Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Trúc Mã
-
C1: Cậu bạn xinh đẹp
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Giới thượng lưu ở Vân Thành đều biết chỉ có một người có thể áp chế được Thiệu Dập Tuỳ, đó chính là Văn Phồn bạn từ nhỏ của hắn.
Thực ra cũng có nhiều người không hiểu tại sao một người nắm quyền Thiệu thị có thủ đoạn cứng rắn, lại có khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ khiến biết bao người phải nịnh nọt lại chịu nghe lời của một đứa không quyền không thế?
Nhà họ Văn tuy là dòng dõi thư hương, nhưng nói thẳng ra thì địa vị của bọn họ xách giày cho nhà họ Thiệu còn không tới, vậy Văn Phồn lấy quyền gì kiềm kẹp người ta.
Với đôi tay chơi dương cầm đó?
Nhưng cho dù người khác có thắc mắc thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là không có ai dám nói này nói nọ Thiệu Dập Tuỳ ngoại trừ Văn Phồn.
Khi hoàng hôn buông xuống, cánh cửa của một tiệm đàn rộng rãi và sáng sủa ở trung tâm thành phố đóng lại, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang cẩn thận khóa cửa lại.
Dáng người cậu cao gầy mảnh khảnh, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Cậu cụp mắt xuống cẩn thận xem xét ổ khóa điện tử. Khuôn mặt trông giống như một bức tranh rực rỡ, làn da trắng nõn như tuyết, màu tóc đen nhánh như loại mực tốt nhất Huy Châu, lông mi dài cong cong và đôi môi màu hồng hào.
Sau khi khóa cửa tiệm đàn, cậu quay người bước xuống bậc thang.
Ánh đèn đêm rực rỡ ở trung tâm thành phố chiếu lên khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở.
Căn hộ của Văn Phồn ở gần đây, nên cậu định đi dạo về nhà. Đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên, cậu nhìn xuống thấy tên của thư ký Tần.
Thư ký Tần là người của nhà họ Thiệu, y đã đi theo Thiệu Dập Tuỳ được ba năm vì năng lực làm việc rất tốt. Thường ngày y sẽ không gọi điện cho cậu, mà nếu đã gọi thì chắc chắn là liên quan đến việc riêng của Thiệu Dập Tuỳ.
Văn Phồn nhấc máy nói: "Thư ký Tần."
Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ nhàng, khi hạ xuống nghe như tiếng nước chảy êm tai.
Thư ký Tần không có thời gian thưởng thức giọng nói hay, đi thẳng vào chủ đề chính: "Cậu Ôn, sếp Thiệu uống say nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn…" Ngừng một lúc lại nói thêm: "Tâm trạng của sếp hình như không tốt lắm ạ."
Văn Phồn nhíu mày, biết nửa câu sau mới là mấu chốt.
Thiệu Dập Tùy đích thực là con cưng của trời, vừa được sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp. Sau khi tiếp quản quyền lực của nhà họ Thiệu ở tuổi hai mươi bốn hắn đã lập tức bộc lộ bản lĩnh, mấy năm qua đám người bên cạnh như hổ rình mồi đều bị hắn chỉnh đốn một phen nên không còn ai dám khinh thường nữa.
Bỏ qua thân phận địa vị thì vốn dĩ tính tình của Thiệu Dập Tùy cũng đã thất thường và khó lường, Thư ký Tần đi theo hắn ba năm mà vẫn còn thấy sợ. Khi tâm trạng hắn không tốt cũng chẳng có ai dám đến gần, nhưng Văn Phồn không giống với bọn họ nên Thư ký Tần mới dám gọi điện cho cậu.
Ở Vân Thành có lan truyền một câu thế này: Nếu Thiệu Dập Tùy là con ngựa hung hãn khó dạy thì Văn Phồn chính là sợi dây cương.
Cậu nói: "Tôi biết rồi, anh gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó ngay."
Thư ký Tần cảm kích, nhanh chóng gửi địa chỉ vào điện thoại của Văn Phồn.
Đây là một khách sạn xa hoa hàng đầu ở Vân Thành, khách sạn ẩn mình trong đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, nơi đây tấc đất tấc vàng nên không gian rất yên tĩnh. Tìm sự bình yên giữa chốn xô bồ mới thú vị, đó có lẽ cũng chính là sở thích của những người giàu có.
Xe taxi bị chặn lại ở đại lộ ngoài cùng, sau khi Văn Phồn trả tiền rồi xuống xe, cậu nhìn thấy thư ký Tần đã đợi ở cách đó không xa.
Không biết y nói gì mà những người bảo vệ nhanh chóng cho cậu vào, Văn Phồn lại lên xe của thư ký Tần.
Khách sạn nằm sâu trong đại lộ Ngô Đồng, cực kỳ khuất mắt.
Chiếc xe chạy qua một bùng binh có đài phun nước rồi dần dần dừng lại.
Khách sạn sang trọng theo phong cách Baroque tỏa ra vô số ánh đèn rực rỡ, kiến trúc và màu sắc phức tạp khiến người nhìn lóa cả mắt.
Văn Phồn không có thời gian xem kỹ chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho người nọ, không thấy ai trả lời nên cậu nhét điện thoại vào túi đi theo thư ký Tần vào trong.
Ở đây đang tổ chức một bữa tiệc của giới thượng lưu.
Văn Phồn không biết những quyền cao chức trọng này là ai, cũng không biết bọn họ ăn mừng vì cái gì, nhưng ở đây có rất nhiều người đều biết cậu.
Thiệu Dập Tuỳ có một người bạn thân rất xinh đẹp, một nửa Vân Thành đều biết chuyện này. Nhưng chỉ nghe đồn là đẹp thôi chứ không biết đẹp cỡ nào, nên hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy đã suýt khiến một số người phải trợn to mắt.
Chẳng trách có thể kiềm kẹp được hắn, một người đẹp như vậy cho dù có bị cậu tát hai cái cũng không ai nói một lời.
Ngay lập tức đã có người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, "Đây là bạn của chủ tịch Thiệu hả, không phải người yêu của hắn sao?"
Có người biết chuyện nên cười thấp giọng mắng: "Đừng có để lộ tâm địa xấu xa ra kẻo người ta đánh giá, nếu thật sự muốn thì hai người đã không làm bạn suốt hai mươi năm rồi?"
"Tận hai mươi năm? Chủ tịch Thiệu xứng đáng làm Liễu Hạ Huệ ở Vân Thành."
"Không phải đâu." Người đàn ông hạ giọng: "Thiệu Dập Tuỳ kỳ thị đồng tính, người đẹp cũng thích người khác giới mà. Nếu không thì chú nghĩ thử xem sao nhiều năm như thế mà không thấy tin đồn nào, không lẽ có mỗi chú tinh mắt nhìn ra thôi?"
Mấy người ngồi bán tán tặc lưỡi lắc đầu, không biết thở dài về điều gì.
Mấy năm trước cả nước thông qua dự luật hôn nhân đồng giới, tin tức này như khiến trời đất chấn động nhưng trên thực tế lại không có tác động gì đến hầu hết mọi người, cũng sẽ không có ai vì một dự luật mà thay đổi xu hướng tính dục của mình.
Trong số đó có Thiệu Dập Tuỳ, một người đàn ông thẳng đến mức không thể thẳng hơn.
Văn Phồn đã quen biết hắn được hai mươi năm, trong suy nghĩ của cậu việc hắn thích người khác giới có lẽ cả đời này sẽ không thay đổi. Từ sau khi nhận ra sự thật này, cậu cũng không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác đối với hắn.
Đúng, cậu không thich người khác giới, cậu thích người cùng giới, thích Thiệu Dập Tuỳ.
Nhưng may mà cậu chưa thích hắn đến nỗi mê muội, và nếu tiếp tục làm bạn với nhau cũng tốt. Cậu không có hứng thú với mấy tình tiết bẻ cong trai thẳng gì đâu, Văn Phồn thật sự rất lý trí.
Thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng 33 của khách sạn, thư ký Tần dẫn Văn Phồn đến trước cửa một căn phòng.
"Cậu Văn, sếp Thiệu đang ở bên trong."
Văn Phồn gật đầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Âm thanh "cùm cụp" vang lên, nghe vô cùng chói tai ở trong không gian im ắng.
Người đàn ông trong phòng dường như cũng phát giác ra, giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn vang lên: "Cút."
Hắn có giọng nói trầm thấp tựa như một loại rượu được ủ nhiều năm, êm dịu và gợi cảm, nhưng trong giọng nói lúc này không hề dịu dàng mà toát ra sự khó chịu sắp bùng nổ.
Thư ký Tần và Văn Phồn nhìn nhau, dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực.
Văn Phồn đẩy cửa bước vào.
Giọng nói đó lại vang lên: "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài."
Thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng tối tăm, mu bàn tay gác lên mắt tạo thành một tư thế tự phụ nhưng vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Mái tóc vốn đã được chăm chút cẩn thận bây giờ lại rối bù, có vài sợi còn rơi xuống trên trán.
Văn Phồn lặng lẽ đi tới rót cho hắn một ly nước, chiếc cốc thủy tinh có kiểu dáng độc đáo chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng vang nhẹ.
Dù đã cảm nhận được người đàn ông sắp bùng nổ, Văn Phồn vẫn bình tĩnh dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc nói: "Uống chút nước đi, tỉnh táo rồi về nhà."
Thiệu Dập Tuỳ dừng lại, tất cả sự bực tức trong lòng lập tức biến mất không còn dấu vết.
"Phồn Phồn?"
Văn Phồn mò mẫm trên bàn tìm chiếc remote bật đèn: "Anh đừng làm phiền thư ký Tần nữa. Vợ anh ấy không phải mới sinh em bé cách đây không lâu sao? Nếu không có việc gì thì cho người ta về sớm, anh độc thân chứ người ta không có độc thân đâu."
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, như có một loại ma lực nào đó có thể khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thiệu Dập Tuỳ ngồi dậy trên sô pha, Văn Phồn cũng đúng lúc tìm thấy remote bật đèn trong phòng lên.
Cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông hiện tại, cà vạt bị hắn kéo xuống ném trên mặt đất, hắn mở hai cúc áo, vẻ mặt mệt mỏi như thể đã ba ngày ba đêm không ngủ.
"Anh không có dày vò hắn, cũng không có kêu hắn làm thêm giờ... Hắn lại gọi cho em nữa?"
Văn Phồn đưa ly nước cho hắn.
"Ừ, em vừa xong việc, không có việc gì làm nên tới đây mở mang tầm mắt."
Thiệu Dập Tuỳ nghe cậu nói đùa bèn đưa hai ngón tay búng lên trán cậu, "Mở mang gì nữa, anh đưa em đi khám phá còn chưa đủ sao? Chỗ này có đáng đến đâu."
Văn Phồn không để ý tới động tác của hắn, ngồi dậy lượm cà vạt và áo khoác bị ném trên mặt đất.
"Em đến đây để đón anh, hài lòng chưa sếp Thiệu?"
Hài lòng.
Thiệu Dập Tùy rất thích nghe cậu nói như thế, hắn lại ngả người ra sau nhấp một ngụm nước, tầm mắt chậm rãi lướt qua nhìn thiếu niên.
Tay áo sơ mi trắng tinh xắn lên để lộ ra cẳng tay trắng nõn, vạt áo được bỏ gọn gàng trong quần, khi cúi người xuống thắt lưng cũa cậu như chỉ to bằng một bàn tay.
Gầy quá.
Hắn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào gầy như vậy.
Thậm chí còn gầy hơn cả cô tiểu thư mà người nhà cố tình sắp đặt để tiếp cận hắn.
Thiệu Dập Tuỳ nhịn không được nói: "Bình thường em ăn cơm như con mèo ấy, ăn ba muỗng là no rồi, thấy anh không nuôi nổi em hả?"
Văn Phồn liếc hắn một cái: "Anh tưởng ai cũng ăn một lần năm cái bánh bao như anh? Em không có ăn nổi đâu." Cậu đưa cà vạt qua, nói: "Mang vào đi, xã giao xong thì về nhà ngủ. Ông chủ mà bỏ bê công việc cũng bị trừ lương."
Thiệu Dập Tuỳ bất mãn thắt cà vạt lại.
"Sao em không hỏi tại sao tâm trạng anh tệ thế?"
Bà nội của Thiệu Dập Tuỳ là người Nga nên hắn cũng có một phần dòng máu Nga. Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo hơn những người khác do gen của người da trắng, và có lẽ vì mấy năm qua ở Thiệu thị chịu quá nhiều áp lực nên giữa hai lông tạo thành hình chữ "Xuyên". Dáng vẻ rất nghiêm khắc, giọng điệu thay đổi một chút đã giống như đang mắng chửi khiến người khác sợ hãi.
Nhưng Văn Phồn đã quen từ lâu, cậu kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ hỏi có muộn không?"
"Không quá muộn."
"Vậy anh nói em biết tại sao tâm trạng của anh không tốt đi?"
Thiệu Dập Tuỳ chống khuỷu tay lên, im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay kéo cậu lại gần. Văn Phồn không có chuẩn bị nên suýt chút nữa ngồi lên đùi hắn, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Trong chớp mắt, cậu nhanh chóng bám vào lưng ghế sofa. Lúc nói chuyện giọng của cậu cũng căng thẳng hơn: "Anh làm gì vậy?"
Thiệu Dập Tuỳ nhìn cậu: "Không có gì, anh quen với việc em ở gần rồi."
Thiệu Dập Tuỳ là thẳng nam, tiếp xúc với người cùng giới lúc nào cũng thoải mái, nhất là đối với cậu. Văn Phồn lại chưa bao giờ nói với ai rằng cậu thích người cùng giới, nên hắn mặc định nghĩ rằng cậu thích người khác giới. Thường khi ôm ôm ấp ấp vốn đã là chuyện bình thường giữa hai người, trước kia hắn còn hôn mặt cậu, nói mình thấy khuôn mặt cậu vừa mềm vừa trắng nên rất muốn hôn.
Nhưng Văn Phồn dù sao cũng không phải là thẳng nam, nếu Thiếu Dập Tuỳ làm vậy cậu chắc chắn sẽ cảm giác. Cậu tự dưng cảm thấy tức giận, vỗ vào vai hắn: "Lớn rồi mà còn không trưởng thành."
Thiệu Dập Tuỳ bật cười vì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vòng tay qua ôm vai cậu rồi ngả người ra sau.
"Sao trông em giống cô vợ nhỏ thế?"
Văn Phồn đá vào bắp chân dài của hắn.
Cứng đến mức đá không nổi.
Thế là lại không để ý đến hắn.
Hai người ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại một lúc, đó là sự ăn ý thầm lặng của bọn họ.
"Phồn Phồn." Sự dịu dàng trong giọng nói của Thiệu Dập Tuỳ đột nhiên biến mất.
Văn Phồn dừng một, nhìn hắn: "Sao vậy?"
Thiệu Dập Tuỳ hỏi: "Em dự định khi nào kết hôn?"
Văn Phồn rất nhạy cảm khi nói đến vấn đề này, cậu im lặng một lát mới nói: "Vẫn như cũ, ba mẹ cứ cách vài bữa lại gọi điện thoại giục em, anh thì sao? Chú và dì lại cũng đang hối anh luôn hả?"
Thiệu Dập Tuỳ nghe đến đây không khỏi bực bội, mặc dù bản thân là người tự nói về chủ đề này trước. Hắn đưa tay lấy hộp thuốc trong túi muốn châm một điếu, nhưng bị Văn Phồn ngăn lại giữa chừng.
"Anh hút thuốc ít thôi."
Cậu cầm hộp thuốc đi, Thiệu Dập Tuỳ im lặng vài giây mới nói: "Đâu chỉ thúc giục, hôm nay còn sắp xếp sẵn cho anh."
Văn Phồn yên lặng nghe hắn kể, mười phút sau cuối cùng cũng hiểu được.
Bữa tiệc tối hôm nay là kết quả của sự sắp đặt của ba mẹ hắn, biết cô tiểu thư nhà họ Tô thầm thương trộm nhớ Thiệu Dập Tuỳ nên nhân cơ hội tổ chức tiệc sinh nhật để cô ta tỏ tình. Bọn họ chơi chiêu, vừa chuốc rượu hắn vừa cho người đẹp sà vào lòng hắn khiến quan khách trong bữa tiệc được xem trò hay.
Lúc đó Thiệu Dập Tuỳ đã nói rõ là mình không có tình cảm với cô ta, ba mẹ hắn chắc là người đứng đằng sau xúi giục nhưng bọn họ làm vậy cũng không có gì bất ngờ. Mấy năm nay ba mẹ cứ lo về chuyện hôn nhân của hắn, dù đang ở nước ngoài cũng không từ bỏ việc tìm đối tượng kết hôn cho hắn.
Chỉ cần ngày nào Thiếu Dập Tuỳ chưa kết hôn thì việc này vẫn còn tiếp diễn, sau cô Tô đó chắc chắn sẽ còn cô Lý cô Triệu nữa.
Văn Phồn hỏi: "Vậy anh tính thế nào?"
"Anh?"
Thiệu Dập Tuỳ đang suy nghĩ, hai tay cũng không nhàn rỗi mà nhẹ nhàng vuốt ve vành tai trắng nõn của Văn Phồn, tựa như đang chơi đùa một món đồ chơi nhỏ mềm mại thú vị nào đó.
Cậu trừng hắn một cái, hất tay hắn xuống.
Thiệu Dập Tùy đã quen với tính cách của cậu, càng bị hất ra lại càng hăng hái sáp lại, cuối cùng ôm cậu vào lòng nhéo nhéo vành tai chơi đùa hồi lâu mới nói: "Anh nghĩ mình phải kết hôn thôi."
Văn Phồn khựng lại.
Thiệu Dập Tuỳ nói tiếp: "Anh kết hôn mới làm ba mẹ yên tâm, nếu không sau này hết cô Tô vẫn sẽ còn những người khác."
Suy nghĩ của hắn cũng giống với cậu.
"Phồn Phồn, anh phải kết hôn."
Văn Phồn gật đầu.
Việc Thiệu Dập Tuỳ kết hôn chỉ là vấn đề thời gian, cậu cũng biết rất rõ điều đó.
Với tư cách một người bạn, cậu đưa ra lời khuyên hợp lý nhất: "Nếu anh còn chưa thích ai cũng không muốn dùng hôn nhân trục lợi, vậy thì tìm một cô gái có cùng mục đích như anh rồi làm hợp đồng hôn nhân, công bằng cho cả hai người."
Thiệu Dập Tuỳ giật mình.
Hợp đồng hôn nhân.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Giới thượng lưu ở Vân Thành đều biết chỉ có một người có thể áp chế được Thiệu Dập Tuỳ, đó chính là Văn Phồn bạn từ nhỏ của hắn.
Thực ra cũng có nhiều người không hiểu tại sao một người nắm quyền Thiệu thị có thủ đoạn cứng rắn, lại có khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ khiến biết bao người phải nịnh nọt lại chịu nghe lời của một đứa không quyền không thế?
Nhà họ Văn tuy là dòng dõi thư hương, nhưng nói thẳng ra thì địa vị của bọn họ xách giày cho nhà họ Thiệu còn không tới, vậy Văn Phồn lấy quyền gì kiềm kẹp người ta.
Với đôi tay chơi dương cầm đó?
Nhưng cho dù người khác có thắc mắc thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là không có ai dám nói này nói nọ Thiệu Dập Tuỳ ngoại trừ Văn Phồn.
Khi hoàng hôn buông xuống, cánh cửa của một tiệm đàn rộng rãi và sáng sủa ở trung tâm thành phố đóng lại, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang cẩn thận khóa cửa lại.
Dáng người cậu cao gầy mảnh khảnh, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Cậu cụp mắt xuống cẩn thận xem xét ổ khóa điện tử. Khuôn mặt trông giống như một bức tranh rực rỡ, làn da trắng nõn như tuyết, màu tóc đen nhánh như loại mực tốt nhất Huy Châu, lông mi dài cong cong và đôi môi màu hồng hào.
Sau khi khóa cửa tiệm đàn, cậu quay người bước xuống bậc thang.
Ánh đèn đêm rực rỡ ở trung tâm thành phố chiếu lên khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở.
Căn hộ của Văn Phồn ở gần đây, nên cậu định đi dạo về nhà. Đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên, cậu nhìn xuống thấy tên của thư ký Tần.
Thư ký Tần là người của nhà họ Thiệu, y đã đi theo Thiệu Dập Tuỳ được ba năm vì năng lực làm việc rất tốt. Thường ngày y sẽ không gọi điện cho cậu, mà nếu đã gọi thì chắc chắn là liên quan đến việc riêng của Thiệu Dập Tuỳ.
Văn Phồn nhấc máy nói: "Thư ký Tần."
Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ nhàng, khi hạ xuống nghe như tiếng nước chảy êm tai.
Thư ký Tần không có thời gian thưởng thức giọng nói hay, đi thẳng vào chủ đề chính: "Cậu Ôn, sếp Thiệu uống say nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn…" Ngừng một lúc lại nói thêm: "Tâm trạng của sếp hình như không tốt lắm ạ."
Văn Phồn nhíu mày, biết nửa câu sau mới là mấu chốt.
Thiệu Dập Tùy đích thực là con cưng của trời, vừa được sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp. Sau khi tiếp quản quyền lực của nhà họ Thiệu ở tuổi hai mươi bốn hắn đã lập tức bộc lộ bản lĩnh, mấy năm qua đám người bên cạnh như hổ rình mồi đều bị hắn chỉnh đốn một phen nên không còn ai dám khinh thường nữa.
Bỏ qua thân phận địa vị thì vốn dĩ tính tình của Thiệu Dập Tùy cũng đã thất thường và khó lường, Thư ký Tần đi theo hắn ba năm mà vẫn còn thấy sợ. Khi tâm trạng hắn không tốt cũng chẳng có ai dám đến gần, nhưng Văn Phồn không giống với bọn họ nên Thư ký Tần mới dám gọi điện cho cậu.
Ở Vân Thành có lan truyền một câu thế này: Nếu Thiệu Dập Tùy là con ngựa hung hãn khó dạy thì Văn Phồn chính là sợi dây cương.
Cậu nói: "Tôi biết rồi, anh gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó ngay."
Thư ký Tần cảm kích, nhanh chóng gửi địa chỉ vào điện thoại của Văn Phồn.
Đây là một khách sạn xa hoa hàng đầu ở Vân Thành, khách sạn ẩn mình trong đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, nơi đây tấc đất tấc vàng nên không gian rất yên tĩnh. Tìm sự bình yên giữa chốn xô bồ mới thú vị, đó có lẽ cũng chính là sở thích của những người giàu có.
Xe taxi bị chặn lại ở đại lộ ngoài cùng, sau khi Văn Phồn trả tiền rồi xuống xe, cậu nhìn thấy thư ký Tần đã đợi ở cách đó không xa.
Không biết y nói gì mà những người bảo vệ nhanh chóng cho cậu vào, Văn Phồn lại lên xe của thư ký Tần.
Khách sạn nằm sâu trong đại lộ Ngô Đồng, cực kỳ khuất mắt.
Chiếc xe chạy qua một bùng binh có đài phun nước rồi dần dần dừng lại.
Khách sạn sang trọng theo phong cách Baroque tỏa ra vô số ánh đèn rực rỡ, kiến trúc và màu sắc phức tạp khiến người nhìn lóa cả mắt.
Văn Phồn không có thời gian xem kỹ chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho người nọ, không thấy ai trả lời nên cậu nhét điện thoại vào túi đi theo thư ký Tần vào trong.
Ở đây đang tổ chức một bữa tiệc của giới thượng lưu.
Văn Phồn không biết những quyền cao chức trọng này là ai, cũng không biết bọn họ ăn mừng vì cái gì, nhưng ở đây có rất nhiều người đều biết cậu.
Thiệu Dập Tuỳ có một người bạn thân rất xinh đẹp, một nửa Vân Thành đều biết chuyện này. Nhưng chỉ nghe đồn là đẹp thôi chứ không biết đẹp cỡ nào, nên hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy đã suýt khiến một số người phải trợn to mắt.
Chẳng trách có thể kiềm kẹp được hắn, một người đẹp như vậy cho dù có bị cậu tát hai cái cũng không ai nói một lời.
Ngay lập tức đã có người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, "Đây là bạn của chủ tịch Thiệu hả, không phải người yêu của hắn sao?"
Có người biết chuyện nên cười thấp giọng mắng: "Đừng có để lộ tâm địa xấu xa ra kẻo người ta đánh giá, nếu thật sự muốn thì hai người đã không làm bạn suốt hai mươi năm rồi?"
"Tận hai mươi năm? Chủ tịch Thiệu xứng đáng làm Liễu Hạ Huệ ở Vân Thành."
"Không phải đâu." Người đàn ông hạ giọng: "Thiệu Dập Tuỳ kỳ thị đồng tính, người đẹp cũng thích người khác giới mà. Nếu không thì chú nghĩ thử xem sao nhiều năm như thế mà không thấy tin đồn nào, không lẽ có mỗi chú tinh mắt nhìn ra thôi?"
Mấy người ngồi bán tán tặc lưỡi lắc đầu, không biết thở dài về điều gì.
Mấy năm trước cả nước thông qua dự luật hôn nhân đồng giới, tin tức này như khiến trời đất chấn động nhưng trên thực tế lại không có tác động gì đến hầu hết mọi người, cũng sẽ không có ai vì một dự luật mà thay đổi xu hướng tính dục của mình.
Trong số đó có Thiệu Dập Tuỳ, một người đàn ông thẳng đến mức không thể thẳng hơn.
Văn Phồn đã quen biết hắn được hai mươi năm, trong suy nghĩ của cậu việc hắn thích người khác giới có lẽ cả đời này sẽ không thay đổi. Từ sau khi nhận ra sự thật này, cậu cũng không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác đối với hắn.
Đúng, cậu không thich người khác giới, cậu thích người cùng giới, thích Thiệu Dập Tuỳ.
Nhưng may mà cậu chưa thích hắn đến nỗi mê muội, và nếu tiếp tục làm bạn với nhau cũng tốt. Cậu không có hứng thú với mấy tình tiết bẻ cong trai thẳng gì đâu, Văn Phồn thật sự rất lý trí.
Thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng 33 của khách sạn, thư ký Tần dẫn Văn Phồn đến trước cửa một căn phòng.
"Cậu Văn, sếp Thiệu đang ở bên trong."
Văn Phồn gật đầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Âm thanh "cùm cụp" vang lên, nghe vô cùng chói tai ở trong không gian im ắng.
Người đàn ông trong phòng dường như cũng phát giác ra, giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn vang lên: "Cút."
Hắn có giọng nói trầm thấp tựa như một loại rượu được ủ nhiều năm, êm dịu và gợi cảm, nhưng trong giọng nói lúc này không hề dịu dàng mà toát ra sự khó chịu sắp bùng nổ.
Thư ký Tần và Văn Phồn nhìn nhau, dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực.
Văn Phồn đẩy cửa bước vào.
Giọng nói đó lại vang lên: "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài."
Thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng tối tăm, mu bàn tay gác lên mắt tạo thành một tư thế tự phụ nhưng vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Mái tóc vốn đã được chăm chút cẩn thận bây giờ lại rối bù, có vài sợi còn rơi xuống trên trán.
Văn Phồn lặng lẽ đi tới rót cho hắn một ly nước, chiếc cốc thủy tinh có kiểu dáng độc đáo chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng vang nhẹ.
Dù đã cảm nhận được người đàn ông sắp bùng nổ, Văn Phồn vẫn bình tĩnh dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc nói: "Uống chút nước đi, tỉnh táo rồi về nhà."
Thiệu Dập Tuỳ dừng lại, tất cả sự bực tức trong lòng lập tức biến mất không còn dấu vết.
"Phồn Phồn?"
Văn Phồn mò mẫm trên bàn tìm chiếc remote bật đèn: "Anh đừng làm phiền thư ký Tần nữa. Vợ anh ấy không phải mới sinh em bé cách đây không lâu sao? Nếu không có việc gì thì cho người ta về sớm, anh độc thân chứ người ta không có độc thân đâu."
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, như có một loại ma lực nào đó có thể khiến người ta cảm thấy an tâm.
Thiệu Dập Tuỳ ngồi dậy trên sô pha, Văn Phồn cũng đúng lúc tìm thấy remote bật đèn trong phòng lên.
Cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông hiện tại, cà vạt bị hắn kéo xuống ném trên mặt đất, hắn mở hai cúc áo, vẻ mặt mệt mỏi như thể đã ba ngày ba đêm không ngủ.
"Anh không có dày vò hắn, cũng không có kêu hắn làm thêm giờ... Hắn lại gọi cho em nữa?"
Văn Phồn đưa ly nước cho hắn.
"Ừ, em vừa xong việc, không có việc gì làm nên tới đây mở mang tầm mắt."
Thiệu Dập Tuỳ nghe cậu nói đùa bèn đưa hai ngón tay búng lên trán cậu, "Mở mang gì nữa, anh đưa em đi khám phá còn chưa đủ sao? Chỗ này có đáng đến đâu."
Văn Phồn không để ý tới động tác của hắn, ngồi dậy lượm cà vạt và áo khoác bị ném trên mặt đất.
"Em đến đây để đón anh, hài lòng chưa sếp Thiệu?"
Hài lòng.
Thiệu Dập Tùy rất thích nghe cậu nói như thế, hắn lại ngả người ra sau nhấp một ngụm nước, tầm mắt chậm rãi lướt qua nhìn thiếu niên.
Tay áo sơ mi trắng tinh xắn lên để lộ ra cẳng tay trắng nõn, vạt áo được bỏ gọn gàng trong quần, khi cúi người xuống thắt lưng cũa cậu như chỉ to bằng một bàn tay.
Gầy quá.
Hắn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào gầy như vậy.
Thậm chí còn gầy hơn cả cô tiểu thư mà người nhà cố tình sắp đặt để tiếp cận hắn.
Thiệu Dập Tuỳ nhịn không được nói: "Bình thường em ăn cơm như con mèo ấy, ăn ba muỗng là no rồi, thấy anh không nuôi nổi em hả?"
Văn Phồn liếc hắn một cái: "Anh tưởng ai cũng ăn một lần năm cái bánh bao như anh? Em không có ăn nổi đâu." Cậu đưa cà vạt qua, nói: "Mang vào đi, xã giao xong thì về nhà ngủ. Ông chủ mà bỏ bê công việc cũng bị trừ lương."
Thiệu Dập Tuỳ bất mãn thắt cà vạt lại.
"Sao em không hỏi tại sao tâm trạng anh tệ thế?"
Bà nội của Thiệu Dập Tuỳ là người Nga nên hắn cũng có một phần dòng máu Nga. Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo hơn những người khác do gen của người da trắng, và có lẽ vì mấy năm qua ở Thiệu thị chịu quá nhiều áp lực nên giữa hai lông tạo thành hình chữ "Xuyên". Dáng vẻ rất nghiêm khắc, giọng điệu thay đổi một chút đã giống như đang mắng chửi khiến người khác sợ hãi.
Nhưng Văn Phồn đã quen từ lâu, cậu kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ hỏi có muộn không?"
"Không quá muộn."
"Vậy anh nói em biết tại sao tâm trạng của anh không tốt đi?"
Thiệu Dập Tuỳ chống khuỷu tay lên, im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay kéo cậu lại gần. Văn Phồn không có chuẩn bị nên suýt chút nữa ngồi lên đùi hắn, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Trong chớp mắt, cậu nhanh chóng bám vào lưng ghế sofa. Lúc nói chuyện giọng của cậu cũng căng thẳng hơn: "Anh làm gì vậy?"
Thiệu Dập Tuỳ nhìn cậu: "Không có gì, anh quen với việc em ở gần rồi."
Thiệu Dập Tuỳ là thẳng nam, tiếp xúc với người cùng giới lúc nào cũng thoải mái, nhất là đối với cậu. Văn Phồn lại chưa bao giờ nói với ai rằng cậu thích người cùng giới, nên hắn mặc định nghĩ rằng cậu thích người khác giới. Thường khi ôm ôm ấp ấp vốn đã là chuyện bình thường giữa hai người, trước kia hắn còn hôn mặt cậu, nói mình thấy khuôn mặt cậu vừa mềm vừa trắng nên rất muốn hôn.
Nhưng Văn Phồn dù sao cũng không phải là thẳng nam, nếu Thiếu Dập Tuỳ làm vậy cậu chắc chắn sẽ cảm giác. Cậu tự dưng cảm thấy tức giận, vỗ vào vai hắn: "Lớn rồi mà còn không trưởng thành."
Thiệu Dập Tuỳ bật cười vì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vòng tay qua ôm vai cậu rồi ngả người ra sau.
"Sao trông em giống cô vợ nhỏ thế?"
Văn Phồn đá vào bắp chân dài của hắn.
Cứng đến mức đá không nổi.
Thế là lại không để ý đến hắn.
Hai người ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại một lúc, đó là sự ăn ý thầm lặng của bọn họ.
"Phồn Phồn." Sự dịu dàng trong giọng nói của Thiệu Dập Tuỳ đột nhiên biến mất.
Văn Phồn dừng một, nhìn hắn: "Sao vậy?"
Thiệu Dập Tuỳ hỏi: "Em dự định khi nào kết hôn?"
Văn Phồn rất nhạy cảm khi nói đến vấn đề này, cậu im lặng một lát mới nói: "Vẫn như cũ, ba mẹ cứ cách vài bữa lại gọi điện thoại giục em, anh thì sao? Chú và dì lại cũng đang hối anh luôn hả?"
Thiệu Dập Tuỳ nghe đến đây không khỏi bực bội, mặc dù bản thân là người tự nói về chủ đề này trước. Hắn đưa tay lấy hộp thuốc trong túi muốn châm một điếu, nhưng bị Văn Phồn ngăn lại giữa chừng.
"Anh hút thuốc ít thôi."
Cậu cầm hộp thuốc đi, Thiệu Dập Tuỳ im lặng vài giây mới nói: "Đâu chỉ thúc giục, hôm nay còn sắp xếp sẵn cho anh."
Văn Phồn yên lặng nghe hắn kể, mười phút sau cuối cùng cũng hiểu được.
Bữa tiệc tối hôm nay là kết quả của sự sắp đặt của ba mẹ hắn, biết cô tiểu thư nhà họ Tô thầm thương trộm nhớ Thiệu Dập Tuỳ nên nhân cơ hội tổ chức tiệc sinh nhật để cô ta tỏ tình. Bọn họ chơi chiêu, vừa chuốc rượu hắn vừa cho người đẹp sà vào lòng hắn khiến quan khách trong bữa tiệc được xem trò hay.
Lúc đó Thiệu Dập Tuỳ đã nói rõ là mình không có tình cảm với cô ta, ba mẹ hắn chắc là người đứng đằng sau xúi giục nhưng bọn họ làm vậy cũng không có gì bất ngờ. Mấy năm nay ba mẹ cứ lo về chuyện hôn nhân của hắn, dù đang ở nước ngoài cũng không từ bỏ việc tìm đối tượng kết hôn cho hắn.
Chỉ cần ngày nào Thiếu Dập Tuỳ chưa kết hôn thì việc này vẫn còn tiếp diễn, sau cô Tô đó chắc chắn sẽ còn cô Lý cô Triệu nữa.
Văn Phồn hỏi: "Vậy anh tính thế nào?"
"Anh?"
Thiệu Dập Tuỳ đang suy nghĩ, hai tay cũng không nhàn rỗi mà nhẹ nhàng vuốt ve vành tai trắng nõn của Văn Phồn, tựa như đang chơi đùa một món đồ chơi nhỏ mềm mại thú vị nào đó.
Cậu trừng hắn một cái, hất tay hắn xuống.
Thiệu Dập Tùy đã quen với tính cách của cậu, càng bị hất ra lại càng hăng hái sáp lại, cuối cùng ôm cậu vào lòng nhéo nhéo vành tai chơi đùa hồi lâu mới nói: "Anh nghĩ mình phải kết hôn thôi."
Văn Phồn khựng lại.
Thiệu Dập Tuỳ nói tiếp: "Anh kết hôn mới làm ba mẹ yên tâm, nếu không sau này hết cô Tô vẫn sẽ còn những người khác."
Suy nghĩ của hắn cũng giống với cậu.
"Phồn Phồn, anh phải kết hôn."
Văn Phồn gật đầu.
Việc Thiệu Dập Tuỳ kết hôn chỉ là vấn đề thời gian, cậu cũng biết rất rõ điều đó.
Với tư cách một người bạn, cậu đưa ra lời khuyên hợp lý nhất: "Nếu anh còn chưa thích ai cũng không muốn dùng hôn nhân trục lợi, vậy thì tìm một cô gái có cùng mục đích như anh rồi làm hợp đồng hôn nhân, công bằng cho cả hai người."
Thiệu Dập Tuỳ giật mình.
Hợp đồng hôn nhân.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook