại là một khung cảnh khác hẳn, những tấm thảm mềm được trải phủ kín hành lang, giống như những đám mây rơi xuống đất.
Tầng ba chỉ còn vài phòng, bụi bám đầy trên ổ khóa, xem ra đã rất lâu không có ai đến.
Thật kỳ lạ, sao quản gia không cho người lên dọn dẹp?
Đột nhiên hai mắt Diệp Hà sáng lên, cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Nếu bây giờ cậu thừa dịp giúp Cesare dọn phòng, đối phương hẳn sẽ khen ngợi cậu một phen?
Quản gia lấy chìa khóa mở phòng, Diệp Hề vốn dĩ muốn trực tiếp chuyển hành lý vào trong đó, không nghĩ tới Cesare lại chặn đường, cười nói: "Đưa hành lý cho ta, ta tự mang vào."
Diệp Hà liếc mắt một cái nhìn Cesare, rồi lại nhìn quản gia, nhất thời không biết có nên giao hành lý cho Cesare hay không.
Thấy quản gia không nói gì, Diệp Hà đành phải đưa hành lý cho Cesare.
Quản gia cứng ngắc nói: "Chủ nhân, vậy chúng ta không đi vào."
Cesare ôn nhu đáp một tiếng, không hề có ý muốn dọn phòng.
Chuyện này làm cho Diệp Hà lo lắng, cậu phải chờ tới khi nào mới được biểu hiện đây!
Diệp Hà vô thức nhìn căn phòng phía sau Cesare, cánh cửa chỉ hé ra một khe, phần lớn cảnh tượng bên trong đều bị hắn che lại, cậu chỉ có thể nhìn thấy được một chút.
Căn phòng rất lớn, Diệp Hà còn nghĩ rằng không có ai dọn dẹp, thế nhưng cậu không ngờ nó trông không lộn xộn.
Diệp Hà chỉ có thể nhìn thấy góc giường tựa như được trải lụa, có thứ gì đó được treo ở đầu giường.
Khi Diệp Hà muốn nhìn kỹ hơn, Cesare đã kéo rương hành lý đi vào phòng, đòng thời cũng chuẩn bị khép cửa lại: "Cảm ơn đã giúp, cậu có thể đi làm việc khác."
Cesare vừa dứt tiếng, cánh cửa trước mặt Diệp Hà cũng đóng sầm lại.
Nghe thấy lời Cesare, hai mắt Diệp Hà không khỏi sáng lên, bên tai vang lên âm thanh của hệ thống: 【Chúc mừng kí chủ nhận được tán thưởng từ Cesare.】
Diệp Hà không lên tiếng tựa hồ đang đợi gì đó, hệ thống cũng im lặng, lập tức không khí trở nên trầm mặc.
Diệp Hà: "Chờ đã, xong rồi?"
Bây giờ hệ thống mới hiểu Diệp Hà, bình tĩnh trả lời: 【Kí chủ còn thiếu tán thưởng từ Tần Khiên, đây mới chỉ coi là hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Phải nhận được tán thưởng từ cả hai người thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng.】
Muốn tiếp cận Tần Khiên, Diệp Hà không khỏi buồn bực: "Tần Khiên lạnh lùng vậy, sao ta tới gần hắn được?"
Cậu thở dài một hơi: "Làm sao có thể tiếp cận bác sĩ? Giả bộ bị thương có được không?"
Hệ thống: 【Không.】
Diệp Hà:???
Hệ thống: 【Bởi vì hắn là bác sĩ tâm lý.】
Kế hoạch của Diệp Hà lập tức chết non.
*
Cesare từ từ xách hành lý vào phòng, mặc dù mắt hắn đã mù, nhưng trong lòng hoàn toàn có thể phác hoạ hình dáng căn phòng.
Hắn đi tới bên cạnh giường, đầu giường xuất hiện một vật lạnh băng.
Sau khi chạm vào thứ này, khóe môi Cesare hơi cong, nụ cười ôn nhu ban đầu hiện lên chút quái dị dưới ánh đèn.
Miễn là thứ này còn ở đây.
Đó là một sợi xích, một đầu gắn vào đầu giường, đủ dài để có thể di chuyển trong căn phòng này.
Cesar đối với dây xích này cũng không xa lạ gì.
Trong mơ, đầu kia dây xích khoá chặt trên cổ trắng tuyết của một người.
Cesare ngồi bên giường nghịch vòng cổ, thản nhiên nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn với Tần Khiên.
Hắn nói dối, trong mộng ngoại trừ trang viên, còn một người đàn ông khác.
Mà Cesare cũng không vì bản thân đã nói dối mà hối hận, dù sao thì chỉ cần nghĩ tới việc phải chia sẻ chuyện của người kia với kẻ khác, hắn đã vô cùng mâu thuẫn.
Người kia là của hắn, thân thể là của hắn, xương cốt cũng là của hắn, đến cả hô hấp cũng thuộc sở hữu của hắn, giống như một kho báu bí mật, không muốn kẻ khác dòm ngó.
Một tuần trước, Cesare đã thường xuyên mơ thấy bản thân đứng trước lối vào trang viên, đôi mắt không còn hắc ám mà có thể nhìn rõ mọi thứ.
Chỉ là thân thể trong mộng không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, mất đi quyền kiểm soát cơ thể trực tiếp đi vào cửa, bước đến căn phòng trên tầng ba.
Trong phòng có người, hoặc là nói bị ép phải nằm ở đây, dù sao thì dây xích cũng hạn chế mọi hoạt động của người kia.
Chỉ tiếc, Cesare không thấy được dung mạo của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy da thịt trắng tuyết ẩn hiện trong lớp tơ lụa đỏ, nửa eo xinh đẹp ngượng ngùng lộ ra.
Tất cả cảnh vật xung quanh lúc này đều trở nên mơ hồ, trong mắt Cesare giờ đây chỉ còn một mảnh tuyết trắng kia.
Là ai, rốt cuộc là ai?!....!
Cesare sốt ruột muốn biết, thân thể không tự chủ bước về phía trước, thân thủ vén một góc chăn lên.
Hắn nhìn thấy một vết bớt giống như hoa hồng, nở rộ trên làn da trắng tuyết, cánh hoa như được tơ lụa nhuộm đỏ, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt ve cái bớt kia, cảm giác được người dưới thân run rẩy.
Người trong mộng chưa bao giờ nói chuyện, nhưng kỳ lạ là Cesare có thể cảm nhận được run rẩy của người kia khi chạm vào.
Bông hồng phản chiếu trong nhãn mâu lục bích của hắn.
*
Ngọn núi đã hoàn toàn che khuất ánh sáng, những ngọn đèn pha lê đẹp đẽ và sang trọng trong đại sảnh để lại trên mặt đất bóng dáng yểu điệu.
Đêm tối đã đến.
Bữa ăn do phòng bếp chuẩn bị nhanh chóng được dọn ra, trên bàn chỉ có Tần Khiên và Cesare, nhưng hai người bọn họ rõ ràng có suy nghĩ riêng, cho nên cũng không ăn nhiều.
Diệp Hà vốn dĩ muốn tranh giành cơ hội tiến lên, nhưng Tần Khiên lại chọn một nam hầu khác, mà Tô Linh Linh nhìn thấy lựa chọn hắn cũng giậm chân tức giận.
Đương nhiên, Diệp Hà không biết nàng ta và Tần Khiên có quen biết, trong lòng nổi lên nghi ngờ: "Hệ thống, Tô Linh Linh không có nhiệm vụ giống ta, đúng không?"
Hệ thống: 【Đừng lo, nhiệm vụ của ký chủ là duy nhất.】
Vì lời này Diệp Hà tự nhiên cho rằng Tô Linh Linh và những người khác đều là dân bản địa.
Loại trừ khả năng nàng vì nhiệm vụ mà tức giận, Diệp Hà cảm thấy chân tướng chỉ có một ——
Hệ thống phản ứng nhanh: 【Tô Linh Linh thích người hầu kia, nhưng không muốn anh ta mệt mỏi!】
Diệp Hà tự hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
【Nhật ký làm công của Diệp gia】
Đến trang viên, ta làm trâu làm ngựa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook